Âm Dương Song Sát đã tự mệnh là cao thủ bất khả nhất thế, trước đây chỉ chịu thua Quỉ Bảo Chủ Nhân mà thôi. Ngờ đâu giờ đây, Song Sát liên thủ mà đấu không lại một thiếu niên trẻ tuổi, tự nhiên hung tính nổi lên, liền quát tháo vang lên như sấm rồi cả hai lại lao vào tấn công lần nữa.
Cả hai bên đều tức giận, quyết hạ đối phương trong chớp nhoáng, nên Âm Dương Song Sát cũng như Hoàng Thượng Chí đều xuất những chiêu thế ác hiểm vô cùng.
Hoàng Thượng Chí công được mười chiêu, thì thấy có một bóng người to lớn từ trên cây đã bay vút qua đầu chàng rơi xuống trước cửa đá. Chàng quay nhìn lại và cảm thấy lạnh cả người! …
Người vừa đến đó chính là sư phụ của Âm Dương Song Sát, Côn Thế Ma Vương.
Côn Thế Ma Vương đảm nhiệm chức vụ Tổng Hộ Pháp trong Thiên Tề Giáo, là có mục đích mượn uy thế của Thiên Tề Giáo mà hủy diệt Quỉ Bảo, trước là để rửa cái nhục đã thất bại dưới tay Quỉ Bảo Chủ Nhân sau nữa là cứu Âm Dương Song Sát thoát khỏi sự giam cầm của lão ma đầu danh trấn giang hồ đó.
Một khi mà Côn Thế Ma Vương đã xuất hiện thì thế nào Thiên Tề Giáo Chủ cũng sẽ hiện thân ngay!
Trước tình thế này, Quỉ Bảo khó tránh khỏi được sự phá hủy của kẻ địch! …
Âm Dương Song Sát thấy sư phụ của họ xuất hiện, tinh thần phấn khởi, xuất luôn mấy tuyệt chiêu bách bức Hoàng Thượng Chí phải rời xa cửa vào hang đá tới tám thước.
Thượng Chí lo ngại vô cùng, chàng biết rằng nếu để cho Côn Thế Ma Vương vượt qua cửa đá vào được bên trong thì tình hình trở nên tai hại.
Vừa suy nghĩ, chàng vừa vận Khư Mê Thần Công đưa mười thành công lực, đánh mạnh ra một luồng bạch khí tựa mây mù dày đặc, cuốn nhanh về hướng Âm Dương Song Sác, tức thời một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang ầm lên, Song Sát kêu hự! Một tiếng đau đớn, cùng loạng choạng lùi ra sau một trượng …
Lúc này Côn Thế Ma Vương đã đến nơi cửa vào …
Tình thế vô cùng khẩn trương!
Hoàng Thượng Chí vội vàng biến thế thét to một tiếng như cọp rống quay mình hướng luồng bạch khí trùm vào thân hình Côn Thế Ma Vương.
Đã rõ sự tàn phá kinh hồn của luồng bạch khí này, Côn Thế Ma Vương chẳng dám xuất chưởng chống cự, vội vàng nhảy lùi lại tám thước.
Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Thượng Chí đã nhảy đến trấn giữ chỗ củ, nơi cửa ra vào của Quỉ Bảo, đồng thời chưởng thứ nhì của chàng ào ạt tuôn ra …
Côn Thế Ma Vương thấy luồng bạch khí xông lại bên mình cười lên một tiếng rất quái dị, múa chưởng bảo vệ toàn thân.
Hoàng Thượng Chí vận thêm hai phần công lực Khư Mê Thần Công luồng bạch khí rít lên như gió thét mưa gào … Rồi bùng một tiếng! …
Nước sông nơi gộp đá, bị bắn tung cao như một ngọn sóng thần rồi đổ ào xuống tựa núi sập. Côn Thế Ma Vương bị đánh bay khỏi gộp đá gần một trượng …
Nhưng lão Ma Vương này công lực không phải tầm thường, khi bị Hoàng Thượng Chí đánh bay đi, lão nương thế lộn một vòng, rồi giữ thân mình rơi nhè nhẹ xuống đường đá trước cửa Quỉ Bảo.
Hoàng Thượng Chí quyết giết chết Côn Thế Ma Vương, nên đánh ra một chưởng thứ ba …
Bỗng Hoàng Thượng Chí cảm thấy có hai luồng kình lực ép tới sau lưng chàng, nhưng không còn kịp tránh né gì nữa, chàng nghiến răng chịu đựng …
Bùng!
Tiếng vang như sấm, kèm theo một tiếng hự nặng nề, Côn Thế Ma Vương rúng động toàn thân, lùi xa hai trượng, cơ hồ muốn ngã xuống sông luôn. Đổi lại Hoàng Thượng Chí lãnh trọn hai chưởng từ sau lưng ấp tới, tuy có thần công hộ thân, nhưng vì hai luồng kình lực mạnh như núi đổ, khiến thân chàng lắc lư mấy cái, ụa ra một miệng máu …
Người đã đánh lén chàng chính là Âm Dương Song Sát! Họ thấy chàng bị đánh trúng hai chưởng với toàn sức mạnh của chúng mà vẫn không ngã, bất giác lạnh mình kinh sợ.
Dụng ý của Song Sát là muốn hạ ngay Hoàng Thượng Chí để cho sư phụ họ xông vào. Nhưng vì không được như ý muốn nên họ song song tiến tới một bước, tung chưởng một lần nữa. Lợi dụng cơ hội ấy, Côn Thế Ma Vương thét lên một tiếng như quỷ rú rồi quay mình tiến theo đường vào Quỉ Bảo …
Tình thế thập phần nguy hiểm! Trước sau Hoàng Thượng Chí đều thụ địch, mà toàn là những ma đầu bất khả nhất thế, chàng lo ngại vô cùng! …
Thất Hồn Nhân đã bảo chàng không được để cho ai vượt qua yếu địa, thì dù có chết, chàng cũng trấn giữ nơi cửa Bảo này chứ không bao giờ chịu rút lui.
Chàng liền quát lên như sấm rồi quay mình nhảy tới trước mặt Âm Dương Song Sát.
Tay mặt dùng Khư Mê Thần Công, tay trái vận Đông Kim Chỉ, đánh nhanh ra như chớp nhoáng. Cả hai môn này là những võ công xuất thần, cái thế, đâu phải tầm thường.
Hai luồn kình lực của Song Sát phát ra chạm vào Khư Mê Thần Công vang lên một tiếng như trời long đất lở, Song Sát loạng choạng lùi ra sau. Tức thời Đông Kim Chỉ rít gió bắn ra lẹ không thể tưởng …
Âm Sát hoảng hồn ngã qua bên mặt, một cách liều lĩnh, mới thoát được chưởng phong của Thượng Chí. Còn Dương Sát không biết đường nào tránh né, nên vận sức chận lại, tức thì chỉ lực của Thượng Chí đã xuyên thủng vai lão, máu tuôn xối xả.
Hoàng Thượng Chí quay mình lại nửa vòng, song chưởng vận cả mười hai thành công lực ép mạnh ra …
Một tấn công trước, một đánh ra sau hai động tác của chàng rất nhanh nhẹn gọn gàng.
Côn Thế Ma Vương lợi dụng lúc chàng tấn công Song Sát, tiến vào cửa đá.
Nhưng bất ngờ Hoàng Thượng Chí phát chưởng công tới, Côn Thế Ma Vương bị rúng động toàn thân, phải lùi trở ra một lần nữa.
Hoàng Thượng Chí đã giành lại được vị trí cũ.
Trận ác chiến bên trong đã có hai mươi xác chết nữa nằm ngổn ngang dưới đất. Số người còn lại vào khoảng ba chục người, chúng như đã quyết tâm phá cho được Quỉ Bảo.
Bị số đông người vây khốn, Quỉ Bảo Chủ Nhân ra tay chận đầu, không còn gieo khủng khiếp cho đối phương như trước nữa!
Thất Hồn Nhân chỉ bị tám cao thủ vây hãm, nên có thể cầm cự được, nhưng chắc cũng chẳng bao lâu.
Còn Quái nhân tóc xù thì cả mình dính đầy máu, trông rất rùng rợn. Tính mạng của lão đi lần đến vực tử thần.
Đột nhiên …
Từ trên đường đá, có một bóng người áo xanh, phi thân tới sau lưng Côn Thế Ma Vương.
Vừa thấy bóng người đó, máu nóng của Thượng Chí sôi lên sùng sục, sát khí ngất trời …
Người đó chính là Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam, kẻ đi gây tang tóc cho Bát Nghĩa Bang.
Côn Thế Ma Vương và Dư Bỉnh Nam nói gì với nhau một lúc lâu rồi sát cánh đi về phía Hoàng Thượng Chí.
Chúng còn cách một trượng, thì Thượng Chí quát lớn:
– Dư Bỉnh Nam! Hôm nay bổn chưởng môn sẽ bầm thây mi ra làm muôn mảnh!
Cười một cách hiểm độc, Dư Bỉnh Nam nói:
– Hì! … Hì! … Thằng bé chớ có mơ mộng hão huyền nữa. Hôm nay mày đừng có mong sống sót khỏi tay ta.
Tức giận, Hoàng Thượng Chí vận toàn lực đẩy ra một chưởng.
Hai người ngừng bước, nhưng vẫn đứng sát nhau! Côn Thế Ma Vương cười lên một tiếng quái dị rồi song chưởng từ từ đẩy ra.
Cảm thấy lạ lùng, Hoàng Thượng Chí chưa kịp tìm hiểu gì cả thì đã thấy một luồng kình lực cực kỳ dũng mãnh cuốn tới …
Hai luồng kình lực bạt núi dời non chạm vào nhau kêu ầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Hoàng Thượng Chí lảo đảo lùi ra sau một trượng, hai bên khóe miệng túa ra hai dòng máu tươi!
Dư Bỉnh Nam và Côn Thế Ma Vương, vẫn sát cánh nhau, bước lên bờ Quỉ Bảo.
Thì ra hai người này biết sức mình không thể đơn độc chống cự nổi Hoàng Thượng Chí, nên đã dùng phép Thấu Thể Truyền Công hợp công lực đánh ra. Với cách đó Hoàng Thượng Chí làm sao chịu nổi!
Trên thế gian này, người có thể chịu đựng được thế hợp chưởng của hai lão đó thì chẳng tìm đâu ra, trừ Thượng Chí. Chàng trợn ngược đôi mắt muốn rách khóe, tức giận, vụt nhảy tới tấn công Thiên Tề Giáo Chủ.
Thiên Tề Giáo Chủ lắc mình một cái đã nhảy ra xa hai trượng … rồi nói với Côn Thế Ma Vương:
– Hộ Pháp! Giao thằng nhỏ này cho lệnh sư đồ đấy.
Dứt lời lão liền tung mình nhảy vào trong trận đấu đánh hỗn loạn bên trong Quỉ Bảo.
Côn Thế Ma Vương được lệnh Thiền Tề Giáo Chủ, nhảy tới tấn công Hoàng Thượng Chí. Âm Dương Song Sát cũng lướt mình đến gần …
Nơi cửa vào Bảo không còn người nào cản trở, cao thủ của Thiên Tề Giáo theo đó ào vào như nước vỡ bờ.
Trong trận mỗi lúc một hỗn loạn, xác người thi nhau ngã gục, thịt bay từng mảnh, máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Thật là một trận giết người kinh hồn mà từ trước đến giờ chưa từng thấy!
Hoàng Thượng Chí như điên như khùng đôi mắt đỏ ngầu, chàng vung thần chưởng áp đảo Côn Thế Ma Vương tơi bời, làm cho lão không là sao trở tay kịp.
Thấy sư phụ sắp lâm nguy Song Sát đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, rồi cùng xông vào vòng chiến.
Vừa thấy bóng Thiên Tề Giáo Chủ xuất hiện trong trận, Thất Hồn Nhân liền quát to một tiếng, liên tiếp công ra ba chiêu, đẩy lui cả tám cao thủ đang vây hãm bà ta, rồi nhảy đến trước mặt Thiên Tề Giáo Chủ, quát lớn:
– Dư Bỉnh Nam! Tử kỳ của mi đã đến rồi, đừng hòng làm mưa làm gió nữa!
Dư Bỉnh Nam cũng quắc mắt, thét bảo:
– Đồ gái hư! Hôm nay mà bổn Giáo Chủ không bầm xác ngươi ra muôn mảnh thì thề không làm người nữa!
Cất tiếng cười ngạo nghễ một lúc, Thất Hồn Nhân căm hờn quát:
– Nếu vậy thì bà đây sẽ cho ngươi được toại nguyện, xuống địa ngục làm quỷ không đầu.
Dư Bỉnh Nam hừ một tiếng tức giận, vung chưởng đập vào ngực Thất Hồn Nhân.
Nào chịu kém, Thất Hồn Nhân khẽ lách sang một bên rồi tung trả lại hai chưởng ác liệt vào đầu Bỉnh Nam …
Hai người, một đấu một, xuất toàn những tuyệt chiêu dị thế áp đảo lẫn nhau.
Người nào cũng muốn giết chết ngay địch thủ mới thỏa cơn tức giận …
Đàng kia, Hoàng Thượng Chí vận tập toàn lực Khư Mê Thần Công dùng bí quyết chữ “chấn” trong Ma Ma Chưởng Pháp phối hợp thân pháp Phù Quang Di Ảnh diễn ra những thế công mạnh như vũ bão.
Bí quyết chữ “chấn” là nương lực của đối phương mà công lại đối phương. Đó là một môn võ học ảo diệu phi thường, nhưng nếu công lực của đối phương mà mạnh hơn thì sẽ rất nguy hiểm cho người dùng bí quyết đó.
Chiêu thức của Thượng Chí vừa biến đổi, thì sư đồ của Côn Thế Ma Vương đã cảm thấy không hay cho bọn chúng. Họ định thay đổi thế công quay về thế thủ, nhưng đã muộn mất rồi.
Sau một tiếng bùng Dương Sát Cao Sĩ Kỳ đã bị đánh bay ra ngoài hai trượng, ngã bịch xuống đất, đứng dậy không nỗi nữa.
Tiếp đó Âm Sát Mạc Tú Anh kêu hự một tiếng, miệng phun máu tươi, văng ra xa tám thước.
Còn một mình Côn Thế Ma Vương đấu với Hoàng Thượng Chí. Lão ma đầu sợ hãi vô cùng, chẳng dám ra tay bừa bãi nữa mà quay lại thủ thế, bảo vệ toàn thân.
Nhưng lão làm sao có thể chống lại những võ học cái thế của Hoàng Thượng Chí nhất là lúc này đang sôi máu hận thì chiêu thức của chàng lại càng kỳ ảo, ác hiểm hơn nhiều.
Chỉ cố gắng thoát được ba chiêu, đến chiêu thứ tư thì Côn Thế Ma Vương đã bị một chưởng đến phải phun máu, loạng choạng lùi ra sau.
Thế là chỉ trong chốc lát cả ba thầy trò Côn Thế Ma Vương đều bị bại dưới bàn tay phục hận của Hoàng Thượng Chí!
Ngay lúc đó …
Ở trên đường đá dẫn đến cửa Bảo, bóng người náo động, tiếng la hét, vang lên một lúc. Tiếp đó mấy bóng người vút tới trận đấu nơi cửa Bảo.
Hoàng Thượng Chí chẳng kịp suy nghĩ gì cả, tung mình nhảy vào bên trong.
Bỗng một tiếng hự thê thảm đưa tới. Quái nhân tóc bù xù phun ra một búng máu bầm đen, thân hình lắc lư muốn ngã. Hoàng Thượng Chí hoảng hốt, kêu lớn:
– Tiểu sư thúc! Hãy lui ra đi, để bọn chúng cho tôi!
Chàng lại thét lên một tiếng, tung song chưởng đánh mạnh vào ba lão già tóc đỏ đang đánh với Quái nhân tóc xù. Những tiếng thét đau đớn, nghẹn ngào vang lên cả ba lão già đó đều bị chưởng lực đập nát óc, máu phu tung tóe chết ngay tại chỗ.
Như một con hổ điên, Hoàng Thượng Chí bồi thêm một chưởng vào ba xác chết đó, làm cho máu thịt bay tứ tán. Chàng vừa quay mình lại, thoáng thấy ba bóng người nhảy tới bên mình. Chàng chẳng thèm nhìn xem mặt mũi của họ ra sao, phóng ngay Đông Kim Chỉ vào ngực chúng.
Máu tuôn xối xả, ba người đó chưa kịp ra tay thì đã gục chết ngay tại chỗ!
Trong nháy mắt, đã gục chết cả sáu cao thủ, Hoàng Thượng Chí làm cho mọi người rúng động tận tâm cang.
Lúc này Thất Hồn Nhân đã bị Dư Bỉnh Nam áp đảo đến phải lùi dần rất nguy hiểm.
Hoàng Thượng Chí quát vang như sấm:
– Dư Bỉnh Nam! Nộp mạng đây!
Cùng với tiếng thét đó, chàng phóng ra liên tiếp ba chưởng …
Dư Bỉnh Nam lạnh lùng hừ một tiếng, nhanh nhẹn lùi ra ngoài một trượng, lão quay mình thay đổi vị trí rất tài tình, tránh qua cả ba chưởng kinh người đó.
Phải giao chiến với tám cao thủ một lượt sức lực suy giảm rất nhiều lại vừa đương đầu với Thiên Tề Giáo Chủ, Thất Hồn Nhân chịu đựng không nổi nên lảo đảo muốn ngã.
Bà ta cố gượng thét bảo Hoàng Thượng Chí:
– Con! Không thể để cho nó thoát khỏi được! Nó là …
Bà chưa dứt lời thì đã có một luồng đạo lực cực kỳ dũng mãnh cuống trùm tới bên mình.
Nhận ra đó là Hóa Nguyên Thần Công, tuyệt học của Thiên Tề Giáo Chủ, Hoàng Thượng Chí thất kinh hồn vía. Chàng biết Thất Hồn Nhân không thể chịu nổi tuyệt chiêu đó, nhưng chàng không thể nào bảo vệ bà ta tránh né kịp!
Trong lúc nguy cấp đó, chàng vội bắn ngay vào ngực Thiên Tề Giáo Chủ cả năm luồng chỉ phong một lần.
Hai tiếng hự đau đớn như cùng phát ra một lúc. Thất Hồn Nhân bị Dư Bỉnh Nam đánh văng ra ngoài một trượng, rồi té nằm dưới đất.
Bư Bỉnh Nam lại bị chỉ phong của Hoàng Thượng Chí bắn nhằm phải lùi ra hai trượng.
Thấy Thất Hồn Nhân té nằm dưới đất, Hoàng Thượng Chí lòng quá vội nhảy lại bên bà, không nghĩ đến việc truy giết Thiên Tề Giáo Chủ nữa. Thất Hồn Nhân đã xem chàng như con ruột thì bảo sao chàng không lo lắng, thương xót bà ta cho đành.
Chàng vừa cúi mình định đỡ Thất Hồn Nhân dậy, thì nghe tiếng người nói sau lưng:
– Tham kiến chưởng môn!
– Tiểu đệ! Tệ huynh đến đây!
Thượng Chí quay mình lại, thấy Hắc Bạch Song Yêu, Nam Cái và bốn lão ăn mày nữa, đã đứng đó từ lúc nào rồi. Chàng vội nói với Song Yêu:
– Hãy bắt cho được Thiên Tề Giáo Chủ, đừng để cho nó chạy thoát!
Hắc Bạch Song Yêu đáp một tiếng rồi cùng nhảy lại tấn công Thiên Tề Giáo Chủ.
Khi đó, Thượng Chí mới quay lại hỏi Nam Cái:
– Lão ca! Sao lão ca lại cũng đến đây?
Nam Cái đáp:
– Được Song Yêu cho biết đệ đến đây, và nghe tin các thủ của Thiên Tề Giáo cả trăm người đến phá Quỉ Bảo, lão ăn xin này không kẽ ngồi yên nhìn đệ đệ giao chiến một mình, nên đã đem theo tám mươi môn hạ, đi suốt ngày đêm đến đây!
Quá cảm động trước thịnh tình, Hoàng Thượng Chí run run nói:
– Lão ca ca! Hãy giải quyết việc trước mắt, rồi hãy nói chuyện sau …
– Tiểu đệ! Cái Bang đã nhờ Tiểu đệ rất nhiều, giờ đây lão ăn xin này giúp Tiểu đệ một tí có thấm vào đâu!
Dứt lời, lão phất tay một cái, cùng với bốn lão ăn xin nhảy vào vòng chiến.
Hoàng Thượng Chí vừa quay lại thì đã nghe Thất Hồn Nhân bảo:
– Con! Ta … Không chết đâu! Hãy khoan lo đến ta đã mà đi giải cứu cho sư tổ của con!
Nhìn sững vào Thất Hồn Nhân như lo cho thương thế của bà, một lúc sau Hoàng Thượng Chí mới quay mình, nhảy vào nơi Quỉ Bảo Chủ Nhân đang đánh nhau …
Cả hàng mấy chục cao thủ của Thiên Tề Giáo đang hỗn đấu với Chủ Nhân Quỉ Bảo. Hoàng Thượng Chí, đôi mắt đỏ như máu, xuất thủ điên cuồng, tung chưởng tới tấp.
Chàng lúc này là bóng dáng tử thần, ai đỡ thế đánh của chàng thì phải nát thây, kẻ nào công chàng, cũng bị ngã gục …
Tiếng thét thê thảm vang lên liên hồi …
Tiếng la hét cuồng loạn …
Tiếng chưởng lực chạm nhau ầm ầm …
Tiếng khí giới va mạnh chan chát!
Tất cả những âm thanh đó tạo thành một bản hợp tấu điên cuồng, khủng khiếp át cả sóng vỗ gió gào ngoài cửa Bảo.
Bỗng, giữa cảnh giết chóc kinh hồn đó, một lằn lửa đỏ vút thẳng lên trời, tỏa ánh sáng đỏ rực. Tức thời những người đang say chiến, quyết phá tan Quỉ Bảo đó, cũng bỏ trận đấu mà chạy tung về hướng đường đá dẫn sang bờ bên kia.
Trong chớp mắt, đã có bảy tám phần mười số người rút ra khỏi Bảo. Có những người thoát không được, đều bị gục chết dưới sức phản công của những người trong Bảo.
Qua trận chiến ác liệt trước Quỉ Bảo thây chất như núi, máu chảy thành sông.
Thật là một cảnh tượng rùng rợn chưa từng thấy!
Nhìn những xác chết ngổn ngang, Quỉ Bảo Chủ Nhân cất tiếng cười sang sảng, giọng cười mỗi lúc một cao rồi sặc sụa như điên cuồng. Dứt tiếng cười Chủ Nhân Quỉ Bảo quay mình đi vào hậu thất.
Quái nhân tóc xù lo dọn dẹp những xác chết đem liệng vào lòng sông.
Hắc Bạch Song Yêu chạy đến trước mặt Hoàng Thượng Chí, cúi đầu, nói:
– Đệ tử không làm tròn được mệnh lệnh, để Thiên Tề Giáo Chủ chạy thoát, xin chưởng môn định tội!
Hoàng Thượng Chí ôn tồn nói:
– Không phải lỗi ở các ngươi. Mau đi dọn dẹp những xác chết cho nhanh.
Song Yêu cùng chắp tay, nói:
– Cảm tạ Chưởng môn!
Rồi cả hai cùng giúp Quái nhân tóc xù thâu lượm những xác chết trong trận …
Hoàng Thượng Chí đưa mắt nhìn quanh, thì Nam Cái cũng vừa bước đến bên chàng, nói:
– Tiểu đệ! Hẹn lần sau gặp lại.
– Sao? Lão ca ca làm gì mà đi gấp thế?
Đưa tay chỉ phía bên kia bờ đại giang, Nam Cái nói:
– Đệ tử của Cái Bang đứng đợi bên kia, tôi phải đi coi thử hơn nữa tôi cũng biết nhiều luật cấm của Quỉ Bảo, ở lại đây sao tiện!
Hoàng Thượng Chí nhẹ giọng nói:
– Lão ca ca đã từ xa xôi vạn dặm đến giúp tiểu đệ, tiểu đệ cảm kích vô cùng, xin ghi ân lão ca ca cùng các quí hữu trong bang!
Nam Cái khẽ cười đáp:
– Đệ đệ nói chi những lời khách sáo đó! Nếu sau này có cần điều gì đến Cái Bang chúng tôi, đệ đệ cứ nhắn một lời là được rồi!
– Xin cảm tạ tình sâu!
Như nhớ lại điều gì, Nam Cái vục nói:
– Ồ Tiểu đệ! Tiểu đệ tìm mộc cô gái tên Đinh Hồng phải không? Việc này tôi đã truyền lệnh cho các đệ tử bổn môn ở khắp nơi phải hết sức truy tầm tung tích cô gái đó.
Một lần nữa, Hoàng Thượng Chí lại nói:
– Đa tạ lão ca ca!
Nam Cái chấp tay, nói:
– Tái kiến!
Hoàng Thượng Chí cũng vội đáp lễ.
Chớp mắt, Nam Cái đã cùng bốn lão già kia chạy về phía bờ sông bên kia.
Hoàng Thượng Chí quay mình, lại gần Thất Hồn Nhân, lo ngại nói:
– Tiền bối! Thương thế của tiền bối nặng lắm không?
Gượng cười khẽ một tiếng, Thất Hồn Nhân đáp:
– Không sao! Ta đã uống xong hai viên thuốc của bổn môn rồi, thương thế chẳng có gì đáng ngại.
Dứt lời ba ta đứng dậy, nhìn quanh, nói:
– Mưu kế của Dư Bỉnh Nam quả thật thâm độc.
Hoàng Thượng Chí hỏi:
– Tại sao những người bị nhốt trong nhà đá lại có thể thoát ra được như thế?
Đưa tay chỉ vào hai xác chết nằm bên nhau mà Quái nhân chưa kịp liệng xuống sông, Thất Hồn Nhân nói:
– Anh em của Hổn Giang Long đã chết đó là hai tên hương chủ Thiên Tề Giáo, chuyên lặn dưới nước! Dư Bỉnh Nam đã biết cách bố trí bên trong Bảo nên mới phái hai người đó lặn qua sông, đến sau Bảo lẻn vào trong thả những ma đầu bị nhốt trong đó ra, để thực hiện thế nội công ngoại kích, mong hủy diệt Quỉ Bảo.
Lộ vẻ ngạc nhiên, Hoàng Thượng Chí lại hỏi:
– Nhưng làm sao Dư Bỉnh Nam biết được sự bố trí bên trong Bảo?
– Điều này để gặp được sư tổ con rồi sẽ hiểu.
Hoàng Thượng Chí đang suy nghĩ, thì Thất Hồn Nhân lại nói:
– Con! Hãy bảo Hắc Bạch Song Yêu ở ngoài Bảo chờ con, để tránh mọi rắc rối!
Hoàng Thượng Chí gật đầu! Quái nhân lúc này đã thu dọn xong xuôi chờ đi vào Bảo.
Chàng tiến lại bên Song Yêu truyền lệnh cho họ. Tức thời Song Yêu vượt qua bên kia bờ sông đứng chờ.
Khi Quái nhân tóc xù khuất dạng trong Quỉ Bảo, Thất Hồn Nhân run run giọng, nói:
– Con à! Ta có một lời cần nói với con.
Hoàng Thượng Chí cảm động, nói:
– Có điều gì xin tiền bối cứ dạy, vãn bối đâu dám chẳng nghe!
Giọng rất dịu dàng pha lẫn buồn bã, Thất Hồn Nhân hỏi:
– Con hận mẹ con lắm, phải không?
– Phải! Nhưng tiền bối hỏi việc ấy để làm gì.
Không để ý đến câu hỏi của chàng, Thất Hồn Nhân lại tha thiết nói:
– Con không chịu tha thứ cho bà ta sao?
Khóe mắt đỏ hoe, long lanh ngấn lệ, Thượng Chí đáp:
– Đó là một hành động không thể nào tha thứ được cả!
Thất Hồn Nhân buồn bã thở dài:
– Con à! Nếu mẹ con tái giá với Thiên Tề Giáo Chủ là một điều bất đắc dĩ, khiến cho bà ta khổ tâm không ít, đồng thời thân xác bà ta cũng không hề bị hoen ố mà vẫn giữ được sự thanh bạch, thì con cũng …
Quá đỗi kinh ngạc, Hoàng Thượng Chí không để cho Thất Hồn Nhân dứt lời chen vào hỏi:
– Tiền bối biết hết những chuyện đó sao?
– Không sai!
Hoàng Thượng Chí lại hỏi:
– Theo vãn bối được biết, thì Thiên Tề Giáo Chủ, từ trước đã bất lực vĩnh viễn về sinh lý! Như thế thì đều gia mẫu chưa từng bị hoen ố rất đáng tin. Nhưng dù sao con cũng không thể không buồn lòng về những hành động, mất cả nhân cách của gia mẫu!
Tha thiết nhìn chàng, Thất Hồn Nhân khẽ bảo:
– Con! Ta hỏi con nếu như bất đắc dĩ bà ta phải làm như vậy thì con cũng không thể bỏ qua sao?
Tình mẫu tử là tình trời sinh, chàng tuy ghét hận mẹ chàng vô cùng nhưng trong tiềm thức chàng luôn mong muốn có những kỳ tích phát sinh bất ngờ. Giờ nghe Thất Hồn Nhân hỏi thế, chàng kích động vô cùng nói:
– Vãn bối cần phải nắm được những sự thật để chứng minh cho điều đó đã, rồi mới có thể quyết định được.
– Dĩ nhiên!
Vừa nói Thất Hồn Nhân vừa từ từ lột tấm khăn bịt mặt xuống …
Nhìn thấy mặt bà, Hoàng Thượng Chí kêu lên một tiếng sảng sốt, lùi sau ba bước, toàn thân rung động đứng không vững.