Tha mạng? Nói tôi nghe, ở đây ai dám lấy mạng cậu.
– Tôi…!tôi sợ các người sẽ lấy mạng tôi mất.
Chỉ cần giữ mạng sống cho tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng trả.
– Shh , cậu nợ chúng tôi bao nhiêu rồi nhỉ?
– Tôi không nhớ…
– Vậy cậu trả cái gì?
Cao Dương càng nhỏ nhẹ chơi trò mèo vờn chuột càng khiến cho người thanh niên nằm dưới đất càng sợ hơn.
Anh ta dư sức biết người đàn ông trước mặt này là lão đại, làm cấp trên của đám người kia thì hẳn thủ đoạn cũng phải tàn nhẫn , ác độc hơn rất nhiều.
Bây giờ thì anh ta muốn mình bị đánh hơn là cứ căng não ra nói chuyện với tên lão đại này, bởi anh ta vốn chẳng thể nào biết câu tiếp theo anh ta sẽ nói cái gì và nếu không vừa ý Cao Dương , anh ta sẽ còn thảm hại hơn gấp trăm nghìn lần.
– Lão đại! xin tha cho tôi , tôi hứa sẽ trả đủ theo bên ngày yêu cầu.
Bây giờ ngài giết tôi ngại sẽ không có tiền đâu .
Cao Dương cười một tràn thật dài, từng tiếng cười vang vọng khắp căn phòng đá mà tên thanh niên kia càng nghe càng cảm thấy chói tai , đáng sợ.
Hắn cười cái gì vậy chứ? Cao Dương không cười nữa, hắn nhếch môi nhìn người dưới đất chẳng khác gì một chú chó đang cầu xin chủ , đầu mày hắn nhướn lên đầy đáng sợ.
– Khá khen cho một người có sự chịu đựng nhỏ nhưng lá gan to.
Cậu đang uy hiếp tôi đó à?
– Không….tôi không hề có ý đó..tôi xin lỗi….!Ngài hiểu nhầm ý tôi rồi, ý tôi là….
Chưa kịp nói hết câu, mũi giày da của Cao Dương đã nhanh chóng vung lên đá thẳng lên cằm người thanh niên kia khiến hắn bật ra khỏi chỗ hiện tại một quãng.
Cao Dương không giữ thái độ cười cợt như ban đầu nữa mà thu liễm lại tất cả nhân tính, vẻ mặt âm u đến đáng sợ.
Một con cá đang nằm trên thớt còn dám mở miệng uy hiếp hắn sao? Thật khiến cho Cao Dương hắn mở mang tầm mắt.
– Tôi xưa nay cực kì dễ tính, nhưng kì kèo tôi hết lần này đến lần khác ở đây còn uy hiếp tôi thì tôi không chắc.
– Tôi…..tôi xin lỗi
– Cậu biết hôm nay tôi ở đây gặp cậu là ý nghĩa gì không?
– Tôi không….tôi thực sự là kẻ ngu muội.
– Nếu cần đến mạng cậu thì tôi không cần ở đây rồi, chẳng qua là cậu nợ chỗ tôi quá nhiều tiền, tôi muốn đích thân hỏi cậu là khi nào số tiền đó sẽ được thanh toán hoàn tất đây? Tôi không thích phải chờ đợi..
– Tôi xin hứa sẽ trả đủ…!
– Tôi cần cái hẹn ngày giờ chính xác
– Một tháng.
– Lâu quá, một tuần đi! Trong một tuần nếu cậu trả đủ thì đích thân xóa bỏ nợ nần cho cậu, cậu biết chứ?.
Một thân Cao Dương tính cắt cổ người khác đấy à? Trong vòng một tuần thì làm sao anh ta có được một số tiền lớn như vậy kia chứ? Bắt ép người ta như vậy chi bằng giết anh ta đi cho rồi.
– Lão đại, thực sự một tuần quá là gấp rút, làm sao tôi có thể chuẩn bị đủ số tiền đó cho anh được ? Tôi vừa bị người yêu đá, cậu ta còn chẳng cho tôi tiền nữa.
– Đừng nhiều lời, hay cậu muốn tháng sau trả rồi phần lãi sẽ tăng thêm mấy con số nữa? Tôi đây chính là đang dễ tính với cậu lắm rồi..
Cao Dương chẳng quan tâm hàng đống lý do người khác đặt ra cho lắm, lần nào trước mặt hắn, đám người này luôn có một đống lý do để cầu xin hắn.
Tiền thì cũng chẳng phải hắn kề dao lên cổ bắt vay, ấy nhưng đến chuyện hoàn thành khoản vay cả lãi thì ai cũng kì kèo.
Dần rồi Cao Dương cảm thấy bản thân chẳng thể dễ tính mãi được.
– Tôi sẽ cố gắng kì kèo người yêu tôi, chỉ cần có tiền trả cho ngài thì chuyện gì tôi cũng dám làm.
– Tôi không nhận tiền bẩn đâu, tiền nào minh bạch một chút, tôi làm ăn lớn chứ chẳng phải kiểu để cậu qua mắt.
Số tiền kia đối với Cao Dương chẳng qua như hạt muối bỏ biển khơi, chẳng có thấm vào đâu cả.
Nhưng quy tắc là quy tắc, có vay có trả, không có chuyện bỏ qua hay kì kèo.
Cao Dương mỉm cười nhìn tên thanh niên kia bị đánh đến mặt mũi như biến dạng, hắn đứng dậy tiến đến chỗ tên đó làm cho anh ta cũng phải run sợ cố nhích người về phía sau mấy phần.
– Đừng làm mất thời gian của cả hai vì tôi còn nhiều việc lắm, không rảnh đi quan tâm con tép như cậu đâu.
Hơn nữa thì tôi rất ít khi phải ra tay , còn đám thuộc hạ của tôi thì không chắc.
Cao Dương nhướn mày rồi nhìn tên kia rồi sẵn tay cầm điếu xì gà đang cháy dở dí xuống bàn tay của hắn đang chống dưới đất.
Xì gà cháy nóng trên bàn tay người thanh niên kia khiến kêu gào thảm thiết mà ngã lăn ra đất.
Xong đâu vào đấy, Cao Dương kêu thuộc hạ của hắn lau đi mũi giày vừa nãy đá vào tên kia rồi trịch thượng rời khỏi.
Cánh cửa sắt đóng sầm lại sau bóng lưng đầy cao ngạo của hắn, giam giữ lại tiếng la hét thảm thương của người kia.
Trời đã vào hè, Dương Kỳ ngồi trong văn phòng vừa ăn kem trái cây vừa phải dùng một sấp tài liệu làm quạt tay nhưng vẫn không cản nổi cái nóng đang khiến cho người ta sắp nổ tung vì bốc hỏa.
Cái thời tiết này cũng thật là, điều hòa để chế độ lạnh nhạt cũng chẳng thể xua nổi cái sự ôi bức này.
Càng nóng như thế càng khiến người ta bị trì trệ, làm việc cũng chẳng chú tâm ra hồn nổi.