Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 2 - Chương 42: Ôm hận mà đâm



“Ân nhi, ngươi nhìn xem ngươi thích người nào, cha cho ngươi chọn trước.”

Tử Thanh cố giữ cho mình bình tĩnh, chắc chắn không thể để ngươi chiếm
tiện nghi của Nhã nhi được! Tiến lên đang định chọn Nhã Hề, dư quang lại tựa hồ thấy có hàn quang chợt lóe trong tay áo Tô Tình, nháy mắt liền
lao tới Sử Triều Nghĩa mà đâm!

Quả nhiên nàng không phải một linh nhân đáng thương bình thường!

“Tô cô nương!” Cầm luôn cả thứ lấp lóe hàn quang trong tay Tô Tình, Tử
Thanh đột nhiên ôm nàng vào ngực, không kịp suy nghĩ, dòng máu nóng bỏng trong lòng bàn tay đã khiến Tử Thanh không khỏi một trận đau buốt.

“Lí thị vệ đâu?” Tử Thanh hô một tiếng triệu hồi: “Mau đem tiểu mỹ nhân này đi tắm rửa! Bản công tử sẽ ra sau!”

“Ngươi! Buông!” Tô Tình giãy dụa, Tử Thanh lại ôm càng chặt.

Nhưng mà tiếng “buông” này lại làm cho Sử Triều Nghĩa trong nháy mắt lạnh như băng, Tô Tình, quả nhiên là Tô Tình!

“Rõ! Công tử!” Lí Nhược chạy vội lên, điểm một cái ma huyệt trên lưng Tô
Tình, nhất thời Tô Tình mềm nhũn ngã vào lòng Lí Nhược, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Lí Nhược dẫn đi.

“Trên đường cẩn thận, đừng để bị lạnh.” Trong lời có lời, Tử Thanh vội vàng
nói một câu, hoảng hốt chuyển mắt nhìn Nhã Hề, không phải ta cố ý khinh
bạc Tô Tình, tuy rằng không biết vì sao nàng và Sử Triều Nghĩa có cừu
hận, nhưng nếu một nhát này của nàng mà thật sự đâm trúng hắn, vậy nhất
định chỉ có con đường chết!

“Công tử, mạt tướng đã biết!” Lí Nhược giúp Tô Tình khoác lên bạch cừu, cũng
không quay đầu lại mà vội vàng đáp một câu, dần dần biến mất giữa đám
tân khách.

Thoải mái cười, Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hít thật sâu một hơi, hiện tại
là lúc nên đối mặt với kẻ thô bạo đắc tội không nổi An Lộc Sơn rồi.

Cùng lúc đó, Lí Nhược theo cửa sau ra khỏi An phủ, đi về phía cửa bắc: “Đừng nhúc nhích tiểu Tình Tử, ta mang ngươi rời khỏi Phạm Dương, vẫn là đi
theo ta đi.”

“Ngươi thả ta trở về, ta muốn giết hắn! Giết hắn!” Thanh âm Tô Tình run rẩy kịch liệt, tựa hồ như bị áp lực cái gì.

“Ngươi muốn giết ai?” Lí Nhược cả kinh.

“Tên bạc tình lang phụ lòng! Sử Triều Nghĩa!”

Lí Nhược run lên, hai tay buông lỏng, Tô Tình gục xuống, mặt nạ cũng vì
lên tiếng trả lời mà rơi xuống – hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ, làm sao giống từng bị nước sôi làm bỏng?

“Mặc kệ từng phát sinh chuyện gì với ngươi, hiện tại mau chạy nhanh theo ta
đi! Tiểu Tình tử, ta có thể cam đoan về sau sẽ không có ai lại khi dễ
nàng nữa!” Lí Nhược đau lòng nâng nàng dậy, liên tục gật đầu: “Ta có thể bảo vệ tốt cho nàng!”

“Nhược tiểu thư?” Tô Tình lắc đầu: “Ta sống tiếp đến giờ, chỉ có một nguyện
vọng chính là báo thù cho hài nhi ta từng có! Ngươi đừng quản ta, ngươi
đi đi!”

“Hài tử từng có?” Lí Nhược càng thêm rung động: “Chẳng lẽ lúc chúng ta gặp
nàng, nàng không phải là đói thành bộ dáng ấy, mà là….”

“Phải, hắn từng lời ngon tiếng ngọt, dỗ ta tin tưởng ta đã gặp được phu quân
của đời mình, nhưng ai mà biết chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước
mà thôi. Từ khi biết ta hoài thai cốt nhục của hắn, hắn liền động sát
tâm, bắt buộc ta phải uống thuốc phá thai, rõ ràng là muốn mạng hài tử
của ta!” Lệ trên khóe mắt Tô Tình như một phiến sương mù: “Ta chỉ muốn
giết hắn, hài tử của ta vô tội như vậy, hắn có thể nào ngay cả thân sinh cốt nhục cũng hạ thủ được như thế!”

“Tiểu Tình tử!” Hoảng hốt chạm vào chủy thủ trên tay nàng, Lí Nhược sợ hãi hô: “Nàng…nàng bị thương!”

Nhìn vết máu trên hồng y của mình, Tô Tình nhẹ buông tay, chủy thủ rơi xuống: “Không, không phải máu của ta, không phải…”

“Chẳng lẽ là Tử Thanh ca ca?” Lí Nhược càng thêm hoảng sợ, quay đầu nhìn đèn
đuốc sáng ngời bên trong An phủ ở phía xa xa: “Bọn họ gặp nguy hiểm!”

“Thì ra hai người các ngươi ở chỗ này! Mau mau lên xe ngựa! Ta chờ các ngươi đã nửa ngày rồi!” Đánh xe ngựa, Triều Cẩm từ cửa bắc một đường tìm đến, thấy tay Tô Tình, không khỏi hỏi: “Ngươi thế nào mà lại bị thương vậy?” Đáy lòng ẩn ẩn bối rối cùng bất an.

“Đây không phải là máu của ta, là…là của Lục công tử…” Tô Tình run rẩy vô hạn, xụi lơ ngã vào lòng Lí Nhược.

“Tử Thanh!” Nhảy xuống xe ngựa, Triều Cẩm đẩy Lí Nhược: “Mau dẫn nàng đi!
Nếu muộn thì các ngươi muốn ra khỏi Phạm Dương cũng khó!”

“Nhưng mà Tử Thanh ca ca bọn họ…”

“Ta sẽ dùng toàn lực cứu họ!” Triều Cẩm lỗ mãng buông một câu, gấp gáp chạy về phía An phủ, Tử Thanh, ngươi đừng có chuyện gì! Đừng có việc gì a!

“Tiểu Tình tử, đi!” Lí Nhược dìu Tô Tình lên xe ngựa, chính mình cầm dây cương, đánh xe ngựa chạy về phía cửa bắc.

Hoảng sợ nhìn lòng bàn tay đầy máu tươi, lòng Tô Tình là một mảnh hỗn loạn,
hắn sẽ thế nào? An gia Lục công tử này đến tột cùng sẽ thế nào? Còn có
Nhã Hề tỷ tỷ thiện lương kia nữa, cứ như vậy rời đi, nàng có thể hay
không…

“Tiểu Tình tử, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, nàng chỉ cần theo ta rời khỏi Phạm
Dương, nàng sẽ có một bầu trời mới.” Thanh âm Lí Nhược vang lên, làm cho lòng Tô Tình không khỏi dấy lên một trận chua xót.

***

Trong An phủ, An Lộc Sơn sai người đem thi thể Trịnh Nguyên Hoán đi, một lần
nữa mang lên thêm rượu cùng đồ ăn, tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên.

“Ha ha, tiểu mỹ nhân……” An Lộc Sơn muốn tiến lên nâng Nhã Hề dậy, lại bị
Nhã Hề tránh đi, trên mặt đột nhiên liền tràn đầy tức giận.

“Cha!” Tử Thanh bỗng nhiên hô một tiếng, khiến An Lộc Sơn kinh ngạc nhảy dựng.

Nheo mắt nhìn Tử Thanh, An Lộc Sơn phất tay: “Giờ này hồng y tiểu mỹ nhân
kia của ngươi sợ là đã sớm tắm rửa xong xuôi rồi, sao ngươi còn ở đây?”

Tay phải bị thương nắm chặt để sau lưng, Tử Thanh đỏ mặt, nói ra câu nói tà ác nhất đầu tiên trong cuộc đời: “Cha, tối nay ta muốn…ta muốn có cả
hai mỹ nhân!”

“Tiểu tử ngươi, khẩu vị cũng không nhỏ như lão tử a?” An Lộc Sơn cười ha hả,
nhưng không chịu buông tha liếc Nhã Hề một cái: “Nhưng mà lão tử là cha
ngươi, không bằng như vậy, tối nay ta hưởng thụ xong mỹ nhân này, ngày
mai lão tử lại đổi với ngươi?”

Tử Thanh chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, nhưng mà diễn thì vẫn phải diễn,
liền lập tức quỳ xuống: “Cha, lúc này người có thể bỏ thứ mình yêu thích được không?”

“Không được!” Sắc mặt An Lộc Sơn có vẻ đột nhiên âm trầm đi không ít: “Lần này dù có Thiên Vương lão tử đến đây thì lão tử cũng không nhượng bộ!”

“Ngươi!” Tử Thanh chỉ thiếu chút nữa đã lao lên cho hắn một đấm! Lại cảm thấy
góc áo bị cái gì kéo, thì ra là Nhã Hề ý bảo nàng không cần chính diện
xung đột.

Nhã nhi, ta không có đường lui, ta chỉ có thể bất chấp tất cả mà lập tức
mang nàng đi! Nhìn ánh mắt thản nhiên của Nhã Hề, con ngươi Tử Thanh
tràn đầy sầu lo.

Nhẹ nhàng cười, Nhã Hề bỗng nhiên nhìn Tử Thanh, thấp giọng hỏi: “Chàng có nhớ kỹ ta tối nay không?”

Tử Thanh gật đầu, cảnh tượng ấy, cho dù qua ngàn năm nữa cũng tất nhiên nhớ rõ!

Nhã Hề bỗng nhiên đứng dậy, hơi hơi cúi người với An Lộc Sơn: “Đa tạ An đại nhân yêu thích, Nhã Hề chẳng qua là một linh nhân, không xứng với sự
yêu mến của đại nhân.”

“Vậy…lão tử cho ngươi lựa chọn, muốn sống hay muốn chết thì tùy ngươi!” Rút đao
khỏi vỏ, vứt xuống dưới chân Nhã Hề, An Lộc Sơn giận dữ quát: “Hoặc là
tối nay hảo hảo bồi tiếp lão tử, hoặc là phải đi gặp Diêm Vương lão tử!”

“Vậy trước tiên lấy mạng ta đã!” Tử Thanh chắn trước mặt Nhã Hề, nghiêm nghị nhìn An Lộc Sơn, Nhã nhi, cho dù chết thì ta cũng sẽ không để hắn tới
gần nàng một phân!

Đứa ngốc…Nhã Hề gượng cười, ánh mắt dừng lại trên bàn tay bị thương của nàng, chàng bị thương khi nào? Bất giác kinh hãi.

“Tiểu tử! Ngươi phản sao?” An Lộc Sơn đập bàn bật dậy: “Vì một linh nhân mà
ngươi cũng dám rống lên với lão tử! Thiếu một nhi tử như ngươi, lão tử
cũng vẫn có thể có trăm ngàn tử tôn! Ngươi cho rằng lão tử không dám
giết ngươi?”

“Ngươi không thiếu nhi tử! Nhưng Nhã Hề lại là bảo bối duy nhất trong lòng ta! Ta không thể để ngươi giày xéo nàng!” Thanh âm lẫm liệt nói ra lời, tân khách đang ngồi không khỏi đại kinh thất sắc.

Xa xa chợt nghe thấy những lời này của Tử Thanh, thân mình Triều Cẩm chấn
động: “Duy nhất…” Chẳng lẽ không quản ta làm thế nào, cũng đều thua sao?

“Ngươi muốn chết!” Rút ra bội kiếm của thị vệ, An Lộc Sơn một kiếm chỉ vào yết hầu Tử Thanh.

“Tử Thanh! Tử Thanh!” Nhã Hề vội kéo Tử Thanh đến bên ngươi, chắn giữa Tử
Thanh cùng An Lộc Sơn. Bàn tay đầy máu tươi của Tử Thanh đột nhiên nắm
lấy tay Nhã Hề, đặt lên ngực mình: “Nhã nhi…chúng ta đi!”

Đời này kiếp này, có nàng, vậy là đủ rồi…

Gượng cười, Nhã Hề chỉ lắc đầu, thản nhiên nhìn An Lộc Sơn: “Ngài bảo ta là
mỹ nhân, chẳng qua là coi trọng túi da của ta, nếu ta biến thành một kẻ
xấu xí, đại nhân, ngài còn nguyện ý cùng ta có một đêm đẹp không?”

“Ngươi có ý gì?”

Đột nhiên Nhã Hề tiến lên một bước, bắt lấy tay An Lộc Sơn, dĩ nhiên lại
đặt thanh kiếm lạnh như băng lên má, chỉ phút chốc, liên tục ba đạo vết
máu kinh người liền hiện lên trên mặt nàng: “Nếu đại nhân vẫn không chịu buông tay, thanh kiếm này đâm vào yết hầu Nhã Hề, lưu lại cỗ thi thể
dâng đại nhân tiêu một đêm xuân, được không?”

“Nhã nhi!” Đau lòng ôm nàng vào lòng, Tử Thanh hoảng sợ vươn tay vuốt lên
mặt nàng: “Sao nàng có thể…như thế nào lại có thể tổn thương chính mình
như vậy?”

Thản nhiên cười, Nhã Hề chỉ rơi lệ lắc đầu: “Khuôn mặt này của ta nếu không
bị phá hủy, chàng sẽ vì ta mà làm bao nhiêu việc ngốc đây? Ta chỉ muốn
chàng được bình an, muốn chàng an tâm……” Ta tin tưởng chàng sẽ không
ghét bỏ ta, sẽ không bỏ rơi ta, ta dùng thâm tình cả đời đổi lấy thương
tiếc cả đời của chàng!

“Mất hứng! Quá mất hứng!” Ném kiếm trong tay, An Lộc Sơn quay đầu đi:
“Nghịch tử! Ngày mai ngươi mang theo nữ nhân không biết tốt xấu này rời
khỏi Phạm Dương cho lão tử! Đi Hà Đông Vân Châu mười mấy năm rồi hẵn
về!”

Ta không nghe lầm chứ? Tử Thanh có chút sững sờ.

An Khánh Tự cùng Sử Triều Nghĩa nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu mà
cười, chẳng cần mưu kế mà tiểu tử này đã liền ngoan ngoãn rời khỏi Phạm
Dương, đến cái loại địa phương chiến loạn không ngớt như Vân Châu kia,
khi nào muốn cái mạng nhỏ của hắn cũng đều dễ như trở bàn tay.

Van Châu? Triều Cẩm hít một hơi, thấy giờ phút này Tử Thanh đã không còn nguy hiểm, liền lặng yên rời khỏi yến hội.

Tử Thanh a Tử Thanh, lần này ngươi thật sự vào tử địa rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.