Quan Thương

Chương 9: Tổ Hợp Ưu Tú



Lâm Tuyền chưa tới mức kém cỏi như vậy, thu ánh mắt lại. Lông Vàng ngồi trên mặt đất, nửa bên mông hơi nhấc lên, chắc chỗ đó bị Quách Bảo Lâm đá nát rồi, Đầu Vẹt càng không dám ngồi dậy, nắm ngón bàn tay trái rướm máu, đó là do Phương Nam dẫm. Không biết là hạ thể còn đau không?
Chuyện này là do Lão Thử cầm đầu, Lông Vàng, Đầu Vẹt chẳng qua là háo sắc, nam nhân háo sắc không tính là lỗi lớn, Lão Thử cũng đã cấp thể diện rồi. Lâm Tuyền không muốn dây dưa với bọn chúng quá mức, muốn làm ăn ở đây không thể đắc tội với bọn chúng, bảo Quách Bảo Lâm:
– Đừng làm lớn quá, tao và chị Phương Nam đi trước.
Lão Thử nghe khẩu khí ra lệnh của Lâm Tuyền mà giật mình.
Cả thành phố này nếu như xếp theo chuỗi thức ăn thì Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng chắc chắn là chiếm cứ vị trí trên cùng chuỗi thức ăn, Lâm Tuyền là kẻ không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào hiểu rõ, chỉ cần nắm được cơ hội lần này, đám lưu manh Lão Thử chỉ có thể là nguồn thức ăn của y.
Phương Nam có chút tức giận là khó tránh khỏi, song không để ý chút thua thiệt nhỏ vừa rồi, bề ngoài cô có vẻ ngây thơ, cô không phải là thiếu nữ đơn thuần coi việc bị người ta đụng chạm cơ thể là chuyện quá lớn.
Khi rẽ vào Ngân hàng Công thương góc đông nam sân bên xe thì Phương Nam đã quên hết chuyện vừa rồi, chỉ còn lại hưng phấn vì kiếm được tiền, lúc bán hàng chẳng thấy cô có mấy mồ hôi, lúc này ở trong đại sảnh ngân hàng trán lấm tấm mồ hôi, đúng là đang phấn khích quá độ:
– Không ngờ số dưa này lại dễ bán đến thế, chỉ cần có người đi qua là tay không ngừng lại được, phí nhập dưa của các cậu cũng không cao phải không, hai tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
– Tĩnh Hải rất nhiều người thích ăn dưa Ha-mi, một quả thì quá nhiều, nhà bình thường ăn không hết. Dưa Ha-mi vừa giải khát lại chống đói được, chị biết Tĩnh Hải mỗi ngày có bao nhiêu người không ăn đủ ba bữa, khi đi qua bến xe bị dạ dày quấy rối không? Còn chi phí nhập vào, khụ …
Mười đồng chứ còn sao nữa, chủ sạp còn muốn vứt đi như rác, thực ra khéo mồm một chút là có thể bớt luôn cả mười đồng này, đúng là làm nghề không vốn. Lâm Tuyền hàm hồ cho qua, lấy chứng minh nhân dân đưa vào trong quầy mở một tài khoản, nhân lúc rảnh rỗi ngắm nghía cô nhân viên trắng trẻo bên trong, bọn họ suốt ngày trốn trong phòng điều hòa, khi mặt trời khuất bóng rồi mới rời ngân hàng còn làm bộ làm tịch khoác áo dài tay, đeo kính râm, vậy mà da dẻ trông chẳng tốt bằng Phương Nam.
Quách Bảo Lâm từ ngoài đi vào, mép bàn tay xước ít da, Phương Nam cầm lấy tay hắn đưa lên gần miệng thổi nhè nhẹ, cứ như là hắn bị thương tích nặng nề lắm vậy, thằng khốn còn giả vờ đau đớn nhăn mặt nhăn mũi, khiến Lâm Tuyền ghen tị hận không thể đấm cho hắn vài phát:
– Xử lý thế nào?
– Tất nhiên không dễ dàng cho bọn chúng rồi, tao đã nói Phương Nam là chị mày rồi mà, Lông Vàng phạm đại kỵ …
Quách Bảo Lâm giơ tay lên có chút máu:
– Không cẩn thận bị trầy da tít thôi, Lông Vàng và Đầu Vẹt sau này không làm ăn ở bên xe nữa.
Liếc nhìn sổ bìa đỏ trong tay Lâm Tuyền:
– Gửi rồi à?
Lâm Tuyền cười với Phương Nam, chỉ vào đầu mình:
– Bộ óc thông minh nhất trường Nhất Trung.
Lại chỉ Quách Bảo Lâm:
– Còn đây là tay đấm xuất sắc nhất, tổ hợp ưu tú số một Tĩnh Hải.
– Đúng là miệng chó, cứ bốc phét đi.
Quách Bảo Lâm giật lấy quyển sổ, mở ra xem:
– Hôm nay không tệ, chi tiêu hai tháng đều có thể lấy từ trong này ra. Chị Phương Nam, tôi nói không sai chứ? Tiểu Ba không phải hạng bị mỹ sắc mê hoặc đâu, chị xem, một tháng chị chỉ cần làm 2 ngày là kiếm đủ tiền nó trả cho chị, còn 28 ngày kia chị làm không công cho nó đấy.
Lâm Tuyền mặt tỉnh queo, không bình luận lời Quách Bảo Lâm:
– Sổ trong tay mày, sau này do mày quản.
– Mật mã là gì?
Quách Bảo Lâm chưa hớn hở được lâu thì nhớ ra một việc:
– ****, mày bắt tao mỗi ngày phải đếm tiền lẻ à?
– Còn nhớ môn số học tiểu học của mày cũng không đạt tiêu chuẩn, chuyện đếm tiền lẻ tao giao cho mày coi như giúp mày kiến thức.
Khi nói câu này Lâm Tuyền đã ra tới cổng chính ngân hàng.
Lúc này là giữa trưa, tiền đã gửi vào sổ, đương nhiên hiện đi tới Bát Đại Oản ăn uống.
Buổi sáng chiếc Pick Up của Quách Đức Toàn tất nhiên là phải phục vụ cho công việc của nhà hàng, tành ra ba người mà chỉ có một cái xe đạp, phương án duy nhất là Lâm Tuyền đạp xe, Phương Nam ngồi ở phía trước, rúc vào lòng y, Quách Bảo Lâm ôm hai cái hộp ngồi ở phía sau.
Nếu chẳng phải có hương thơm thoang thoảng từ người Phương Nam tỏa ra thì Lâm Tuyền đã đá ngay Quách Bảo Lâm xuống rồi, cũng tội nghiệp cho hắn, thường ngày hắn luôn là người đạp xe chở Lâm Tuyền, đến khi có cơ hội được chở mỹ nữ thì không được hưởng.
Đạp xe tới Bát Đại Oản, chưa nói Lâm Tuyền lưng đẫm mồ hôi, bánh xe trước sau đều biến hình thấy rõ, bánh sau còn gãy một cái đũa xe.
Phương Nam vẫn mặc đồng phục của Bát Đại Oản, chính là bộ bị Lâm Tuyền dùng bút màu gạch một nét lên chữ “bát”. Thời gian giữa trưa, Quách Đức Toàn nhất định ở nhà hàng tọa trấn, vừa mới tới cửa, từ xa xa đã thấy một cái chân phì nộn của ông ta bước xuống thềm, tiếp đó là cái đầu hói thò ra.
Lâm Tuyền nắm tay Phương Nam quay ngay ra ngoài.
– Tiểu Ba Nhi, thấy chú sao lại bỏ đi?
Quách Đức Toàn và Lâm Tuyền biết nhau lâu rồi, có điều khi đó quen nhau chỉ là chủ nhà hàng thân thiết nịnh nọt thực khách, không biết tên nhau, giống giang hồ bèo nước gặp nhau vậy. Sau khi quan hệ với Quách Bảo Lâm trở nên thân thiết mới phát hiện ra Quách Đức Toàn còn có quan hệ sâu xa với nhà y.
Rất nhiều thân thích còn chẳng buồn qua lại, càng chẳng nói tới bạn bè thủa ngày xửa ngày xưa, nhưng một khi quan hệ sâu xa được đào bới ra, sẽ biến thành qua lại tấp nập, đặc biệt là sau khi Quách Đức Toàn phát hiện ra Lâm gia còn có chút liên quan tới Triệu Tăng, Cảnh Nhất Dân, càng qua lại mật thiết.
Bị phát hiện ra rồi, Lâm Tuyền đành phải quay lại, chỉ vào Phương Nam:
– Chú Quách, đây là người chị mà cháu và Quách Tử mới nhận, chị ấy đang giúp bọn cháu chuyện thực tiễn kỳ nghĩ, áo chị ấy bị bẩn, lại gần chỗ này, nên lấy tạm đồng phục nhân viên thay.
Ánh mắt Quách Đức Toàn vừa mới chạm lên người Phương Nam liền híp lại, chẳng biết có tin lời Lâm Tuyền không, rồi nhìn sang con trai, mặt sa xầm:
– Ra sau lấy ít đồ, nhớ còn tao với mẹ mày đấy.
Rồi hết sức thân thiết nói với Lâm Tuyền:
– Tiểu Ba, cháu cứ coi đây là nhà mình, chú không tiếp các cháu nữa.
Lại bước lên cầu thang.
Hôm nay là thứ bảy, lại là giữa trưa, nhưng bên trong lại khá vắng khách, Lâm Tuyền chẳng kịp nghĩ tới chuyện khác thường, bọn họ tìm một vị trí yên tĩnh sau cầu thang.
Quách Bảo Lâm thì thầm:
– Chị Phương Nam sau này mỗi ngày đều tới nhà hàng ăn cơm, mày nói như thế lần sau ba tao lại gặp chị ấy mặc đồng phục này thì giải thích thế nào?
– Chị Phương Nam sau này không cần mặc bộ y phục này nữa.
– Thế ai bán dưa?
Quách Bảo Lâm rụt người lại, không biết ý Lâm Tuyền thế nào, song hắn cứ gạt bỏ liên quan trước đã, cứ như sợ bị Lâm Tuyền bắt đi bán dưa vậy.
– Đi vào bến xe có bốn con đường, ở giữa hai trạm xe buýt cũng là nơi người qua lại, bến xe đường dài tuy không đông bằng ga tàu hỏa, nhưng cũng là bến xe đường dài lớn nhất Giang Bắc, tao hi vọng một mình chị Phương Nam chiếm hết lấy chỗ này.
– Bảo sao tao thấy hôm nay ánh mắt hôm nay khác thường, mỹ nhân ngồi trong lòng mà mắt lại thiếu vài phần dâm đãng, thì ra là đang suy tính chuyện này. Mày định chiếm hết cả những chỗ đó à?
Mắt Quách Bảo Lâm sáng lên như mèo mù thấy cá rán:
Phương Nam lườm Quách Bảo Lâm một cái, song cũng hơi quen kiểu nói chuyện hai tên này rồi nên không giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.