Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 4: 4: Mèo Đen



“Ầm ầm ầm…”
Cơn mưa xối xả vẫn chưa tạnh.
Hũ tro cốt của Mộc Chiêu đã được an trí ở nghĩa trang, một nhóm người cầm ô đứng cạnh mộ nàng, cơn mưa xối xả làm mờ đi vẻ mặt của mọi người.
Sau khi tang lễ kết thúc, mọi người đã rời đi, Phó Du Thường chậm rãi nửa quỳ bên cạnh bia mộ, tựa như muốn nói với người đã vĩnh viễn được chôn ở đây: “Thật xin lỗi, có phải đã làm phiền em rồi không? Chị không ngờ họ lại có thể gây rắc rối đến như vậy, chị cho là họ dù sao cũng là cha mẹ của em…”
“Không sao đâu, làm khổ chị khi phải nhìn thấy mặt bọn họ rồi.” Mộc Chiêu bay đến bên người cô nhẹ nhàng an ủi.
Mưa phất qua bia mộ, nước chảy xuôi theo di ảnh, như thể người trong ảnh đang cười rơi lệ.
“Chiêu Chiêu, em yên tâm, bất kể hung thủ là ai, chị đều sẽ bắt bọn hắn phải trả giá đắt, chị sẽ đưa hết hung thủ đến chôn cùng em.” Phó Du Thường dùng tay lau nước trên ảnh nhưng không lau sạch được, thế là cô để ô của mình tựa lên bia mộ, mưa to xối trên người cô, nước chảy dài trên mặt, khó phân biệt là nước mắt hay là mưa.
Mỗi lời nói của cô đều rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta tin rằng nếu hung thủ xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ thực sự trực tiếp gi ết chết chúng.

Đằng sau đôi mắt đỏ do mất ăn mất ngủ mấy ngày nay và vẻ mặt bình tĩnh của cô là những cảm xúc nguy hiểm khiến người ta run rẩy.
“Học tỷ…” Trái tim Mộc Chiêu như bị siết chặt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn, sao trạng thái tinh thần của học tỷ lại có chút đáng sợ vậy…!Hơn nữa, cho dù bây giờ trời không lạnh nhưng chị ấy vẫn sẽ bị bệnh nếu cứ đứng trong mưa như thế này!
Mặc dù…!Nàng thực sự muốn hung thủ bị quả báo trừng phạt nhưng nếu đây là tiền đề để những người nàng quan tâm gặp nguy hiểm, cuộc sống bị ảnh hưởng nghiêm trọng thì nàng thà không làm vậy.
Hơn nữa…!Nếu theo như cốt truyện thì có lẽ lý do học tỷ tiếp xúc với những người đó là vì giúp nàng tìm ra hung thủ…
Tuyệt đối đừng vậy mà!

Ngoài lý do này ra, Mộc Chiêu thực sự không biết tại sao học tỷ xinh đẹp và tốt bụng lại có quan hệ với đám tội phạm giết người cướp của đó.
Nhưng không ai có thể giúp Mộc Chiêu truyền đạt nỗi lo lắng này, phải làm sao bây giờ?
Không, có một người có thể!
Suýt chút nữa Mộc Chiêu đã quên mất một người, đó chính là nữ chính chính trực có thể nhìn thấy ma a! Không phải cô ấy sẽ không xuất hiện gần tang của nàng sao?! Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Tìm được nữ chính, ít nhất có thể giúp nàng truyền đạt vài lời, hy vọng sau này học tỷ có thể sống tốt, đừng báo thù cho mình, giao cho chị Du Thư giải quyết là được, cũng đừng mềm lòng và đừng quan tâm khi đối mặt với hai ông bà già bất hảo đó.
Vậy nữ chính bảo bối đang ở đâu rồi? Mộc Chiêu thấy Phó Du Thường vẫn dầm mưa, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng nàng lại quên mất nơi này là đâu, còn chưa kịp rời khỏi nghĩa trang đã bị mấy con ma hung ác vây quanh.

Những con ma này có ngoại hình vô cùng độc đáo, hoặc bị gãy đầu hoặc bị thủng một lỗ lớn ở bụng, toàn thân bị bao phủ bởi khí đỏ thẫm, đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn là biết không có lý trí gì, sau khi thấy Mộc Chiêu, chúng còn c hảy nước bọt nhiều hơn
Nếu không có sự ngăn cản của mặt trời, có thể một số hồn ma mạnh mẽ cũng đã xuất hiện vào ban ngày, đặc biệt là trong nghĩa trang nơi âm khí thịnh vượng này.
“Các, các vị đại ca? Thịt của tôi không ngon! Vừa chua vừa nhớp nháp, các anh có kén chọn không?” Mộc Chiêu cười bồi mấy con ma, còn hy vọng sinh hoạt của người ta có thể cẩn thận một chút.
Tất nhiên là không thể nào đồng ý rồi! Đói mấy ngày ăn vỏ trấu còn thấy ngon! Một vài con ma há to miệng định cắn Mộc Chiêu, Mộc Chiêu bị hù kêu “Áu” một tiếng, nhanh chân bỏ chạy!
Không biết ma có khóc ra nước mắt hay không nhưng Mộc Chiêu cảm thấy rất muốn khóc với tốc độ chạy bây giờ của mình, nếu hồi học đại học chạy 800 mét với tốc độ này thì nàng đã không cần thi lại lần hai rồi!
Mộc Chiêu đã ngửi thấy mùi hôi thối của lũ ma phía sau, suýt chút nữa trợn mắt ngất đi vì mùi hương nồng say này, nhưng hơi thở nặng nề của chúng đã phả lên vai nàng, dù muốn ngất cũng không dám ngất!
Không biết đã chạy bao lâu nhưng khi Mộc Chiêu phục hồi tinh thần lại, nàng phát hiện phía sau đã không còn động tĩnh gì nữa, dù sao hiện tại nàng là một con ma, không sợ đụng phải bất cứ thứ gì nên nàng vừa chạy vừa liếc mắt nhìn xung quanh.
Những con ma hung dữ đó dừng lại ở phía xa, do dự không tiến đến.
Dường như muốn đuổi theo nàng nhưng có thể là sợ cái gì đó nên không dám tới gần.

Mộc Chiêu dừng lại, giơ ngón giữa về phía những con ma đó.
“Lũ gà! Lêu lêu lêu!” Mộc Chiêu vừa dứt lời, lũ ma kia đột nhiên lùi lại vài bước.
Mộc Chiêu sửng sốt, chẳng lẽ bọn chúng sợ khí chất bá vương trong truyền thuyết của nàng dọa lui?
Nàng ngập ngừng tiến lên một bước, bốn con ma kia lại lùi về phía sau, như thể đang tránh né gì đó.
Mộc Chiêu còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy một bóng người màu đen đi ngang qua mình, trong cơn mưa giông không có ô, chính là Phó Du Thường từ nghĩa trang đi ra.
Khi Phó Du Thường đến gần, mấy con ma kia lại lui nhanh hơn, cuối cùng Mộc Chiêu cũng kịp phản ứng, nàng vội vã bám sát phía sau Phó Du Thường.
Quả nhiên, cho dù mấy con ma đó có c hảy nước dãi nhìn về phía nàng thì chúng cũng chỉ dám lùi ngày càng xa, không dám lại gần nửa bước.
Lũ ma không dám đến gần vì Phó Du Thường, mặc dù Mộc Chiêu không biết nguyên nhân nhưng không thể phủ nhận học tỷ lại cứu cái mạng nhỏ của nàng lần nữa!
“Hu hu hu…” Mộc Chiêu khóc lên, mặc dù nàng biết Phó Du Thường không nghe thấy nhưng nàng vẫn đi theo phía sau và liên tục cảm ơn cô: “Cảm ơn học tỷ! Chị chính là cứu tinh của em! Khi còn sống chị đã cứu em, sau khi chết chị cũng cứu em! Hu hu hu…!Gặp được chị là điều may mắn nhất đời em!”
Thư ký đang đợi Phó Du Thường ở ngoài nghĩa trang thấy Phó tổng nhà mình đội mưa đi ra, vội vàng xông lên che mưa cho cô.
Cô ấy không dám hỏi gì cả.
Cách đó không xa có một chiếc ô tô dừng lại, Mộc Chiêu nhận ra đó là của Phó Du Thư, trong lúc trời mưa to, Phó Du Thư cầm ô nhìn về phía bên này, cho đến khi Phó Du Thường lên xe.
“Đát, đát…” Có tiếng giày giẫm nước vang lên, một người phụ nữ cầm ô, cánh tay trái bó bột, mắt trái quấn băng gạc đứng sau lưng Phó Du Thư.
“Trưởng phòng Phó! Em là Khấu Tử Thư, người mới đến từ Văn phòng 2!” Giọng nói to và rất uy lực, tính cách có một sự quật cường không thể khuất phục, cho dù bị bịt một mắt cũng không ảnh hưởng đến nửa phần nhan sắc của cô nàng, đứng thẳng trong cơn mưa xối xả, như thêm chút ánh sáng cho nơi này.

Ngoại hình phi phàm như vậy hẳn là một nhân vật tai to mặt lớn ra sân!
Nữ chính Khấu Tử Thư! Mộc Chiêu hét lên như chuột chũi, lao tới vẫy vẫy tay, hy vọng đối phương có thể nhìn thấy mình, nhưng vào lúc này, nàng mới chú ý tới mắt trái vốn là Mắt Âm Dương của Khấu Tử Thư bị một lớp băng gạc che lại…
Đúng vậy, nữ chính đi làm nhiệm vụ bị thương trước khi tang lễ của nàng diễn ra, lại bị sếp cũ ghét bỏ vì tính cách thẳng thắn cho nên đã bị điều chuyển qua đơn vị khác.
Sau khi vết thương bình phục và băng gạc được tháo ra, nữ chính mới nhận ra mình có thể nhìn thấy những thứ kỳ lạ…
Điều đó cũng có nghĩa là hiện tại nữ chính không thể giúp nàng được! Mộc Chiêu như bị sét đánh.
Tiếng động cơ từ phía sau truyền đến, Mộc Chiêu thấy xe của học tỷ đã khởi động, vội vàng bước vào trong xe.
Nhưng đến khi xe chạy, xe đã rời đi, Mộc Chiêu vẫn còn ở tại chỗ…
Nàng quên mất hiện tại nàng có thể xuyên thấu qua mọi thứ, căn bản không thể đi ô tô!
“…!Học tỷ, đợi em với! Chị bỏ em lại rồi này!” Mộc Chiêu liều mạng đuổi theo nhưng tốc độ của nàng vẫn không thể so với xe, không bao lâu đã bị bỏ lại phía sau.
Nghĩ đến phía sau mình có bốn vị anh em đang đói khát, Mộc Chiêu không dám ngừng chạy về phía trước một khắc nào, chạy thẳng về nhà theo ký ức.
May mắn trên đường không gặp những thứ “dễ thương” quái dị, sau khi về đến nhà, Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chạy marathon” xong, Mộc Chiêu cảm thấy mình có phần yếu đi, lơ lửng trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích.
Một lúc sau, có lẽ là Phó Du Thường quay lại công ty giải quyết công việc rồi trở về, đẩy cửa ra, Mộc Chiêu vô thức ngồi thẳng dậy, sau đó phát hiện không có ai nhìn thấy mình nên mới thả mình bay loạn.
“Học tỷ, đuổi theo ô tô thật sự là một việc rất hao tổn thể lực đó!”
Phó Du Thường mở cửa, căn phòng tối đến mức khi một vật nhỏ màu đen xẹt qua, cô suýt chút nữa đã giẫm phải nó.
“Hòn Than…” Giọng nói Phó Du Thường mang theo hai phần bất lực.
Cô cúi xuống nhặt vật nhỏ màu đen lên ôm vào lòng: “Đừng trốn sau cửa, con đen như vậy, mọi người không nhìn thấy sẽ giẫm phải con.”

“Nếu mẹ con còn ở đây, nhất định sẽ nhắc nhở…!Khi mẹ vào cửa phải gọi con trước hai tiếng.”
“Học tỷ, trước khi vào cửa phải gọi Hòn Than hai tiếng! Nó đen như vậy, không cẩn thận sẽ giẫm phải!” Giọng nói của Mộc Chiêu và Phó Du Thường đồng thời vang lên, nàng ngẩn người, làm sao nàng có thể không nghe thấy sự bi ai sâu sắc trong giọng nói của học tỷ chứ?
Chú mèo đen lông xù xù không ngừng kêu meo meo, vùng vẫy trong vòng tay của Phó Du Thường.
Bởi vì mấy ngày nay Mộc Chiêu không trở về, Hòn Than vẫn luôn ỉu xìu.
“Nhưng mẹ con sẽ không về…” Phó Du Thường nói xong, mắt cô đỏ hoe.
“Meo?”
Mộc Chiêu nhìn chú mèo hoang mình nhặt về nuôi, phát hiện ánh mắt của nó có chút kỳ lạ, hình như đang nhìn thẳng vào mình?
Mộc Chiêu di chuyển sang bên trái, đầu của mèo con cũng di chuyển theo nàng…
Sau đó, Hòn Than nhanh nhẹn nhảy ra khỏi vòng tay của Phó Du Thường, rồi di chuyển đến bên cạnh linh thể của Mộc Chiêu, muốn thân mật với chủ nhân của nó như thường lệ nhưng ai ngờ lại ngã hụt vào không khí!
“Meo?” Hòn Than lùi lại vài bước, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn chủ nhân trước mặt, vẻ bối rối trong đôi mắt nhỏ đó đáng yêu vô cùng.
“Ôi cục cưng của mommy! Hòn Than của mẹ có thể nhìn thấy mẹ đúng không! Mommy đã biết con thông minh hơn mèo khác ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con mà! Là một chú mèo con độc nhất vô nhị!” Mộc Chiêu hưng phấn muốn ôm lấy mèo con nhưng không ngờ tay nàng lại xuyên qua Hòn Than.
“Meo!” Hòn Than than sợ hãi, lao vào lòng Phó Du Thường, nghi hoặc nhìn Mộc Chiêu.
Phó Du Thường an ủi chú mèo con đang sợ hãi xù lông, tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với nhóc con này.
Mình đã thành ma rồi, sau này không còn thú vui hít mèo nữa! U hu hu hu, sau này ngoại trừ thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ của học tỷ, nàng không thể làm gì khác được sao? Mộc Chiêu lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.
A, điều kiện tiên quyết là buổi tối đầu thất Hắc Bạch Vô Thường sẽ không đến bắt nàng, nếu không, nàng thật sự chỉ có thể nói với Hòn Than và học tỷ, kiếp sau chúng ta gặp lại….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.