Phồn Chi

Chương 26



Từ Văn Diệu lái xe như bay, trong đầu toàn là những huyễn cảnh về việc
Vương Tranh bị Lý Thiên Dương bắt cóc đi mất. Anh biết mình đã phản ứng
thái quá, nhưng làm sao hơn được, khi chuyện của anh và Vương Tranh càng tốt đẹp thì anh lại càng tiếc nuối, tại sao vào thời điểm thanh xuân
tươi đẹp với những cảm tình thuần túy và tha thiết nhất của Vương Tranh
lại chẳng dành cho anh mà lại dành cho một người hễ nhìn đã thấy bực
mình như Lý Thiên Dương? Hơn ai hết, anh hiểu một người suốt đời có khi
chỉ trải qua duy nhất một lần như thế, một lần dại khờ đem trao đi tất
cả tình cảm mà không màng chuyện được mất những gì từ đối phương. Yêu
đến mức chỉ sợ đối phương không màng đến tình cảm của mình chứ không hề
nghĩ đến bản thân, thứ tình cảm đó, suy cho cùng tổn hại rất lớn, không
phải ở thời niên thiếu non trẻ không biết nặng nhẹ chắc sẽ không đi nếm
thử giống như bản thân anh vào năm đó vậy. Tình yêu thuở ban đầu của anh đối với Vương Tranh vô cùng phức tạp, trong ghen tỵ có đau lòng, trong
thương tiếc có hối tiếc… giá mà có thể gặp gỡ cậu sớm hơn để yêu cậu thì tốt biết bao nhiêu.

Không phải chỉ một lần anh suy tưởng đến
chuyện này. Nếu có thể yêu Vương Tranh sớm hơn một chút, hai người sẽ
chẳng lãng phí thời gian để liếm láp vết thương ủ ê đau buồn xưa cũ đó.
Nhưng suy nghĩ này tới hôm nay có phần dao động. Vì khi trông thấy nụ
cười đạm mạc của Vương Tranh, dù cách rất nhiều bàn ăn cùng rất nhiều
tiếng cười nói ồn ã của các thực khách, anh vẫn bị nụ cười ấy của cậu
làm rung động rồi. Chỉ khi nào trải qua hết thảy những buồn đau mất mát
con người ta mới có thể mỉm cười đầy lãnh đạm và buồn bã đến thế. Trong
khoảnh khác đó, lòng đố kỵ không yên của anh đã lắng xuống. Tuy chẳng rõ nguyên cớ làm sao nhưng anh biết, trong tim Vương Tranh đã không còn
chỗ cho Lý Thiên Dương nữa.

Bởi vì cậu đã chẳng còn đặt người đó
vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình nên mới có thể nhoẻn miệng nở nụ cười vừa nhẹ nhõm vừa hòa nhã thân mật đến vậy nhỉ?

Con người sống ở đời, cần bao nhiêu sức lực và trí khôn mới có thể giác ngộ như
thiền sư Huệ Năng[1] đây? Đại đa số trí tuệ của một người chỉ đủ để bạn
tiệm tu[2] từ từ, một ít người có được nó do vận mạng khả kính, một ít
người lại học được nó từ trong những thống khổ của cuộc đời. Nháy mắt
đó, Từ Văn Diệu nhận ra, nếu Vương Tranh vẫn luôn là Vương Tranh của
trước kia, anh sẽ chẳng cách nào rung động được.

[1] Huệ Năng
(638-713) là vị Tổ thứ sau của Thiền Tông Trung Quốc, môn để và pháp tự
của Ngũ tổ Hoàng Nhẫn. Ông là một nhân vật vừa chân thực vừa thần bí,
ngộ đạo trước xuất gia sau, thành Tổ trước làm tăng sau, tuy mù văn song lại có đại trí; Lục Tổ Huệ Năng có thể Trung Quốc hóa Phật Giáo, sáng
lập ra Thiền Tông mà cho đến nay vẫn còn ảnh hưởng sâu rộng trên khắp
thế giới. “Lục Tổ Đàn Kinh” là một bộ điển tịch Phật Thiền duy nhất do
người Trung Quốc viết được tôn xưng là “Kinh”, được dịch ra nhiều thứ
tiếng khác nhau phổ biến khắp cả năm châu, Mao Trạch Đông gọi bộ “Đàn
Kinh” này là “kinh Phật của nhân dân lao động”.

[2] Một khái niệm trong Phật giáo, một phương pháp tu hành để đạt đến giác ngộ.

Và đương nhiên, nếu anh cũng chỉ là anh của ngày xưa, Vương Tranh nhất định cũng chẳng nguyện ý cùng sống với anh.

Vì thế, cứ mãi hối tiếc về chuyện đã chẳng gặp nhau khi cả hai chưa ai
thương tổn gì đã không còn ý nghĩa nữa. Từ Văn Diệu cười khẽ một tiếng,
nhìn người yêu gần ngay trước mắt, tự tin nghĩ rằng không chỉ hôm nay
hay ngày mai mà cả từng giây từng phút mai sau, trong đời cậu sẽ luôn có anh làm bạn. Cuối cùng, nhất là khi cả hai mái đầu đã bạc, người mà
Vương Tranh khắc cốt ghi tâm sẽ chỉ có mình anh, Từ Văn Diệu, chỉ Từ Văn Diệu mà thôi.

Cảm giác bất an cùng nỗi sợ hãi đối phương sẽ rời
đi luôn chôn giấu trong đáy lòng bấy lâu bỗng chốc đã được hóa giải
khiến tâm tư nhẹ bẫng, đặc biệt là vào một ngày tháng Chín, khi hoa tử
kinh rơi đầy trên bãi cỏ xanh, không gian man mác mùi thơm dìu dịu của
cây tùng bách một trăm tuổi. Từ Văn Diệu bước về phía người mình yêu,
anh nghĩ đây là việc tất nhiên và nó chỉ có thể như vậy mà thôi.

Lúc này Từ Văn Diệu đã có thể ngồi xuống đối diện và nói chuyện thoải mái
với Lý Thiên Dương. Hai người đều là thương nhân giỏi ăn nói, lại lăn
lộn trên thương trường bao năm nay, chỉ cần họ muốn liền dễ dàng khiến
bầu không khí âm trầm hoặc vui tươi theo như ý thích. Lúc đang nói
chuyện, Từ Văn Diệu biết được Lý Thiên Dương dạo gần đây thích uống rượu vang đỏ, liền không ngần ngại đưa ra ý định mang tặng chai rượu vang đỏ ủ lâu năm đích thân mua từ châu Âu đem về. Lý Thiên Dương nhanh chóng
che giấu vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Lòng tự trọng không cho phép hắn
nhận quà từ tình địch. Vì vậy, chẳng màng tới chuyện Vương Tranh đang có mặt thẳng thừng từ chối. Từ Văn Diệu cũng không đôi co, chỉ cười mà
nói: “Anh Lý khách sáo quá! Anh giúp Tiểu Tranh nhà tôi chuyện xuất bản
sách, ân tình này Từ mỗ tôi xin ghi tạc thay. Chỉ là một chai rượu vang
đỏ thì có gì to tát chứ?”

Lý Thiên Dương khoanh tay, nhàn nhạt
nói: “Tôi quen biết Tiểu Tranh đã lâu, cũng xem như là bạn bè nhiều năm, chuyện lần này đâu tính là gì. Anh Từ không cần phải cảm tạ gì cả, nếu
không tôi sẽ thấy xấu hổ lắm.”

“Anh Lý khiêm tốn quá. Thời đại
này hiếm người còn trọng tình xưa nghĩa cũ. Người thấu tình đạt lý như
anh Lý đây là quý hóa vô cùng, tôi tự thấy mình không bằng… Huống hồ,
Tiểu Tranh cũng chẳng có nhiều bạn bè nên khó lòng kiếm ra người thật
tâm, vậy nên tôi hết sức cảm kích anh. Chỉ nói cảm ơn suông thì không
đặng, nên mới muốn biếu chút quà mọn nhằm thể hiện tâm ý, mong anh Lý
đừng từ chối.”

Sắc mặt Lý Thiên Dương có chút tái, cười nhạt đáp: “Nhớ đến tình xưa là một việc tốt, chung quy nó vẫn hơn việc quên đi
tất cả. Anh Từ đã có lòng như vậy, nếu tôi còn khước từ thì đâm ra bất
kính. À đúng rồi, hình như anh vốn sống ở thành phố N nhỉ, thế anh có
biết trường trung học XX không?”

Từ Văn Diệu biến sắc, suy nghĩ một lúc mới gật đầu: “Có biết, đó là trường cũ của tôi.”

“Tình cờ thật! Trường đó vốn rất nổi tiếng, nghe đâu đào tạo ra không ít nhân tài. Người như anh Từ đây chắc chắn phải là rồng trong biển người ấy
chứ.”

Bàn tay cầm khăn ăn của Từ Văn Diệu siết chặt lại, anh
ngước đầu lên, nhàn nhạt đáp: “Thời gian cũng lâu quá, tôi không nhớ
nữa.”

“Tiếc thật!” Lý Thiên Dương lấy khăn lau một chút ở khóe
miệng, nói: “Chuyến đi trước, tôi đã gặp được giáo viên chủ nhiệm của
anh năm xưa. Bà ấy bảo vẫn còn ấn tượng về anh, gặp được học sinh ưu tú
như anh đúng là may mắn của giáo viên, nhưng đáng tiếc, anh chỉ học ở
đấy có một năm rưỡi thì chuyển trường.”

Từ Văn Diệu cười lạnh
nói: “Vậy à? Tôi nhớ chủ nhiệm khi đó là nữ, bây giờ chắc bà đã về hưu
rồi, không ngờ trí nhớ vẫn còn tốt như vậy, thật khiến người ta kinh
ngạc. Tôi thì chả có được trí nhớ như thế, không biết anh Lý đây thế
nào.”

“Chuyện gì nên nhớ tôi sẽ không quên.” Lý Thiên Dương liếc nhìn Vương Tranh chầm chậm nói.

Từ Văn Diệu nhướn mày hỏi: “Thế anh có nhớ ngày này sáu năm trước mình đã làm gì không?”

Lý Thiên Dương lắc đầu: “Ai lại nhớ chính xác vậy được?”

“Tôi thì nhớ.” Từ Văn Diệu quay sang nhìn Vương Tranh, ánh mắt dịu dàng như
mặt hồ tĩnh lặng. “Sáu năm trước, cũng chính là ngày hôm nay, hai mươi
ba tháng Chín, tôi đã nhận được thị thực của Mỹ, chuẩn bị bỏ học thạc sĩ ở trong nước mà sang hẳn bên kia đại dương học thạc sĩ. Sáng hôm ấy,
tôi tới thư viện trả nốt số sách đã mượn, đó là một thư viện rất cũ và
tôi tình cờ đụng phải cậu ấy, nhưng lại là lần đầu tiên khiến tôi thấy
ấn tượng.” Anh cười khẽ, nắm lấy tay Vương Tranh, vuốt ve các ngón tay
cậu. “Đương nhiên, lúc đó tôi không ngờ cậu thanh niên kia sẽ làm lãnh
đạo nhà tôi vào hôm nay.”

Vương Tranh nhìn anh cười, rồi đáp: “Em cũng không ngờ hóa ra đàn anh kiêu ngạo khó gần đó lại mặt dày mày dạn tới vậy.”

Hình ảnh hai người nắm tay, nhìn nhau và mỉm cười hạnh phúc đâm vào lòng Lý
Thiên Dương, đau nhói. Hắn nhớ, khoảng thời gian đó khi còn sống cùng
với Vương Tranh, vì ngại chuyện cậu cư xử như đàn bà nên chẳng khi nào
hắn dám công khai dắt cậu đến dự tiệc. Nhưng dù có chán ghét cỡ nào cũng đều tận lực che giấu không bao giờ để lộ ra ngoài. Sau đó một năm, hắn
dan díu với Vu Thư Triệt, vứt bỏ Vương Tranh. Từ đó về sau thì vĩnh viễn mất đi.

Muốn biết được nhu cầu chân chính từ nội tâm của một
người, phải biết lắng nghe, như khi bạn nhẫn nại và tràn đầy nghị lực
tìm kiếm tiếng rao hàng yếu ớt của ông lão bán khoai tây giữa khu chợ
nông sản vô cùng huyên náo.

Đó là lời mà cô gái tên Vu Huyên đã nói.

Lý Thiên Dương hắn không có được sự nhẫn nại đó, vì tự cho mình thông minh nên chẳng tha thiết chuyện cố gắng. Chính vì vậy tai hắn đã bị vô số âm thanh của dục vọng quấy nhiễu, khiến hắn chưa kịp lắng nghe thì đã vuột mất cơ hội tìm thấy.

Có biện minh cỡ nào thì bỏ lỡ cũng chính là bỏ lỡ. Một khi đánh mất, chẳng có cơ may tìm lại được.

Lý Thiên Dương khe khẽ thở dài. Hắn biết rõ chuyện trong quá khứ của Từ
Văn Diệu, đắn đo lo rằng nếu Vương Tranh biết được sẽ có phản ứng thế
nào. Sau nhiền lần suy tính, hắn quyết định im lặng. Nếu Vương Tranh đã
chọn Từ Văn Diệu, việc gì hắn lại phải gây thêm chuyện khiến người ta
đau khổ lần nữa?

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhìn hai người hạnh phúc như thế tôi cũng an tâm.”

Vương Tranh cười đáp: “Anh yên tâm, chỉ cần tôi hạ quyết tâm muốn sống tốt thì cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp.”

“Ừ!”

Sau bữa ăn, Từ Văn Diệu trả tiền rồi cùng Vương Tranh đứng nhìn Lý Thiên
Dương lái xe đi khuất, sau đó mới quay về xe của mình. Vào xe, Từ Văn
Diệu xoay người giúp Vương Tranh thắt dây an toàn rồi nói: “Về nhà nhé!
Vừa đúng thời gian em ngủ trưa.”

Kể từ cuộc phẫu thuật, Từ Văn
Diệu luôn bắt ép Vương Tranh phải ngủ trưa. Trước đây, cậu thường mất
ngủ vào ban đêm, nên ban ngày sẽ bổ giấc chừng một tiếng. Dần dà cũng
tạo thành thói quen, tới giờ cơ thể sẽ tự động nghỉ ngơi, hai mắt cũng
nhíu lại. Từ Văn Diệu thấy cậu cứ ngáp liên tục, biết mười mươi ai kia
đã buồn ngủ lắm rồi, bèn xoa xoa vành tai cậu mà rằng: “Buồn ngủ lắm chứ gì, ngoan, chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi.”

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

“Ừm.” Vương Tranh ngoan ngoãn gật đầu, lại ngáp một cái rồi thuận miệng nói: “Mệt quá!”

“Không phải lúc nãy em chuyện trò vui vẻ với Lý Thiên Dương lắm à?” Từ Văn
Diệu nói đầy ghen tuông: “Trước khi vào, anh còn thấy em và anh ta nói
cười hết sức hào hứng.”

“Sao bì được với anh, chỉ vừa gặp người
ta đã như bạn bè bao năm lại còn mang tặng chai rượu đỏ Bordeaux nữa
chứ. Rượu đâu rồi? Có thật là hiếm không? Đưa em để mang lên mạng bán
nào!”

“Anh làm vậy chính là vì nể mặt em đó.” Từ Văn Diệu vừa lái xe vừa đáp. “Người ta tốt xấu gì cũng đã giúp em chuyện lớn, chúng ta
không nên để anh ta chịu lỗ.”

Vương Tranh dụi mắt, buồn ngủ nói:
“Chai rượu đó bao nhiêu tiền, có đủ để trả cái ơn lần này không? Nếu như không đủ thì biếu thêm gì đó, không thể để anh ta mất tiền vì em được.”

Từ Văn Diệu ngạc nhiên: “Xem ra em cũng không tới nỗi ngốc, biết anh ta bỏ tiền ra lo chuyện xuất bản sách cho em à.”

“Mới đầu thì không biết, nhưng sau khi thấy sách được thiết kế đẹp như vậy
liền sáng tỏ. Một nhà xuất bản bình thường đâu thể nào chịu đầu tư vào
một quyển sách học thuật như thế.” Vương Tranh thở dài, nói với giọng
điệu có phần trẻ con: “Càng lúc càng rắc rối. Nếu sớm biết anh ta làm
như vậy lúc đầu em sẽ chẳng nói với anh ta chuyện này làm gì.”

“Đúng vậy!” Từ Văn Diệu chuyển hướng vô lăng, gật gù nói: “Ai bảo em không
chịu bàn bạc với anh. Bây giờ thì hay rồi, chuyện đã không còn nằm ở vấn đề tiền bạc nữa, sau này nếu anh ta cứ lằng nhằng dây dưa với em thì
phải làm sao?”

“Không thể nào đâu!” Vương Tranh mặt mày khó xử.
“Em đâu phải sắc nước hương trời hay tài năng xuất chúng gì, so ra còn
kém xa Vu Thư Triệt nhiều, Lý Thiên Dương chẳng ngốc tới nỗi đó…”

“Đừng nói với anh, chuyện tới nước này mà em còn không nhìn ra tâm tư anh ta dành cho em nhé?”

Vương Tranh đỏ mặt, cúi đầu, xoa xoa hai thái dương một lúc rồi thì thào: “Xin lỗi!”

Từ Văn Diệu hả dạ hỏi lại: “Biết mình sai cái gì rồi à?”

“Em không nên chưa bàn bạc gì với anh đã nhận lời hỗ trợ của Lý Thiên Dương…”

“Cái đó chỉ là phụ thôi, cái then chốt nhất là từ trước tới nay, Lý Thiên
Dương luôn có ý đồ xấu xa với em, em làm như thế chẳng khác gì cho anh
ta cơ hội, biết không hả? Chẳng phải anh có ý muốn em tránh xa anh ta,
nhưng việc lần này sẽ khiến người ta càng lúc càng lấn tới. Khi nào có
cơ hội em hãy giải thích cho rõ, việc gì có thể không làm thì đừng có
làm, biết chưa?” Từ Văn Diệu nói. “Thôi việc này em đừng quản nữa, nhé?”

“Dạ.” Vương Tranh gật đầu. “Anh à, em thật lòng không có ý gì với Lý Thiên Dương hết, chuyện giữa bọn em đã kết thúc lâu rồi.”

“Anh biết!” Khóe miệng Từ Văn Diệu cong lên.

“Em nói thật đó!”

“Anh biết!”

Vương Tranh thở hắt ra, ngả lưng dựa vào thành ghế, khẽ nhắm mắt lại, thì
thầm: “Vậy là tốt rồi, em chỉ sợ anh suy nghĩ lung tung rồi ghen tuông
bậy bạ thôi.”

“Em nói gì?”

“Không…” Vương Tranh hé mắt ra
nhìn anh. “Em nói món đậu phụ phù dung bữa nay thật là ngon, về nhà phải cùng dì Trâu nghiên cứu cách chế biến rồi làm cho anh ăn.”

Sau khi về nhà, Từ Văn Diệu đưa Vương Tranh lên giường ngủ trưa, tiếp đó đi thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị quay lại công ty.

Trước khi đi, anh vào phòng hôn Vương Tranh một cái, rồi sờ mó nựng nịu cậu
chút chút. Ngay lúc anh cầm chìa khóa xe bước ra cửa, di động của Vương
Tranh đổ chuông. Vì sợ sẽ đánh thức cậu, anh liền vội vàng chạy tới bắt
điện thoại. Trên màn hình hiển thị tên người gọi, là J.

Từ Văn
Diệu không biết hóa ra hai người lại còn liên lạc mật thiết như thế sau
lưng anh. Vừa nghĩ tới gương mặt hanh gầy nhợt nhạt của J thì ngực anh
lại khó chịu. Bây giờ, những khi vô tình nhớ tới J, trong lòng đã không
còn thấy vô cùng hối tiếc với thời thanh xuân nữa, cảm xúc có phần phức
tạp hơn. Như thể anh không muốn gặp J để đối mặt với những chuyện ngu
xuẩn mình đã làm và càng không hy vọng đối phương có liên quan gì đến
cuộc sống của mình.

Những việc sau này về J, anh đều nghe Vương
Tranh kể lại. Chuyện J chịu nhận năm mươi vạn phần nào giúp anh thấy nhẹ nhõm hơn. Anh biết số tiền đó chẳng giúp được gì nhiều cho một người,
nhưng ít ra nếu đối phương muốn tự trang trải và bắt đầu lại từ đầu thì
số tiền đó cũng đủ. Sau khi giao tiền cho J, Từ Văn Diệu cố gắng không
hỏi thăm gì tới tình hình đối phương nữa. Anh biết như thế là bất công
với J, thế nhưng chuyện sai lầm ngày trước cũng đã qua hơn chục năm
trường. Từ Văn Diệu cảm thấy không thể vì lúc xưa nông nổi, vô trí và
ngu xuẩn rồi cả đời sau phải trả món nợ đó mãi.

Từ Văn Diệu nhíu
mày nhìn chữ J nhấp nháy trên màn hình điện thoại, không chịu được nữa
liền bấm từ chối. Một chốc sau điện thoại lại vang lên, Từ Văn Diệu lại
bấm từ chối. Cứ như thế ba lần thì không reo nữa. Từ Văn Diệu hài lòng
mỉm cười, xóa bỏ nhật ký cuộc gọi đến, rồi xỏ giày bước đi.


công ty, chiều đó Từ Văn Diệu bận rộn công tác, hết họp hành lại tới
kiểm tra tài liệu, bận đến nỗi không thể về nhà ăn tối. Lúc gọi điện
thoại về nhà, Vương Tranh hỏi: “Biết rồi, anh không về nhà ăn cơm chứ
gì. Mấy giờ về?”

“À, khoảng tầm mười giờ được không?”

“Vậy đúng mười rưỡi là phải có mặt ở nhà nhé, không thì em phạt!”

“Phạt cái gì?”

“Rửa chén!”

“Khụ khụ!” Từ Văn Diệu ho lên vài tiếng, khoan dung nói: “Cục cưng à, em đổi hình phạt nào khác ngoài việc rửa chén được không? Như là ra lệnh cho
anh phải hầu hạ em chẳng hạn?”

“Hầu hạ thế nào cơ?”

“Thì hầu hạ tận tình từ đầu tới chân khiến em thoải mái dễ chịu, nhất là khoản tắm rửa sạch sẽ sau khi hầu hạ ấy!”

“Hứ!” Vương Tranh cười mắng. “Anh chỉ giỏi cái trò này thôi! Chẳng biết là ai hầu hạ ai nữa!”

Hai người nói đùa vài câu xong thì ngắt điện thoại. Trợ lý mang thêm văn
kiện vào, Từ Văn Diệu tập trung giải quyết. Một khi đã chuyên tâm làm
việc thì anh liền quên hết thời gian. Lúc giật mình xem đồng hồ đã gần
mười một giờ đêm. Từ Văn Diệu rủa thầm một tiếng, vội vàng tắt máy tính, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe chạy ra cửa. Trợ lý nhác thấy anh liền nói: “Sếp, còn chuyện này nữa…”

“Đã trễ thế này sao cậu không nhắc tôi? Được rồi, cậu cũng về đi, có gì mai lại nói.”

“Không chỉ mình tôi, nguyên cả phòng kế hoạch cùng tăng ca với sếp…”

Từ Văn Diệu vội vàng nói: “Bảo trưởng phòng dắt mọi người đi ăn đêm đi,
chi phí tôi lo. Giờ tôi phải đi, có gì cũng đừng gọi tôi.”

“Nếu là chuyện cực kỳ quan trọng thì sao?” Trợ lý không sợ chết vẫn cố chấp hỏi.

“Quan trọng thì gọi, còn mà linh tinh thì cậu đợi bị trừ tiền thưởng cuối năm đi!”

Từ Văn Diệu còn chưa xuống tới sảnh dưới, điện thoại lại vang lên. Là
Vương Tranh gọi tới. Anh nghe máy, dịu dàng nói: “Tiểu Tranh, xin lỗi
em, anh bị tắc đường, chừng mười phút nữa là về nhà…”

“Không sao, anh lái xe cẩn thận chút”, Vương Tranh chần chừ nói. “Anh, lúc nãy bạn
trai của J gọi hỏi có phải anh ấy đang ở nhà mình không.”

“Sao anh ta có số của em, không phải, em đã trả lời thế nào?”

“Thì em có sao nói vậy thôi. Em bảo mấy bữa rồi em không gặp J. Anh, lẽ nào hai người họ có chuyện?”

“Em đừng lo, không sao đâu. Chắc là cãi nhau ấy mà. Có ai sống mà không mâu thuẫn với người khác,” Từ Văn Diệu lãnh đạm nói. “Nhà còn gì ăn không?
Anh đói quá.”

Vương Tranh nhanh chóng bị lạc sang chuyện khác: “Còn, hôm nay em hầm xương rồi, khi nào anh về sẽ nấu mì cho anh.”

Từ Văn Diệu dập máy, lòng bỗng có dự cảm bất an, tức tốc đánh vô lăng lái
xe về nhà. Khi gần tới chung cư, thấy tiệm bánh dưới lầu vẫn còn mở cửa, chợt nhớ có lần Vương Tranh bảo rất thích bánh sừng bò ở chỗ này, nên
dừng xe ghé vào mua. Anh chưa bao giờ mua bánh lúc đêm hôm thế này nên
không biết mẻ bánh cuối cùng đã bán hết, vì vậy đành mua một vài mẩu
gato sặc sỡ bắt mắt, định đem về cho Vương Tranh vui.

Từ Văn Diệu chạy xe vào khu ở, quẹt thẻ tiến vào dãy lầu, dừng xe bước lên lầu, khi đến nhà, vừa lấy chìa khóa nhà ra thì cửa được mở từ bên trong. Vương
Tranh bồn chồn lo lắng mở cửa, nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh về rồi!”

“Nhớ anh rồi phải không?” Từ Văn Diệu hí hửng bước vào, chưa kịp cởi giày ra đã ôm lấy Vương Tranh, vừa tính đè cậu lên cửa hôn một trận lại bị cậu đẩy ra, mặt mày đỏ lựng: “Nhà đang có khách, anh
đừng làm bậy!”

“Ai?” Từ Văn Diệu nhíu mày. “Trễ thế này rồi!”

“Bạn trai của J,” Vương Tranh nói. “Anh ta mới tới, bảo là J bỏ nhà đi, và nghi người đang ở chỗ chúng ta.”

“Đồ thần kinh!” Từ Văn Diệu giận dữ quát. “Nhà của mình cũng giữ không
xong, khi đánh mất lại đến nhà chúng ta đòi người! Hừ, để anh đuổi anh
ta về!”

Anh cởi giày, hung hổ xộc vào phòng khách, quả nhiên thấy giám đốc Hách đang ngồi ôm đầu, hai tay cắm trong tóc, dáng vẻ hết sức
đau khổ. Vừa nghe thấy tiếng chân, anh ta liền ngẩng đầu, mắt đầy tơ
máu, nhảy bổ về phía Vương Tranh, nôn nóng nói: “Thầy Vương, tôi xin
anh, làm ơn nói cho tôi biết J đang ở đâu có được không?”

“Bạn
trai của anh đi đâu sao Tiểu Tranh biết được chứ?” Từ Văn Diệu ngăn anh
ta lại, tức giận nói: “Nếu có thời gian rảnh mà tới đây, chi bằng đi tìm người ta đi. Tới nhà tôi thế này cũng chẳng ích gì đâu!”

“Tôi đã tìm khắp nơi rồi nhưng đều không thấy. Ở thành phố G, J không có nhiều
bạn bè, hỏi ai cũng nói không biết. Những người bạn J biết thì tôi đều
quen, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có hai người ở đây. Thầy Vương, xin cậu nói
cho tôi biết, được không? J đang ở đâu? Trương Quý Sinh đang ở đâu?”

“Ở đâu cũng không liên quan tới chúng tôi. Chúng tôi không biết!” Từ Văn
Diệu cười nhạt. “Nếu không phải vì anh có vấn đề, sao đang yên đang lành anh ta lại bỏ đi?”

“Nếu chẳng phải vì hai người cho J mượn năm
mươi vạn thì J đâu có gan dám rời bỏ tôi?” Giám đốc Hách rống lên.
“Vương Tranh, cậu đừng có chối! Tôi đã kiểm tra ghi chép điện thoại của
J, ba cuộc gọi cuối cùng là gọi cho cậu.”

Vương Tranh kinh ngạc:
“Tôi không biết, J có gọi cho tôi sao?” Đoạn cậu mở nhật ký điện thoại
ra cho đối phương xem: “Anh nhìn đi, hoàn toàn không có số của J gọi
tới.”

“Thật sự là J đã gọi cho cậu!” Giám đốc Hách tức giận.
“Thầy Vương, tôi học chuyên về công nghệ thông tin, chuyện xâm nhập vào
dữ liệu điện thoại của một người không khó gì. Dữ liệu thì không biết
nói dối.”

“Ý anh là tôi nói dối anh?” Vương Tranh dù có tử tế thế nào cũng phải nổi giận, ngữ khí tăng mạnh lên: “Nếu chẳng phải vì anh
đối xử với J không tốt làm gì có việc J bỏ đi? Anh ấy yếu đuối và hiền
lành như vậy, nếu chẳng phải anh ức hiếp anh ấy quá đáng khiến anh ấy
chịu không nổi, đâu cớ gì anh ấy lại phản kháng đến mức này? Anh Hách,
khi chuyện không hay xảy ra đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác,
mà phải tỉnh táo, tiên trách kỷ hậu trách nhân. Đây là chuyện cơ bản mà
người trưởng thành phải làm.”

Mặt mày giám đốc Hách trở nên
hung tợn, tính xấn lên túm lấy Vương Tranh, nhưng Từ Văn Diệu nhanh
chóng đứng ra cản lại: “Cút khỏi đây ngay! Vừa bị người ta nói trúng tim đen thì lồng lộn lên. Anh như vậy bị J bỏ cũng đáng!”

“Khốn
nạn!” Giám đốc Hách hét hết. “Tôi yêu anh ấy như vậy, nỡ lòng nào ngược
đãi anh ấy? Các người biết quái gì? Anh ấy đi theo tôi được ăn ngon mặc
đẹp ở nhà cao cửa rộng! Tôi cho anh ấy nhiều như thế, có chỗ nào là
không tốt với anh ấy hả?”

Vương Tranh cười nhạt, nói đầy mỉa mai: “Đến cả nuôi chó người ta cũng biết, không phải chỉ cần cho nó ăn no
mặc ấm là xong! Chó còn như vậy huống gì con người? Chúng tôi không quan tâm anh đối đãi với J thế nào, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu và thái độ của anh với J thôi cũng đủ hiểu anh ấy phải chịu đủ tủi nhục vì anh
rồi. Anh ấy có thể chịu đựng tới hôm nay đã là may mắn lắm, đổi lại là
người khác thì đừng mong đối phương chịu nhìn anh thêm một chút!”

Vương Tranh rất ít khi nói những lời nặng nề như thế, nói xong tự mình cảm
thấy có chút ngại ngần bèn nhích lại gần Từ Văn Diệu, hạ giọng ôn hòa
nói: “Tôi không phải đang chỉ trích anh, nhưng tới cả người dễ chịu và
hiền lành như J còn bị anh làm cho phải bỏ đi, có nghĩa anh đã làm
chuyện khiến anh ấy bị tổn thương! Anh bình tĩnh mà ngẫm nghĩ lại đi.
Bình thường J hay đi đâu nhất, chỗ nào quan trọng với anh ấy nhất. Có
thật là anh đã tìm hết tất cả các nơi rồi chứ?”

Giám đốc Hách thì thào: “Chỗ J thích đến, chỗ quan trọng với J? Thường ngày anh ấy đều ở
nhà, không thì tới nhà hàng hoặc ra ngoài gặp vài đồng nghiệp trước đây… những nơi đó đều đã tìm qua…”

“Anh không biết? Vậy mà cũng đòi
là người yêu…” Vương Tranh lắc đầu, rồi đổi chủ đề: “Anh ấy có mang theo mấy thứ như chứng minh thư và ví tiền không?”

“Có.” Giám đốc
Hách mặt tràn ngập vẻ cầu xin: “Anh ấy mang đi theo nên tôi mới không
biết phải làm sao nữa… Cả nước Trung Quốc này nơi nào J cũng có thể đi…
Trời ơi…”

Từ Văn Diệu không quen nhìn bộ dạng đáng thương kia của đối phương, lạnh lùng hỏi: “Người mất tích khi nào?”

“Đêm qua…”

“Nói vậy chỉ mới có một ngày một đêm. Với tính cách của J mà nói hẳn sẽ
không đi xa được. Anh đã liên lạc với người nhà của J chưa?”

“Người nhà?” giám đốc Hách nhíu mày đáp: “Anh, anh ấy hình như từng bảo là không thể qua lại với họ nữa…”

Vương Tranh trừng mắt liếc đối phương, xoay người cầm áo khoác bước ra cửa: “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Giám đốc Hách hỏi.

“Tới nơi anh ấy có thể đi nhất. Không phải anh đã mở cho anh ấy một quán bar sao? Vẫn chưa khai trương phải không? Lần trước J nói với tôi rằng rất
mong chờ ngày quán mở cửa. Hiếm có người đàn ông nào lại vứt bỏ sự
nghiệp mình khao khát. Bây giờ chúng ta sẽ tới đó.”

“Ban ngày tôi đã tới đó tìm nhưng không có…”

“Anh là heo à? Ban ngày ban mặt như thế, anh ấy đâu có ngốc mà ló mặt ra để bị anh bắt về?” Vương Tranh tức giận mắng.

Giám đốc Hách dẫn đường, Từ Văn Diệu lái xe đưa cả ba tới quán bar đang thi
công nằm sâu trong khu trung tâm thành phố cũ. Bên trong hoàn toàn tối
đen, không thấy bóng người nào. Giám đốc Hách mở đèn, nhìn căn phòng
ngổn ngang vật liệu xây dựng mà nói: “Tôi đã bảo là không có…”

Lời còn chưa dứt Vương Tranh đã cắt ngang: “Chờ đã, có người vừa hút thuốc ở đây xong.”

Ba người đều chú ý thấy đầu lọc thuốc lá vẫn còn đang cháy dở trên sàn. Từ Văn Diệu sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng đảo mắt nhìn khắp nơi, rồi
tức tốc chạy ra phía cửa sau. Giám đốc Hách chần chừ giây lát cũng liền
đuổi theo. Vương Tranh chẳng thể vận động mạnh, chỉ bước thật nhanh theo hai người kia. Đi vào bên trong mới phát hiện phía sau quán bar có cửa
dẫn ra một con hẻm nhỏ. Một người đang hoảng loạn chạy trốn. Từ Văn Diệu và giám đốc Hách ba chân bốn cẳng vội vã truy đuổi. Chẳng mấy chốc, Từ
Văn Diệu ỷ thế chân dài đã đuổi kịp người kia, một bước dài nhào tới đẩy ngã đối phương xuống đất, tức giận quát: “Trương Quý Sinh, có ngon thì
chạy nữa xem!”

Giám đốc Hách vội vàng đẩy Từ Văn Diệu ra, đem
người đang nằm dưới đất ôm vào lòng, run rẩy nói: “Anh còn dám chạy! Anh còn dám chạy! Lần này để xem anh chạy được đi đâu? Tôi không đánh gãy
chân anh không được mà! Có tin là tôi đánh gãy chân anh…”

“Cậu…
buông tôi ra!” Người đang nằm dưới đất bỗng nhiên la lớn vùng vẫy thoát
khỏi cánh tay người đang kìm kẹp mình. Lúc này Vương Tranh bước tới, kịp nhận ra người đang bị giám đốc Hách ôm chặt kia không ai khác là người
mất tích cả ngày nay, J. Vương Tranh thở phào một hơi: “J, may là đã tìm được anh. Anh làm chúng tôi lo chết đi được! Có gì sao không bình tĩnh
giải quyết? Anh đứng dậy nào. Chúng tôi đưa anh về nhé?” Cậu tiến lên
kéo cánh tay của giám đốc Hách ra, không quên nhắc nhở: “Anh Hách, anh
mau mau đỡ J dậy, đất dơ lắm, lại còn lạnh nữa.”

Giám đốc Hách
chợt nhớ ra, vội vội vàng vàng đỡ J dậy, vẫn ôm chặt lấy anh không
buông, miệng mồm không ngừng ra uy: “Mau theo tôi về nhà! Anh nhìn xem
mình lôi thôi lếch thếch ra hình thù gì rồi!”

J gục đầu, bất ngờ
ra sức một tay đẩy mạnh giám đốc Hách ra. Giám đốc Hách trở tay không
kịp, bị đẩy ra hơi loạng choạng, cả giận mắng. “Anh lại nổi điên gì nữa
hả? Tôi còn chưa tính sổ chuyện đang yên đang lành thì anh đùng đùng bỏ
nhà đi đó!”

“Đó không phải là nhà của tôi!” J ngẩng đầu lên, mặt
mày toàn bụi bẩn, nhãn thần thờ ơ lãnh đạm, nói: “Đó là chỗ để cậu nuôi
tình nhân và càng không phải nơi để tôi có thể trú chân.”

Giám đốc Hách ngây ra, giận xanh mặt, quát: “Mẹ nó chứ, anh nói bậy bạ gì đó? Có gan nhắc lại lần nữa xem!”

“Anh im miệng, để cho J nói!” Vương Tranh vô cùng ghét giám đốc Hách, nhịn
chẳng đặng mà xen vào, đoạn liếc nhìn Từ Văn Diệu một cái. Anh thở dài
không còn cách nào khác, chỉ biết phụ họa theo: “Phải, để cho J nói.”

Giám đốc Hách siết chặt tay, cắn răng hỏi: “Trương Quý Sinh, tôi hỏi anh, từ ngày anh theo tôi, tôi có từng đánh đập ngược đãi anh sao? Tôi đối với
anh như thế còn chưa đủ tốt ư? Những khi anh gặp chuyện, không phải đều
do tôi giải quyết giúp? Tôi đã làm gì để anh phải tức giận bỏ nhà trốn
đi? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh tưởng mình là thiếu niên mới mười mấy
tuổi đầu giận dỗi mong được tôi dỗ dành sao? Tôi nói cho anh biết, theo
tôi rồi thì đừng có sinh tật như vậy! Hôm nay, anh nhất định phải theo
tôi về! Không muốn cũng phải về! Anh đừng mong hai người gọi là bằng hữu này có thể giúp được anh! Anh đừng ngốc nữa! Ai lại ngu si đi giúp đỡ
tình nhân cũ của bạn trai mình chứ? Anh đúng là thứ suốt ngày chỉ biết
mơ tưởng tới tình cũ…”

Trương Quý Sinh tức giận đến toàn thân run lên, run rẩy nói: “Cậu, cậu im đi!”

Những lời đó vô tình chọc đúng chỗ ghét của Từ Văn Diệu, làm anh nhếch mép
cười nhạt: “Anh Hách, chuyện đó chẳng cần anh bận tâm. Tôi vốn dĩ là
người trọng tình nghĩa, nếu có thể giúp tôi liền giúp một tay, chứ không phải loại người tham lam được voi đòi tiên. Hôm nay, chả cần anh nói
khích, một khi Trương Quý Sinh đã không muốn thì anh đừng hòng dẫn anh
ta đi trước mặt tôi. Tôi không có ý dây dưa gì, chẳng qua xét lương tâm
mà nói, tôi chẳng thể nhìn bạn mình bị người ta khi dễ được. Tiểu Tranh
nhà tôi rất hiểu tính cách này ở tôi, phải không em?”

Vương Tranh gật đầu: “Đúng vậy! J, anh đừng sợ! Nếu muốn rời khỏi thì anh cứ đi.
Nếu tiền không đủ chúng tôi sẵn lòng cho anh vay.”

J buồn bã
cười, quay sang cúi đầu với Vương Tranh: “Xin lỗi Vương Tranh, vì tôi đã kéo cậu vào phiền phức này. Thật lòng xin lỗi cậu!”

Không chờ
Vương Tranh phản ứng lại J liền đứng thẳng lưng xoay người nói với giám
đốc Hách: “Tôi biết cậu nhất định sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng hôm
nay tôi phải nói câu này: Chúng ta chia tay đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.