Sáng sớm, từng tia nắng ấm áp xuyên qua lớp cửa kính lớn chiếu đến chiếc giường lớn ở giữa căn phòng.
Nắng chiếu làm cho người trên giường nhíu mày từ từ thức giấc.
Cố Hạ Mẫn vừa mở mắt đã thẹn đến đỏ mặt. Cô hoàn toàn nằm trong vòng tay ai đó. Lại còn ôm người ta rất tự nhiên nha.
Cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng đã thức giấc, Phong Hàn Thần khẽ hỏi:
“Thức rồi?”
“Ọt ọt ọt…”
Aizzz, xấu hổ chết mất. Còn đang âm mưu giả ngủ thì bị cái bụng đói bán đứng mất rồi. Thế là mặt ai kia đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Phong Hàn Thần khẽ cười, hôn lên trán cô cưng chiều.
“Anh đi lấy đồ ăn sáng cho em!”
Tâm tình của ai đó hôm nay rất tốt nha. Mặc dù hôm qua thức trắng đêm để canh cô ngủ đến gần sáng mới chợp mắt được chút.
Nhưng vừa mở mắt liền thấy người con gái anh yêu ngủ ngon lành bên cạnh thì mọi mệt mỏi đều bay đâu cả. Thật tốt khi vừa mở mắt đã thấy người ấy.
Phong Hàn Thần xuống nhà bưng một khay có cháo và sữa ấm lên cho cô. Mà con người kia vẫn còn chui trong chăn không chịu nhúc nhích.
Anh đặt khay đồ ăn lên bàn bên cạnh đầu giường rồi kéo cái chăn xuống.
“Nằm như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe! Em mau dậy ăn sáng!”
“Cảm ơn anh!”- cô ngồi dậy nhìn anh.
“Về chuyện gì?”- anh hỏi.
“Hôm qua…”- cô ngập ngừng.
“Đừng nghĩ nữa. Mau ăn sáng.”- anh biết cô không muốn nhớ chuyện cũ nên trực tiếp cắt lời, đem tô cháo đặt vào tay cô.
“Ừm.”
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại của Phong Hàn Thần vang lên. Anh nhìn lướt qua màn hình rồi nhấn nghe.
“Nói!”
Qua một lúc không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy anh nói lại một câu rồi đem điện thoại tắt đi.
“Cậu tự chuẩn bị, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.”
Cố Hạ Mẫn ăn được mấy muỗng cháo rồi cũng bỏ ngang. Phong Hàn Thần thấy cô có phần kén ăn thì hơi nhíu mày lo lắng. Anh đưa ly sữa cho cô, dặn dò.
“Một lát anh sẽ xuất phát đi Mỹ. Em ở nhà phải tự biết chăm sóc tốt bản thân.”
“Tôi không phải con nít!”- cô cau có nhìn anh.
Phong Hàn Thần thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô thì bật cười. Anh xoa đầu cô cưng chiều.
“Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi. Anh đi một tuần nữa sẽ trở về.”
“Ừm.”
Phong Hàn Thần đi chuẩn bị một lát. Lúc rời đi còn hôn nhẹ lên trán cô.
Cố Hạ Mẫn cũng không hề cự tuyệt anh. Ngược lại còn cảm thấy rất thích cảm giác được người đàn ông này nâng niu, yêu thương.
Một lát sau cô cũng đi xuống vườn dạo. Quản gia thấy cô liền lo lắng:
“Thiếu phu nhân, cô vừa khỏe lại không nên ra ngoài này kẻo trúng gió.”
“Con không sao đâu, dì đừng lo.”- cô cười.
“Vậy thiếu phu nhân đứng một lát thôi đó. Tôi đi làm việc của mình trước đây.”
“Vâng.”
Cố Hạ Mẫn ngồi trong vườn thêm một lát thì vào nhà thay đồ chuẩn bị đi đâu đó. Cô lái xe về biệt thự nhà mình.
Lúc vào nhà, quản gia có chút ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu thư, hôm nay cô không đi làm sao?”
“Dạ. Ba cháu có nhà không ạ?”- cô hỏi.
“Lão gia đã đi Anh quốc được hai ngày rồi thưa tiểu thư.”- quản gia cung kính.
“Sao cháu không nghe ba nói gì thế?”- cô ngạc nhiên.
“Tôi cũng không rõ. Chỉ biết lão gia có công việc nên phải sang đó giải quyết.”
“Sao ai cũng đi nước ngoài thế nhỉ?”- cô lầm bầm.
“Tiểu thư có việc tìm lão gia sao ạ?”- quản gia hỏi.
“À không, cháu về thăm ba thôi ạ!”
“Vậy tiểu thư ở lại ăn cơm trưa luôn chứ ạ?”
“Dạ thôi! Cháu còn có hẹn, cháu đi trước đây ạ!”
“Để tôi tiễn tiểu thư!”
“Không cần đâu ạ. Tạm biệt bác.”
“Tiểu thư đi thong thả.”
Cố Hạ Mẫn buồn chán lái xe đi loanh quanh. Thật chán nha, tự nhiên ai cũng có công việc. Vậy hôm nay cô biết làm gì chứ.
Nghĩ một lát cô lấy điện thoại bấm một dãy số rồi nhấn gọi. Sau hai hồi chuông người bên kia bắt máy.
“Kiều Kiều!”
“Sao thế? Hôm nay Cố đại tiểu thư lại có nhã hứng gọi cho mình sao?”- La Thư Kiều trêu chọc.
“Mình đang chán, muốn rủ cậu đi dạo phố.”
“Được. Mình lập tức đến!”- La Thư Kiều nói rồi vội dập máy.
Thật hiếm khi cô bạn này hẹn đi chơi nha, lại còn giữa tuần nữa chứ. Thế là hai cô hẹn nhau đến TTTM lớn nhất thành phố để mua sắm.
“Hôm nay không đi làm sao?”-La Thư Kiều hỏi
“Có chút chuyện nên xin nghỉ một ngày.”- cô cười qua loa.
“Hiếm khi cậu chịu cùng mình ra ngoài giữa tuần thế này, hôm nay sẽ dẫn cậu đi xả hơi hết mình.”- La Thư Kiều cao hứng.
“Được.”
Thế là hai con người đi loanh quanh khắp các cửa hàng trong khu mua sắm. Lúc đang đi loanh quanh chợt có tiếng ai đó gọi cô:
“Anine!”- là một giọng ngoại quốc.
Vì nhận ra chất giọng mà cũng là theo quán tính nên Cố Hạ Mẫn quay lại.
“Nana”
“Là Anine thật hả? Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”- cô gái ngoại quốc kia vui vẻ chạy lại ôm cô.
“Sao cậu về đây mà không báo cho mình biết?”- Cố Hạ Mẫn vui vẻ.
“Mình vừa mới bay sang đây hôm qua. Vốn định hẹn cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
“Ừm. Quên mất! Đây là La Thư Kiều, bạn của mình. Kiều Kiều, cậu ấy là Nana.”
Thì ra Nana là bạn của Hạ Mẫn lúc ở Pháp. Không ngờ cô ấy về đây có công việc lại tình cờ gặp cô ở đây.
“Chào. Tôi là Nana.”- cô gái tên Nana kia vui vẻ bắt chuyện.
“Tôi là La Thư Kiều. Cứ gọi tôi Kiều Kiều là được.”- La Thư Kiều cũng vui vẻ.
“Nana, cậu về đây có chuyện gì sao?”- Hạ Mẫn hỏi.
“À, mình được một công ty trang sức mời về làm nhà thiết kế. Ngày mai sẽ đi báo danh nên hôm nay muốn đi mua một chút đồ. Vừa tới thì gặp cậu nè!”
“Vậy hay chúng ta đi chung đi. Tôi và Mẫn Mẫn cũng đang đi chơi này.”- La Thư Kiều hứng chí.
“Có được không? Tôi không làm phiền chứ?”
“Không có đâu! Càng đông càng vui, phải không Mẫn Mẫn!”- La Thư Kiều cười.
“Ừ. Chúng ta mau đi thôi.”
Thế là ba cô nàng vui vẻ cùng nhau mua sắm.