Ánh mắt Cơ Việt đờ ra, tựa hồ chẳng phản ứng.
Tới khi nhận ra Vệ Liễm vừa nói gì, quân vương luống cuống tay chân, xoay người lại, cầm quyển tấu chương rồi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng: “Không được, cô phải làm việc.”
Vệ Liễm: “Huynh cầm ngược tấu chương rồi.”
Cơ Việt đảo lại.
Vệ Liễm không nhịn được: “… Là nhầm mặt trái mặt phải, huynh xem phía huynh cầm có chữ không!”
Cơ Việt hoàn hồn nhìn lại, quả thực chẳng có chữ nào.
“…” Hắn yên lặng lật tấu chương rồi đảo trêи dưới.
“Cô làm việc nghiêm túc đây.” Cơ Việt khẽ nói: “Ngươi ở lại khiến cô mất tập trung.”
Huynh nghiêm túc cái quỷ ấy, Vệ Liễm cười lạnh.
Y giải thích: “Đâu phải ta muốn ngồi lại đây, huynh cứ xử lý công việc cho xong đi… Ta chờ huynh ở Dưỡng Tâm điện.”
Cơ Việt từ chối: “Cô phải thức cả đêm làm nên không về đó được đâu.”
Mặt Vệ Liễm vô cảm: “Huynh tới Chung Linh cung cũng vậy mà.”
Cơ Việt kiên quyết: “Không được…”
Vệ Liễm tức giận: “Huynh vẫn từ chối hả? Huynh có phải nam nhân hay không?”
Y chẳng thèm đếm xỉa, thế mà Cơ Việt còn băn khoăn gì chứ? Cứ như vai trò bị đảo ngược ấy.
Quá sỉ nhục người.
“Cô…” đáy mắt Cơ Việt xoắn xuýt: “Cô không thể.”
“…”
???
Vệ Liễm nhớ lúc nãy Trường Thọ kể chuyện Tần vương bí mật gọi Thái y.
Nếu không phải vì vết xước nhỏ trêи tay…
Vậy lẽ nào, Cơ Việt mắc bệnh khó nói?
Hắn không cứng được ư?
Đâu phải, nó có dựng lên mà, Vệ Liễm trông thấy rất rõ.
Hay là… xuất, tinh, sớm?
Nhưng vừa rồi y bắt mạch không chẩn ra Cơ Việt bị hư thận.
Tuy nhiên thầy thuốc cần phải nhìn, nghe, hỏi, sờ mới đủ; hẳn lúc nãy y bắt mạch quá vội vàng nên không phát hiện ra.
Vệ Liễm lập tức nghĩ tới đủ loại phương thuốc bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực.
Thanh niên thở dài.
Lấy một tấm chồng còn phải chữa bệnh khó nói cho hắn, thật tan nát cõi lòng.
Trước đấy mấy hôm y còn chế nhạo Vệ Diễn “Tần vương so với chốc lát của ngươi thì tốt hơn nhiều”, bây giờ xem ra hắn còn chả được như thế.
Thật vô dụng.
Còn không bằng cái ngọc thế.
Vệ Liễm nhìn Cơ Việt, ánh mắt tràn đầy oán giận.
Cơ Việt: “…?”
Sao cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
“Ngài từ từ xử lý công việc.” Vệ Liễm mỉm cười: “Thần về cung ngủ đây.”
Y xoay người rời đi, chẳng chút lưu luyến.
Tiếng sập cửa khá lớn, tỏ rõ tâm trạng của y không tốt.
“…”
Cơ Việt nhìn ánh mặt trời chói chang qua khung cửa sổ, thầm nghĩ giữa trưa thì ngủ nghê gì.
Hắn bỏ tấu chương ra, để lộ thứ được che giấu.
May mà không bị phát hiện.
Thứ bên dưới gồm khối ngọc trắng và con dao khắc.
Khối bạch ngọc Dương Chi* được chạm trổ tỉ mỉ đang dần thành hình, lấy đôi mắt làm điểm nhấn, có thể nhận ra thứ được điêu khắc là một con hồ ly nhỏ linh khí bức người.
(Bạch ngọc Dương Chi: Loại ngọc tinh khiết trắng thuần, cực kỳ trân quý)
Tứ chi và đuôi còn chưa khắc xong.
Mấy ngày nay Cơ Việt thức thâu đêm đâu phải phê duyệt tấu chương, mà phần lớn thời gian dành cho việc này.
Hắn đang chuẩn bị một món quà cho Vệ Liễm.
Hay đúng hơn là tín vật đính ước.
Phải tự tay hắn kỳ công điêu khắc mới được.
Đây là món quà bất ngờ nên không thể để cho Vệ Liễm biết, thế nên lúc nãy y xông vào khiến Cơ Việt sợ hết hồn, tay run lên, bị dao cắt trúng.
Hắn không quan tâm bản thân bị thương, vội dùng tấu chương che lại, xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay trái Cơ Việt cầm khối ngọc, tay phải nắm chặt dao, định tiếp tục điêu khắc.
Con dao dừng giữa chừng hồi lâu, chần chừ không dám làm.
Cõi lòng ngổn ngang trăm mối, vừa rồi hắn xem tấu chương không vào nên dĩ nhiên điêu khắc cũng chẳng xong.
…
Cơ Việt biết Vệ Liễm muốn gì.
Thậm chí khoảnh khắc Vệ Liễm chủ động, hắn vô cùng mừng rỡ.
Cực kỳ sung sướиɠ.
Đôi bên vốn tình nguyện, tâm đầu ý hợp, cảm xúc nồng nàn, làm chuyện cá nước vui vầy rất chi bình thường.
Bên ngoài hắn sợ mình xúc phạm tới người trong lòng, nhưng trong mơ đã sớm khinh nhờn Vệ Liễm từ chân tới đầu.
Trong giấc mơ, thanh niên thật khiêu gợi, sẽ ôm lấy hắn cầu xin hắn nhẹ nhàng, sẽ cắn lấy môi mà ngưỡng cao cần cổ chờ đợi.
Thời điểm động tình, thái dương thanh niên lấm tấm từng giọt mồ hôi tinh tế, đáy mắt mơ màng phủ hơi sương, rồi hắn ôm lấy người bên dưới cúi xuống hôn lên bờ môi kia.
Tươi đẹp ướt át, sinh động ngát hương.
Dáng vẻ quyến rũ động lòng người nhất cõi thế gian.
… Đây là kết quả ba ngày ba đêm Cơ Việt tìm đọc những cuốn sách nhỏ màu vàng.
Sau khi nghiền ngẫm xong hắn cứ mơ mộng linh tinh.
Đừng hỏi hắn sách ở đâu ra, chỗ nữ quan Đồng sử có cả một tòa bảo vật lấp lánh vàng.
Nàng đúng là nữ quan kho báu.
Dĩ nhiên trong giấc mơ rất ʍôиɠ lung mơ hồ, chẳng có kinh nghiệm thực chiến, thế nên Cơ Việt không thể tự bổ não ra những chi tiết nhỏ.
Khát vọng được cùng người trong lòng thân mật là chuyện bình thường, nào ai cấm đoán.
Vì vậy hắn chăm chỉ nghiên cứu tìm hiểu, một trong số đó là truyền Thái y tới để hỏi han mấy điều cần chú ý.
Nhưng mà…
– –
Hai tiếng trước.
Hôm nay tới phiên Từ thái y trực, mặc dù không đức cao vọng trọng bằng Vương thái y, nhưng cũng kinh nghiệm đầy mình, tay nghề giỏi giang.
Được bệ hạ truyền gọi, ông cuống quýt chạy tới, chỉ lo tấm thân rồng của bệ hạ ngã bệnh, làm lỡ việc nước.
Trong Ngự Thư phòng, không ngờ bệ hạ cho tả hữu lui rồi hỏi ông vấn đề thứ nhất: “Nam tử hầu hạ người khác lần đầu có khó chịu lắm không?”
Sét đánh ngang tai Từ thái y.
Bệ hạ hỏi gì thế?
Mọi người đều biết, hiện giờ bệ hạ vô cùng sủng ái công tử Liễm, trong hậu cung chỉ có y mà thôi.
Vậy tất nhiên Liễm công tử đã phá thân từ lâu.
Thế thì vì sao bệ hạ lại hỏi tới vấn đề này?
Gần đây có thấy bệ hạ coi trọng ai khác đâu…
Loại bỏ mọi khả năng, thì điều không thể sẽ trở thành có thể.
Từ thái y bỗng nảy ra một suy đoán hoang đường lớn mật.
Lẽ nào…
Ông ta khϊế͙p͙ sợ.
Bệ hạ sủng ái Liễm công tử tới mức độ này sao?
Phát ngấy với vị trí ban đầu, cho nên bây giờ bệ hạ muốn trải nghiệm cảm giác của người nằm dưới!
Không thể, tuyệt đối không thể được.
Bệ hạ là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể nằm dưới thân người khác, thế thì còn ra thể thống gì?
Nhất định phải loại bỏ ngay ý định nguy hiểm này.
Từ thái y chém đinh chặt sắt, trầm giọng nói: “Khó chịu! Cực kỳ khó chịu!”
Cơ Việt giật mình, khiêm tốn hỏi: “Mong được nghe tường tận.”
Từ thái y bắt đầu tận tình khuyên nhủ: “Nam nhân đâu thể so với nữ nhân, nơi đó khô khốc vốn không dùng để sinh hoạt vợ chồng, nếu cứng rắn cho vào thì sẽ phải chịu nỗi đau như bị xé rách, đau tới mức chẳng thiết sống nữa.”
Ông nêu rõ nếu việc đó xảy ra thì mười phần đáng sợ.
Buộc bệ hạ phải từ bỏ ý định kia.
Cơ Việt nhíu mày: “Cô nghe nói bôi thuốc mỡ cho trơn thì sẽ giảm bớt được đau đớn.”
Dĩ nhiên điều này hắn đọc được từ quyển sách mà Lý Phúc Toàn hỏi mượn nữ quan Đồng sử.
Từ thái y: “Hoàn toàn sai lầm! Bệ hạ ngàn vạn lần đừng nghe người ta nói hươu nói vượn, bọn họ không đau không khó chịu nên không biết!”
Cơ Việt vẫn chưa hết hi vọng: “Vậy có cách giải quyết không?”
Từ thái y: “Có.”
Mắt Cơ Việt sáng lên: “Cách nào?”
Từ thái y: “Không được thử.” Tốt nhất ngài đừng mơ tưởng hão huyền.
Cơ Việt: “…”
“Việc này cực kỳ có hại cho cơ thể, năm rộng tháng dài, e rằng sẽ rước không biết bao nhiêu bệnh tật. Bệ hạ hãy nghe lão thần khuyên nhủ, đừng có thử.” Từ thái y thành khẩn căn dặn.
Vẻ mặt Cơ Việt nghiêm túc: “Cô biết rồi, vậy… tạm gác chuyện đó lại đã.”
Nếu quá đau đớn, hắn không nỡ bắt Vệ Liễm phải chịu đựng.
Từ thái y nghe xong, rốt cục lộ vẻ mặt vui mừng.
Ông đã thành công ngăn cản ý định muốn nằm dưới của bệ hạ, quả thật vừa lập công to.
– –
Vệ Liễm rời khỏi Ngự Thư phòng, chưa về Chung Linh cung mà tới thẳng Thái Y viện.
Giữa trưa rất dễ buồn ngủ, cậu bé trông coi đang dựa vào cây cột ngáp dài, chợt cậu trông thấy một công tử áo trắng rất đẹp, bèn ngẩn người lẩm bẩm: “Ta được gặp thần tiên trong mơ ư?”
Vệ Liễm khẽ gọi: “Dậy đi.”
Cậu bé giật mình, tỉnh táo, vội hoảng loạn hành lễ: “Không biết ngài là khách nước nào…”
Đâu phải ai trong cung cũng biết Vệ Liễm, tựa như cậu bé này chỉ là đệ tử học việc, chức trách tầm thường thì sao đủ tư cách gặp y, nên chẳng biết dáng vẻ của y ra sao.
Vừa trông thấy người, cậu chỉ cảm thấy thần tiên cũng chỉ đẹp tới mức này thôi.
Gần đây sứ thần các nước lục tục đến Tần, trong đội ngũ thường xuyên có người không hợp khí hậu nên mắc chứng nôn mửa, họ sẽ tới Thái Y viện lấy thuốc. Vì vậy cậu bé cho rằng vị lang quân trẻ tuổi này là khách từ quốc gia khác tới.
“Vệ Liễm nước Tần.”
Cậu bé sững sờ, cúi rạp người: “Tiểu nhân có mắt mà không trông thấy Thái Sơn, công tử chờ một lát để tiểu nhân gọi sư phụ đến.”
Cậu xoay người thì sực nhớ ra.
Mấy hôm trước Diễn công tử bị phạt gậy, có sai tùy tùng đến Thái Y viện lấy thuốc bôi, báo danh là “Công tử Diễn nước Sở”.
Vị công tử này cũng là vương tộc nước Sở, lại báo là “Vệ Liễm nước Tần”.
Đến nước Tần thì sẽ vứt bỏ thân phận ngày xưa ư?
Cậu lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, chạy đi thông báo.
Nếu Vệ Liễm biết cậu bé kia thắc mắc gì, thì có lẽ y sẽ không ngại mà trả lời cậu.
Y cảm thấy mình thuộc về Tần hơn là Sở.
Bởi nơi đây y có một gia đình.
Cơ Việt, huynh kiếm lời quá rồi.
Huynh chỉ nói một câu với ta, ôm eo ta, cùng xem pháo hoa, cùng ăn bát bánh trôi với ta.
Thế mà hái cả trái tim người ta xuống.
Trêи đời làm gì có cuộc buôn bán trao đổi nào đáng giá hơn.
– –
Chẳng mấy chốc, một ông lão tóc mai trắng râu xám tro từ trong đi ra, trông thấy Vệ Liễm thì lộ vẻ kinh ngạc, lập tức chắp tay: “Công tử đến Thái Y viện có chuyện gì quan trọng chăng? Nếu thân thể không khỏe thì sai người truyền gọi là được, sao phải đích thân tới.”
Đây là lần đầu Từ thái y gặp vị công tử Liễm trong truyền thuyết này, vừa liếc mắt, ông đã hiểu vì sao bệ hạ lại sủng ái y đến thế.
Áo trắng nghiêng nước nghiêng thành, dung nhan rực rỡ lóa mắt.
Người đẹp phi giới tính như vậy, thiên hạ ai mà không yêu chứ?
Vệ Liễm nói: “Ta tới lấy thuốc.”
Từ thái y hỏi: “Có phương thuốc hay không?”
“Xin nhờ Thái y kê đơn giúp.”
“Không biết công tử muốn lấy loại thuốc nào?”
“Bổ thận tráng dương.”
Chẳng cần biết Cơ Việt có mắc bệnh hay không, cứ lấy thuốc đề phòng trước cho chắc ăn.
Động tác của Từ thái y dừng lại một cách quái lạ.
Tư duy cấp tốc vận chuyển.
Một canh giờ trước bệ hạ bí mật hỏi ông ta lần đầu của nam tử có đau hay không.
Bây giờ công tử Liễm lại tới lấy thuốc tráng dương bổ thận.
Hành động đó nói lên điều gì?
Ông đã đoán đúng, quả nhiên bệ hạ và công tử có ý định đảo vị trí.
Người thuộc dòng dõi vương đúng là chịu chơi.
Nhưng ông kiên quyết ngăn cản.
Thân thể bệ hạ đáng giá ngàn vàng, cần tôn sùng ngưỡng mộ tới cỡ nào, há có thể để cho người dằn vặt.
Bệ hạ trong phút chốc hiếu kỳ muốn thử nghiệm thì thôi đi, tại sao Liễm công tử cũng nông nổi như thế.
Từ thái y lập tức đáp: “Công tử, thuốc này ngài không cần phải lấy đâu.”
Vệ Liễm chưa rõ: “Hả?”
“Ngài lấy cũng vô dụng thôi.” Từ thái y suy ngẫm một phen, nói lời uyển chuyển: “Lúc trước bệ hạ đã tìm thần trao đổi qua vấn đề này rồi.”
Sau đó ông ta khuyên nhủ bệ hạ đừng nghĩ tới chuyện nằm dưới, cho nên Liễm công tử lấy thuốc bổ thận tráng dương là hành động thừa thãi.
Vệ Liễm ngẩn ra.
Cơ Việt quả thực không thể ư?
Hơn nữa thuốc thông thường còn vô tác dụng sao?
Thực sự… quá thảm rồi.
May mà gặp y.
Nhất định y sẽ điều trị tốt thân thể của hắn.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Y viện là một tập đoàn chuyên bổ não chuyện hoàng đế.
Hãy đón xem:
Công tử đức hạnh chăm chỉ nấu thuốc cố gắng tẩm bổ thân thể phu quân.
Tần vương khốn khổ nín nhịn tới mức sắp phun trào cũng không nỡ chạm vào một sợi lông tơ của Vệ Liễm.