Hôm sau, Cố Hạ Mẫn thức dậy đã là chuyện của buổi trưa. Cảm giác đầu tiên là đầu vô cùng nhức.
Cô mở mắt nhìn xung quanh lại thấy chỉ còn lại một mình trên giường. Lúc định ngồi dậy ở hạ thân lại truyền đến cơn đau như xé rách cả cơ thể.
Cố Hạ Mẫn cố nhớ hết mọi chuyện tối ngày hôm qua. Một lúc sau hai bên má Cố Hạ Mẫn đỏ ửng, trong đầu đang không ngừng đem tám đời tổ tông nhà Phong Hàn Thần ra mà mắng.
Bỗng cửa phòng mở ra, Phong Hàn Thần bước vào thấy cô ngồi ngây ngốc liền đi đến: “Bảo bối, em dậy rồi?”
Cố Hạ Mẫn thấy tên đầu xỏ hại cô toàn thân đau nhức mà hắn thì nhởn nhơ liền lườm: “Anh còn dám hỏi?”
“Làm em mệt lắm sao?”- Phong Hàn Thần ngồi cạnh giường làm vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Cố Hạ Mẫn ánh mắt sắc lạnh liếc anh: “Anh cút ra ngoài cho em!”
“Được rồi, anh biết sai rồi, lần sau anh đảm bảo sẽ nhẹ nhàng!”- Phong Hàn Thần thản nhiên.
“Anh… “- Cố Hạ Mẫn hết biết nên nói gì với cái sự bá đạo này rồi.
“Em muốn vào nhà vệ sinh!”- cô ra lệnh.
Phong Hàn Thần bật cười: “Anh giúp em!”
Dứt lời anh liền cúi xuống ôm ngang cô vào phòng tắm, đích thân giúp cô đánh răng rửa mặt.
Sau đó lại chuẩn bị nước ấm cho cô ngâm mình. Cố Hạ Mẫn tuy vẫn còn chưa thích ứng kịp loại chuyện này nhưng cũng mặc kệ để anh giúp.
Về Phong Hàn Thần lúc này đang cố nhịn xuống dục vọng trong người mà chuyên tâm giúp cô tắm rửa. Hôm qua quả thật là anh hơi quá đà mới khiến cô đau nhức nhiều như vậy.
Xong xuôi anh dùng khăn tắm bọc người cô lại rồi ôm cô trở lại giường.
“Trưa nay em muốn ăn gì?”- anh vừa lau khô tóc cho cô vừa hỏi.
Cố Hạ Mẫn nghĩ một lát liền nói: “Tự nhiên em muốn ăn mỳ.”
“Vậy anh dắt em ra ngoài ăn.”- Phong Hàn Thần hiếm thấy cô có nhã hứng ăn uống nên rất nhanh liền thuận theo.
“Ừm. Anh ra ngoài chờ đi, em thay đồ.”- Cố Hạ Mẫn gật đầu.
Phong Hàn Thần nhìn cô cười gian: “Anh giúp em!”
“Biến thái! Cút cho em!”- Cố Hạ Mẫn hai tai đỏ bừng lườm kẻ háo sắc nào đó.
“Bảo bối của anh lúc ngượng cũng rất đáng yêu nha. Nhưng chẳng phải anh đều đã thấy rồi sao?”- Phong Hàn Thần mặt không biến sắc nhưng lời nói thập phần vô sỉ.
“Anh… cút ra cho em!”- Cố Hạ Mẫn đem gối trên giường hướng kẻ vô lại kia mà ném.
“Được rồi đừng giận nữa, anh ra ngoài cho em thay đồ!”
Phong Hàn Thần nói xong liền ngoan ngoãn đi ra cửa đứng đợi.
Cố Hạ Mẫn bây giờ cũng bớt đau hơn nên có thể miễn cưỡng đi được. Cô đến tủ đồ lấy quần áo để thay. Sau đó hai người cùng nhau đi ăn trưa.
Bọn họ chọn một nhà hàng ở ngoại thành, nhân tiện có thể đi đổi gió một chút.
Ăn xong anh cùng cô đi dạo cạnh một con sông ở gần đó.
Bọn họ, nam chỉ đơn giản là sơ mi trắng quần tây, nữ cũng chỉ là quần jean cùng áo sơ mi lệch vai nhưng lại có sức hút đến lạ.
Tiết trời mua thu không có cái nắng gay gắt như mùa hè. Hai người tay trong tay đi dọc theo con đường ven dòng sông.
Phong Hàn Thần chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Cố Hạ Mẫn. Anh khẽ hôn lên tóc cô hỏi:
“Em rất thích?”
Cố Hạ Mẫn khẽ mỉm cười: “Ừm, em thấy ở chỗ này thật bình yên.”
“Chúng ta có thể chuyển đến đây sống!”
Cố Hạ Mẫn lắc đầu: “Không cần! Em nói ở đây bình yên không chỉ vì cảnh vật… Mọi chỗ có anh với em đều sẽ bình yên.”
Phong Hàn Thần xoay cô đối mặt với mình: “Vậy còn không mau gả cho anh?”
Cố Hạ Mẫn khó hiểu nhìn anh.
“Sớm đã bị anh ăn sạch còn không muốn gả?”- Phong Hàn Thần ngắt mũi cô.
Cố Hạ Mẫn khẽ đánh vào ngực anh “Sắc lang!”
Đúng là… còn chẳng nghiêm túc được quá 3 giây!
Phong Hàn Thần bật cười.
“Hạ Mẫn…”- chợt một người đàn ông đứng trước mặt hai người gọi tên cô.
Phong Hàn Thần cau mày, Cố Hạ Mẫn kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“…Đã lâu không gặp!”- anh ta nhìn cô cười.
Chẳng hiểu sao Cố Hạ Mẫn lại cảm giác nụ cười ấy vừa có khổ tâm vừa có ray rứt.
Cố Hạ Mẫn nhanh chóng khôi phục nét mặt lãnh đạm ngày thường: “Học trưởng Nam.”
Phải, người trước mặt này là người đã ám ảnh cả một thời niên thiếu của cô, Nam Dương Vũ.
Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác rồi, Cố Hạ Mẫn bây giờ đã trở nên kiên cường hơn trước. Mà hơn hết, bên cạnh cô bây giờ đã có Phong Hàn Thần.
“Có thể nói chuyện với anh một lát không?”- Nam Dương Vũ cười nhạt.
Thật là, đã lâu như vậy nhưng chỉ vừa gặp lại anh ta đã có thể nhận ra cô. Chỉ khác là quan hệ giữa bọn họ bây giờ đã tan tành giống như một tiếng học trưởng xa cách kia. Thật nực cười!
“Giữa chúng ta còn gì để nói sao?”- Cố Hạ Mẫn lạnh lùng.
“5 phút! Anh chỉ muốn xin em 5 phút.”
Cố Hạ Mẫn nghĩ một lát, quay sang nói với Phong Hàn Thần: “Anh đi lấy xe qua đây đi.”
Phong Hàn Thần tuy khó chịu nhưng không muốn cô cảm thấy bị kiểm soát cũng miễn cưỡng đồng ý.
Anh xoa đầu cô: “Đợi anh!”
Sau khi Phong Hàn Thần rời đi cô quay sang Nam Dương Vũ: “Học trưởng có chuyện gì muốn nói?”
“Em dạo này sống tốt chứ?”- Nam Dương Vũ nhìn cô trong mắt đầy bi thương.
“Rất tốt!”
“Nếu vậy thì anh yên tâm rồi!”- Nam Dương Vũ thở hắt ra một hơi.
“Nếu anh chỉ muốn nói mấy lời này vậy tôi còn có việc đi trước!”- Cố Hạ Mẫn xoay người định rời đi.
“Em sắp tới nhất định phải cẩn thận!”- Nam Dương Vũ thấy cô muốn rời đi liền vội vã nhắc nhở.
Cố Hạ Mẫn quay lại nhìn anh ta khó hiểu: “Anh có ý gì?”
“Anh… không có gì. Em đừng bận tâm.”- Nam Dương Vũ định nói gì đó nhưng lời đến cửa miệng lại chẳng có can đảm nói ra.
“Nếu đã không còn gì tôi đi trước!”
Nói xong Cố Hạ Mẫn dứt khoát rời đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé mà kiên cường đến kì lạ của cô Nam Dương Vũ không khỏi cười khổ.
“Anh rốt cuộc phải làm thế nào đây? Giữa em và người nhà anh phải chọn thế nào mới đúng đây?”