Ân Lương Thần cực kì mẫn cảm, nhận ra một giám khảo không có thiện ý với mình, nên nhích lại gần Lộ Thiên Tinh hơn, siết chặt đàn ghita.
Lộ Thiên Tinh thấy vậy, nhíu mày nói: “Thắng rồi thì không nên kiêu ngạo.
Trong thắng lợi cũng có phần may mắn, nỗ lực chiếm phần lớn, các thực tập sinh vì được ra mắt nên luyện tập vất vả rất lâu, năng lực không thể coi thường, khinh địch là dốt.”
Ân Lương Thần vội không ngừng gật đầu: “Vâng ạ, em nhất định sẽ không khinh địch.” Nói xong, hắn không nhịn được tung hoa, ngưỡng mộ nói: “Em không ngờ bản thân lại may mắn đến vậy có thể được thầy Lộ trực tiếp chỉ bảo.”
Lộ Thiên Tinh không trả lời, tỉnh bơ đổi đề tài: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, thứ nhất là chúc mừng mọi người vượt qua lượt PK đầu tiên, thứ hai là để cho mọi người biết qua được một lần thì không có gì quá đáng mừng, mục tiêu của tất cả là bước đến vòng cuối cùng.
Ban tổ chức sẽ chuẩn bị giáo viên thanh nhạc và vũ đạo, mọi người có thể ở lại đây để tập luyện.”
Ba học viên gật đầu hiểu rõ.
Ân Lương Thần khẽ meo meo hỏi: “Nếu có vấn đề, có thể tìm thầy chỉ bảo được không ạ?”
“Có thể, đấy là nếu tâm lý cậu vững vàng.” Lộ Thiên Tinh dừng bước, ý bảo nói: “Đây là phòng tập, vào đi.”
Tân Tinh Tú đầu tư khá lớn, mặc dù là phòng tập tạm thời nhưng cũng rất rộng rãi tiện nghi.
Bốn giáo viên đang đứng đợi bên trong, bảng tên ghim trước ngực.
Trong nháy mắt kết thúc phát sóng, Lộ Thiên Tinh tức khắc thả lỏng, vui vẻ nghiêng đầu nhìn Phàn Vân Cảnh im lặng cả buổi: “Không vui chuyện gì à?”
Không vui vì chuyện gì thì cả hai đều rõ.
Phàn Vân Cảnh không phủ nhận, trầm giọng: “Không tính là vui vẻ, thầy Lộ vẫn chưa gỡ chặn tôi.” Hắn tạm dừng một lát, thuận thế nói: “Thầy Lộ vẫn chưa rảnh sao? Nếu tôi mời thầy Lộ ăn tối thì có bị cự tuyệt nữa không?”
Lộ Thiên Tinh định từ chối nhưng nghe hắn nói thế thì nghẹn lại, thắc mắc vì sao đối phương cứ dai như đỉa, nhưng ngại người ta cho mình kẹo rồi, do dự 2 giây mới đồng ý: “Phàn tổng mời ai dám cự tuyệt.”
Phàn Vân Cảnh dừng chân, nhắc nhở nói: “Chỉ có thầy Lộ từ chối tôi tận 3 lần.”
Lộ Thiên Tinh: “……”
Ngon nói lại nữa là ông đổi ý!
Như hiểu được ánh mắt của Lộ Thiên TInh, Phàn Vân Cảnh cười nhẹ, đánh trống lảng: “Xe của thầy Lộ hơi nổi bật, nên đi xe của tôi, ăn xong tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
Lộ Thiên Tinh không từ chối, “Để tôi báo trước cho trợ lý đã, Phàn tổng cứ đợi tôi ở gara.”
Phàn Vân Cảnh nói: “Được.”
Hai người tạm thời đường ai nấy đi.
Lộ Thiên Tinh vừa quay lưng đã nghe một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ sau lưng, cùng với tiếng đồ vật rớt trên nền đất.
Cậu khựng lại, nhiu nhiu mắt nghe được người kia nói lời xin lỗi —— là nữ chính.
Thường Nhã ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn thanh tú tràn đầy hoảng loạn bối rối: “Rất xin lỗi Phàn tổng, rất xin lỗi, tôi không ngờ sẽ bị vấp ngã, ngài có bị sao không ạ?” Cô nói, đáy mắt đã ngấn nước, lo sợ nhìn người đàn ông trước mắt, vội vàng nói: “Tôi, tôi có thể trả tiền thuốc cho ngài, bây giờ Phàn tổng đi bệnh viện với tôi…”
Phàn Vân Cảnh rũ mắt, liếc áo sơ mi ướt đẫm đến mấy mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, lạnh lẽo tràn ngập khiến người ta sợ hãi.
Người phụ nữ kia như nhận thấy hắn tức giận, vội vàng nói: “Tôi, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ đi rót ly nước, không nghĩ sẽ có chuyện này, tôi rất xin lỗi.” Cô cong lưng, tóc dài buông xuống sườn mặt, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy cô bối rối mà lông mi run rẩy, ngón tay tinh tế siết chặt cổ áo.
Phàn Vân Cảnh bễ nghễ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói: “Cô cũng không phải người đầu tiên tiếp cận tôi đâu, cút đi.”
Thường Nhã cũng không hoảng loạn.
Bởi vì ngay từ đầu cô đã biết Phàn Vân Cảnh là người đứng đầu của tập đoàn Phàn thị, mỗi ngày không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường hắn.
Chuyện này hoàn toàn đúng như dự đoán.
Nghĩ, Thường Nhã thẳng lưng, từ thiếu nữ ngây thơ vô tội biến thành một phụ nữ vân phong giảo hoạt, ngón tay vén tóc dài ra sau tai, tươi cười hào phóng nói: “Không ngờ sẽ bị Phàn tổng nhìn thấu.
Mà cũng đúng, bên người Phàn tổng không thiếu phụ nữ, trường hợp gì cũng sẽ gặp qua hết rồi.”
Cô che miệng cười, vì đề phòng người trước mặt không kiên nhẫn bỏ đi, mở miệng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với ngài.”
Phàn Vân Cảnh im lặng nhìn góc tường, âm thanh vẫn đạm bạc như trước: “Cô còn chưa đủ tư cách đâu.”
Thường Nhã tự tin hất cằm: “Tôi biết bây giờ mình vẫn chưa đủ tư cách, nhưng ai bảo về sau vẫn sẽ thế? Tôi có thể đảm bảo với Phàn tổng rằng bản thân sẽ nhanh chóng nổi tiếng, trở thành át chủ bài của công ty giải trí của ngài.”
Tập đoàn Phàn thị trước mắt thì không có công ty giải trí, nhưng Phàn Vân Cảnh đột nhiên đầu tư vào Tân Tinh Tú, liền có vô số người suy đoán hắn muốn tiến quân vào giới giải trí.
Nên Thường Nhã nói vậy cũng không có gì sai.
Hơn nữa Thường Nhã biết Phàn Vân Cảnh khá thưởng thức người có thủ đoạn, phụ nữ có năng lực và độc lập sẽ càng thu hút sự chú ý của hắn, chỉ cần mình thể hiện sự khác biệt với những phụ nữ nhu nhược, dù không khiến hắn động tâm nhưng cũng lôi kéo được ánh mắt của hắn.
Quả nhiên, người đàn ông trước mặt không sốt ruột bỏ đi, không nhanh không chậm đánh giá cô, ánh mắt không cảm xúc lạnh như băng, nhưng đang đánh giá một thứ đồ vật: “Lấy cái tương lai kem trộn đổi lấy giàu sang nổi tiếng ở hiện tại, trước tiên thì phải khen chiêu tay không bắt sói này khá hay, một câu đã muốn lôi kéo tôi đầu tư, nghĩ tôi là nhà từ thiện à?”
Thường Nhã nói: “Vì tôi tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng phán đoán của Phàn tổng.
Chỉ cần hai người chúng ta kết hợp, tương lai nhất định sẽ thắng lợi lớn.
Đương nhiên, nếu Phàn tổng phải có cọc vốn mới an tâm, anh có thể tùy ý làm mọi thứ.” Cô nói, túm chặt cổ tay hắn ấn xuống ngực mình.
Bốp ——
Phàn Vân Cảnh giựt tay ra, gằn từng chữ: “Tôi nói, cô còn chưa đủ tư cách.”
Ánh mắt ghét bỏ của người đàn ông như kim đâm, làm Thường Nhã phải hoài nghi nhân sinh.
Các số liệu cơ thể của cô đã được hệ thống chỉnh sửa nâng lên tối đa rồi…!Thường Nhã theo bản năng cúi đầu nhìn dáng người hoàn mỹ lẫn làn da trắng nõn của chính mình, nghi ngờ tên này có bị mù hay không.
Cô nhịn xuống cơn giận, chưa mở miệng đã nghe người trước mắt lần nữa không lưu tình nói: “Với lại, không biết có ai nói với cô..
là giọng cô khó nghe lắm chưa?”
Thường Nhã trừng mắt, nghĩ liệu hệ thống của mình có vấn đề không.
Cô há miệng thở dốc, chưa lên tiếng đã thấy người đàn ông trước mắt đột nhiên xoay người đi, không hề che dấu ghét bỏ lẫn phiền phức.
Thường Nhã: “???”
Hệ thống mày cút ra đây!
****
Thời gian Lộ Thiên Tinh đến gara lâu đến kì lạ, nhưng đối phương cũng không hỏi gì, chỉ muốn biết Lộ Thiên Tinh muốn ăn đồ Trung Quốc hay đồ Tây.
Lộ Thiên Tinh im lặng đánh giá hắn, trả lời: “Đồ ăn Trung Quốc.”
Phàn Vân Cảnh gật đầu, nói với trợ lý: “Đi Vân Mộng Lâu.”
Trợ lý trả lời, lập tức lái xe rời đi.
Lộ Thiên Tinh thu hồi tầm mắt, dựa lưng vào ghế suy nghĩ.
Phàn Vân Cảnh vẫn im lặng lấy giấy tờ ra phê duyệt.
Xe cao cấp đi rất thoải mái, nhiệt độ hoàn hảo, mát lạnh pha chút hương luân nhàn nhạt như thôi miên.
Lộ Thiên Tinh lúc đầu thì còn có thể chịu được, cái gì mà nam chính nữ chính gặp nhau rồi mùi hương luân, ghế dựa êm quá..
Sau đó ngủ say.
Ngủ cũng không phải thật sâu, mà là kiểu nửa tỉnh nửa mê.
Vẫn có thể cảm nhận được tài xế cố tình giảm tốc, lẫn âm thanh lật giấy của người bên cạnh.
Tân Tinh Tú ở nơi ít người, lần nữa tiến vào trung tâm thành phố lại bị kẹt xe hơn 20 phút.
Lúc này Lộ Thiên Tinh đang dựa vào ghế không nhúc nhích, ngủ rất ngoan ngoãn.
Phàn Vân Cảnh vẫn luôn đợi người kia dựa sang chỗ mình, thấy khoảng cách rất gần rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, liền tự mình nhẹ nhàng ôm đầu người kia dựa vào vai mình.
Hắn có chút thỏa mãn, vừa sắp lại giấy tờ trong tay đã cảm giác vai nhẹ đi, đối phương về lại tư thế cũ.
Phàn Vân Cảnh: “……”
Hắn lần nữa đặt giấy tờ xuống ôm đối phương lại gần, còn chăm sóc giúp cậu điều chỉnh tư thế thật thoải mái, mới cầm xập tài liệu lật xem.
Thanh niên đang ngủ bỗng dưng bị làm phiền, không vui cọ cọ vào bả vai hắn, đột nhiên trượt xuống ngực hắn, rối xuống gối lên đùi hắn.
Mặt của thanh niên lại cọ cọ, cảm thấy thoải mái hơn, mới tiếp tục ngủ.
Phàn Vân Cảnh từ lúc thanh niên nằm xuống đùi mình đã cứng như đá, đợi đối phương không an phận cọ tới cọ lui thì cả người không thở nổi.
Cũng may cậu không tỉnh lại, hắn tự làm tự chịu chỉ có thể cố nén xúc động, làm bộ bình tĩnh mở giấy tờ lãnh đạm mặc niệm.
Lộ Thiên Tinh hôm qua làm việc với cường độ cao đến nỗi tụt huyết áp, cả đêm không ngủ ngon lại phải đi làm tiếp, cơ thể lẫn tinh thần đã đến cực hạn.
Giờ phút này vất vả lắm mới ngủ được một chút, thế đéo nào lại gặp ác mộng.
—— cậu mơ thấy mình thu thập giá trị thù hận thất bại, biến thành cá bị Thường Nhã nhặt.
Cầm con cá xinh đẹp thả vào bình thủy tinh đi tỏ tình với Phàn Vân Cảnh.
Kết quả hắn nhìn cho đã mắt rồi đột nhiên ném cái bình xuống đất, cả giận nói: “Loại đồ không ăn được này thì tặng tôi làm gì!”
Thường Nhã lớn tiếng phản bác: “Sao lại không thể! Nấu canh, chiên, rán, hấp gì cũng được hết!” Nói, vì muốn chứng mình mà còn đích thân xuống bếp nấu canh.
Dao phay sắc bén lóe sáng mài đi mài lại, Thường Nhã một tay đè cá một tay cầm con dao giơ cao mạnh mẽ chặt xuống ——
Phập —— Lộ Thiên Tinh hốt hoảng mở mắt, phản ứng đầu tiên là duỗi tay sờ mặt.
Phù, là người.
Cậu tức khắc nhẹ nhàng thở ra, hậu tri hậu giác phát hiện mình thế mà gặp ác mộng tới mức đổ cả mồ hôi lạnh.
Cũng may chỉ là ác mộng……!Lộ Thiên Tinh cọ cọ gối……!Ủa? Gối tui?.