1,
Ngày 05 tháng 02 năm 2007
Đã thêm nhóm QQ của các bạn học thời cấp ba. Nhìn thấy mọi người vui vẻ hỏi thăm tình hình sau tốt nghiệp. Các bạn học đã kết hôn thì lại trò chuyện khi nào muốn có con.
Bạn nữ A: Chắc khoảng một trong hai năm tới. Sinh con cho chồng xong thì chắc chắn anh ấy sẽ yêu cậu đến chết. Phụ nữ liều mình để cơ thể biến dạng, thậm chí có nguy cơ nhanh già nhưng vẫn sinh con vì người mình yêu, đây là một tình yêu vĩ đại cỡ nào cơ chứ.
Bạn nam B: Sai rồi, tụi tôi mới không nghĩ thế đâu, tôi thường nói với vợ rằng, nhân lúc còn sớm nên chặt đứt suy nghĩ muốn có con đi thôi, tôi còn chưa chơi đã nữa mà.
…
Tiểu Lại nghe thế thì không khỏi suy nghĩ, bèn về nhà hỏi Mộc Mộc ——
Tiểu Lại: Mộc Mộc, anh muốn có con không?
Mộc Mộc: Hả, (căng thẳng) chẳng lẽ em có thai rồi?
Tiểu Lại: Không phải, em chỉ muốn hỏi thôi, anh nghĩ gì về vấn đề có con này. Anh cảm thấy có phải phụ nữ rất vĩ đại không?
Mộc Mộc: Cũng tạm.
Tiểu Lại: Vậy nếu em sinh con cho anh, anh có cảm thấy em vĩ đại không?
Mộc Mộc: Vĩ đại chứ…..Haiz, anh nói cho em nghe, nếu sau này tụi mình có con, em không thể dồn hết tâm trí vào mỗi con thôi. Em không thể yêu nó hơn yêu anh được.
Tiểu Lại: Được được được, không yêu, không yêu.
Mộc Mộc (mâu thuẫn): Nhưng là nó là con anh, tại sao em lại không yêu nó.
Tiểu Lại: Em thấy…….Kế hoạch có con vẫn nên đợi thêm mấy năm nữa rồi lại nói tiếp. Em phải nuôi anh lớn trước đã.
Kinh nghiệm của Tiểu Lại: Mỗi người phụ nữ sau khi kết hôn, đều phát hiện rằng ngoài chồng ra thì mình còn có thêm một đứa con trai.
***
2,
Ngày 12 tháng 02 năm 2007
Năm nay hai người đón Tết ở quê của Tiểu Lại. Là một người phương Nam, đây là lần đầu tiên Mộc Mộc ăn Tết phương Bắc.
Bữa sáng là bữa ăn đầu tiên của Mộc Mộc ở nhà Tiểu Lại. Gia đình Tiểu Lại ăn sáng không nhiều lắm, gần như là một người một chén cháo loãng, cộng thêm các món làm từ bột mì như bánh quẩy và bánh bao. Mẹ của Tiểu Lại không thích lãng phí nên lần nào cũng nấu cơm dựa theo đầu người.
Khi Tiểu Lại thức dậy vào buổi sáng, nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn gồm cháo, bánh quẩy, sữa đậu nành, dưa muối…..đầy ắp cả bàn. Vậy vậy mời mọi người cùng ăn.
Mộc Mộc: Cháo bắp này ăn rất ngon! (làm lơ bánh quẩy ở bên cạnh và những món khác trên bàn, lập tức bước thẳng đến món cháo bắp) Tiểu Lại, lấy cháo bắp ở đâu vậy em?
Mẹ của Tiểu Lại (dùng tiếng phổ thông sứt sẹo, vừa xấu hổ vừa căng thẳng): À, Mộc Mộc nè, ở đây mỗi người chỉ ăn một chén thôi.
Mộc Mộc (kinh ngạc): Dạ…..Vậy sao ạ.
Mẹ của Tiểu Lại: Con vẫn chưa no sao? Hay là mẹ nấu thêm cho con nhé.
Mộc Mộc: Dạ không cần, cảm ơn mẹ. Con no rồi ạ, nhưng mà con thấy ngon nên muốn ăn thêm thôi đó mà.
Buổi trưa có một bữa ăn thịnh soạn, mẹ của Tiểu Lại nấu các món ăn cực kỳ phong kỳ, nào là gà, vịt, cá và các loại hải sản khác…..Cái gì cần có đều sẽ có. Mọi ngườ ăn rất vui vẻ. Chỉ có mình Mộc Mộc vẫn buồn rầu ủ rũ. Tiểu Lại nghĩ có lẽ anh nhớ nhà, càng thêm áy náy với Mộc Mộc, ờm, hai ngày này nhất định không được bắt nạt Mộ Mộc, phải ngoan ngoãn nghe lời và quan tâm anh mới được. Nhưng mà Tiểu Lại phát hiện, hai ngày sau đó Mộc Mộc vẫn không vui vẻ mấy, ăn cũng rất ít.
Tiểu Lại (dịu dàng): Mộc Mộc à, rốt cuộc mấy bữa nay anh sao vậy? Sao cứ mãi buồn rầu ủ rũ vậy.
Mộc Mộc: Anh (muốn nói rồi lại thôi)……
Tiểu Lại: Rốt cuộc có chuyện gì khiến anh không vui vậy?
Mộc Mộc: Được rồi, vậy anh sẽ ăn ngay nói thật. Tại sao nhà em bữa nào cũng chỉ có thể ăn một chén vậy? Anh vốn ăn không đủ no!
Tiểu Lại: Hả?
Mộc Mộc: Mẹ nói nhà em mỗi người chỉ có thể ăn một chén thôi! Hai ngày nay anh đói muốn chết, nhưng ngại không dám nói.
Tiểu Lại:…..
****
3,
Ngày 17 tháng 02 năm 2007
Sau khi nói về vấn đề “Mỗi bữa chỉ có thể ăn một chén cơm” của Mộc Mộc cho mẹ nghe, thì mẹ cô đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống, sợ con rể Mộc Mộc của mình chịu ấm ức. Nhưng dù vậy, Mộc Mộc vẫn không thể trải qua một đêm Giao Thừa vui vẻ.
Gia đình của Mộc Mộc rất ít khi ăn bún, vì vậy bất kể là lễ tết hay là ngày bình thường thì đều ăn cơm với thịt và rau. Nhưng quê của Tiểu Lại thì khác, trưa Giao Thừa sẽ ăn một bữa lớn, sủi cảo là món không thể thiếu trong bữa cơm đêm Giao Thừa, cộng thêm hai chén nước tương tỏi, đó chính là món ngon tuyệt đỉnh trên thế giới mà không cần chuẩn bị thêm món ăn nào khác.
Lúc Mộc Mộc thấy cả nhà vui vẻ quây quần cùng làm sủi cảo thì cảm thấy rất mới mẻ. Đợi đến khi sủi cảo nóng hổi ra lò, mọi người bắt đầu ăn —–
Mẹ của Tiểu Lại: Mộc Mộc, sủi cảo ngon không con? Con ăn quen không?
Mộc Mộc (nịnh nọt): Dạ, ngon lắm ạ. Nhiều nhân lắm ạ!
Mẹ của Tiểu Lại: Có rất nhiều chuyện để nói đến sủi cảo trong đêm Giao Thừa. Nó phải được gói trong hình thỏi vàng, tượng trưng cho tiền vô như nước.
Mộc Mộc: Dạ, vậy sao ạ, con hiểu rồi.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, em thấy hôm nay ăn ít vậy, không hợp khẩu vị sao anh?
Mộc Mộc (vội vàng lắc đầu): Không phải, ăn ngon lắm nhưng do bữa trưa anh ăn no quá.
Dường như Mộc Mộc đang tìm kiếm gì đó, đợi Tiểu Lại, anh và chị dâu của Tiểu Lại ăn uống xong xuôi, chạy lên phòng khách xem Spring Festival Gala Evening (*) thì anh vẫn ngồi ăn. Bố mẹ cảm thấy hơi lạ, hai người không thể đứng lên, bỏ Mộc Mộc lại một mình được, bèn kiên nhẫn ngồi chờ bên cạnh.
(*) chương trình Dạ tiệc mừng xuân của CCTV.
10 phút trôi qua.
20 phút trôi qua.
30 phút trôi qua.
Đợi đến khi Tiểu Lại xuống rủ Mộc Mộc lên xem TV, phát hiện bố mẹ mình vẫn ngồi ở bàn ăn, bên cạnh Mộc Mộc. Bởi vì Mộc Mộc chưa rời khỏi bàn ăn, tuy rằng hai người đã ăn xong rồi nhưng là chủ nhà, hai người chỉ đành ngồi lại, tiếp tục tìm đề tài trò chuyện nói với anh.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, sao anh ăn chậm vậy, vẫn chưa ăn xong sao?
Mộc Mộc (ngẩng đầu nhìn Tiểu Lại như tìm thấy cứu tinh): Ấy, Tiểu Lại này, (lén kéo ống tay áo của Tiểu Lại, đè giọng xuống mức thấp nhất) đã lên món chính nãy giờ rồi, khi nào mới bưng thức ăn lên vậy?
Mẹ của Tiểu Lại (xấu hổ xoa tay): Sao cơ? Con rể nói không thể ăn sủi cảo sao?
Mộc Mộc: Dạ không mẹ, sủi cảo ăn ngon lắm ạ. Con chỉ muốn hỏi sao món chính đã lên nãy giờ rồi mà vẫn chưa bưng thức ăn lên vậy ạ?
Tiểu Lại: Đêm giao thừa tụi em chỉ ăn sủi cảo thôi, không có thức ăn đâu.
Mộc Mộc: Nhưng mà hôm nay là Giao thừa mà, ngày tốt như vậy mà chỉ có món chính chứ không có thức ăn sao?
Tiểu Lại:……