“Chung Đại, anh coi vải này mà may áo khoác chắc đẹp lắm…”
“Chung Đại, bánh đậu tây này mềm lắm, anh nếm thử đi…”
“Chung Đại, cái này…”
“Ừ, rất đẹp…”
Đây đại khái là tình trạng giữa Kim Chung Đại và Kim Chung Nhân hiện tại, bất luận một bên ra sức nịnh nọt thế nào, bên còn lại trước sau bình lặng như nước, nhưng cũng không cự tuyệt, ngược lại lễ độ đến mức làm người khác cảm thấy khoảng cách xa như một con sông.
Kim Chung Nhân không biết chuyện Kim Chung Đại gặp Kim Mân Tích, cũng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, bản thân nhiệt tình cũng không phải mà lạnh nhạt cũng không phải.
“Chung Nhân à, tôi thực ra không phải là một người đáng để yêu đâu.
Bất kể là thân thể hay linh hồn đều rất dơ bẩn.
Cho tới bây giờ, những chuyện cậu làm vì tôi, tôi thực sự không biết phải làm sao hồi đáp.”
“Nếu, tôi gặp cậu từ đầu, có lẽ mọi chuyện đã khác…!Đáng tiếc, tất cả đều không có chữ nếu.” Kim Chung Đại nặn ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Ngoại trừ đem mình lưu lại bên cạnh cậu, tôi không biết còn có thể báo đáp cậu thế nào.”
“Em không cần anh báo đáp gì hết, chỉ cần anh mỗi ngày đều vui vẻ, không có nhiều phiền não là được rồi.” nghiệp chướng nhân quả luân hồi, có người chấp nhất che chở một người khác cả đời, cam tâm tình nguyện làm hoa hướng dương của Kim Chung Đại.
“Em có chút hối hận, nếu như không cố đào bới quá khứ của anh, để anh từ “Thần” trở về làm “Kim Chung Đại”, anh bây giờ có thể sẽ bớt đau khổ đi một chút.” Kim Chung Nhân nói không ra, cậu yêu một Kim Chung Đại làm người ta thương tiếc, lại càng thích một Thần lão bản cao ngạo lạnh lùng, “Có thể hát một đoạn cho em nghe không?”
“Đã lâu rồi không hát, sợ không quen.” Kim Chung Đại hơi ngượng ngùng vuốt mấy sợi tóc trên thái dương.
“Không sao, chỉ cần là anh hát, em đều thích nghe.”
Không trang điểm, không phục trang, Kim Chung Đại đứng một mình trong sân, tìm lại linh hồn đang ẩn náu trong những vở kịch trên sân khấu, ánh mắt đong đưa mềm mại như sóng nước dập dờn.
Vung tay lên chút vui chút sầu, một quỳ một lạy một khấu đầu.
Một cái nhíu mày, một nụ cười, ngoảnh đầu nhìn lại, yên nghỉ một đời một thế.
Không quá lộng lẫy lại làm đau lòng người.
Kim Chung Nhân cứ thế ngây dại, giống như lần gặp gỡ đầu tiên dưới sân khấu.
Cậu không ngân nga những làn điệu đó nhưng đầu lại lắc lư theo lời ca.
Tay cũng bất giác vỗ nhịp.
Đô Khánh Tú đứng trong phòng, nhìn Kim Chung Đại và Kim Chung Nhân bên ngoài giống như một bức tranh, vẻ mặt lộ ra vui mừng.
Giữa họ, không thể đốt lên ngọn lửa hừng hực, cũng không thể khơi dậy những náo động như Kim Chung Đại và Phác Xán Liệt ngày trước, như hiện tại, bình thản như dòng nước nhỏ cũng không phải là chuyện không tốt.
Ngô đội trưởng, anh trên trời có thấy không?
Tôi luôn cố gắng, vì nụ cười của người mà anh luôn muốn bảo vệ.
Mà trên chiến trường Hoành Khâu(Đồi Ngang), Phác Xán Liệt cầm ống nhòm xem xét tình thế quân địch.
“Báo cáo Đoàn trưởng, chúng ta vừa tấn công Vương Gia Lĩnh về, nhưng đám tiểu quỷ kia không biết đang đặt bẫy gì, lúc đoạt thành cũng không bắt được mấy tên lính.”
“Vậy thì án binh bất động, mọi người mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi.
Tối nay, huynh đệ trong đoàn cứ đóng quân tại chỗ nghỉ ngơi một lát, nhưng cũng không được lơ là.”
Phác Xán Liệt vừa dặn dò xong, lập tức cầm kính lúp nghiên cứu bản đồ.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ảo giác, không bao lâu trước anh từng mơ ước trở thành Bá Vương, một nhân vật anh hùng rong ruổi sa trường, giờ đây giấc mơ ấy đã trở thành sự thật.
Hôm nay, với tư cách là Đoàn trưởng của Hợp Chúng Quân, chỉ huy một đội quân chống giặc vệ quốc, trong lòng rất thỏa mãn.
“Ngô Thế Huân, anh có thấy không? Tôi không để anh hy sinh vô ích.
Những thứ anh chưa hoàn thành, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.” Phác Xán Liệt ngẩng đuầu nhìn vầng trăng khuyết bên ngoài lều trại, đường cong kia giống khóe mắt của tên đáng ghét Ngô Thế Huân kia khi cười lên như đúc.
“Đoàn trưởng, Lão Lưu vừa mới bắt được con gà rừng, Đại Hỏa mới nướng xong, anh cùng tới nếm thử cho ngon đi!” một người lính chạy vào báo cáo.
“Được, tôi sẽ ra ngay.”
Đánh thắng trận, các binh sĩ vô cùng hưng phấn, trong quân đội ăn không no ngủ không yên, chuyện duy nhất có thể làm lòng người phấn khởi cũng chỉ có thắng lợi, thắng lợi rồi lại thắng lợi mà thôi.
Cuộc sống gian khổ trong doanh trại khiến nhiều người lính trẻ trong lòng thầm dâng lên chua xót.
Lúc ăn cơm, có người lôi ra tín vật luôn đem theo bên mình ra, bắt đầu cầu nguyện.
Mọi người thấy Phác Xán Liệt tới, nhốn nháo chủ động nhường chỗ cho Đoàn trưởng bọn họ.
Người biết rõ vấn đề về bàn tay trái của anh tức thì chuyền thức ăn lên.
“Đoàn trưởng, khi nào chúng ta có thể trở về?” rốt cuộc, vẫn có người lính không kiềm nén được cảm xúc, giọng điệu có chút thương tâm, yếu ớt đặt câu hỏi.
“Sao? Nhớ nhà?” Phác Xán Liệt cũng không nổi giận, anh có thể hiểu được nỗi nhớ nhà của họ.
“Tôi…!tôi…!tôi muốn nhanh đánh thắng trận, trở về cưới Tiểu Lan…”
“À, là đang nhớ tới người trong lòng…” người bên cạnh nhanh tay giựt lấy cái túi thêu hoa mà người lính đang cầm trên tay.
Một ít người đồng cảm cũng cầm tín vật vuốt ve.
“Đoàn trưởng tôi cũng không phải người có văn hóa, cũng không biết động viên các cậu thế nào, chỉ cần mọi người đồng lòng, không ngừng kiên trì, có thể đuổi đám giặc Oa(1) kia ra khỏi đất đai của chúng ta.
Đến lúc đó, bất luận là cha mẹ hay vợ con, đều cùng mọi người đoàn viên.” Phác Xán Liệt vừa nói, tay phải cũng cầm lấy cái chuông đồng cột dây đỏ.
“Hôm nay khó khăn lắm mới đánh thắng trận, sao lại nói mấy chuyện không thoải mái vầy chứ, haizz, Đoàn trưởng, anh cũng có người trong lòng phải không? Mọi người thành thật kể một chút về người trong lòng mình đi nào…”
“Người tôi yêu hay thắt hai bím tóc!”
“Người yêu tôi nha…!là một cô gái mũm mĩm…”
“Nhà tôi là người khẩu xà tâm Phật, đối xử với tôi rất tốt.”
“…”
“Người tôi yêu, em ấy cười lên, giống như chú mèo vậy…!giọng thì ngọt ngào mềm mại, thế nhưng lại hay ngượng ngịu, cố chấp, chỉ…”
Phác Xán Liệt lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, ra hiệu những người khác tiếp tục, tự mình đứng dậy quay lại lều trại nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, doanh trại đã gióng kèn lệnh khẩn cấp.
“Báo cáo! Đoàn trưởng, đã xảy ra chuyện!” một phụ tá mũ còn chưa kịp đội đã xông thẳng vào lều Phác Xán Liệt.
“Có chuyện gì?”
“Không biết tại sao, quân địch lại tiến công về phía Vương Gia Lĩnh một lần nữa.
Hơn nữa, tốc độ lại rất nhanh, bên ta gần như không cản được.”
Phác Xán Liệt cầm ống nhòm lên chạy nhanh tới rãnh gò đất, thấy khỏi lửa lần nữa bùng lên.
Quân đội đối phương mặc áo xanh từng bước tiến công về phía mình.
“Đoàn trưởng, khoảng cách này xa quá, súng cự ly ngắn bắn không tới, chỉ có thể đánh cận chiến, theo tôi thấy chỉ có thể oanh kích bằng pháo mà thôi.”
Phác Xán Liệt đang do dự, lại thấy hành tung quân địch thoạt nhìn vô cùng quái dị.
“Đoàn trưởng, ngài nhanh chóng hạ lệnh đi, pháo binh đang chờ lệnh.” phụ tá lo lắng thúc giục lại thấy Phác Xán Liệt vẩn cầm ống nhòm quan sát tình hình địch.
“Đoàn trưởng!”
“Chờ một chút!”
Người phụ tá thiếu chút nữa muốn làm trái lệnh lại đột nhiên bị Phác Xán Liệt quở trách, “Cậu biết rõ đám người gọi là quân địch kia là gì không?”
“Là người dân của chúng ta!”
Phác Xán Liệt dùng ống nhòm thấy rất rõ, đám người hành động rất kỳ lạ đang trong hàng ngũ nhóm tiến công, là người dân bị giặc Oa trói lại.
Đám súc sinh, lại có thể dùng đến chiêu này.
“Không thể nã pháo, những người dân kia sẽ không toàn mạng!” Phác Xán Liệt hét về phía pháo binh đang mai phục trong hào.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Phác đoàn trưởng, cho tôi nói một lời được không?” vào lúc này, bên cạnh Phác Xán Liệt xuất hiện một người, là cố vấn quân sự được Chính Đảng sắp xếp vào Hợp Chúng Quân.
Hay nói cách khác, chính là người của Thẩm hồ ly.
“Cố vấn Đào có cao kiến gì?”
“Vào lúc này, chẳng lẽ không nên lấy đại cục làm trọng sao? Có nhất thiết phải đem lãnh thổ vừa chiếm được dâng lại cho địch chỉ vì mấy người dân này không?”
Phác Xán Liệt không lên tiếng, anh biết rõ Cố vấn Đào này luôn chống lại mình mọi lúc mọi nơi, tuy bây giờ là lưỡng Đảng hợp tác, nhưng người của Chính Đảng vẫn chiếm đa số trong Hợp Chúng Quân, hơn nữa cũng khó tránh khỏi bất đồng quan điểm.
“Bất kể là Vương Gia Lĩnh hay là người dân, chúng ta đều phải đoạt lại!”
“Vậy ngài thật đúng là ngây thơ.
Chỉ một khẩu pháo là có thể giải quyết được vấn đề, ngài lại muốn làm phức tạp lên.
Tôi là cố vấn quân sự, tôi nói dùng pháo.”
“Tôi là Đoàn trưởng, các binh sĩ phải nghe lời tôi.”
“Vậy xin hỏi ngài, nếu như thất bại, ngài chỉ là thành viên của Đảng ngầm, dựa vào cái gì để hy sinh binh sĩ Quốc Dân Đảng chúng tôi, nếu chiến bại thì làm sao giải thích với Quốc Dân Đảng đây!”
Tình thế ngày càng nguy cấp nhưng đôi bên lại tiếp tục giằng co.
“Phụ tá Trương, cậu đi phát điện báo liên lạc với quân đội Bản Đảng(2) gần Vương Gia Lĩnh nhất, đề nghị chi viện.” Phác Xán Liệt cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bản Đảng”.
“Mọi người, đối diện là đồng bào anh em của chúng ta, mọi người có nhẫn tâm dùng hỏa lực sát hại họ để đổi lấy thắng lợi không? Có sẵn lòng cùng tôi tiến đến tiền tuyến, liều mình tiêu diệt bọn giặc Oa không?” Tay phải Phác Xán Liệt cầm đại đao vung lên, hô hào chỉ về phía quân địch.
Trong một lúc, mọi người hưởng ứng liên tiếp, ai cũng nhao nhao buông súng, cầm lấy đao muốn cùng Phác Xán Liệt tiến lên.
“Giết! Vì quốc gia chúng ta!” một cơn gió thổi tới trước vành nón Phác Xán Liệt, chiếc nón có hình Đảng huy tung bay trong gió, màu đỏ chính giữa mũ như mặt trời chói chang mọc lên.
Các binh sĩ đóng quân tại chỗ nhìn thấy nhóm người của Phác đoàn trưởng biến mất trong làn khói súng đầy trời.
Kim Chung Đại giật mình tỉnh giấc, cậu nhìn thấy Phác Xán Liệt cả người đều là máu, đang vẫy tay với mình.
“Xán Liệt!”
Sau khi tỉnh dậy, bốn bề tối tăm, im ắng.
Trong giấc chiêm bao, Phác Xán Liệt vô cùng chân thật.
Cậu thấy đầu vai anh bị đạn xuyên qua, nhìn thấy chuông đồng và đồng hồ bỏ túi rớt xuống đất, ngay sau đó là vài tiếng súng cùng tiếng lưỡi lê đâm vào thân thể.
Tiếp đó, cậu nhìn thấy trên quần áo Phác Xán Liệt ướt đẫm máu.
Mỉm cười, vẫy tay.
“Chung Đại, hãy sống thật khỏe mạnh.”.