Ngay lúc Thích Du đang chơi xấu với Tạ Cảnh.
Bỗng nhiên.
Bên cạnh xông tới một con sói hung ác, gầy như da bọc xương.
Lao thẳng đến chỗ Thích Du.
Thích Du: Cmn!
Thôi Diệc Trạch cần độc ác đến vậy không.
Đây chính là động vật được bảo vệ cấp độ hai của quốc gia đấy, hắn từ đâu tìm được thế.
Trong sách viết chân hắn không què nên tự mình động thủ, bây giờ chân què còn biến thái hơn, thế mà tìm sói tới.
Thích Du không cảm thấy sự xuất hiện của con sói này là ngoài ý muốn.
Úy Hạc Sơn sao có thể đột nhiên xuất hiện sói đói được.
Nhìn con sói từng bước một lao về phía bọn họ, Thích Du nắm chặt tay Tạ Cảnh mà chạy.
Chỉ mình cô thì còn có thể liều mạng được, nhưng bên cạnh còn có một tên yếu đuối này nữa!
Thích Du một bên lôi Tạ Cảnh chạy, một bên mắng trong đầu: 【 Chó hệ thống, sao mày không nói sớm là có sói, tao có mày để làm cảnh à! 】
Tiểu Lục ủy khuất: 【 Kí chủ đại nhân, nếu như dễ dàng hoàn thành như vậy, thì sao có thể gọi là nhiệm vụ cao trào được.
】
【 Nếu có thể thăng cấp nhẹ nhàng như vậy, tôi còn phải đợi đến bây giờ sao.
】
【 Ôi, kí chủ cẩn thận, sói đến đấy.
】
Thích Du: 【 Tao đương nhiên biết sói đến! 】
Cô vừa quay đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ chảy nước bọt của con sói đó.
“A a a a có sói.”
“Chạy mau!”
“A a a!”
Bởi vì còn có những du khách khác, vừa nhìn thấy sói, tất cả mọi người đều chạy lung tung.
Có nhiều người còn xô đẩy nhau, kẻ chạy kẻ ngã.
Thích Du trong lòng điên cuồng mắng tên biến thái Thôi Diệc Trạch, mẹ nó, hai người bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì, bây giờ lại thành kiểu ngươi chết ta sống.
Còn liên lụy người khác nữa.
Khó trách hắn lại dẫn Từ Mạn Oanh ngồi cáp treo lên núi.
Nhưng còn may, sói chỉ xông về phía Thích Du, không biết có phải bởi vì nhìn thấy cô đầu tiên hay không.
Thích Du buông tay Tạ Cảnh: “Sói chỉ chạy về phía tôi, cậu đi trước, chạy về hướng ngược lại.”
Ai ngờ, vừa buông lỏng tay.
Tạ Cảnh lại cầm ngược cổ tay của cô, ngón tay lạnh buốt, tiếng nói thản nhiên: “Chạy đến chỗ không có ai.”
Bây giờ nhiều người nên loạn.
“Áu u u u…”
Có lẽ là do đuổi không kịp Thích Du nên con sói gầm lên một tiếng.
Dọa đám người càng nhốn nháo hơn.
Vị trí hiện tại của Thích Du có một con đường rất dốc hướng xuống núi.
Nhìn như thời gian rất dài, nhưng thực tế mới chỉ trôi qua hai phút thôi.
Thích Du quả quyết chuẩn bị từ nơi này trượt xuống, cô hướng về phía Tạ Cảnh nói: “Cậu mau bỏ tay!”
Đám người đã đẩy nhau chạy về phía cách đó mấy chục mét.
Sau đó Thích Du liền thấy Tạ Cảnh dừng lại.
Hắn lẳng lặng mà nhìn con sói này.
Sói bị bỏ đói lâu, rất táo bạo, vẫn luôn gầm gừ.
Nhưng vẫn cảnh giác không có vọt thẳng tới.
Ngược lại hướng về phía Tạ Cảnh nhe răng nhếch miệng.
Thích Du: “???”
“Cậu đang làm gì?”
“Muốn cùng nó đàm phán?”
Lúc này mà vẫn có thể nói đùa được, Tạ Cảnh cảm thấy lá gan của Thích Du thật sự rất lớn.
Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn cô: “Sợ không?”
Thích Du mắt nhìn con sói khí thế hùng hổ muốn xông tới, lại nhìn Tạ Cảnh: “Chỉ cần cậu trốn xa một chút, tôi liền không sợ.”
Tạ Cảnh bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu của cô: “…”
Các du khách đứng phía xa xem mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi: “???”
Lúc này mà còn ân ái được à.
Bây giờ là lúc ân ái sao?
Có mấy cái người đàn ông thân hình cao lớn nhìn đôi tình lữ bị sói nhăm nhe, rất có tinh thần trượng nghĩa muốn hỗ trợ.
Bọn họ chạy đi tìm vũ khí.
“Hai người đừng chọc giận nó!”
“Áu u u u u!”
Sói đói bị âm thanh hô to đó làm cho tức giận.
Thích Du nhìn mấy người kia cầm nhánh cây đi tới, nhỏ giọng nói: “Đồng đội heo.”
Sói đói quyết định nhào tới, Tạ Cảnh xiết chặt nắm đấm.
Một giây sau, vừa chuẩn bị tiến lên.
Bỗng nhiên…!
Thân ảnh vọt tới cản trước mặt hắn, trực tiếp đá một cước, đem sói đói đạp bay.
Góc độ của cô được khống chế rất xảo trá, không hề đạp nó bay về phía mọi người mà đạp đến chỗ dốc đứng xuống núi.
Thích Du vội vàng chạy tới.
Con sói này sói tuyệt đối không thể chết, nó còn hữu dụng lắm.
Thật vất vả mới đá nó tới nơi này, chính là vì không để cho du khách nhìn thấy.
Thích Du chưa quên kéo theo Tạ Cảnh: “Cậu yểm hộ cho tôi một chút.”
Tạ Cảnh: “…”
Lúc đầu còn muốn đi theo, nhưng nghĩ đến một cước kia của cô ấy.
Liền đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chặn ánh mắt của các du khách muốn nhìn qua.
Nhân viên công tác cũng mang theo súng gây mê đi tới.
Bọn họ đây đều là bị tập kích, ai có thể nghĩ tới, một ngọn núi nhỏ như vậy mà có sói.
Rõ ràng mỗi ngày đều có người đi kiểm tra xung quanh, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng một con sói nào.
“Sói đâu, sói đâu?”
Nhân viên công tác chạy nhanh đến, liền thấy một đám du khách vẻ mặt ngơ ngẩn lại hiếu kỳ.
–
Bên trong rừng cây rậm rạp, Thích Du tìm được đã con sói đang bò dậy.
Trong đầu là âm thanh của hệ thống: 【 Kí chủ quá trâu bò! 】
【 A a a, kí chủ đại nhân thật tuyệt, ngay cả sói cũng đạp bay được! 】
【 Mẹ ơi, tôi đây là theo kí chủ thần tiên gì.
】
【 Kí chủ, cô là người khỏe nhất thế giới! 】
Tiểu Lục cảm thấy ngày hôm nay mình chắc chắn sẽ thăng cấp.
Thích Du nghe hệ thống nói chuyện, cười lạnh một tiếng.
Một con sói mà thôi.
Mình năm đó, thế nhưng từng đối mặt với một đám chó sói.
Năm ấy, Thích Du sống ở một thị trấn nhỏ phong cảnh mĩ lệ, nhưng trên ngọn núi gần đó có nhiều mãnh thú ẩn hiện, dù sao cũng là ngọn núi chưa từng được khai phá.
Những điều này, trong sách không hề đề cập đến.
Trong sách không giải thích mười sáu năm Thích Du bị lừa kia, cô đã trải qua như thế nào, chỉ viết sơ lược rằng cô từng sống với rất nhiều gia đình, cuối cùng bị bỏ lại trong một thị trấn nhỏ, nhờ vào sự tiếp tế của mọi người mà sống.
Nhưng mười sáu năm ấy, sao có thể đơn giản như vậy.
Đại khái là do hào quang của nữ chính, trong sách bày ra một nữ phụ Thích Du ngu ngốc ác độc, có trong tay mọi thứ nhưng cuối cùng hoàn toàn mất hết.
Sói bị thương, càng hung ác hơn.
Thích Du nghe tiếng nói chuyện phía trên, không lãng phí thời gian, trực tiếp xông lên, cầm lấy hòn đá, hung ác đập một cái trên đầu con sói.
Vị trí cô đập, đối với sói không hề có tổn thương quá lớn, chỉ là tạm thời ngất đi mà thôi.
Thích Du nhìn con sói mặc dù gầy yếu, nhưng cũng rất nặng, rơi vào trầm mặc.
Cô muốn đem sói lên trên núi không?
Chính cô cũng lười đi lên núi.
Nếu còn mang theo nó, chẳng phải sẽ mệt chết à.
Thích Du kéo chân sau, trước tiên đem nó giấu đi.
Đang đứng suy nghĩ hai giây.
Bỗng nhiên, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là ―― Lâm Bắc Tông.
Vừa nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp của Lâm Bắc Tông liền truyền đến: “Các cậu sao còn chưa lên nữa?”
Mắt Thích Du đột nhiên sáng lên, có chân chạy rồi.
Nếu người này là Diệp Lạc Ti hoặc Mạnh Hạ Thần, Thích Du sẽ không để bọn họ hỗ trợ.
Lâm Bắc Tông không giống hai người họ, gan lớn, nghĩa khí, còn thông minh.
Thích Du không muốn lừa gạt Lâm Bắc Tông, cho nên dăm ba câu đem mọi chuyện nói lại: “Cho nên, cậu có thể dẫn Thôi Diệc Trạch và Từ Mạn Oanh xuống cùng được không?”
Lâm Bắc Tông vừa nghe đến việc Thôi Diệc Trạch làm, sắc mặt liền thay đổi.
Nghe Thích Du nói cô không có việc gì mới yên tâm lại: “Được, tôi giúp cậu.”
Lâm Bắc Tông không chút do dự đáp ứng.
Thích Du biết Lâm Bắc Tông đáng tin cậy: “Vậy tôi gửi định vị cho cậu, cậu dẫn họ tới, chắc là cách đỉnh núi không xa.”
“Lâm Bắc Tông, cậu đúng là người tốt.”
Thích Du sau khi gọi điện thoại xong, quay người lại liền thấy Tạ Cảnh lẳng lặng mà nhìn chăm chú mình.
“…”
Thích Du cảm thấy cái ánh mắt này của Tạ Cảnh, cực kỳ giống ánh mắt chết chóc.
“Tiểu bảo bối…!Tạ Cảnh, cậu xử lý sao rồi?”
Thích Du hướng về phía Tạ Cảnh xấu hổ cười một tiếng.
Ánh mắt lãnh đạm của Tạ Cảnh đảo qua con sói màu xám phía dưới chân cô: “Lâm Bắc Tông.”
“Vì sao khen hắn?”
Thích Du: “Ha ha…”
Thì ra là Tạ Cảnh ghen.
“Tôi nhờ cậu ấy giúp một chuyện.”
Thích Du mới đầu cảm thấy Tạ Cảnh đi theo cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ mình làm cái gì cũng thấy vướng tay vướng chân, có chút ghét bỏ.
Hệ thống: 【 Kí chủ, cô biết thế này gọi là gì không? 】
Thích Du lạnh lùng mặt: 【 Mày muốn nói tao giống như tra nữ ăn xong lau sạch không nhận chứ gì.
】
Hệ thống: 【 Kí chủ không hổ là văn võ song toàn, mười hạng toàn năng, cái này cũng có thể đoán được.
】
Hiện tại mới bắt đầu nịnh bợ, muộn rồi!
Thích Du ghét bỏ nghe hệ thống liên tục không ngừng khích lệ.
Trước kia cũng không thấy nó chân chó thế này, đây là biết được sự nghiệp thăng cấp của mình có hi vọng rồi.
Thích Du nghĩ cách làm thế nào mới có thể lừa Tạ Cảnh đi ra chỗ khác, có hắn thì không tiện làm việc lắm.
Ai ngờ Tạ Cảnh lấy khăn tay khử trùng ra, lui về sau hai bước: “Lau.”
Đây là ghét bỏ cô vừa rồi chạm qua sói à.
Thích Du: “…”
Lúc Thích Du nhận lấy khăn tay, ánh mắt liếc qua con sói nằm co quắp một chút, tính toán thời gian, từ trên núi đến đây, không đến mười phút.
Thích Du lau qua tay mình, sau đó cầm ống tay áo của Tạ Cảnh: “Đi đi đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Hệ thống: 【 Kí chủ, cô muốn làm gì? 】
【 Kiểu này thật có thể báo thù sao? 】
Thích Du không để ý nó, hỏi Tạ Cảnh: “Nhân viên công tác tới rồi sao?”
Tạ Cảnh nhìn cô nắm chặt ống tay áo của mình: “Tới rồi, ở phía trên, lúc nào cũng có thể đi xuống.”
Thích Du mỉm cười: “Rất tốt.”
“Cậu còn chưa nói, Lâm Bắc Tông.”
Tạ Cảnh ngữ điệu không thay đổi.
Thích Du bất đắc dĩ: “Thời điểm then chốt, không cần ăn dấm loạn, Lâm Bắc Tông là tiểu đệ của tôi!”
Quả nhiên, sắc mặt Tạ Cảnh đẹp hơn rất nhiều.
Dù cái tay bẩn kia của Thích Du nắm chặt ống tay áo của hắn, cũng không hề không vui.
Điện thoại Thích Du kêu một tiếng.
Mắt nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, sau đó chậm chạp ngã xuống, còn không quên ngã vào cỏ khô mềm mại, bắt đầu hô to: “Cứu mạng!”
“Cứu mạng với.”
“Cứu mạng…”
Tạ Cảnh nhìn cô giả vờ nằm xuống: “…?”
Thích Du đẩy chân Tạ Cảnh: “Cậu nhanh trốn đi.”
Tạ Cảnh đối diện với đôi mắt của cô, khẽ thở dài một cái: “Cẩn thận một chút.”
Mặc dù không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời nấp đi.
Nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Thích Du.
Thôi Diệc Trạch và Từ Mạn Oanh một trước một sau đi tới, lọt vào trong tầm mắt là thân ảnh Thích Du ngã xuống.
Trên mặt còn có vết máu.
Đây là Thích Du cố ý lấy máu của sói bôi lên trên mặt mình.
Bây giờ cô rất ghét bỏ.
Mùi máu tanh hôi quá nồng nặc.
Hận không thể đem hai người bọn họ ném vào trong bể máu sói, để bọn họ tắm lại đầu óc một cái!
Cái gọi là phản công, nhất định phải làm cho bọn họ cũng nếm thử thứ mình từng trải qua.
Thích Du nhìn đuôi sói bắt đầu động đậy, vươn tay về phía bọn họ: “Cứu mạng.”
“Lớp trưởng.”
Thôi Diệc Trạch đi tới, phát hiện chỉ có mỗi Thích Du, sinh lòng cảnh giác.
Vừa rồi Lâm Bắc Tông chạy tới nói, Thích Du lạc đường, còn bị thương ở chân với mặt.
Không gian trên núi rất lớn, để các bạn học chia nhau ra tìm.
Từ Mạn Oanh nghĩ đến mình là lớp trưởng, bạn học xảy ra chuyện thì mình cũng không thoát khỏi liên quan, mà Từ Mạn Oanh muốn nhìn một chút xem Thích Du có phải thật sự bị hủy dung hay không.
Cho nên cùng với Thôi Diệc Trạch rất tích cực đi theo Lâm Bắc Tông.
Đằng sau còn có không ít bạn học đi theo, nên bọn họ không có chút lo lắng nào.
Thích Du vừa rồi nhận được tin tức của Lâm Bắc Tông, hắn đã cản những bạn học khác ở bên ngoài.
Lúc này nhìn Thôi Diệc Trạch cảnh giác che chở cho Từ Mạn Oanh, Thích Du che lại gò má: “Lớp trưởng, mặt của tôi đau quá, cậu xem giúp tôi với, tôi bị hủy dung rồi ư?”
“Đau quá.”
Từ Mạn Oanh từng bước một đi đến chỗ Thích Du.
Thôi Diệc Trạch đành phải đi sau lưng cô ta: “Thích Du, cậu đừng chơi trò xiếc gì.”
Thích Du nhìn con sói đã tỉnh lại sau lưng bọn họ, trên khuôn mặt đầy máu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: “Làm sao lại thế.”
“Tôi chỉ đối xử với cậu như cách cậu làm với tôi thôi.”
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt Thôi Diệc Trạch bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.
Một giây sau.
Thích Du bỗng nhiên hô to: “A a a a a a.”
“Có sói!!!”
“Có sói a a a a a!”
“Cứu mạng!”
Tiếng la của Thích Du kinh động đến sói đói vừa mới bị thương, nó trong nháy mắt đứng dậy, lao tới người cách nó gần nhất.
“A!”
Từ Mạn Oanh hét lên một tiếng chói tai đầy sợ hãi.
Thôi Diệc Trạch phản ứng rất nhanh, hắn một mực phòng bị Thích Du, nháy mắt khi sói nhào tới, liền lôi Từ Mạn Oanh chạy ra bên ngoài.
Ai ngờ.
Thích Du không biết lúc nào đã ngăn lại, một cước đạp vào bắp chân Thôi Diệc Trạch: “Cho mày thi chạy với sói này.”
Đôi mắt Thôi Diệc Trạch đầy tia máu: “Thích Du, đây là mưu sát!!!”
Thích Du cười lạnh, không lưu tình chút nào: “Cậu vẫn nên suy nghĩ xem lát nữa giải thích thế nào với cảnh sát về sự xuất hiện của sói đi.”
Nhìn con sói đuổi theo hai người, một chút cảm giác áy náy Thích Du cũng không có.
Nếu mình không biết võ, bây giờ người bị sói đói cắn xé chính là mình.
Thôi Diệc Trạch tuổi không lớn lắm, tính cách thật sự rất âm độc.
Khó trách ở trong sách, Thích Du cũng không hề hại hắn mà bị hắn hủy dung.
Sau khi xuyên sách, Thích Du đem hắn đánh một trận, hắn liền làm thả sói xé nàng.
Tạ Cảnh không biết lúc nào đã đứng ở sau lưng cô: “Đi thôi, nhân viên công tác cùng cảnh sát tới.”
Đối với việc cô làm, Tạ Cảnh không hỏi.
Hắn đại khái cũng đoán được, là Thôi Diệc Trạch thả sói ra, mục đích là Thích Du.
Nhìn Thôi Diệc Trạch bị sói cắn vào chân, đáy mắt Tạ Cảnh càng tối lại, hắn cảm thấy Thích Du vẫn quá mềm lòng.
Địch nhân như vậy, đã sớm biết bản tính của hắn thì không nên cho hắn có cơ hội ra sân.
Ăn miếng trả miếng, cũng là mình bị thiệt trước.
Ánh mắt Tạ Cảnh nhìn Thôi Diệc Trạch, đã giống như là nhìn người chết.
Từ Mạn Oanh bị Thôi Diệc Trạch che chở, không hề bị thương, sau khi cô ta nhìn thấy Tạ Cảnh, khóc lóc kể lể nói: “Tạ Cảnh, cứu, cứu chúng tớ.”
“Cứu chúng tớ.”
Con sói này đã bị thương.
Bên cạnh Tạ Cảnh có một cành cây rất to, chỉ cần hắn đập một cái, liền có thể cứu bọn họ.
Lúc Tạ Cảnh quay người rời đi, thuận tiện đem cái cành cây kia đạp xa hơn.
Thôi Diệc Trạch gần như điên cuồng: “Thích Du, mày chờ tao, a!!!”
Hắn hung hăng cắn vào cổ con sói.
“Áu u u u…”
Rất xa còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của Thích Du: “Đáng tiếc, con sói này vẫn là động vật được bảo vệ cấp độ hai.”
Tạ Cảnh: “Tổn thương người, động vật sẽ không thể sống.”
Hệ thống từng nói, Từ Mạn Oanh có hào quang mary sue bảo vệ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Nhìn một cái thì đúng là vậy…!
Thích Du làm bộ bị thương, được Tạ Cảnh ôm ra, trong lúc đó, một người mặc đồ rằn ri cao to đi đến bên cạnh bọn họ: “Oanh Oanh!!!”
Hệ thống: 【 Tích tích tích, nam chính số hai xuất hiện, trúc mã của Từ Mạn Oanh.
】
Trúc mã?
Thích Du trong đầu đang suy nghĩ đến người này.
Chỉ là không chờ cô suy nghĩ lung tung, liền bị Tạ Cảnh đặt lên trên cáng cứu thương.
Sau đó một đám người đi đến.
“Thích thần, Thích thần, cậu không sao chứ?”
“Hu hu hu, thật đáng thương, vì sao mặt của Thích thần toàn máu thế?”
“Nghe nói Thích thần cùng sói đói đối mặt đánh nhau mà không có thua, Thích thần bị thương nặng không?”
Thích Du yếu ớt nằm trên cáng cứu thương: “Tôi không sao, chỉ là có chút mệt mỏi.”
“May mà có Tạ Cảnh, bằng không thì có thể tôi đang nằm bên sói rồi.”
Có không ít nữ sinh vây quanh Thích Du bắt đầu khóc sướt mướt.
Thích thần thật sự quá thảm rồi.
Bọn họ nghe du khách nói qua, Thích thần vì cứu mọi người, nhảy xuống dốc núi đuổi theo sói.
May mắn chỉ có hai, ba mét, mà còn có cây cối ngăn cản.
Thích thần thật sự quá vĩ đại.
Không để ý an nguy của bản thân mà cứu người.
Về Từ Mạn Oanh và Thôi Diệc Trạch được cứu ra phía sau, trừ nhân viên y tế cùng người đàn ông xa lạ mặc đồ rằn ri cao lớn ra, một bạn học ban quốc tế cũng không hề tới hỏi thăm.
Mãi đến khi có người ủng hộ Từ Mạn Oanh kinh hô một tiếng: “Lớp trưởng!!!”
“Trời ạ, lớp trưởng, cậu…!cổ?”.