Nguyệt Ninh hơi thở mong manh: “Mẹ, người có thể đem thận trả lại cho con hay không? Con thật sự chịu không nổi, có lẽ con sắp chết rồi”.
Nàng biết là bọn họ sẽ chẳng bao giờ để ý đến nàng, cũng như đem thận trở về.
Thế nhưng mà, nàng chỉ muốn mọi chuyện nháo lên, lấy lại thận được hay không cũng chẳng sao.
Nhạc phu nhân: “Nhạc Linh Nhi, ngươi vẫn còn một cái thận, vẫn có thể an an ổn ổn sinh hoạt.
Thế nhưng Dao Dao chỉ có một cái thận mà ngươi đã cho, nếu ngươi lấy đi thì con bé sẽ chết!”
Tần Trạch: “Ta cảm thấy ngươi vẫn còn khá tốt, nếu đã như vậy thì tạm chấp nhận việc này đi”
Nguyệt Ninh nhìn chằm chằm hắn, ha hả? Mạng sống của ta từ bao giờ phải để cho một tên như ngươi định đoạt rồi? Nói còn hay hơn hát!!!
Tần Trạch nhìn thấy ánh mắt kia, hắn khẽ hiện ra một tia áy náy.
Hắn bổ sung thêm một câu: “Ta biết ngươi sức khỏe không tốt, như thế này đi…Sau khi ly hôn ta sẽ cho ngươi một số tiền lớn, an ổn sinh hoạt đến già”
Nguyệt Ninh im lặng không nói.
Tần Trạch tiếp tục dụ hoặc: “Có số tiền này ngươi sẽ không cần làm bất cứ thứ gì, có thể an nhàn mà hưởng thụ cuộc sống”.
Hắn vẫn nghĩ rằng sẽ cho nàng ta một số tiền lớn, coi như bù đắp tất cả.
Lần này hẳn là có thể đưa cho nàng ta rồi nhỉ?
Nguyệt Ninh im lặng, nàng cúi thấp đầu xuống.
Không khóc, không nháo, không gây ầm ĩ.
Nhưng thật ra trong lòng thì nàng đang đem mười tám đời tổ tông của bọn họ ra mà mắng.
Thế nhưng ở trong mắt mọi người thì nàng đang vô cùng đau khổ, tựa hồ như không còn sừc chống trả, cam chịu số phận của mình.
Hiện tại không ai nói gì cả, không khí âm trầm quỷ dị đến đáng sợ.
Nhạc phu nhân căm tức mà nhìn Nguyệt Ninh, nếu như cô ta nhận lấy số tiền sau đó im lặng sống thì không phải tốt hơn hay sao?
Vì sao cô ta cứ phải đòi lại thận, cứ làm lớn chuyện lên như vậy.
Đúng là không có một chút lý lẽ nào, an tĩnh mà sống không phải tốt hơn sao?
Trần Hữu nhìn nhìn xung quanh, sau đó hắn nhìn Tần Trạch nói: “Hiện tại tình huống của bệnh nhân không tốt, các vị xin hãy bàn bạc lại một chút.
Nếu có thể xin hãy tiến hành ghép thận trở về”.
Nhạc phu nhân cau mày, bà ta hét lên: “Thận là không thể đòi lại, nàng ta có ra sao thì không liên quan đến ta.
Đừng liên lụy đến Dao Dao của chúng ta là được”.
Tần Trạch: “Việc này cứ như vậy chấm dứt tại đây, Dao Dao không thể không có quả thận kia”.
Nguyệt Ninh đau khổ mà nói: “Mẹ, Tần Trạch, hai người định vứt bỏ con hay sao? Giữa hai đứa con gái, hai người chọn chị gái mà đẩy con vào đường chết hay sao?”.
Nhạc phu nhân quát to: “Mày vẫn còn sống, cũng còn một quả thận kia mà! Vì cái gì lại muốn đòi lại thận, mày muốn đẩy chị của mày vào con đường chết đúng không?!!”.
“Mày đúng là đồ không có lương tâm, tao không nghĩ rằng sẽ có một đứa con như mày! Nói chuyện có lý lẽ một chút đi, không cần phải có hai quả thận mới có thể sống.
Chị của ngươi chỉ còn một quả, lấy ra rồi con bé phải chết! Ngươi đành lòng hay không?”.
Nguyệt Ninh im lặng không nói, nàng không muốn nói chuyện với bọn họ, càng nói chỉ càng tức thêm mà thôi.
Đám người này coi sinh mạng của nàng không hề đàng giá một xu, nói làm chi cho mệt người.
Mở miệng ra là mày vẫn còn một quả thận đóng miệng cũng là mày vẫn còn một quả thận!!! Đây rõ ràng là thận của nàng, vì cái gì mà không thể đòi lại? Vì cái gì để bọn họ chiếm làm của riêng rồi???
Nếu quả thận kia ở trong cơ thể Nhạc Dao Dao thì nàng im lặng không nói, nhưng quả thận kia đã bị Trần Hữu đem ra ngoài bán!!!
Hiện tại quả thận kia trôi dạt phương nào rồi, nàng không hề biết.
Nhạc phu nhân nhìn thấy Nguyệt Ninh im lặng, bà ta tiếp tục mắng: “Mày đừng có mà giả vờ, hi sinh một chút thì có sao? Nàng ấy là chị gái của mày! Chẳng lẽ mày có thể trơ mắt mà nhìn nó chết hay sao?”
Nhìn thấy cái gương mặt kia, bà ta càng nhìn càng thấy chán ghét.
Không hiểu sao bà ta lại có thể sinh ra một đứa con như nàng ta.
Cả ngày lầm lầm lì lì, lủi thủi trong phòng, không nói tiếng nào.
Chẳng giống như Dao Dao, từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện.
Ngoan ngoãn, nhu thuận động lòng người.
Gương mặt tựa như thiên sứ, nhìn nàng ấy là cảm thấy mọi buồn bã, mệt mõi đều xua tan.
Vì sao Nhạc Linh Nhi lại không được một chút từ Dao Dao cơ chứ?
Tần Trạch bắt đầu phụ họa: “Nhạc Linh Nhi, ta nói cho cô biết, đừng có mà giở trò! Cho dù ta không cưới Dao Dao, ta cũng sẽ cùng cô ly hôn! Cô đừng mơ tưởng!”
“Nếu cô biết điều thì nhanh chóng rút về bản án, sau đó chúng ta lập tức kí đơn ly hôn.
Cô sẽ có một số tiền lớn, nếu cô nhất quyết không đồng ý, một xu cũng đừng hòng lấy được”