Lời nói của Mục Loan Loan vô cùng rõ ràng, hợp tình hợp lý, Bạch Thủy Dao nghe cô nói xong có chút ngẩn ngơ, hai mắt đang rưng rưng nước mắt thì lúc này mở to, như không biết phải đáp lại như thế nào.
Mục Loan Loan không cho nàng ta có cơ hội trả lời, nói tiếp: “Dao Dao, mặc kệ ngươi muốn làm gì, tiểu thư ta đều muốn bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm, có ta ở trong phủ bạo quân này chống đỡ, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.”
Gò má xinh đẹp của Bạch Thủy Dao đỏ lên, mắt hoa đào đen lúng liếng trừng trừng nhìn Mục Loan Loan, nửa chữ cũng nói không nên lời ——
Nàng ta không biết vì sao cũng cùng một tỷ tỷ ngốc nghếch trước kia, hiện giờ lại thật thật giả giả ra bộ đáng thương còn thật hơn cả nàng ta.
Mục Loan Loan tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đem hai tay mình bị thương tối hôm qua đưa cho Bạch Thuỷ Dao xem “Dao Dao, ngươi xem tay ta này, tối qua lúc ta chăm sóc cho bạo quân tàn tật kia, dính không biết bao nhiêu máu đen của hắn, còn có dòi bọ lúc nhúc………”
Trong tiểu thuyết, Bạch Thủy Dao có một đặc điểm chính là rất thích sạch sẽ, càng không thể gặp sâu.
Ban đầu nàng ta vội vã muốn thuyết phục Mục Loan Loan cùng nàng ta chạy trốn, không chú ý tới tay Mục Loan Loan đang còn dơ bẩn. Hiện tại vừa thấy, quả thực chịu không nổi!
Nàng ta nghẹn một bụng khí không tìm được cớ phát tác, chỉ căm giận trừng mắt nhìn Mục Loan Loan liếc mắt một cái, đi mất.
Khoé mắt Mục Loan Loan vẫn còn vương nước mắt, nhưng trong lòng lại thật vui vẻ.
Nàng ghét nhất cái loại mặt hàng ngoài mặt thì giơ cao cờ xí “ta vì tốt cho ngươi”, nội tâm lại không biết tính kế người khác như thế nào. Không chừng Bạch Thủy Dao trước nay vẫn chưa từng bị người nàng ta đã quen lợi lại lại dùng đúng chiêu bạch liên hoa này đánh về.
Bị nàng ta náo loạn một hồi, muốn tiếp mục mơ lại giấc mơ đẹp cũng ngủ không nổi nữa. Mục Loan Loan nhìn sắc trời sáng lên dần dần, thở dài một hơi. Cô đi múc nước rửa mặt, lại thay một bộ quần áo mình mang đến, nghĩ nghĩ một chút, cầm một cái khăn sạch sẽ, thay một chậu nước mới rồi mang vào phòng.
Màn che bị cô kéo ra hoàn toàn, vừa vào cửa có thể nhìn thấy ngay bạo quân đang nằm liệt trên giường ngọc.
Hắn còn duy trì tư thế tối qua cô chỉnh cho hắn, cánh tay đặt ở một bên sườn, đoạn đuôi gục xuống ở một bên, không xê dịch chút nào.
Mục Loan Loan đi đến bên người hắn, nhìn đầu tóc đen nhánh của hắn rối tung, dơ bẩn dính bết lại với nhau, đoạn sừng bị gãy có chút máu đen, trong lòng thầm thương hại ——
Đã từng là đại vai ác một tay che trời, nay lại nằm đây người đầy dơ bẩn. Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc cũng thật lâu rồi không tắm rửa, đuôi bị đứt không nói, cả người cũng thật dơ.
Mục Loan Loan nhẹ nhàng lấy một miếng vải nhỏ che khuất đôi mắt hắn, cẩn thận tránh đi đoạn sừng của hắn, dùng khăn ướt từng chút từng chút lau đi vết bẩn trên mặt hắn. Nhờ đó mà khuôn mặt của Long tiên sinh cũng dần dần hiện ra rõ ràng.
Tối hôm qua Mục Loan Loan làm sao dám nhìn mặt hắn. Giờ phút này lau đi hơn phân nửa vết máu và vết bẩn mới phát hiện, hắn cũng không có khó coi như cô tưởng tượng ——
Lông mày đen rậm nghiêng nghiêng như khắc vào thái dương, bên dưới hốc mắt hơi sâu, lông mi vừa cong vừa dài như lông quạ đen nhánh, giống như hai quạt nhỏ. Khuôn mặt hắn trắng bệch, mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt, da môi lại khô nứt nẻ cả ra, trên da mặt hắn đầy vết xanh tím cùng vết sẹo,vết máu, trông vô cùng không tương xứng.
Nếu không có các hoa văn đen đỏ tràn lan khắp khuôn mặt, hắn hẳn là một con rồng vô cùng tuấn mỹ.
Mục Loan Loan đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy hoa văn trên gò má Long tiên sinh động đậy, cô giật mình, sợ tới mức tay run lên, lập tức quăng nguyên cái khăn lên mặt hắn.
Mục Loan Loan: “……….”
Cô vội vàng cầm khăn lên, liên tu nói vài câu thực xin lỗi, nói xong còn chờ trong chốc lát, mới chú ý tới bạo quân cũng không tỉnh lại. Mấy hoa văn trên gò má hắn giống như vật sống ấy, thường thường sẽ động đậy một chút, giống y như vảy vàng trên người hắn vậy.
Nhẹ nhàng thở ra, Mục Loan Loan lúc này mới thấy mình có chút buồn cười, biết rõ hắn không nghe thấy, lại vẫn nhẹ nhàng nói, “Về sau ta sẽ mỗi ngày đều rửa mặt cho ngươi nha……. Nếu có cơ hội, ta lại giúp ngươi chà rửa đuôi một chút.”
Mục Loan Loan nhìn chân dung Long tiên sinh lộ ra, trong lòng càng thêm thương cảm hắn vài phần, ra là hắn cũng có biểu cảm nhỉ ——
Lông mày chau lại, môi xanh xanh tím tím, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lông mi cũng run rẩy bất an, là một bộ dáng vô cùng không thoải mái. Mà cũng đúng thôi, hắn còn cái đuôi đang hư thối, hẳn là hắn rất đau, rất đau rồi?
Mục Loan Loan trong lòng khó chịu, tính phải nhanh chóng cho hắn uống thuốc, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nữ hơi chói tai, “Phu nhân, nên dùng cơm sáng rồi.”
Mục Loan Loan biết là Phất Liễu tới, liền buông khăn trong tay, đi đến trước cửa phòng, đối diện ánh mắt khinh khỉnh của Phất Liễu, “Ngươi chỉ có thời gian mười lăm phút.”
Nàng ta đang cầm trong tay một hộp đồ ăn, thấy Mục Loan Loan ra tới liền đưa hộp đồ ăn cho cô, xem ra không có vẻ muốn vào phòng.
Mục Loan Loan cũng không so đo, cô từ khi xuyên vào đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, quá đói bụng. Cô im lặng gật gật đầu, cầm hộp đồ ăn đi vào phòng, mở nắp hộp lấy một cái màn thầu ăn liền.
Buổi sáng chỉ có màn thầu cùng một chén cháo trắng với mấy miếng dưa muối. Đây là tiêu chuẩn cho nguyên thân ở bạo quân phủ, Mục Loan Loan cũng không có gì phàn nàn, chỉ là khi cô chuẩn bị đem chén cháo nuốt xuống, hình ảnh đôi môi khô cong nứt nẻ của bạo quân đột nhiên hiện lên trong đầu cô vô cùng rõ ràng.
Trong sách viết, thực lực của bạo quân cường đại vô cùng, ngày thường chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, uống là uống rượu linh quả ngâm, ăn là ăn thịt linh thú, nhưng hiện tại, hắn biến thành cái dạng này, quần áo còn không có, vệ sinh cũng không ai làm huống chi là ăn uống.
Căn cứ theo ký ức nguyên thân, cường giả tam giai trở lên không ăn cơm một thời gian cũng sẽ không đói chết, mà bạo quân, đã từng là cường giả thất giai đứng nhất trên đỉnh đại lục, cho dù là bị trọng thương, biến thành rồng thực vật, không ăn cơm cũng sẽ không đói chết.
Nhưng mà… chắc chắn không tránh khỏi cảm giác khó chịu rồi.
Từ sau khi nguyên thân gả vào bạo quân phủ đến bây giờ đã qua sáu bảy ngày. Trong ấn tượng của nguyên thân, hình như bạo quân chưa từng ăn một chút gì. Ngao Khâm tiếp quản thế lực và thuộc hạ của hắn cũng không phái người đưa một ít dược vật hay linh đan trái cây gì đến, tính như vậy, Long tiên sinh hẳn là đói bụng thật lâu rồi.
Cháo trước mặt còn toả ra từng mùi hương thơm ngát, Mục Loan Loan lại mất hết hứng ăn uống. Cô vốn định làm ngơ, tự đem cháo của mình uống hết, mặc kệ con rồng này, cho hắn bị đói luôn.
Cô hiện tại tuy rằng trên danh nghĩa là thê tử xung hỉ của hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, hắn như thế nào cũng có quan hệ gì đến cô? Hơn nữa bạo quân hiện tại đã là rồng thực vât, dù cho cô chăm sóc hắn không tận tâm lắm, hắn cũng làm sao biết được……..
Nhưng mà…..thật sự bảo Mục Loan Loan mặc kệ hắn thì cơm ngon cháo ngọt gì vào miệng cô cũng nhàn nhạt vô vị, khó có thể nuốt xuống được.