Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 22: Cự hôn (từ chối kết hôn)



Ngay khi Tùng Cảnh viện đáp ứng, Trầm Quân Như lập tức cho người chọn ngày hoàng đạo. Cái cần sửa chính là thanh danh của bà ta, đương nhiên là càng sớm càng tốt. Cho nên, thật đúng là khiến bà ta tìm được một ngày tốt gần nhất, chính là vào mười ngày sau.

Định ra thời gian, Trầm Quân Như tìm Tần Hảo qua thương lượng chi tiết: “Bởi vì là mở hỉ yến, cho nên ta nghĩ hãy dựa theo sở thích của hai vợ chồng các con. Ta biết một chút về sở thích của Mạch ca nhi, nhưng không biết con thích như thế nào, cho nên đã nghĩ đem bày trí trong Tùng Cảnh viện thậm chí trong phủ đều giao cho con.”

Tần Hảo nghi hoặc, ôn nhu hỏi: “Phu nhân, những việc này không phải đều là nên do người quản sự trong phủ làm sao? Sở thích của con không quan trọng, phu nhân hoàn toàn có thể dựa theo sở thích của phu quân mà an bài. Lần này là mở hỉ yến cho con và phu quân, con làm tân nương tử, làm sao có thể sớm nhúng tay việc trong nhà chồng?”

Trong lòng Trầm Quân Như chùng xuống.

Bà ta muốn đẩy Tần Hảo ra, để nàng mang tiếng không hiểu quy củ, bất kính với mẹ chồng.

Chỉ là đường này còn chưa đi, đã bị Tần Hảo ngăn chặn.

Trầm Quân Như áy náy nhìn nàng: “Ta là người từng trải, biết một bữa tiệc cưới nghiêm chỉnh quan trong như thế nào đối với nữ tử. Cho nên, ta mới nghĩ phải hỏi ý tứ của con. Nếu con không có yêu cầu gì khác, ta đây cứ dựa theo quy củ trong phủ mà làm vậy.”

Tần Hảo đáp lại bằng một nụ cười, ý cười trên mặt ấm áp, căn bản không giống như là có hiềm khích gì với Trầm Quân Như.

“Còn có một chuyện này, con là thê tử của Mạch ca nhi, là con dâu trưởng của Hầu phủ này, ta nghĩ con cũng phải học cách quán xuyến chuyện trong phủ này. Sau hỉ yến, mỗi ngày con hãy đến chính viện, đi theo ta quán xuyến công việc trong phủ.”

Tần Hảo hoài nghi trong lòng, theo lý việc này là tuyệt đối sẽ không để người của Tùng Cảnh viện nhúng tay vào, nhưng người ta lại cố tình nói ra.

Nàng không đáp ứng ngay, mà trở về nói lời này cho Diệp Mạch.

Nghe vậy, Diệp Mạch ôn nhu cười nói: “Sợ cái gì? Bà ta kêu thì nàng đi thôi. Không có gì đáng ngạc nhiên, những việc giao cho nàng quán xuyến cũng không phải việc quan trọng gì. Nếu nương tử có thể nhân cơ hội để cho chính viện không quản chuyện của Tùng Cảnh viện, như thế việc này mới xem như hoàn mỹ.”

Tần Hảo sáng tỏ, hóa ra là Diệp Mạch đang đợi ở đây.

Tin tức Lư Dương Hầu phủ tổ chức lại hỉ yến cho đích trưởng tử Diệp Mạch được truyền khắp kinh thành.

Bình Dương Hầu phu nhân và Thái phó phu nhân hẹn nhau ném thẻ vào bình rượu (trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa), nghe nha hoàn nói tin tức này thì cười nhạo: “Xem ra tỷ nhi Tần gia kia có bản lĩnh không nhỏ, trong thời gian ngắn đã có thể làm cho An Như chia cho quyền chủ sự.”

Thái phó phu nhân thấy mình không ném vào bình, thở dài: “Nữ tử xuất thân từ tiểu môn hộ, ai biết là có thủ đoạn gì? Không giống nhưng người như chúng ta đây luôn ở kinh thành, biết quy củ của kinh thành.”

“Việc hôn nhân của Tư Vũ thế nào rồi? Thái phó là ân sư của Thái Tử, nếu cửa hôn sự này thành, cũng được coi là thân càng thêm thân.”

Thái phó phu nhân che miệng cười nói, ai cũng có thể nhìn ra vẻ đắc ý của bà ta: “Đứa nhỏ Tư vũ này từ nhỏ bị ta chiều hư, nó nói muốn đợi một hai năm nữa mới xuất giá. Ý của ta và cha nó là việc này không thể chờ lâu, có thể trước tiên định ra hôn sự, ngày thành thân dời lại một hai năm cũng không sao. Vài ngày trước, ta tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu, nương nương cũng biết cửa hôn sự này tốt, nói là muốn hỏi ý Thái Tử điện hạ.”

Theo bà ta thấy, Tư Vũ là người thích hợp nhất để trở thành Thái Tử phi.

Bà ta tin rằng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng nhìn thấy được, cho nên bà ta cũng không quá lo lắng về vấn đề này.

Nhưng mà việc này lại có vấn đề.

Trên buổi lâm triều Hoàng Thượng hỏi ý Thái Tử về việc này, nhưng Thái Tử không lưu tình chút nào, ngay ở trước mặt mọi người cự tuyệt Trần Tư Vũ.

“Ngươi không lưu tình như vậy, việc này không có khả năng cứ qua đi như thế. Trần Thái phó xem như là ân sư của ngươi, hắn muốn gả nữ nhi của mình cho ngươi, Hoàng Thượng vì thanh danh của ngươi, cũng sẽ không một mạch từ chối.”

Thái Tử đoạt lấy chén rượu trong tay Diệp Mạch, uống một ngụm lập tức phun ra: “Sao lại là trà? Ta tìm ngươi là để uống rượu!”

Diệp Mạch lại lấy một cái chén khác, dưới anh mắt của Thái Tử, lại rót một chén trà: “Tiện nội (vợ ) nói thân mình ta không tốt, không nên uống rượu.”

Thái Tử bưng trán, cảm thấy Diệp Mạch hiện giờ mất trí rồi: “Trước kia lúc ngươi chưa thành thân, đều là ta cùng ngươi uống rượu. Hiện giờ ngươi đây là qua sông đoạn cầu hả (~qua cầu rút ván ), có vợ liền quên bản Thái Tử.”

Diệp Mạch lẳng lặng uống trà, nhìn Thái Tử giống như là nhìn một tên ngốc.

Nương tử ôn nhu săn sóc ngay bên người, ai còn tìm một nam nhân uống rượu?

Tuy nhiên, lần này hắn chuẩn bị thu hoạch sau khi tính sổ: “Chuyện của Trần Tư Vũ, ngươi còn quan tâm không?”

“Trước mặt mọi người cự tuyệt cửa hôn sự này, Trần gia chắc chắn sẽ bất mãn đối với ta. Còn nữa, ta và Trần Tư Vũ vốn là chưa từng có quan hệ gì, vì sao ta phải quan tâm?”

Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, Diệp Mạch không định nói chuyện phiếm với Thái Tử nữa, đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện hòa thân vẫn phải giải quyết, Công chúa là con thứ xuất, nếu là hòa thân, nhất định sẽ bị khinh thường.”

Thái Tử nhanh chóng phản ứng lại: “Ngươi muốn cho Trần Tư Vũ thay thế Xu Nga đi hòa thân? Nhưng bọn họ đã nói rất rõ ràng phải là Công chúa.”

“Phải là Công chúa, nhưng cũng không nói là Công chúa do Hoàng Thượng sinh ra.” Diệp Mạch nhướng mày: “Chỉ cần là có danh hào Công chúa, ai cũng có thể đi hòa thân.”

“Hiểm độc. Nàng bất quá là xúi giụt làm cho tiện nội của ngươi bị xấu hổ, ngươi lại có thể thù dai như vậy.”

Diệp Mạch không cho là đúng nhìn hắn, cười khẽ: “Ta không ngại giúp Trần gia một phen, để Trần Tư Vũ như nguyện trở thành Thái Tử phi của ngươi.”

Lâm Thần lập tức giơ tay đầu hàng, hắn cũng không muốn việc hôn nhân của mình cứ tùy tiện định ra.

Nhưng việc này cũng không vội, dù sao hiện giờ tin tức hòa thân đã được thăm dò trước, vẫn chưa bị truyền ồn ào huyên náo.

Khi mọi chuyện đi đến bước đó, lại trù tính cẩn thận.

– –

Lư Dương Hầu lụa đỏ tung bay, hỉ tự dán đầy các ngóc ngách.

So với cảnh tượng náo nhiệt ở sân viện khác thì Tùng Cảnh viện thực yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn so với ngày thường.

Tần Hảo nhìn mình mặc một thân nam trang, lo lắng nói: “Chúng ta cứ đi như vậy thật sự không có việc gì chứ? Lúc này không phải là tổ chức lại hỉ yến cho chúng ta sao?”

Diệp Mạch cả người nàng, cuối cùng đeo một miếng ngọc bội vào bên hông nàng, một chàng thiếu niên tuấn tú xuất hiện.

“Bà ta muốn tổ chức lại hỉ yến, chúng ta cũng đáp ứng để bà ta làm. Nhưng từ đầu tới cuối ta cũng chưa từng nói nàng và ta nhất định sẽ xuất hiện.” Diệp Mạch rất hận, hắn nhớ rõ ngày đó Trầm Quân Như ra oai phủ đầu với Tần Hảo.

Cho dù là muốn mở lại hỉ yến thì cũng là hắn tự mình cho Tần Hảo một hỉ yến mười dặm hồng trang, mà không phải là để thành toàn cho thanh danh người khác!

Vì thế, sau khi ở tiền viện hoàn toàn náo nhiệt, Đan Hà hoảng sợ chạy vào chính viện: “Phu nhân, Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân không ở Tùng Cảnh viện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.