Tiêu cự ánh mắt nổ lực dời khỏi vẻ mặt đằng đằng sát khí của Nhâm Tây Cố, khí lực của cậu vượt quá dự liệu của tôi, tôi mất mặt lúng ta lúng túng nói không ra lời.
“Chị nói lại lần nữa xem,” cậu nhìn chằm chằm tôi, mỗi chữ mỗi câu từ trong răng nghiến ra, “…thất tình?”
Tôi cúi đầu sám hối, hoàn toàn bị khí thế của cậu dọa cho đứng hình…
Chờ một chút, chị đây vì sao phải chột dạ? Hắc tuyến chảy xuống, vì vậy lại ngẩng đầu lẽ thẳng khí hùng nói: “Thì làm sao, em bày ra cái sắc mặt gì vậy.”
“Tốt.” Câu không giận ngược lại còn cười.
Tôi cảm thấy sự tình to lớn, vài năm sau Tây Cố thẳng thắng nói với tôi, khi đó tức giận là vì: rõ ràng mỗi ngày tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, trông chừng tôi đến vô cùng kiên cố, tôi đến tột cùng làm sao dưới ánh mắt anh ấy “Yêu đương,” còn thần không biết quỷ không hay “Thất tình.”
“Không nên quá đáng, em có quyền gì mà khoa tay múa chân với chị.” Cậu là giận quá hóa cười, còn tôi là thẹn quá thành giận.
Cậu nhắm mắt, thở sâu, lại tiếp tục, “Tốt, tôi không có quyền gì, phi thường tốt.”
Tôi cẩn thận lui lại, cậu đầu tóc rối bời, áo ngủ khoác tùy tiện, hoàn toàn không cài nút, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc cùng… Cùng lưng quần lót màu đen trong quần jean lộ ra. Xem ra cậu trước khi đi ngủ, nghe được âm thanh tôi mở cửa, lập tức tỉnh người chạy ra tìm.
“Cái kia…” Sau khi khí phách lên, tôi lại cằn cỗi nói: “Có chuyện gì nói nhẹ nhàng… Cùng lắm thì lần sau có bầu người trước tiên chị báo sẽ là em?”
Mỗi lần khi cậu nổi bão lên thì tôi cơ bản đều thực hành vút một roi sau cho cục kẹo… Được rồi, lần này thì tôi mặc kệ.
Cậu nắm chặt tay thành quyền, bình tĩnh nhìn tôi một lát, cắn răng nói, “Tôi thực sự là điên rồi mới ——“ nói đến phân nửa bỗng dưng ngừng lại, quay đầu đập cửa đi.
Tôi cắn môi nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, tâm phiền ý loạn.
Rất nhiều người nói tôi EQ thấp, tôi thấy là không phải thấp, chỉ là tương đối hết hy vọng. Nhận định mọi thứ giống nhau, không đụng tường sẽ không quay đầu.
Tựa như khi mới bắt đầu không hiểu nguyên nhân vì sao thích Ngô Việt, tựa như năm đó chỉ theo ý mình quyết định nhét Tây Cố dưới đôi cánh bảo hộ, tựa như nhận định Tây Cố chỉ có thể là em trai nhà hàng xóm đáng trách lại không đáng yêu…
Kiểu người của bọn họ trong chốc lát trong lòng tôi xác định vị trí khó có thể phá bỏ.
Nói tôi là một phụ nữ không có hy vọng, nhưng cũng có khi gặp phải điều bất ngờ.
Vì vậy đối với việc ngoài ý muốn không thể tránh được, tôi chỉ có thể thở dài, tính tình như tôi vậy, bị phá vỡ phòng ngự của trái tim, sẽ là cả đời…
Ngày hôm sau Tây Cố cũng theo thường lệ đến nhà tôi ăn chực.
Tôi ở trong bếp làm đồ ăn sáng cho cậu vừa nhìn nhìn sắc mặt cậu, chỉ cảm thấy cậu ngày càng lớn lên, tính tình càng lúc càng khó lường.
“Được chưa?” Cậu nhướng mày giục.
Tôi vùi đầu đưa đồ ăn lên cho Tây Cố đại gia, sau đó đặt mông ngồi trên ghế đối diện, hai mặt nhìn nhau vài giây sau đó cậu tiếp tục ăn bữa sáng, tôi tay chống má vội ho một tiếng, “Tây Cố, em có cái gì muốn nói với chị không?”
Cậu cũng không ngẩng đầu lên “Không có.”
“Vậy… em có đúng hay không còn giận?”
Cậu khuôn mặt nghiêm túc: “Không phải.”
Tôi ai oán nhìn cậu, cậu lông mi bất động không nhìn tôi, hơi lạnh này duy trì đến tận cuối tháng.
Cuối mùa thu khí trời bắt đầu chuyển lạnh, không cần cậu bỏ thêm ngói vào. Tôi xoa xoa khuôn mặt, thời kỳ dậy thì, nam học sinh thật hỉ nộ vô thường a, mong rằng về sau khi có con thời kỳ phản nghịch này đừng hành hạ tôi quá đáng.
“Tổ trưởng,” có một tổ viên gọi tôi lại, “Vị tiên sinh này đã gọi đến lần thứ 3, thế nhưng vấn đề này không có phương pháp giải quyết…”
Cô nàng là một người mới tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên gặp loại trách cứ qua điện thoại này thì hoảng là đương nhiên, chỉ biết nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi hít một hơi, “Đem danh tính tư liệu khách hàng cho tôi, để tôi giải quyết.”
Làm trâu làm ngựa hơn một năm, tôi cuối cùng cũng thăng cấp lên làm tổ trưởng, đương nhiên quản lý lúc trước vẫn là chủ quản hiện tại của tôi, tuy nhiên ánh mắt thái độ rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Kỳ thực làm tổ trưởng có cái gì tốt, tuy rằng mỗi ngày không cần đuổi theo hoàn thành chỉ tiêu cuộc gọi, nhưng lại đuổi theo chỉ tiêu cuộc gọi của tổ viên, ngày ngày không gián đoạn, đồng thời chuyên môn tiếp thu mấy vấn đề hỗn loạn khó xử lý, nếu là có thể thành công giải quyết, bọn họ tự nhiên thấy là chuyện đương nhiên, dù sao cũng là tổ trưởng rất bình thường. Nhưng nếu giải quyết thất bại, sẽ vô pháp phục chúng, tổ viên sẽ oán thầm tổ trưởng vô năng, điểm chết người chính là phải thời khắc nắm chắc động thái của tổ viên, không có biện pháp, chỉ cần bất luận có một tổ viên nào làm sai, tôi đều là người duy nhất bị hỏi tội…
Bởi vậy cuộc sống tổ trưởng này, ngoại trừ tiền lương cao hơn một chút, lượng công việc, áp lực tâm lý, lưng đeo trách nhiệm vân vân đảm nhiệm thực sự quá nhiều, không đáng. Kỳ thực tư tâm của tôi chính là thích làm bé, có người bao nuôi tuy rằng tiền hơi ít một chút, nhưng công việc tương đối dễ dàng.
Nhân sinh luôn biến ảo thay đổi, ai ngờ vài năm sau đại não tôi đột nhiên biến dị, hết sức chuyên chú đi ăn máng khác lên làm quản lý…
Được rồi, trở về vấn đề chính.
Trong cuộc sống tôi ra vẻ bình tĩnh kỳ thật sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, thời gian đi từng bước từng bước tới cuối tháng.
Sinh nhật Tây Cố là hôm thứ sáu, hôm nay thứ năm buổi tối, dì Nhâm cùng chú Nhâm một trước một sau về nhà gặp cậu.
Tôi cùng mẹ già là trọng đại công thần chiếu cố cậu vài năm nay, thiệp mời tự nhiên có một phần. Thứ sáu sáng sớm tiếng chuông đong đưa cùng tiếng niệm kinh bên nhà sát vách bắt đầu náo loạn.
Tôi đẩy cửa đi qua xem, chỉ nhìn thấy Tây Cố vẻ mặt thối đến rối tinh rối mù, lạnh như băng y theo chỉ thị của vị đạo sĩ ôm bài vị tông chủ vòng quanh pháp đàn cùng gia môn đi một vòng. Trên cổ cùng ngón tay có đeo nhẫn dây chuyền vàng lung tung, tôi nhìn cậu sắc mặt có sát khí, đạo sĩ này có người nói là ba Nhâm Tây Cố cố ý mời về từ quê nhà, để chương hiển chức nghiệp, ông ta khai đàn làm pháp sự đã hơn 3 tiếng đồng hồ. Tôi đoán nếu ông ta còn tiếp tục lăn qua lăn lại nữa, Nhâm Tây Cố tuyệt đối sẽ không ngần ngại trước mặt bao người ẩu đả cao nhân.
Cậu thấy tôi có chút hả hê khuấy động ở một bên, hung hăng lại liếc mắt trừng tôi.
Phỏng chừng một thân sát khí kia nổi lên ảnh hưởng đến tính quyết định, cúng bái hành lễ sau mười giờ cũng tuyên bố kết thúc. Tôi nhìn cậu làm pháp sự tới trưa xong lại theo cha mẹ chào hỏi bà con thân thích liền buồn chán ngáp một cái, về nhà ngủ trước, chờ chạng vạng cậu hết bận rộn thì qua lại.
Mới qua đến 4 giờ chiều, cậu lại hung hăng nện cửa.
“Làm sao sớm như vậy a…” Tôi choáng váng vui vẻ mở cửa, một đường bị kéo đến nhà tắm.
Cậu không đợi tôi rửa mặt xong cũng trực tiếp đi vào nhà tắm, ở trước gương nhà tắm nhìn hình ảnh cậu, tôi không khỏi nói: “Em vào đây làm gì? Đi ra ngoài, ra ngoài đi, chị xong liền đây thôi.”
Cậu không có theo lời tôi đi ra ngoài, mà lại bất thình linh từ phía sau đôt nhiên cúi người ôm lấy thắt lưng tôi, rầu rĩ nói: “Manh Manh, tôi đã thành niên.”
Tôi vỗ vỗ vòng tay đang giữ chặt tôi: “Đừng làm nũng, trên mặt pháp luật em còn phải qua tiếp 2 năm nữa nha.”
Cậu một hồi không nói chuyện, chỉ là hung hăng gia tăng vài phần khí lực buộc thắt lưng tôi: “Có đôi khi thật đúng muốn bóp chết chị dứt khoát xong xuôi mọi chuyện.”