Không muốn rời xa chàng, cũng không hiểu tâm ý chàng giành cho ta là gì nhưng chỉ cần lưu giữ lại những phút giây chúng ta bên nhau, ta đã mãn nguyện rồi. Nếu ông trời cho ta làm lại từ đầu, ta không hối hận vì đã trao trái tim cho chàng.
Kinh thành – Bắc Định quốc
Cổng kinh thành từ xa hiện ra uy nghi, một thiếu niên và tiểu cô nương cùng cưỡi trên một con ngựa bạch tiến vào cổng thành. Lính canh cổng chạy ra ngăn lại, Kim Thương liền rút lệnh bài ra, vị võ ý chỉ huy quân lính ở cổng liền cho qua, không cần khám xét người.Vũ Đình Đình cũng không thắc mắc gì mà chỉ ngồi đằng sau ôm lấy eo Kim Thương “Sắp tới nhà muội rồi.”
“Chỗ nào? Tiểu cô nương?”
“Phủ Vũ thượng tướng quân. Huynh có biết đường tới phủ Vũ thượng tướng quân không?” Vũ Đình Đình hỏi. Phủ Vũ thượng tướng quân ai ở kinh thành cũng đều biết, chắc chắn Kim Thương biết.
Phủ Vũ thượng tướng quân? Vũ Đình Đình? Chẳng lẽ tiểu cô nương này là…
“Ta lớn lên ở kinh thành tất nhiên biết.” Kim Thương hơi bất ngờ bởi dựa vào tuổi tác của Vũ thượng tướng quân thì ông ta khó có thể có một thiên kim nhỏ tuổi như vậy được. Kim Thương thúc ngựa đi về phía phủ Vũ thượng tướng quân.
“Ta đưa muội đi ăn gì đã. Ta thấy muội đã đói hơn nữa Đại Bạch cũng vất vả, nó chưa được nghỉ ngơi mấy hôm rồi.” Kim Thương vuốt vuốt đầu con ngựa trắng.
“Nhiều ngày muội chưa được ăn no, bây giờ bụng đang rất đói.” Vũ Đình Đình đột nhiên phát hiện từ đêm qua đến giờ chưa ăn gì. Nhiều ngày ở trong rừng toàn ăn cá khiến Đình Đình mệt mỏi, giờ đã tới kinh thành vô số cao lương mỹ vị của trần gian, Đình Đình phải ăn nhiều một chút để bù lại. Nhưng mà Kim Thương vừa nói Đại Bạch? Con ngựa này rõ ràng là một tiểu bạch đáng yêu.
“Sao huynh lại gọi nó là Đại Bạch? Muội thấy gọi nó là Tiểu Bạch nó rất vui vẻ.” Vũ Đình Đình cũng đưa tay vuốt ve thân con ngựa nhưng nó lại có vẻ không vui, mắt cứ chớp chớp.
Vũ Đình Đình đang đói nhưng vẫn còn tâm trạng đấu khẩu?
“Muội thấy không? Đại Bạch vốn là ngựa chiến uy mãnh trên chiến trường, ở Bắc Định quốc một con ngựa quý như thế chỉ có vài con sao lại là Tiểu Bạch?” Kim Thương không hiểu tâm tư của một tiểu cô nương nhưng Đại Bạch rõ ràng là to lớn.
Vũ Đình Đình lắc đầu, véo hông Kim Thương “Kệ huynh.”
Kim Thương đau nên hơi quay đầu lại.
“Tiểu cô nương đừng giận. Đình Đình muốn ăn gì?” Mỗi lần ở Dương Châu nếu Đình Đình không nghe lời Kim Thương đều doạ sẽ không cho Đình Đình ăn nữa, lúc đó Đình Đình đều sợ hãi. “Đình Đình phải nghe lời của huynh, như vậy ta mới lấy muội làm nương tử.”
“Không…không….” Đình Đình cảm thấy đã về tới kinh thành thì Kim Thương không còn ức hiếp mình được nữa bởi vì ông nội sẽ không tha cho kẻ dám chọc mình. Nhưng mà còn chưa về tới Vũ phủ hơn nữa nếu thật sự Thương ca ca không lấy mình nữa thì phải làm sao? “Đình Đình sẽ ngoan.”
Kim Thương thường tới Ngọc Hiên lầu một mình khi rảnh rỗi nhưng tự nhiên trong suy nghĩ lại hiện ra một ý niệm khác “Được…bám chắc vào. Ta đưa Đình Đình tới Ngọc Hiên lầu.”
“Ngọc Hiên lầu là gì?” Vũ Đình Đình hỏi. Cái tên Ngọc Hiên lầu cũng ý vị lắm chứ.
“Ngọc Hiên lầu là nơi ta thích đến nhất.” Ngọc Hiên lầu nổi tiếng trong Lăng Vân kinh, không ai không biết tới, từ lầu cao nơi đây có thể quan sát toàn cảnh nhiều góc phố sầm uất xung quanh, nhìn thấy thấp thoáng cổng hoàng thành chưa kể đến nơi này có rượu Xuân Hoa nức tiếng ở Bắc Định quốc.
Kim Thương thúc ngựa mạnh, con ngựa chạy nhanh tới Ngọc Hiên lầu nổi tiếng kinh thành.
Tại Ngọc Hiên lầu người ta có thể nghe thấy nhiều chuyện quan trọng do người tới quán này đa số là tầng lớp quan lại hoặc người giàu có. Tin tức Khâm Định hoàng đế muốn lập thái tử có thể dễ dàng truyền tới nơi này. Trong vài ngày Kim Thương bị nhốt trong rừng có lẽ đã nhiều chuyện xảy ra rồi.
Nhìn sang Vũ Đình Đình thoải mái ăn một bàn thức ăn lớn, Kim Thương chỉ ăn mỗi món mọt ít rồi uống một chén trà từ từ nói “Đình Đình ăn nhiều đến vậy nhưng không béo chút nào? Có phải có Đình Đình có bí quyết gì hay không?”
Vũ Đình Đình có chút không vui “Thương ca ca. Đình Đình không béo, cũng không ăn nhiều. Tại đã nhiều ngày không được ăn mấy món ngon như vậy.” Sau khi giải thích Vũ Đình Đình còn đem bộ mặt vô tội nhìn Kim Thương.
Kim Thương với với tay xoa đầu Đình Đình “Được rồi, Đình Đình ăn đi, ăn nhiều một chút.” Lúc này Kim Thương có gắp thêm thức ăn vào bát của Đình Đình nhưng chợt nhận ra món canh cá vừa được mang tới là món hồi nhỏ mình rất thích, lại nhớ về mẫu phi năm xưa thường chính tay nấu món này rồi cười và xoa đầu Kim Thương. Bàn tay Kim Thương hơi chần chừ “Đình Đình, muội từ nhỏ sống trong kinh thành có bao nhiêu món ngon đời muội đều đã từng ăn. Còn lúc ta theo lệnh phụ thân đi tới các châu phủ xa kinh thành, có chỗ hạn hán, có nơi người dân không có cả một chiếc bánh bao để ăn, lúc đó ta chỉ mong tất cả các châu phủ của Bắc Định quốc đều như Lăng Vân kinh và thành Hoà châu phồn hoa náo nhiệt.”
“Hạn hán?”
“Ừ..ừ… là do ngọc hoàng đại đế tức giận không cho mưa xuống, đất đai khô cằn, dân chúng không trồng được lương thực, không có lương thực họ sẽ chết đói.” Giải thích như vậy chắc chắn tiểu cô nương hiểu được.
“Huynh tới nơi đó làm gì?”
“Ta phát lương thực cứu trợ của triều đình, lần nào có hạn hán mất mùa ta đều được cử đến đó. Lần này vì giải quyết xong bạo loạn ở Kim châu nên ta quay về kinh thành, bị hành thích, rồi tình cờ gặp muội. Đã vậy Đình Đình còn nhẫn tâm cướp Đại Bạch của ta, không có nó ta phải đi bộ từ Dương châu về Kinh thành thật vất vả.”