Đó không phải lần đầu tiên anh gặp cậu, cũng không phải anh không biết gì về cậu, ngược lại là đằng khác.
Anh biết mọi thứ về cậu từ sở thích đến thói quen thường ngày.
Lần đầu tiên anh gặp cậu tính đến nay cũng đã 522 ngày rồi.
Anh còn nhớ rõ, hôm đó là buổi tựu trường lớp 11 của anh.
Sáng hôm đó trời se lạnh, anh mặc một bộ đồng phục quy củ cùng chiếc áo khoác lông cừu dày cộm.
Hôm nay anh không mang theo kính cộng thêm lớp sương mù chưa tan khiến cho mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Anh loay hoay tìm một chỗ ngồi dễ nhìn ra cổng chính, hôm nay anh hẹn với cậu bạn Văn Sơn cùng nhau đón Tiêu Hạ Nguyệt vào trường.
Thật là con người này sao lại lề mề như vậy? Gần 7 giờ sáng rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Vương Tiểu Khôi hết kiên nhẫn đành đi ra cổng trường đón hai người đó vậy.
“Vương Tiểu Khôi, ở đây!”
Văn Sơn từ đâu chạy lại vòng vai bá cổ anh làm anh nhất thời đứng không vững.
Anh rất không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình, bất quá cậu ấy là bạn thân đi, nhưng vẫn hơi khó chịu.
“Buông ra, sao cậu không ở nhà luôn đi vô làm gì nữa? Cậu biết mấy giờ rồi không?”
Cậu bạn học trề môi từ trên người anh leo xuống, cậu ấy biết anh đặc biệt không thích bị bám lấy, chỉ là muốn trêu chọc anh bạn mình một chút.
Văn Sơn bày ra vẻ mặt nũng nịu đến khó coi, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Người ta là ngủ quên mà, ai như học sinh gương mẫu đây dậy từ lúc 5 giờ sáng.
Ôi cha mẹ ơi con dậy không nổi.”
Vương Tiểu Khôi thật sự muốn đá cho thằng bạn mình một phát, học ở đâu cái giọng điệu nổi da gà này vậy? Có học được cũng đừng trước mặt anh ẹo qua ẹo lại nha, một mặt thầm than sao bản thân lại kết bạn với loại người này.
“Rồi Tiểu Nguyệt đâu? Cậu thấy con bé chưa? Mới vào trường mới hay đi la…”
Chưa dứt câu giọng Tiêu Hạ Nguyệt đã ong óng vang lên, thật hù chết anh rồi.
Gọi thần tiên cũng nhanh như này thì tốt biết mấy.
“Khôi ca, Sơn ca, em đây nè.”
Tiêu Hạ Nguyệt nhỏ hơn anh và Văn Sơn một tuổi, hiện tại mới vào lớp 10.
Con bé…!À nhìn có chút không giống con gái, hai năm chơi chung cũng chỉ thấy vỏn vẹn một đứa bạn là nữ sinh.
Con bé không thích trang điểm như các bạn cùng trang lứa, đến hoa tai cũng chả buồn đeo.
Nhớ một lần em ấy bị mẹ bắt đeo hoa tai liền ôm Vương Tiểu Khôi và Văn Sơn khóc đến quên trời quên đất.
Hỏi ra mới biết sợ đau.
Dì cũng đành chào thua với đứa trẻ cứng đầu này.
Nhìn kìa, mới ngày đầu đi học mà tay áo đã xoắn lên tận khủy tay rồi.
“Tiểu Nguyệt, mới nhắc đã xuất hiện, muốn hù chết bọn anh sao?”
Tiêu Hạ Nguyệt quay sang lườm Văn Sơn một cái cháy khét, lôi từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc màu đen, hai ba cái buộc tóc lên cao.
Văn Sơn tội nghiệp ngửi thấy mùi nguy hiểm liền chạy ra sau lưng anh ngó đầu ra xem, miệng vẫn không dứt.
“Ai nha, mang cái bản mặt hầm hầm sát khí đó bảo sao chả anh nào hốt, haiz đúng là tội nghiệp mà.”
Ha, đây gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Vương Tiểu Khôi thấy tình hình không ổn lập tức chủ động né người sang một bên.
Ây da có trách cũng trách cái miệng này của cậu quá nhanh, tôi muốn chặn lại cũng không kịp mà.
Một phút mặt niệm cho đồng chí!
“Nè nè, mày lại muốn đánh anh đó hả? Anh mày hiện tại là học trưởng của mày đó, là học trưởng của mày đó nghe thấy không? A…!Đau…!Đau anh..
A Vương Tiểu Khôi!!!”
Văn Sơn hướng Vương Tiểu Khôi cầu cứu đổi lại ánh mắt lấp lánh đầy thông cảm chiếu thẳng về phía này.
Người anh em cứ yên tâm, lát nữa tôi đưa cậu xuống phòng y tế.
Mãi là anh em!
Văn Sơn:…!
Đệt mợ cạn lời bất lực!
Xem ra cậu bạn học này hôm nay không cần ăn sáng nữa rồi.
“A đau quá, em có phải là con gái không vậy?”
“Dĩ nhiên là…”
“Tiêu Hạ Nguyệt!”
Tiêu Hạ Nguyệt chau mày quay sang hướng tên cả gan chen ngang kia, nhưng ngay sau đó liền giãn ra.
Nam sinh kia dáng người cao gầy, tay ôm ván trượt đang đi về phía này.
Anh loáng thoáng thấy tóc người kia trắng bạc, hình như còn đang tỏa ra ánh hào quang, anh thầm mắng có phải hay không mắt mình lên độ nữa rồi?
“Cậu học lớp nào vậy?”
Đây là bạn của Hạ Nguyệt sao? Sao anh chưa từng thấy qua người này nhỉ? À, bạn của em ấy nhiều như vậy làm sao mình biết hết được, có khi là từ nơi khác đến học cấp 3 cũng không chừng.
“Tôi học 10A5, còn cậu?”
“Tôi cũng 10A5…”
Nam sinh bày ra biểu cảm kiểu “ừ kệ cậu” lười biếng đưa tay dụi dụi mắt.
Tiêu Hạ Nguyệt:…!
Đến gần anh mới nhìn kĩ, nam sinh này thật sự rất đẹp, cười lên như ánh nắng mùa hạ cùng với mái tóc hơi dài hòa hợp vô cùng.
Người kia hình như không quan tâm đến sự hiện diện của anh và Văn Sơn, chỉ cười nói với một mình Hạ Nguyệt.
Là bạn trai của em ấy sao? Suy nghĩ này vừa xẹt qua liền bị anh phỉ nhổ, rất không có khả năng a!
Giọng cậu ấy thật êm tai, trực tiếp xông thẳng vào đại não anh, men theo từng lớp tế bào ngự trị nơi cõi lòng mềm mại.
Anh biết mình đã yêu rồi, ngay từ giây phút đầu tiên.
“Khôi ca? Hey, Vương Tiểu Khôi!!!”
Anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, trước mặt là đôi mắt của đứa em nhỏ năm nào giờ đã thêm nét chín chắn đang nhìn chằm chằm anh dò xét.
Ngây thơ mà không dễ dụ!
“Khôi ca, anh mơ mơ màng màng đến như vậy, em gọi cả chục lần anh cũng không thèm lên tiếng.
Nói, anh đang mơ tưởng đến nữ sinh nào rồi? Khai mau để được nhận sự khoan hồng của pháp luật.”
Anh dỡ khóc dỡ cười, làm gì có nữ sinh nào?
“Nữ sinh thì không có…”
Nhưng nam sinh thì đúng là có một người.
________
????: Thài trước đây _(ˇωˇ」∠)_.