“—— quân chủ kiên nhẫn và đức độ vô ngần của ta ơi, tới đây nhảy một điệu cùng ta nhé.”
***
Tóm tắt nội dung:
“Đôi ta nhảy một điệu nhé.”
••••••••
Legrand chào đón lễ tình nhân.
Hai bên đường phố có thể trông thấy đầy người bán hoa hồng, tủ kính của các cửa hàng được trang trí đầy lãng mạn. Đôi tình nhân trẻ và những cặp đôi lớn tuổi sánh bước bên nhau.
“Cho hỏi, tôi có thể mượn chút thời gian của hai bạn làm một cuộc nghiên cứu được không?”
Một sinh viên đại học đang tham gia hoạt động câu lạc bộ, lịch sự ngăn lại một đôi đồng tính nam đi ngang trước mặt cậu ta —— lý do khiến cậu ta cảm thấy họ là người yêu chứ không phải bạn bè vì cả hai đang cùng che ô đen, có sự hiểu ngầm kỳ diệu.
“Mời hỏi.”
Chiếc ô đen hơi nâng cao lên một chút, sinh viên ngẩn ra tại chỗ. Cậu ta không nói rõ đó là cảm giác gì, hệt như rào cản mỏng manh ngăn cách đôi tình nhân với môi trường xung quanh đang dần tan biến trước mắt. Đứng trước mặt cậu ta là một đôi tình nhân có vẻ ngoài và khí chất đều hoàn mỹ chẳng thể nào xoi mói được.
Người bên trái có đôi mắt băng lam đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy, tựa như Moon River mùa đông, mặt ngoài phủ đầy băng, bên dưới là nước sông lặng lẽ chảy xuôi. Màu môi rất nhạt, đường nét gương mặt đẹp đẽ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, ấy là kiểu người kiềm chế cảm xúc ít thể hiện ra ngoài mặt. Đối phương khoác chiếc áo ngoài màu đen được điểm xuyết bằng đồ trang trí bạc, khi cậu ngước mắt lên, sinh viên đại học có cảm giác như mình đang trông thấy thời gian ngàn năm trôi qua trong mắt đối phương.
Rõ ràng cậu chỉ đáp lại hai từ “xin mời”, nhưng sinh sinh viên đại học lại có xúc động muốn quỳ bái, xúc động này xen lẫn sự tôn kính mà cậu ta chẳng hề nhận ra.
Còn một người dưới ô bên cạnh đối phương thấy sinh viên đại học hớ hênh nhìn người yêu của mình thì khẽ hừ một tiếng, vươn tay ôm bả vai của chàng trai tóc bạc lại.
Người ấy lại có nước da tái nhợt thiếu sức sống, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mắt sâu, tóc đen và mắt đỏ, tuy gương mặt tuấn mỹ nhưng luôn mang vẻ âm lãnh và tà ác không vơi đi chút nào. Hắn mặc lễ phục lịch thiệp cổ điển được cắt may tỉ mỉ, cổ áo cài một đóa tường vi đỏ, đeo một sợi dây chuyền bạc. Khi sinh viên thấy hắn, một cơn ớn lạnh chợt dâng lên —— ấy là lời cảnh báo từ trực giác của sinh vật.
Người yêu tóc bạc mắt xanh nghiêng đầu cười xoa dịu hắn.
Lúc này sinh viên đại học mới cảm thấy sự lạnh lẽo trên người đã vơi bớt, cậu ta vội rời mắt khỏi người đàn ông tóc đen mà nhìn sang người còn lại, nhanh chóng đưa bảng câu hỏi và cây bút ra.
Câu hỏi đầu tiên rất đơn giản: Hai người là người yêu à?
Quốc vương hơi khựng lại, không trả lời thẳng.
Cậu quay đầu nhìn sang ác ma, phát hiện ác ma cũng đang nhìn mình. Cả hai đã sánh bước bên nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên họ chính thức trả lời vấn đề này… Trước đây tại Roland không có ai dám đưa ra vấn đề này với quốc vương, mà Địa Ngục cũng chẳng có ai dám đặt câu hỏi này với quốc vương, mà tư duy của những kẻ ở Địa Ngục lại khác hẳn người thường.
Vậy họ là người yêu ư?
Hai từ “người yêu” với cậu và ác ma cứ cảm thấy quá nhẹ tênh.
Mối quan hệ của họ đã gắn bó với nhau từ rất lâu, lấy khế ước tạo ra một mối quan hệ không thể nào chia cắt. Phức tạp đến mức có đôi khi, quốc vương cũng không nói rõ được mình và ác ma là quan hệ gì, nhưng cả hai đã ôm hôn nhau dưới ánh trăng, mười ngón tay đan vào nhau, sát cánh bên nhau trên chiến trường, giao phó cả mạng sống và linh hồn.
Quốc ngư trầm ngâm một lát rồi viết ra đáp án của mình.
Sinh viên đại học chăm chú theo dõi trong khi chờ họ điền xong bảng câu hỏi.
Có trời mới biết cậu ta đã muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh biết bao nhiêu lần, rồi hú hét với người khác rằng cậu ta đã gặp được một CP sắc nước hương trời cỡ nào. Song một thứ cảm xúc khó hiểu khiến cậu ta phải kiềm lại cảm xúc của mình, mà còn vô thức đứng thẳng trước mặt chàng trai tóc bạc, hệt như trong tiềm thức cậu ta muốn chàng trai mắt xánh này trông thấy những mặt tốt đẹp nhất của mình.
Cảm giác đó rất đỗi kỳ lạ.
Không giống như thích một người quá đẹp trai hay khí chất quá cao quý, mà là một kiểu khác… tựa như sự ngưỡng mộ và kính yêu của con dân thời Trung cổ khi đối mặt với quân chủ của mình.
Thời gian chờ đợi quá nhanh khiến chàng sinh viên tiếc nuối, đôi tình nhân điền nhanh vào bảng câu hỏi, khi lấy bảng câu hỏi về, cậu ta liếc thấy chữ viết của họ đều rất đẹp và sắc bén.
“Xin hỏi, tôi có thể chụp ảnh hai bạn không?”
Sinh viên đại học rời mắt khỏi bảng câu hỏi, ngẩng đầu lên rồi sốt sắng hỏi.
Khi cậu ta ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên.
Vì hai người vừa mới đứng trước mặt cậu ta đã mở ô lần nữa, đi vào trong đám người.
“… Chúc hai bạn một lễ tình nhân vui vẻ.” Chàng sinh viên chỉ có thể nói thế.
Trên một con đường vắng, ác ma dừng bước rồi cất chiếc ô đen của mình.
“Sao thế?”
Bầu trời đang tối dần, nhưng ngọn đèn đường trên con phố vẫn giữ nguyên phong cách của thế kỷ 19, ánh đèn mờ mờ, cổ kính và trang nhã. Quốc vương đứng dưới ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu rọi vào con ngươi, phía sau là bức tường đá cổ kính.
“Trong bảng câu hỏi vừa rồi, câu hỏi đó.”
—— yêu có ý nghĩa gì với người?
“Người còn chưa nói có yêu ta không.”
Giọng điệu của ác ma đượm vẻ không vui. Sương mù đen dâng trào trên mặt đất, thế giới bị chia thành một không gian chỉ còn lại hắn và quốc vương, hắn đè quốc vương vào tường, hôn lên giữa trán, sống mũi của quốc vương, cánh môi luôn lạnh lẽo của sinh vật bóng tối áp lên đôi môi nhạt màu của quốc vương, rồi một đường hôn xuống phía dưới.
Ấy là ham muốn, là khát vọng lan rộng và lớn dần.
“Yêu với ác ma Địa Ngục, là gì?” Quốc vương hỏi lại.
“Quả thực Địa Ngục không có cảm xúc như yêu.” Ác ma nhếch môi: “Nhưng ta cảm thấy mình rất thiệt thòi.”
Quốc vương đang chờ câu tiếp theo của hắn.
Quả nhiên, ác ma nói tiếp bằng giọng điệu ranh ma đầy tính toán: “Ta đã giúp người từ cuộc chiến của các vị thần, ổn định tình hình đến hoàng hôn của chư thần, tên thật của ta dễ dàng nằm trong tầm tay nhưng cũng đã từ bỏ nó vì người. Nếu không có thêm phần thưởng bổ sung thì thiệt thòi quá.”
Quốc vương đút tay vào túi, mỉa mai trả lời bằng giọng điệu thường ngày: “Kẻ buôn linh hồn kiếm ít là lỗ à?”
“Ơ kìa.” Ác ma vui vẻ nói: “Người hiểu ta thật đấy, ta cảm động quá chừng.”
Thương nhân bình thường sẽ hài lòng nếu đầu tư 100% tiền vốn và thu hồi được 20% lợi nhuận, còn đối với chó tư bản thì phải thu hồi được 50-80% lợi nhuận.
Còn kẻ buôn linh hồn khét tiếng cuối cùng, cũng là thương nhân Địa Ngục thì…
300% cũng không quá đáng nhỉ?
Trong mắt ác ma lóe lên vẻ xảo trá, hắn cúi người ghé sát vào quân chủ đẹp đẽ luôn lạnh lùng và nghiêm túc của mình: “Vậy… lợi nhuận 300%, bệ hạ ban cho ta tình yêu mà Địa Ngục không có thì thế nào?”
Chẳng hạn như chính miệng thừa nhận yêu hắn, rồi thừa nhận muốn sánh bước cùng hắn, tựa tựa thế là được.
Quốc vương trông thấy ánh sáng xảo quyệt lóe lên trong mắt ác ma, cậu im lặng một chốc chợt nói: “Lúc trước ngươi đã tặng ta một cành tường vi.”
Ác ma: “?”
Trên chiến trường đã thất bại trong Cuộc chiến Ngàn năm, khoảnh khắc trước khi ánh sáng trong đôi mắt quốc vương lịm đi, cậu đã từng thấy một nhánh tường vi được ghim ngay cổ áo của ác ma. Đúng là một việc lạ kỳ.
Thực ra cậu chưa bao giờ yêu cầu ác ma ký khế ước với mình phải trung thành với mình.
Ác ma không có đạo đức, nguyên tắc, xảo trá và lật lọng, Sau khi ký khế ước với hắn, ác ma ra khỏi nơi lưu đày thì chẳng tiếc “công sức” gây thêm một mớ rắc rối cho cậu.
Song những ngày đưa đẩy đối phó với các lãnh chúa trong Địa Ngục và hao tâm tổn trí tập hợp lại sức mạnh Địa Ngục. Để rồi cuối cùng cả hai từ châm chọc mỉa mai lẫn nhau, tới hòa hợp rồi ăn ý hiểu ngầm.
Một đêm nọ, ác ma ngồi trên lâu đài ném một đóa tường vi về phía cậu.
Tường vi rơi vào tay quốc vương, cậu ngẩng đầu lên trông thấy ác ma đang cúi người nhìn mình dưới ánh trăng, nhẹ bẫng bông đùa nói:
“—— quân chủ kiên nhẫn và đức độ vô ngần của ta ơi, tới đây nhảy một điệu cùng ta nhé.”
Khiêu vũ với ác ma trên đỉnh lâu đài?
Khi ấy quốc vương đã từ chối —— ai có chút lý trí thì chẳng muốn khiêu vũ với ác ma trên nóc nhà. Chỉ là bóng dáng ác ma đứng trên lâu đài đã để lại ấn tượng nhất định cho quốc vương.
Purlan I sinh ra trong thời thế vương quyền, bẩm sinh đã cứng nhắc theo khuôn mẫu, cậu đặt ra quy tắc, kiểm soát luật lệ, mà kẻ giao ước với cậu là ác ma mời cậu khiêu vũ trên đỉnh lâu đài dưới ánh trăng.
Ác ma nói: “Người tuân thủ quy tắc thiệt đáng yêu làm sao.”
Quốc vương ghét hỗn loạn và mất trật tự.
—— song bàn làm việc trong cung điện của quốc vương, quả thực quanh năm toàn thư phàn nàn của ác ma nào đó.
Tuyết rơi trên đường phố Legrand.
Ác ma bận trang phục lịch thiệp vươn tay về phía quân chủ mắt xanh.
“Sao nào?”
“Giờ người có muốn nhảy một điệu với ta dưới ánh trăng không?”
Lần này quốc vương đáp: “Có lẽ ta thích đỉnh lâu đài hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ờm… sau một thời gian dài vắng bóng, hãy để quốc vương và ác ma nhảy một điệu trên đỉnh lâu đài dưới ánh trăng đi.
Editor: Quốc vương là người chơi hệ trầm tính là kiểu người lãng mạn rất ẩn ý sâu xa =)))))
Chương này nên có tên là vũ khúc ánh trăng. Ác ma kiểu: “Người ơi người có yêu tôi không? Yêu hay không yêu nói một lời đi.”:<
Mà ai cũng biết trăng nghĩa là thích/yêu mà nhỉ, còn lần này quốc vương nói thích đỉnh lâu đài hơn là dạng gián tiếp đáp lại cái “yêu” mà ác ma muốn, khi đó từ chối thì giờ đây lại đồng ý.
+
Tại sao lại nói từ bỏ tên thì mọi người đọc lại chương 185 để hiểu rõ cặn kẽ nhé, mà nói sơ qua qua thì ác ma muốn bỏ mấy tính chất toxic của chính ổng. Mà ổng cũng vừa ý với cái tên “ác ma” duy nhất mà quốc vương ban cho.
Bạo quân đã end từ năm 2020 đến năm 2024 mới có 2 ngoại truyện mới nên ê hê hê…