Sâu Bướm Thoát Xác

Chương 43



Cuộc thi học sinh thanh lịch chỉ dành cho học sinh khối 12 tuy nhiên các khối bé hơn cũng được tham dự. Nó bắt đầu từ 6 giờ sáng và kết thúc vào khoảng 7 giờ tối, từ 2 giờ chiều đã bắt đầu ngồi lì dưới sân trường. Nguyên một buổi sáng sẽ là hội khỏe phù đổng và thời gian để các trại khối 12 bán hàng, thời điểm này các câu lạc bộ liên quan cung hoạt động. Nói là hội khỏe phù đổng thì có hơi trang trọng quá, đúng ra nó chỉ là một cuộc thi vui giữa học sinh, thắng thua không quan trọng.

Hội thi có 30 phần, phần thứ nhất là trang phục truyền thống, thứ hai là cách ứng xử và thứ ba là trang phục tự do. 30% kết quả cuối cùng là do bình chọn, 70% là do giám khảo chấm. Bởi vì hoạt động này chủ yếu nhắm vào khối 12, lớp Tạ Hưng không phải tham gia gì nhiều, ngay cả tiết mục văn nghệ cũng chẳng cần đóng góp, chỉ đến tham gia và hỗ trợ bình chọn mà thôi.

7 giờ sáng, Tạ Hưng gặp Thẩm Quyền đang giúp đám học sinh dựng trại. Hai người họ mặc cùng một kiểu áo, đúng hơn là tất cả giáo viên trong trường đều mặc đồng phục, khoác trên mình chiếc áo phông vàng bắt mắt, sau lưng in khẩu hiệu giảng dạy tốt. Tuy vậy, đầu giờ sáng chỉ lác đác vài ba giáo viên mà còn ngồi hết trong văn phòng, chỉ có hai người họ đứng ngoài sân.

Tự dưng cảm thấy ngượng thế nào ấy…

Toàn bộ các lớp đều thuê áo sơ mi xanh đậm, màu đặc trưng của đoàn thanh niên. Sau đợt kết nạp đoàn lần 2, hầu hết học sinh khối 10 trong trường đều đã vào đoàn mà có chưa vào thì vẫn mặc như thường, dù sao cũng chẳng ai để ý.

Sang tháng 3, khí lạnh đã rút dần. Tuy vậy, tầm giờ Thẩm Quyền tới trường, ánh mặt trời vẫn chưa ló rạng hoàn toàn. Thời tiết cuối cùng cũng ổn định phần nào, sang tháng 4 tháng 5 là bắt đầu biến động, lúc lạnh lúc nóng. Hắn nhìn điện thoại, tầm giờ này có 23 độ, không hẳn là lạnh. Các trại không được bán trực tiếp ngoài sân như trước kia mà phải chuyển hết vào trong sảnh, nhường sân cho hội khỏe phù đổng.

Tạ Hưng lên lớp cất đồ, trong phòng đã có không ít túi đồ, vứt lung tung trên bàn. Lúc cậu xuống sân, Thẩm Quyền đã kịp mua hai cái xúc xích, đứng gặm dưới gốc cây.

“Anh chưa ăn sáng sao?”

Tạ Hưng hơi lo cho cho cơ thể hắn. Cái chế độ dinh dưỡng không có một tí rau ấy chưa trĩ thì thôi lại còn khiến người này rất khỏe mạnh.

“Đâu có, tôi ăn rồi.”

“Hình như giáo viên cũng được tham gia hội khỏe phù đổng, anh ăn như vậy lát làm sao thi được.”

“Giáo viên thể dục và giáo dục quốc phòng không được tham gia đâu, chỉ đứng ngoài làm trọng tài hoặc quăng dây giúp thôi.” Thẩm Quyền cười: “Tôi mà tham gia thì đội đó lợi quá.”

Đúng hơn là giáo viên tham gia chỉ là phần phụ thêm vào để khuấy động không khí mà thôi, dù sao lớp thắng cũng chẳng có giải thưởng.

Tạ Hưng còn định nói thêm gì nữa, Thẩm Quyền đã đưa nốt cây còn lại cho cậu ăn.

“Tôi không sao mà, mới cách nhau có mấy ngày mà đã lo lắng như vậy, cậu thích tôi rồi à?”

Thẩm Quyền biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi.

Người kia không trả lời, quay mặt đi, vành tai còn đỏ ửng lên. Hắn rất muốn thơm mấy cái, nhìn cậu đỏ mặt còn dễ thương hơn đám cháu há miệng ra là đòi xem điện thoại nhà hắn. Tất nhiên Thẩm Quyền cũng biết đây là chỗ công cộng, hắn sẽ không khiến Tạ Hưng khó chịu.

Lúc 6 giờ sáng hắn tới trường, xung quanh còn chưa bày cái gì, đám nhóc kia lên cất cặp xong cũng chỉ biết ngồi dưới gốc cây bấm điện thoại. Hiện tại các trại đã dựng xong hết, đồ ăn cơ bản là đã bày xong hết, mọi người cũng bắt đầu dạo quanh sảnh mua quà vặt. Khác với ngày hội ngôn ngữ quy định các trại phải bán theo văn hoá của đất nước ấy, lần này các trại thích bán gì cũng được, chỉ cần là đồ ăn, trùng nhau cũng chẳng sao.

“Cậu biết nhảy dây không?”

Tạ Hưng không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, gật gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.”

Tạ Hưng không hiểu Thẩm Quyền hỏi thế để làm gì, về sau mới biết là giáo viên cũng có mục nhảy dây đồng đội. Trước đây khi Triêu Thị Kim còn là hiệu phó, các giáo viên không tham gia các hoạt động như vậy thành thử Tạ Hưng cũng không biết là cậu được tham gia.

8 rưỡi sáng, các đội bắt đầu đấu với nhau lượt đầu tiên. Khối 12 có 14 lớp, chia ra làm 7 lần thi mà môn đầu tiên chính là nhảy dây đồng đội. Sân trường rất rộng, 2 đội thi một lượt chẳng tốn chỗ là bao.

Quả nhiên, lúc Tạ Hưng lùa được đám học sinh lớp mình ra khỏi sảnh, Thẩm Quyền đã đứng cầm sẵn một đầu dây, nhìn đám học sinh đứa cao đứa thấp xếp thành một hàng dọc. Bởi vì chỉ có khối 12 thi, các học sinh khối dưới nếu không quen biết thì cũng chẳng biết ủng hộ ai nên chán, lén ra sau sân khấu mua quà vặt hoặc tìm một chỗ chơi điện thoại.

Mỗi đội sẽ có 3 lượt, 2 lượt thử và một lượt chơi thật, lớp nào được nhiều điểm nhất là lớp chiến thắng. Các đội gồm 4 học sinh nam và 4 học sinh nữ, tổng cộng là 8 người phải phối hợp với nhau để qua vòng.

Ruy băng đỏ treo trên đỉnh đầu đung đưa theo gió, chính nó cũng không thể đứng yên, lắc lư theo không khí sôi động phía dưới.

Trương Thị Hạnh mặc áo đồng phục giáo viên, hét vào loa:

“Các chàng trai cô gái của 12A1 đâu! Cơ hội cuối cùng để tham gia ở ngay đây!”

Người càng năng nổ càng được học sinh yêu quý. Bởi vì chúng có thể nhìn thấy ngoài sự nghiêm khắc và tận tụy với công việc còn có tinh thần tập thể và rất quan tâm với đám nhóc này. Trương Thị Hạnh là một người dễ tính còn rất biết đùa, luôn đi đầu trong các sự kiện diễn ra tại trường, được rất nhiều người yêu quý. Nghe thấy cô gọi, không ít học sinh đã vào tham gia.

Triêu Thị Kim đứng bên cạnh Trương Thị Hạnh, khuôn mặt phúc hậu ôn hoà, cười nhẹ một cái. Khó khăn lắm bà mới thư giãn được, sau vụ đoạn phim kia phát tán ra toàn trường, tâm trạng xấu của bà cuối cùng cũng cải thiện phần nào, đôi mắt nhìn học sinh cũng trở nên ấm áp.

Chỉ cần không phải học thì đám nhóc ấy cảm thấy giáo viên rất thương mình, còn quan sát bằng cặp mắt trìu mến thế kia.

Tạ Hưng đứng một bên, thấy nhóm học sinh mặc áo sơ mi xanh đã xếp đông đủ còn người kia thì đứng ở góc phải, nói chuyện phiếm với các giáo viên khác. Cậu không phủ nhận mình nhìn người bằng mắt, có ai không thích cái đẹp đâu? Thẩm Quyền không giống mấy người bạn toả sáng như hoa hướng dương của cậu, hắn không có khuôn mặt đẹp như vậy nhưng khi nhìn vào lại có cảm giác vững chãi, là một người đáng tin cậy cũng bởi vì người này thường xuyên tập thể dục, dáng dấp không hề xấu mà Tạ Hưng rất thích đàn ông khỏe mạnh, cao to.

Cậu tự cảm thấy mình rất vô liêm sỉ khi ngay giữa sân trường mà cũng ngắm trai được.

Cũng may không ai để ý tới cậu mà cậu cũng không phải người duy nhất nhìn về phía trung tâm sân trường. Nhóm học sinh đứa cao đứa thấp đứng lởm chởm như dãy núi, người đằng trước vừa to vừa cao, che khuất người đằng sau. Trương Thị Hạnh đứng trên sân khấu, hô:

“Lần thử thứ nhất!”

Thẩm Quyền cùng một giáo viên thể dục khác quăng dây, chưa gì đã có một người bị mắc lại.

“Lần thử thứ hai!”

Vẫn có một người bị kẹt lại. Lâu lắm rồi họ không nhảy dây mà thường thì trên lớp chỉ cho nhảy dây đơn, bọn họ cần thời gian thích nghi.

Trương Thị Hạnh không để ý tới kết quả, ra sức khuấy động bầu không khí.

“Các cánh tay cổ vũ của 12A1 đâu rồi!”

“Húuu!”

Tạ Hưng không hiểu vì sao học sinh trong trường này lại có đặc điểm chung là rất thích hò hét kiểu này nhưng cậu cũng không cảm thấy khó chịu.

“Một! Hai! Giúp thầy Hùng đếm số vòng đi nào!”

“Ba! Bốn! Năm! Sáu!…”

Tiếng hô của đám nhóc ấy vang tới mức người ngoài cũng phải ngoái vào trường một lúc xem có chuyện gì. Những chàng trai cô gái từ đội đầu chẳng còn tâm trí gì để ngồi đếm nữa, thứ bọn họ tập trung vào là sự chuyển động của cái dây thừng đang vòng qua đầu họ, từng lời động viên cổ vũ của những người bạn đã gắn bó suốt 3 năm, dù thân hay không thân.

Khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa.

“Tổng cộng là 9 cái! Chúc mừng lớp 12A1!”

Mới ban nãy, một cậu trai to khỏe nhảy hăng quá lỡ vung khuỷa tay đáp vào mặt bạn nữ lùn đằng sau, giờ dỗ không kịp, cả nhóm đành hậm hực trở về. Có lớp còn mang cả trống kèn tới cổ vũ ầm ĩ bởi sang đến tối, khi lễ trao giải cặp đôi thắng cuộc trong cuộc thi học sinh thanh lịch, lớp nào hét càng to, kêu gọi được càng nhiều càng có lợi. Trước đây Tạ Hưng chưa từng tham gia chương trình này bởi không phải ở đâu cũng có mà năm lớp 11 cậu đã chuyển đi rồi.

Qua 14 lớp, người giữ số điểm cao nhất hiện tại là 12D6 với 23 vòng. Mỗi lượt thi chỉ mất khoảng 1-2 phút, hết 14 lớp còn chưa tới 1 tiếng. Câu lạc bộ báo trí có người đứng trên tầng 2 chụp ảnh, có người đứng từ trên sân khấu, bao quát toàn bộ khung cảnh trước mắt.

“Lượt thi cuối sẽ là giáo viên thi với học sinh, mời 4 đồng chí cán bộ nữ và 4 đồng chí cán bộ nam lên nhảy dây.”

Triêu Thiên Chương còn đang ngó nghiêng xung quanh tìm thùng rác thì bị Thẩm Quyền lôi ra chơi.

“Thầy Chương rất có tinh thần tập thể! Những đồng chí nào lên tiếp đây!”

Triêu Thiên Chương: “?”

Các giáo viên dạy thể dục và quốc phòng là những người hăng hái nhất lại không được tham gia, chỉ được đứng ở bên cạnh thổi còi với văng dây. Sau khoảng 5 phút, cả trường mới đủ 8 người, hầu hết là giáo viên trẻ. Những người phụ nữ đã ở nơi này từ 20-30 năm trước đã chứng kiến khung cảnh này rất nhiều lần, mỗi lần mỗi khác, họ cũng chẳng còn sức để tham gia nữa, chỉ đành đứng một bên và mỉm cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.