*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trăn tỷ nhi, còn không mau chuẩn bị nước trà điểm tâm cho công chúa?” Trầm Quân Như mang dáng vẻ kiêu ngạo đi đến trước mặt Lâm Xu Nga, cười tủm tỉm nói: “Công chúa có thể đến Hoa Mai yến, thật sự là quá tốt. Hoàng hậu nương nương dạo này vẫn khỏe chứ? Ta còn nghĩ chờ nương nương có thời gian lại tiến cung quấy rầy nương nương.”
Nói xong, Trầm Quân Như vô cùng tự nhiên giới thiệu Tần Hảo cho Lâm Xu Nga: “Hảo tỷ nhi gả đến đây chưa được mấy ngày, ta nghĩ chờ nàng quen với kinh thành, lại mở tiệc mừng bù lại. Đến lúc đó nếu công chúa có thời gian, nhất định phải tới đó.”
Lâm Xu Nga ôm ngược nhướng mày: “Huyện chủ nhất định phải bù tiệc mừng nhé, ngày đó ta nhất định đến. Về phía Mẫu hậu, nếu bà ấy muốn gặp Huyện chủ, chắc chắn sẽ phái người đến truyền Huyện chủ tiến cung.”
Sắc mặt Trầm Quân Như cứng đờ. Ý định ban đầu của bà ta cảm thấy Lâm Xu Nga chắc chắn sẽ không tới, đến lúc đó cũng sẽ không cần làm bù tiệc mừng.
Nhưng ai biết Lâm Xu Nga lại còn thích tự tìm phiền phức, muốn trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu cưới nữ nhân khác.
Tần Hảo cúi người nói: “Ý tứ của phu nhân, ta trở về nhất định nói cho phu quân. Vừa rồi Trần cô nương nói mọi người ở đây đều am hiểu cầm kỳ thư họa, hơn nữa nàng nói một câu rất hay, thưởng hoa yến phải sôi nổi thì mới thú vị. Đại muội muội đã chuẩn bị xong các thứ cần thiết, không bằng tất cả mọi người mang sở trường của mình ra để náo nhiệt một chút.”
Lâm Xu Nga nhíu mày nhìn Tần Hảo.
Về chiều cao cơ thể mà nói, Tần Hảo không cao bằng Lâm Xu Nga.
So sánh với Tần Hảo, Lâm Xu Nga khí khái hào hùng hơn một chút.
Nhưng không biết vì sao, Trầm Quân Như cảm thấy lúc hai người này nói chuyện, đều xuyên tim như nhau. Một người là đao thật thương thật đâm thẳng, người còn lại là Ngô nông nhuyễn ngữ nói xa nói gần mà đâm.
[1] (吴侬软语) Ngô nông nhuyễn ngữ: Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của người họ Ngô ở vùng Giang Nam, đặc biệt là Tô Châu.
Trong mắt Tần Hảo tràn đầy ý cười: “Có điều là ta đã lập gia đình, việc như vậy nhất định là không thích hợp cho ta. Các vị tỷ nhi còn chưa đính hôn nên xuất ra sở trường mình am hiểu nhất. Hôm nay có không ít phu nhân đến đây, ngay cả công chúa cũng có mặt. Thanh danh tốt truyền ra ngoài, đến thời điểm mọi người làm mai, khẳng định sẽ có lợi.”
Lâm Xu Nga cười khẽ, thấy mọi người mặt lộ vẻ khó xử, tựa vào trên cây hoa mai nhàn nhạt nói: “Như thế nào? Mới vừa khi bảo Tần Hảo làm những điều này thì cả đám các ngươi xem náo nhiệt. Hiện giờ người ta suy nghĩ vì các ngươi, các ngươi còn không cảm kích?”
Diệp Châu căm giận cắn môi, nắm bắt khăn tay vặn không ngừng.
Các nàng ngàn tính vạn tính, duy nhất không tính được là công chúa lại không muốn nhằm vào Tần Hảo, ngược lại là thay Tần Hảo giải vây. Diệp Mạch bất quá là một kẻ tàn phế, rốt cuộc có cái gì hấp dẫn công chúa, lại có thể làm cho nàng bỏ xuống kiêu ngạo cùng Tần Hảo ở chung như vậy?
Trầm Quân Như siết chặt đầu ngón tay, chỉ có thể gật đầu: “Vậy Diên tỷ nhi mở đầu đi.”
“Cô!” Vương Như Diên kinh hô, không thể tin chỉ vào chính mình. Nếu mọi khi, nhất định là có thể. Mọi người bất quá là cùng nhau so tài, thanh danh truyền ra ngoài, cũng đúng thật là có lợi.
Nhưng tình hình hôm nay, ai bước ra đều sẽ bị người ta nói lời ong tiếng ve.
Vương Như Diên bước chầm chậm.
Trầm Quân Như hí mắt nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén.
Vương Như Diên chỉ có thể không tình nguyện nói: “Ta đây liền đàn cho mọi người nghe một khúc đi.”
Lâm Xu Nga và Tần Hảo ngồi xuống một bên, hai người trò chuyện về Hàng Châu.
Tiếng đàn cất lên, trong tiếng đàn tao nhã êm tai xen lẫn một chút dồn dập.
“Ngươi cảm thấy khúc cầm này như thế nào?”
Tần Hảo chống đầu, liếc nhìn Vương Như Diên một cái: “Biểu cô nương nóng vội, nếu không tiếng đàn này nhất định sẽ càng êm tai hơn. Đáng tiếc khi lòng quá nóng vội, kéo theo tiếng đàn cũng trở nên dồn dập. Rõ ràng là tiếng đàn chậm rãi mà đến, hiện giờ cũng chẳng ra cái gì cả. Thủ pháp mạnh mẽ lại hỗn độn này, nếu khúc này là kim qua thiết mã[2] mới miễn cưỡng có thể.”
[2] (金戈铁马) Giáo vàng ngựa sắt: Tư thế hào hung; chiến tranh
Lâm Xu Nga đồng ý gật đầu, cắt ngang tiếng đàn của Vương Như Diên: “Ngươi vẫn nên luyện tập nhiều một chút, trong đây không ít người đàn còn tốt hơn ngươi. Trần Tư Vũ, ngươi thì sao? Ngươi chuẩn bị cho mọi người xem tài nghệ gì của ngươi?”
Trần Tư Vũ dậm chân, ủy khuất cắn môi, nhìn khắp nơi tìm người giải vây cho mình.
Thời điểm nhìn thấy mẫu thân mình đến, nàng ta lập tức nhấc váy chạy qua: “Nương, thân mình con không thoải mái, hôm nay chúng ta về trước đi.”
Thái phó phu nhân vỗ vỗ tay nàng, hướng Trầm Quân Như và Lâm Xu Nga nói xin lỗi: “Tư vũ thân mình không khoẻ, ta đây mang nàng trở về trước. Các vị cứ chơi vui vẻ, lần sau có cơ hội ta mời mọi người đến miếu dâng hương bái phật.”
Tần Hảo không nói chuyện, im lặng nhìn thái phó phu nhân mang Trần Tư Vũ đi.
Lâm Xu Nga buông chén trà: “Ngươi cứ như vậy thả nàng đi rồi? Diệp Mạch là tên bụng dạ hẹp hòi, sao lại cưới một nữ nhân dị dàng điềm đạm như ngươi vậy?”
Tần Hảo nghiêng đầu nói: “Nàng ta là đích nữ của nhà thái phó, nếu ta cưỡng ép giữ lại nhất định sẽ bị người ta nói ba đạo bốn. Quan trọng nhất là, cho dù ta cưỡng ép cũng giữ không được nàng nha. Nhưng mà, ta không có cách nào giải quyết chuyện này, cũng không có nghĩa phu quân không có cách nào.”
Lâm Xu Nga cười khẽ, thật đúng là có ý tứ.
Đến cuối cùng, trong mai lâm không ít người đều biểu diễn tài nghệ của mình.
Lâm Xu Nga cảm thấy không có ý nghĩa, liền giựt giây Tần Hảo quay về Tùng Cảnh viện, đúng lúc nàng cũng qua tìm Diệp Mạch.
Tần Hảo cũng không phản bác mà thẳng thừng đáp ứng.
Điều này, trái lại làm Lâm Xu Nga thấy kỳ quái: “Ta và Diệp Mạch từ nhỏ đã quen biết, ngươi thật không sợ ta sẽ vì Diệp Mạch mà nhằm vào ngươi? Đây chính là cảnh tượng mà những người khác ở Hầu phủ muốn nhìn thấy nhất. Hơn nữa, ngươi còn bằng lòng cho ta đi gặp phu quân ngươi, ngươi thật sự không sợ ta sẽ cướp hắn đi sao?”
Tần Hảo thản nhiên cười, mang theo Lâm Xu Nga trở về Tùng Cảnh viện.
Trúc Cẩm nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười tiến vào, đứng tại chỗ khó hiểu, cũng chưa lấy lại tinh thần.
Ngược lại Trúc Hoài giật mình nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia uống thuốc xong liền ngủ rồi. Thiếu gia nói nếu như công chúa đến đây, xin mời Thiếu phu nhân trước tiếp đón công chúa một lát.”
“Được rồi, ta cũng không ở lại. Ta đã đưa người trở về chỉnh tề, nói với Diệp Mạch, hắn nợ ta một nhân tình (ân huệ ). “
Chờ Lâm Xu Nga đi rồi, Tần Hảo nhìn Trúc Hoài: “Lời của Công chúa là có ý tứ gì? Nhân tình với không nhân tình gì?”
“Thiếu gia lo lắng người sẽ bị gây khó dễ ở Hoa Mai yến, cho nên đặc biệt sai Trúc Cẩm đi gửi tin cho Công chúa, muốn mời Công chúa vội đến giải vây cho người.” Trúc Hoài cúi đầu nói: “Kỳ thật thiếu gia là muốn tự mình che chở cho người, nhưng không khéo sáng sớm hôm nay bệnh của thiếu gia tái phát, thân mình thật sự là suy yếu, cho nên chỉ có thể mời Công chúa đến đây.”
“Công chúa thật sự thích thiếu gia các ngươi?”
Trúc Hoài khó xử đứng yên tại chỗ, không biết nên nói như thế nào cho tốt.
“Thích.” Trúc Cẩm đứng một bên không hề dao động nói.
Tần Hảo lại hỏi: “Vậy vì sao công chúa còn có thể đến giúp ta?”
Trúc Cẩm trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói: “Có thể là yêu ai yêu cả đường đi.”
Tần Hảo nhấc góc váy đi vào phòng. Diệp Mạch đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Nhìn thấy nàng đi vào, hướng tới nàng vẫy vẫy tay: “Hoa Mai yến chơi vui không? Hoa mai nhìn đẹp không? Có muốn chuyển vài gốc đến Tùng Cảnh Viện không?”
“Ngươi chàng tỉnh rồi, vì sao vừa rồi không gặp công chúa nha?” Tần Hảo bưng nước trà đặt vào bên giường: “Hơn nữa, sao chàng biết công chúa nhất định sẽ đến giải vây cho ta?”
Diệp Mạch nhấp ngụm trà, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Vậy là nàng thật sự bị các nàng gây khó dễ?”
Tần Hảo vốn không do dự, đem chuyện đã xảy ra ở Hoa Mai yến một năm một mười (đầu đuôi gốc ngọn ) nói ra.
Diệp Mạch siết chặt chén trà, gọi Trúc Cẩm đến: “Khố phòng có một cây cổ cầm của tiền triều luu lại, ngươi tự mình đi tặp cho Công chúa.”
Nửa ngày sau đó, Diệp Mạch thật im lặng, cũng không nhắc lại chuyện xảy ra ở Hoa Mai yến.
Nhưng ngược lại Trầm Quân Như sai Đan Quế đưa đến loại táo mùa đông mới, một đám táo kia ngọt ngào vô cùng, xanh tươi mơn mởn, cắn một ngụm thật là giòn.
Tần Hảo một hơi ăn hết ba quả, vẫn là Diệp Mạch ngăn nàng lại: “Sắp dùng cơm tối, chờ ăn tối xong rồi lại tiếp tục ăn.”
Nhưng dùng bữa tối xong, Tần Hảo không ăn táo nữa.
Diệp Mạch nhìn người ngủ say rồi, dặn dò Tử La và Lục La chăm sóc tốt cho nàng.
“Cô gia, cô nương đây là?”
“Trong chén trà vừa rồi có bỏ chút thuốc, ngủ một giấc là có thể giải.” Nói xong lời này, Diệp Mạch được Trúc Hoài đẩy ra Tùng Cảnh viện.
Hắn đã quan sát nhiều ngày. Tần Hảo ngoại trừ ngày thứ nhất đến nơi đây là ngủ ngon, mấy ngày sau đều trằn trọc. Cho nên, hắn bỏ một chút thuốc trong nước trà của nàng. Vô hại với sức khỏe, lại có thể cho nàng ngủ ngon một giấc.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây?”
Diệp Mạch tựa lưng vào xe lăn, phủi một cái lên y phục không chút bụi bặm: “Lệ Cảnh viện.”
Đó là viện của Diệp Châu và Diệp Trăn.
Trong Lệ Cảnh viện, trên thực tế là có hai cái tiểu viện, Diệp Châu và Diệp Trăn mỗi người ở một viện.
Diệp Châu quấn một lớp khăn trải giường, trực tiếp bị đẩy đến trong sân.
“Đại ca, đây là viện của ta. Tuy rằng chúng ta có quan hệ huyết thống, nhưng buổi tối ngươi xâm nhập vào viện muội muội, việc này không ra thể thống gì.”
Diệp Mạch bất vi sở động (không có động tĩnh), lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Châu: “Cầm kỳ thư họa? Thi từ ca phú?”
Diệp Châu run rẩy, không biết là lạnh hay là sợ: “Đại ca ngươi đang nói cái gì, ta nghe không rõ.”
Diệp Mạch chỉ vào một viện khác nói: “Trúc Cẩm, đi đem Diệp Trăn mang lại đây.”
“Thiếu gia, vừa rồi tiểu nhân đã xem qua. Nhị cô nương cũng không ở trong viện, nghe người hầu nói đã đến chỗ phu nhân.”
Diệp Mạch ý vị thâm trường nhướng mày, Diệp Trăn so với Diệp Châu thật đúng là thông minh hơn: “Nếu nàng không ở đây, vậy xử lý ngươi trước đi.”
“Đại ca, Đại ca, ta không có làm sai, ta càng không có nói xấu Đại tẩu.” Diệp Châu vừa lui về sau, vừa quấn chặt rèm cửa lên người.
Trúc Hoài đưa chủy thủ cho Diệp Mạch.
Diệp Mạch nhận lấy, quang mang lạnh như băng lóe lên trong đêm tối: “An Như Huyện chủ không phải thường nói hai nữ nhi của mình tinh thông hết thảy cầm kỳ thư họa sao? Ngươi đã thích những thứ đó như vậy, nên đêm nay hãy đánh đàn cho thật tốt đi.”
Vừa dứt lời, Trúc Cẩm Trúc Hoài nâng đàn đi ra: “Đại cô nương, mời.”
Diệp Châu nuốt nuốt nước miếng, nàng có chút sợ Diệp Mạch không cẩn thận một cái thì đem chủy thủ hạ xuống trên mặt mình.
“Ngươi có thể kêu to dẫn những người khác đến đây.” Diệp Mạch thưởng thức chủy thủ trên tay: “Cũng không biết là những người đó đến nhanh, hay là chủy thủ trên tay ta nhanh.”
“Ngươi, giết người là phạm pháp.”
Diệp Mạch cúi đầu cười khẽ: “Có phải không muốn đánh đàn hay không? Vết thương trên cổ tay còn chưa khỏe?”
Diệp Châu không chút do dự gật đầu.
“Trúc Cẩm, trói người lại bịt kín miệng, thả lên cây, đêm nay ở trên cây cho thật tốt đi.” Diệp Mạch xoay xe lăn rời Lệ Cảnh viện.
Trúc Cẩm từng bước một đến gần Diệp Châu, khi nàng ta còn chưa kêu ra tiếng thẳng tay đánh nàng ta hôn mê.
Trở lại Tùng Cảnh viện, tay Diệp Mạch để ở ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) hơi dừng lại: “Ngươi còn chưa trở về?”
Lâm Xu Nga từ đầu tường nhảy xuống, lúc rơi xuống đất suýt nữa trượt chân ngã: “Về rồi lại đến đây. Ta nghĩ rằng ân tình kia không sớm trả ngươi sẽ thật sự là ăn không vô cũng ngủ không ngon, cho nên ta lại đến nữa.”
Nói xong, quay đầu nhìn chỗ suýt chút nữa mình té ngã, “Khi nào thì chỗ này có thêm mấy tảng đá? Còn đều là mài bóng loáng như vậy. Diệp Mạch, không phải là ngươi đề phòng bản công chúa buổi tối nhảy tường làm gì ngươi chứ?”
Diệp Mạch khinh thường nhìn nàng một cái: “Ngươi có bản lĩnh này?”
Lâm Xu Nga rụt cổ: “Cô nương kia có cái gì tốt đáng để ngươi hao hết tâm tư đem người cưới vào tay? Ta nhớ rõ nhiều năm như vậy nàng chưa từng đến kinh thành, ngươi cũng không ra khỏi kinh thành. Nhưng ngươi lại vì nàng, không chịu trở thành Phò mã của ta. Diệp Mạch, nếu ngươi cưới ta, vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ này nhất định là vật trong tay ngươi.”
“Công chúa ưu ái, Cảnh Hồi xin lĩnh tấm lòng. Vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ, Cảnh Hồi chưa bao giờ để mắt đến. Chuyện hôm nay, là ta thiếu công chúa một ân tình.” Cảnh Hồi, là tên tự của Diệp Mạch.
“Diệp Mạch, nếu ta dùng ân tình này để đổi lại ngươi hưu (bỏ/thôi vợ) Tần Hảo thú ta thì sao?” Lâm Xu Nga nhẹ nhàng nói.
Diệp Mạch đỡ trán, lẳng lặng mà nhìn nàng.
Vẫn là Lâm Xu Nga xanh tiếp tục nói, cường điệu khoát tay: “Được rồi được rồi, ngươi biết là ta không làm được loại chuyện hủy nhân duyên người khác. Ân tình này, ta giữ lại. Chờ sau này khi nào phụ hoàng tìm cho ta Phò mã không hợp ý ta, ta sẽ mượn ân tình này đến tìm ngươi giúp ta.”
Lâm Xu Nga đứng dậy đi đến đầu tường, muốn như cũ trèo tường mà ra.
Diệp Mạch thản nhiên nói: “Đi từ cửa chính, người trong Hầu phủ sẽ không ngăn ngươi. Trúc Cẩm, ngươi đưa Công chúa ra ngoài.”
Trở lại phòng, Diệp Mạch cho mọi người lui ra, bước chân đến bên giường.
Tần Hảo ngủ rất say, Diệp Mạch cúi xuống khẽ hôn một cái lên trán nàng.
Lư Dương Hầu phủ là nơi ăn thịt người, khi chưa tìm được chứng cứ sát hại mẫu thân, hắn vẫn chưa thể để người ta biết chân mình đã bình phục.
Hơn nữa, hiện giờ triều đình tai họa ngầm tầng tầng lớp lớp, Hoàng Thượng cũng hy vọng hắn có thể vẫn tiếp tục mang danh một kẻ tàn phế như vậy.
Nhưng mà để cho Tần Hảo cùng hắn bị người đời xem thường và nghi ngờ.
Ngày hôm sau, Diệp Trăn chạy vào chính viện: “Nương, con đã hỏi qua. Tối hôm qua người hầu trong viện Đại tỷ tỷ đều bị đánh ngất. Hiện giờ, tỷ ấy còn chưa trở về. Hơn nữa, xiêm y bình thường Đại tỷ tỷ mặc đều còn, cũng không thiếu đi, nhưng trên giường lại không thấy khăn trải giường.”
Trầm Quân Như ngã ngồi trên ghế: “Ý của con là, Đại tỷ tỷ con rất có thể là bị người bắt đi?”
Diệp Trăn gật gật đầu, còn rất có thể là ngay cả quần áo cũng chưa mặc, chỉ quấn khăn trải giường đã bị bắt đi.
Diệp Trăn cắn môi, nàng không vừa mắt Diệp Châu không đầu óc, nhưng Diệp Châu xảy ra chuyện, chính là ảnh hưởng thanh danh cả Hầu phủ.
Nàng có thể không quan tâm Diệp Châu có thể gả cho người trong sạch hay không, nhưng không thể không liên quan đến mình.
“Nương, chúng ta sai người ngầm đi tìm đi. Ở đây là Hầu phủ, bọn họ không có khả năng không biết thân phận Đại tỷ tỷ. Nếu những người này dám xuống tay với Đại tỷ tỷ, vậy nhất định không phải người bình thường.”
Trầm Quân Như giật mình một cái: “Con mới vừa nói, bọn họ khẳng định biết thân phận Đại tỷ tỷ con.. Đan Quế! Lập tức làm cho người đi tìm, tìm được rồi không cần mở rộng, cần phải đem mọi người mang về Hầu phủ!”
Nếu như bị truyền ra ngoài, Châu tỷ nhi về sau có thể phải thanh đăng cổ phật[3] cả đời.
[3] Thanh đăng cổ Phật: Một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ cuộc sống tịch mịch nơi cửa Phật.
So với người ở chính viện ngã ngựa đổ[4], Tùng Cảnh viện lại yên tĩnh như thế ngoại đào nguyên[5] .
[4] (人仰马翻) người ngã ngựa đổ; người chết ngựa đổ; thua xiểng niểng; hỏng be bét (cảnh nhốn nháo ở chiến trường)
[5] (世外桃源) Hán Việt: THẾ NGOẠI ĐÀO VIÊN chốn yên vui; chốn Đào Nguyên; bồng lai tiên cảnh; thế giới thần tiên
Tần Hảo đứng bên cạnh mấy tảng đá bóng loáng: “Chỗ này đào một cái hồ nhỏ, dẫn vào một ít nước từ phủ hồ trong. Ngoài ra, sau này ta đi ra ngoài mua mấy con cá nhỏ có đuôi đẹp, đến lúc đó sẽ nuôi ở trong này. Cây hoa mai ta xem qua thì trồng bên ngoài cửa sổ phòng chính. Như vậy thì vừa mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hoa mai.”
Trúc Hoài vừa nghe, đặc biệt thông minh đi lấy cái xẻng sắt đến đào cái hồ.
Diệp Mạch ngồi đọc sách trong sân, thường xuyên liếc nhìn Tần Hảo bố trí, trên tay nàng còn cầm một trái táo đông.
Đến khi nói xong những thứ trong viện cần mua, Tần Hảo nhẹ xoa thắt lưng mỏi nhừ ngồi đối diện Diệp Mạch: “Phu quân có thời gian không?”
Diệp Mạch buông sách xuống, nhướng mày: “Làm sao vậy?”
“Nếu chàng có thời gian, chúng ta hãy lên phố dạo một vòng. Ta còn là lần đầu tiên đến kinh thành, muốn đi xem đường phố kinh thành là bộ dáng gì nữa, thuận đường mua thêm một ít đồ trang trí.”
Lời vừa nói ra, nha hoàn gã sai vặt đang bận việc đều dừng tay.
Lục La Tử La cắn môi, lo lắng nhìn Tần Hảo.
Ngược lại Trúc Hoài kích động hơn là lo lắng.
Bọn họ đi theo bên người Diệp Mạch nhiều năm như vậy, hiếm thấy Diệp Mạch ra cửa. Cho dù là ra cửa, cũng là thừa dịp ban đêm.
Diệp Mạch mím môi khẽ cười: “Được, khi nào nàng muốn đi dạo thì bảo ta một tiếng, ta đi cùng nàng.”
Tần Hảo nhận được câu trả lời khẳng định, tâm tình lại tốt lên một chút. Gả đến đã nhiều ngày, không có chuyện gì phiền toái, trong ngày thường cũng chỉ ở Tùng Cảnh viện đóng cửa trải qua cuộc sống gia đình nhỏ của mình. Hơn nữa, Diệp Mạch chưa từng ép mình làm cái gì, ngược lại là che chở khắp nơi.
Trúc Cẩm từ trên cây nhảy xuống, nói vài câu vào bên tai Diệp Mạch.
Diệp Mạch lại buông sách xuống: “Còn chưa tìm được? Người ở Lệ Cảnh viện và chính viện thật sự là vô dụng.”
Dừng một chút, Diệp Mạch nhìn Trúc Cẩm: “Không phải là ngươi đem người đánh hôn mê chứ?”
Trúc Cẩm sờ sờ cái ót: “Hôm qua tiểu nhân cảm thấy nàng rất có thể sẽ lăn lộn, nên đã đánh người hôn mê ném lên cây. Thiếu gia, hiện tại chúng ta phải làm gì? Có cần báo tin cho chính viện hay không?”
Diệp Mạch nhẹ nhàng gõ lên đầu gối mình, sau một lúc lâu nói: “Đi thôi, có một số người có một số việc phải từ từ mà giày vò. Trần Tư Vũ..”
“Tiểu nhân đã tra qua, trong khoảng thời gian này Trần cô nương đều ở trong phủ. Bởi vì thái phó phu nhân làm mai cho nàng, hơn nữa đã có người vừa ý.” Trúc Hoài vừa đào hồ vừa trả lời.
“Nga?” Diệp Mạch nghiêng người về phía trước, “Nhìn trúng ai?”
“Thái Tử.” Trúc Hoài rụt cổ, lặng lẽ nói.
Diệp Mạch lại dựa người trở về, có chút mất hứng: “Đã định trước là sắt đá, vậy chờ Thái Tử thu thập bọn họ xong, ta động thủ lần nữa đi.”