Ta không chết. Sau đợt cung biến đó, ta được bí mật đưa đến phía nam của Tuyên Thành – nơi cách xa đại đô nhất. Ta cười, có lẽ hắn vẫn nhớ tình nghĩa năm xưa với ta mà thả ta đi. Trái tim ta giờ đây đã nguội lạnh. Ta nghĩ có lẽ ta sẽ ở đây, trồng rau dệt vải, lặng lẽ sống cho đến hết đời. Nhưng chỉ mới được năm năm, sóng gió đã vội vã ập đến. Có thánh chỉ ban xuống, khôi phục thân phận trưởng công chúa của ta, vẫn giữ hiệu là Phù Vân, lệnh cho ta tức tốc đến Lạc La quốc hòa thân. Ta nhếch mép. Hóa ra một công chúa vong quốc như ta vẫn có giá trị để người ta lợi dụng. Ta năm nay đã hai mươi ba tuổi, người ta bằng tuổi ta lúc này cũng đã là mẫu thân của mấy đứa trẻ. Ta không nghĩ kiếp này mình sẽ có phu quân, càng không nghĩ đến việc sinh hài tử. Một kiếp của ta chỉ mới hơn hai mươi năm nhưng dường như đã quá dài rồi. Thật lòng yêu hai người, bị tổn thương hai lần, ta không còn sức để mà nghĩ đến chuyện ái tình thêm nữa. Nhưng lệnh vua khó cưỡng, thiên hạ cũng đã không còn là thiên hạ của họ Chu ta, ta không thể không nghe.
Trên đường đến Lạc La, ta nghe thị nữ bên người ta – A Tố – kể rất nhiều chuyện. Tỉ như việc muốn ta hòa thân là ý của đương kim thái hậu, cũng tỉ như việc hoàng thượng vì ta mà phun ra một ngụm máu. Ta im lặng. Có lẽ hắn vẫn còn yêu ta, nhưng ta với hắn chỉ đành hữu duyên vô phận. Ta lại nghe A Tố kể về vị phu quân tương lai của ta. Nghe đồn hắn là thất vương gia của thảo nguyên Lạc La, tên gọi Bát Nhĩ Đan. Hắn cưỡi ngựa rất giỏi, nhưng không tham gia chính sự, thường rong ruổi khắp nơi. Lại nghe nói hắn là đệ nhất mỹ nam trên thảo nguyên, làm biết bao trái tim cô nương say đắm. A Tố say sưa kể, vào tai ta lại thành chữ được chữ mất, ta không quan tâm đến hắn, cho dù hắn đẹp như thiên tiên hay xấu đến ma chê quỷ hờn, ta cũng mặc. Ta lắc lư trên xe ngựa hơn hai ngày đường, cuối cùng cũng đến Lạc La. Đích thân quốc vương ra tiếp đón, lại bày tiệc tẩy trần cho ta. Ta lần đầu tiên nhìn thấy Bát Nhĩ Đan. Hắn mặc trang phục của người Lạc La, trên đầu đội mũ gắn lông chim, trên ngực đeo vòng cổ bạc. Hắn có đôi mắt sáng như chim ưng, mày kiếm, mũi cao, quả thật đẹp như lời A Tố nói. Hắn thấy ta thì mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp. Ta cũng khẽ gật đầu đáp lễ. Người Lạc La phóng khoáng hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, không giống như Tuyên Thành và Khả Hầu, tân lang nương tử trước hôn lễ không được gặp nhau. Ta ngồi ngây ngốc cả buổi xem biểu diễn ca múa, lắng nghe mấy lời chúc phúc của quốc vương cùng chúng quần thần thì ta viện cớ đường xa mệt mỏi, muốn trở về lều nghỉ ngơi. Ta vừa đứng dậy đã nghe tiếng Bát Nhĩ Đan cũng vội vàng cáo lui. Quốc vương trêu chọc hai câu thì cũng thả người, mọi người càng được dịp trêu chọc khiến ta dù vô tâm vô phế cũng phải đỏ ửng mặt. “Công chúa… ” Bát Nhĩ Đan ngập ngừng gọi ta, ta quay người lại hành lễ theo nghi thức Tuyên Thành. Hắn gãi gãi đầu mỉm cười, rút bên hông một con dao. Vỏ dao và chuôi dao bằng bạc khảm ngọc lấp lánh. Hắn đưa cho ta, cười nói: “Đây là tín vật”. Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn dúi vào tay ta rồi huýt sáo đi mất.
Ta được nghỉ ngơi ba ngày để thích nghi với con người và phong tục Lạc La, sau đó thì cử hành hôn lễ. Ta mặc hỷ phục, trên đầu đầy những trang sức bằng vàng hết sức nặng nề. A Tố dắt ta ra cửa, Bát Nhĩ Đan đã cưỡi ngựa đợi ta. Hắn duỗi tay về phía ta, ta ngập ngừng rồi cũng nắm lấy. Hắn dùng lực một chút liền có thể lôi ta lên lưng ngựa. Đội ngũ đưa dâu của Tuyên Thành quỳ sụp xuống, dõng dạc hô lớn: “Công chúa thiên tuế, phò mã thiên tuế”. Ta giữ cho giọng mình không được run rẩy, hô bình thân. Dù sao đi nữa, đó cũng là mảnh đất ta sống hai mươi mấy năm qua, kể cả khi nó gắn với bao đau thương mất mát thì ta vẫn cảm thấy nhớ mong. Bát Nhĩ Đan cùng ta cưỡi trên lưng một con ngựa, thong thả đi về lều lớn. Hắn đỡ ta xuống ngựa, cũng ta bái lạy quoocd vương. Quốc vương Lạc La chúc phúc cho chúng ta, tự tay đeo một vòng dây lớn bằng ngọc trai qua cổ ta và Bát Nhĩ Đan. Chúng ta lại bái lạy lần nữa, sau đó uống rượu dao bôi. Trong suốt buổi lễ, tiếng ca nhạc rộn ràng không dứt, mọi người đã sớm ca múa bên ngoài lều. Ta cùng Bát Nhĩ Đan đi đến từng bàn chúc rượu, nhận quà mừng. Hắn cười không dứt miệng, ta thì chỉ khẽ cười đáp lễ. Có người trêu ta, cô nương Hán tộc thật e thẹn, không như những cô nương trên thảo nguyên. Bát Nhĩ Đan có vẻ ngà ngà say nhưng vẫn nghiêng ngả cạn chén. Ta cảm thấy như thế thật không ổn. Nghĩ đi nghĩ lại thì ta cũng đã là thê tử của hắn, cũng nên làm cho đúng bổn phận, ta đưa tay ngăn cản hắn. Hắn thế nhưng lại nắm lấy tay ta, nhoẻn miệng cười làm ta kinh ngạc. Hắn kéo ta đến bên cạnh đống lửa, nơi có rất nhiều thanh niên nam nữ đang nhảy múa uống rượu. Ta lúng túng, dãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn nhưng hắn siết càng chặt, kéo ta xoay tròn.
Hắn ôm ta, tựa đầu vào vai ta. Hắn nói bằng giọng trầm thấp: “Tám năm trước, lúc nàng theo phụ hoàng đến thảo nguyên Lạc La săn bắn, ta đã biết nàng. Ta ấn tượng với tiểu cô nương xinh xắn tinh nghịch lớn tiếng bảo vệ chú thỏ hoang. Nàng từ lúc đó đã khiến ta nhớ mãi không quên, tiếc là đến bây giờ ta mới có thể đường đường chính chính đón nàng về làm thê tử. Ta biết nàng ngàn dặm xa xôi đến đây làm nương tử của ta chỉ vì thánh chỉ của hoàng đế, không phải vì ta, nhưng ta sẽ đối xử với nàng thật tốt. Ta biết nàng vì nhiều chuyện mà vẫn còn đau lòng, nhưng ta hứa sẽ luôn khiến nàng hạnh phúc. A Vân đời này ta chỉ lấy nàng, không lấy ai khác”. Ta hoảng hốt. Cũng gọi ta là A Vân, nhưng người trước mắt này lại mang dáng vẻ dịu dàng cùng sủng nịnh, như thể hận không thể đem ta đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu, không giống người kia đầy yêu thương cuồng nhiệt. Bát Nhĩ Đan hóa ra đã chờ ta lâu đến thế, nhẫn nại của chàng vượt xa ta. Chàng khiến ta bối rối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt chàng rạng rỡ dưới ánh lửa, đôi mắt chàng nóng bỏng đầy vẻ chờ mong nhìn ta, ta bỗng nhiên như quên hết tất cả, mỉm cười, nụ cười thật lòng nhất của ta trong suốt mấy năm qua. Ta gật đầu đầy kiên định. Chỉ cần chàng không gạt ta, cho dù đời này ta không thể yêu chàng, ta cũng nguyện ý. Có lẽ kiếp này đối với ta đã quá đủ. Cái gì mà yêu khắc cốt ghi tâm, cái gì mà tình chàng ý thiếp mặn nồng không thay đổi, thứ ta cần lúc này, chỉ là người cho ta một đời bình an. Chàng cẩn trọng từng chút hôn lấy môi ta, bàn tay thô ráp vuốt má ta. Ta cảm nhận được hơi thở nồng ấm phảng phất mùi rượu của chàng, nghe thấy tiếng chàng thì thầm: “A Vân, nàng đồng ý với ta. Thật tốt… “. Ta vòng tay siết lấy eo chàng…..Thật tốt… Thật tốt… Bát Nhĩ Đan, ta tin chàng.