– Tiểu Muội, muội biết. Muội biết là sau khi muội đã bày kế hại chàng, lại còn không biết lý lẽ gì đâm chàng một kiếm thì ta và chàng đã không còn khả năng gì nữa rồi ……
Trong mắt Hạng An Ninh lại là nỗi buồn ảm đạm, trống trải và nỗi bi ai như bị bỏ rơi. Nàng khóc lóc trong lòng Tiểu Muội rồi dần dần ngủ luôn.
Nhìn tiểu quận chúa khóc mệt quá ngủ rồi, Tô Uyển Nhu thở dài một hơi thật sâu. Chuyện này thật sự là không thể dứt bỏ được, nhưng càng tính thì càng loạn hơn. Nàng cũng không biết giải quyết chuyện phức tạp này như thế nào nữa! Nếu thân phận của Triệu đại nhân công bố trước thiên hạ sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.
Các tài tử trong thư viện đều đứng thẳng, tâm huyết mênh mang nhìn Triệu tướng quân trong tiểu đình. Bọn họ là hậu duệ của dân tộc Hoa Hạ, là con cháu của Viêm Hoàng, sao có thể để cho nền văn minh mấy ngàn năm của dân tộc bị chôn vùi trong tay một đám man di như Hung Nô được?
Ánh mắt Triệu Tử Văn bình tĩnh lại, lại toát ra một cỗ uy nghiêm làm người ta không dám nhìn thẳng. Hắn quét mắt nhìn qua tất cả mọi người, nói:
– Hiện giờ đang là lúc dân tộc Hoa Hạ gặp nguy nan. Chúng ta nên làm thế nào?
– Tòng quân giết Hung Nô!
Mấy trăm tài tử cao giọng hô.
“Các ngươi có thể giết người sao?” Triệu Tử Văn nhìn một đám tài tử dáng vẻ thư sinh, trong lòng thở dài, lại hừ lạnh, nói:
– Sai rồi! Bằng vào thể chất nhu nhược như các ngươi hiện nay, có thể so đấu với dũng sĩ Hung Nô được sao?
Đám tài tử trong thư viện từ nhỏ đã cắp sách tới trường, căn bản là không biết gì về rèn luyện thân thể cả, mặt mũi dáng vẻ đều rất thư sinh, chỉ sợ là vừa thấy máu đã ngất xỉu luôn chứ đừng nói đến chuyện chém giết với người Hung Nô trên chiến trường. Mọi người thần sắc đều rất buồn bã. Họ chỉ biết làm thơ làm từ, viết bát cổ văn. Chuyện ra chiến trường giết địch chính xác không phải là chuyện mà bọn họ có thể đi làm được!
Nhìn các tài tử đang ảm đạm thất sắc, Triệu Tử Văn chuyển giọng, nghiêm túc hỏi:
– Xin hỏi các ngươi vì sao lại gian khổ học tập như thế?
Chúng tài tử cũng không ra vẻ điệu bộ gì cả, rất ngay thẳng sảng khoái đáp:
– Gian khổ học tập đương nhiên là vì khảo thủ công danh rồi!
Quốc sách của Đại Kinh là đề cao văn chương mà coi thấp võ nghiệp, cũng không khác gì quốc sách thời Tống ở kiếp trước của Triệu Tử Văn cả. Các tài tử đọc sách chỉ vì có một thân tài học, mà những tài tử gian khổ khổ học đương nhiên là vì công danh rồi.
Triệu Tử Văn cũng không nói rằng bọn họ như thế là không phải, bởi vì khảo thủ công danh là mục tiêu của mỗi kẻ đọc sách trong thời cổ đại. Hắn khẽ thở dài, nói:
– Có lẽ chỉ có khi nào làm cho các ngươi hiểu được đọc sách là vì sự quật khởi của Hoa Hạ thì mới có thể gọi là thành công được!
Đọc sách là vì sự quật khởi của Hoa Hạ! Một câu này như một đạo sấm giữa trời quang, nổ vang bên tai các tài tử. Sau đó, hai mắt họ sáng ngời, vô cùng sùng kính, ôm quyền nói:
– Triệu tướng quân, chúng ta đã hiểu rồi!
“Xem ra ta thật sự là nên làm giảng viên môn chính trị”. Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
– Hiểu được là tốt rồi!
– Nhưng hôm nay chẳng lẽ chúng ta không thể làm được gì sao?
Mấy tài tử lại thở dài thật sâu, có phần có cảm giác như mang một bầu nhiệt huyết mà bất lực không làm gì được.
Triệu Tử Văn cười nói:
– Ta muốn hỏi các vị học sinh, các vị có thể làm được gì?
Mọi người đều không hiểu Triệu tướng quân hỏi cái này để làm gì, nhưng bọn họ vô cùng sùng kính hắn, nhất định là có hỏi thì sẽ đáp cho nên bọn họ đều đồng thanh đáp:
– Chúng ta biết viết văn, làm thơ, biết viết chữ đẹp!
– Đúng! Đó chính là sở trường của các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ đến dùng cán bút của mình để sáng tạo ra một thế giới mới hay sao?
Triệu Tử Văn cười nói một cách thâm ý.
Thế giới mới? Mọi người nghe xong thì ai nấy đều sáng mắt lên. Chẳng lẽ ý tứ của Triệu tướng quân là có thể dựa vào cán bút của mình để ra sức vì nước sao?
– An tỷ tỷ, đại ca có phải là lại có cái chủ ý gì đó rồi không?
Bảo Nhi dịu dàng, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn Lý tài nữ hỏi.
Lý tài nữ lắc đầu cười nói:
– Suy nghĩ của đại ca như thiên mã hành không, ta làm sao có thể đoán ra được đây?
– Triệu tướng quân, ngài nói thế giới mới là có ý gì? Có thể nói rõ hơn ra cho chúng ta biết được không?
Các tài tử trong thư viện hưng phấn nói.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
– Để thư viện làm một tòa soạn báo, xuất bản báo chí!
Tòa soạn báo? Báo chí? Các tài tử nghe xong ngẩn người, đều ôm quyền hỏi:
– Triệu tướng quân, tòa soạn báo và báo chí là ý làm sao?
Tần Quán và Tô Thức liếc nhau, đều cùng cười khổ. Triệu tiểu ca hình như còn chưa có nói hết chủ ý của hắn nữa!
– Báo chí chính là những bản giấy Tuyên Thành viết ra các nội dung để lưu truyền. Các ngươi dùng cán bút của mình, đưa tin về tình hình chiến đấu, ghi lại những sự việc anh dũng của các tướng sĩ, mạnh mẽ phát huy văn vẻ của văn minh Hoa Hạ, phác thảo lên hình ảnh của mỗi một người dân Đại Kinh! Khiến cho con dân Đại Kinh biết dân tộc Hoa Hạ chúng ta đang tràn ngập nguy cơ, để cho tất cả con cháu Viêm Hoàng biết gắn bó thành một khối, đồng lòng đối kháng với thiết kỵ Hung Nô, cổ vũ sĩ khí chém giết của các tướng sĩ Đại Kinh ta.
Ở thời kỳ Đại Khang, trong cung đình Khang triều cũng đã từng phát hành những bản viết tay truyền đọc. Đây coi như là hình thức báo chí sớm nhất có trong lịch sử. Vì có sự việc này rồi nên các tài tử cũng lập tức hiểu ngay ý tứ của Triệu tướng quân muốn nói. Ánh mắt mọi người sáng ngời, nghe thấy một phen bàn luận cao kiến của Triệu tướng quân, bọn họ hiểu được một cách sâu sắc rằng báo chí là khởi điểm để làm cho dân tộc Hoa Hạ hưng vượng lên.
Không cần nói cũng biết, tòa soạn báo chính là nơi phát hành và sáng tác ra những bản bảo rồi. Tần học sĩ đương nhiên không phải là người keo kiệt rồi. Dùng Hàn Lâm Thư Viện làm tòa soạn báo thì cũng không còn gì tốt bằng nữa. Lão không hề e dè gì, khẳng khái nói:
– Triệu tiểu ca, như vậy tòa soan báo sẽ thành lập ngay hôm nay đi. Lấy thư viện làm tòa soạn, các vị học sinh làm người biên soạn và in ấn nhé.
Hàn Lâm học sĩ Tần đại nhân đã lên tiếng đồng ý thì như vậy chuyện này không cần lo âu nữa. Các tài tử đều rất hưng phấn. Có thể làm cho con cháu Viêm Hoàng biết được mối nguy hiểm của dân tộc Hoa Hạ mà củng cố mối thù, quyết chí tự cường cũng là một công lao không thể bỏ qua được.
Ánh mắt Triệu Tử Văn đảo qua những khuôn mặt tài tử đang kích động. Hắn cười nói:
– Hôm nay coi như là ngày thành lập tòa soạn báo. Tòa soạn báo lấy tên là Tòa soạn báo Hoa Hạ luôn đi. Còn báo chí phát hành ra thì gọi là Hoa Hạ nhật báo!
– Hoa Hạ nhật báo!
Các tài tử tiểu thư trong thư viện dường như có giấc mộng được hồi sinh, vô cùng cao hứng lớn tiếng hô.
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình ánh mắt dịu dàng, ngắm nhìn Triệu tướng quân với mớ ý tưởng so với sao trên trời còn nhiều hơn mà vừa thẹn vừa mừng, đỏ hết cả mặt.
– Tần đại nhân, như vậy chuyện này sẽ giao cho ngài làm nhé!
Triệu Tử Văn chuyển mắt sang nhìn Hàn Lâm Viện học sĩ Tần đại nhân, nói.
Tần đại nhân sớm đã biết Triệu tiểu ca là người thích nghĩ kế chứ không thích làm việc. Lão vân vê chòm râu dài, cười nói:
– Triệu tiểu ca cứ yên tâm đi. Việc này để đó ta sẽ toàn quyền phụ trách!
Triệu Tử Văn vốn dĩ là kẻ thích nhàn hạ. Chuyện xuất bản báo chí nhìn thì đơn giản, kỳ thật vô cùng phức tạp, trong đó có rất nhiều vấn đề phải giải quyết từng tí một. Hắn lười làm, nên đại khái nói ra khuôn mẫu về tòa soạn báo cho bọn họ là được. Còn từng bước biên soạn tường tận thế nào thì bản thân hắn cũng không hiểu rõ lắm. Cho nên cứ để các tài tử trong học viện chậm rãi nghiên cứu dần dần. Tô Thái sư thì có rất nhiều chính sự cần làm nên hắn không lôi kéo lão vào chuyện này làm gì, cứ để cho Tần học sĩ toàn quyền xử lý là được rồi. Bạn đang đọc truyện tại – www.TruyệnFULL.vn
Mọi người đều cảm nhận được rằng Hoa Hạ nhật báo vừa đưa ra nhất định có thể làm cho cả nước chấn động. Và “Thiếu niên cường” chắc chắn sẽ là đề tài đầu tiên của Hoa Hạ nhật báo số đầu tiên!
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn hiện ra ánh sáng lạnh, nhìn quét qua một lượt các vị tài tử, nói:
– Các vị học sinh xin nhớ kỹ cho, tôn chỉ của Hoa Hạ nhật báo là chấn chỉnh văn minh Hoa Hạ, kích thích con cháu Viêm Hoàng, giương cao thiên uy của Đại Kinh ta!
Mọi người đều giơ cao cuốn sách trên tay, vô cùng tự hào nói:
– Chấn chỉnh văn minh Hoa Hạ, kích thích con cháu Viêm Hoàng, giương cao thiên uy của Đại Kinh ta!
Bỗng nhiên, sĩ khí của những học sinh trong tư viện đều tăng vọt. Nắm chặt quyển sách trong tay, ai nấy đều kích động đỏ cả mặt. Hiện giờ cứ làm tốt báo chí chính là một phần công sức mà bọn họ đóng góp vì dân tộc Hoa Hạ!
Chuyện dạy học rốt cục cũng kết thúc. Về chuyện tòa soạn báo, Triệu Tử Văn cũng đột nhiên nghĩ đến thôi. Báo chí không chỉ có thể ghi lại tình hình chiến đấu với Hung Nô, ca ngợi văn chương của văn minh Hoa Hạ mà hơn nữa là có thể làm cho toàn bộ dân tộc Hoa Hạ cùng chung mối thù, vạn người một lòng đối kháng với Hung Nô! Hôm nay khởi đầu cho việc thành lập tòa soạn báo của Hàn Lâm Thư Viện thì coi như chuyến đi này cũng không tệ!
– Tử Văn, hôm nay ngươi lại vô cùng nổi bật rồi!
Hạ Văn Đăng vỗ vỗ vai hắn, cười ha hả nói.
Triệu Tử Văn liếc mắt khinh thường, nói với thiếu gia đang cợt nhả:
– Ít làm cái điệu bộ giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo ta đi. Tìm ta có chuyện gì?
Tính cách thiếu gia này như thế nào thì Triệu Tử Văn sao không biết. Đột nhiên lại ra vuốt mông ngựa, tuyệt đối là cáo hỏi thăm gà, chẳng tốt lành gì đâu. Triệu Tử Văn vừa mới rời khỏi tiểu đình thì thiếu gia đã vội vàng hấp tấp chạy tới. Vừa nhìn đã biết ngay là có chuyện rồi!
Hạ Văn Đăng lại cười nịnh nọt, làm Triệu tướng quân cả người đều nổi hết da gà lên. Hạ Văn Đăng do dự một lúc rồi mới nói:
– Này, Tử Văn, ngươi cũng biết là với việc đọc sách thì ta căn bản là dốt đặc cán mai. Không bằng ……
Y liếc trộm về Hạ Vũ Tình đang đứng cách đó không xa, hạ thấp thanh âm nói:
– Không bằng để ta gia nhập kỵ quân Đại Kinh đi?
Thiếu gia của Hạ gia muốn tòng quân? Triệu Tử Văn nghe xong cũng hơi băn khoăn. Nhìn Đại tiểu thư và Hạ Bình đang thầm thì nói chuyện phía xa xa, hắn cười khổ đáp:
– Ta nói ngươi này thiếu gia tướng quân, muốn tòng quân làm cái gì, chuẩn bị thi hội cho tử tế đi!
– Ta nói rồi Triệu tướng quân, ngươi cũng biết ta chẳng có tí hứng thú nào với chuyện đọc sách cả. Để ta gia nhập kỵ quân Đại Kinh đi. Thân thủ của ta cũng không phải là ngươi không biết!
Hạ Văn Đăng khóe miệng nhếch lên, rất là tự tin.
Thân là công tử của Hạ tướng quân, thân thủ đương nhiên là bất phàm. Nhưng cha của y muốn y học hành cho tử tế, ta cũng không thể làm hại một thanh niên tốt nha. Trong lòng Triệu Tử Văn mặc dù cũng muốn Hạ Văn Đăng gia nhập kỵ quân Đại Kinh. Dù sao thì hắn cũng khó có được một cao thủ như y, nhưng cũng rất khó ăn nói với Hạ nhạc phụ bên kia. Do dự một lúc lâu, hắn đành chậm rãi nói:
– Ngươi nói với tỷ tỷ của ngươi đi. Nàng đồng ý thì ta sẽ đồng ý!