Gió bắc thổi tuyết, sông Lạc đóng băng.
Giao hàng xong Nguyên Diệu đi dọc theo bờ sông Lạc đang đóng băng để trở về Phiêu Miểu các.
Khi ra ngoài, chưa có dấu hiệu tuyết rơi nhưng giờ đây trên trời đã bắt đầu rơi xuống những bông tuyết to như lông ngỗng.
Nguyên Diệu không mang theo ô, chỉ có thể đội tuyết mà đi.
Tuyết lạnh như dao, trời đông giá rét, bên bờ sông Lạc không có bóng người qua lại, gió lạnh thổi táp vào mặt khiến mũi Nguyên Diệu đỏ ửng lên.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ sự việc tại Tề Vương phủ.
Đêm hôm đó, Lý Ngọc bị Hoạn Nương giết chết.
Sau khi Lý Ngọc chết, Hoạn Nương hoàn toàn biến mất khỏi Tề Vương phủ.
A Tử thú nhận toàn bộ sự thật với phu thê Tề Vương, họ rất đau lòng nhưng dường như cũng đã dự đoán trước được kết cục này nên không quá bất ngờ, cuối cùng lặng lẽ chấp nhận nỗi đau mất con.
Ngoài sự mong đợi của A Tử, Tề Vương sau khi biết nàng thực sự là con chồn tím mà ông đã cứu khi còn nhỏ, không hề tỏ ra sợ hãi hay ghét bỏ nàng vì nàng không phải là con người, ông còn muốn nàng ở lại phủ để bầu bạn với phu thê ông.
A Tử vốn định trả ơn xong sẽ quay về núi sâu tiếp tục tu hành nhưng vì Tề Vương và thê tử ông giữ lại, nghĩ rằng hai người đã mất con khi về già, khó tránh khỏi đau buồn nên nàng quyết định ở lại.
Bùi Ngọc Nương sau khi tỉnh dậy, biết rằng chồng mình đã đột ngột qua đời thì rất sốc. Sau khi biết được nguyên nhân sự việc, nàng lại cảm thấy may mắn, may mà người chết là Lý Ngọc, mình không bị liên lụy, không bị Hoạn Nương đầy oán hận làm hại như Ư phu nhân vô tội.
Sau khi cảm thấy may mắn vì giữ được mạng sống, Bùi Ngọc Nương lại lo lắng, không biết sau khi mất chồng lần thứ hai, tương lai của mình sẽ ra sao.
Vì có sự việc ẩn tình, lúc đầu Tề Vương phủ giấu giếm sự thật với Bùi Ngọc Nương, họ cũng cảm thấy áy náy nên không ép nàng phải ở lại Tề Vương phủ, dành cả đời mình để thủ tiết cho Lý Ngọc, mọi chuyện đều tôn trọng theo sự lựa chọn của Bùi Ngọc Nương.
Bùi Ngọc Nương về lại Bùi phủ, sau khi bàn bạc với phụ mẫu, nàng quyết định lo liệu tang lễ cho Lý Ngọc trước rồi giữ tang tại Tề Vương phủ ba tháng, sau đó sẽ trở về Bùi phủ.
Chuyện tương lai thì cứ để tính sau.
Cái chết đột ngột của Lý Ngọc không khiến Bùi Ngọc Nương cảm thấy quá đau buồn, chỉ có hơi man mác buồn. Khi Mã Tứ chết, Bùi Ngọc Nương đau khổ đến nỗi không màng ăn uống, phải mất vài tháng mới dần hồi phục.
Bùi Ngọc Nương nghĩ, có lẽ tình cảm giữa nàng và Mã Tứ sâu nặng hơn, Mã Tứ dù mạo danh Lưu Chương nhưng hắn đã thực sự dùng cả cuộc đời mình để yêu nàng, nàng cũng từng yêu Mã Tứ như Thúy Nương yêu Lưu Chương. Còn đối với Lý Ngọc, Bùi Ngọc Nương chỉ có tình nghĩa phu thê, thêm vào đó thời gian kết hôn chưa lâu, tình cảm giữa hai người không quá sâu đậm, mãnh liệt. Vì vậy khi Lý Ngọc chết, hơn nữa cái chết của hắn là do nhân quả báo ứng, tự chuốc lấy, Bùi Ngọc Nương không quá đau buồn, nàng chỉ lo lắng về tương lai của mình sau khi mất chồng lần nữa.
May mắn thay, Bùi gia vẫn là một gia tộc sĩ tộc khá giả, sau khi trở về Bùi phủ, nàng vẫn có thể sống đầy đủ, không phải lo lắng về cuộc sống. Phụ mẫu rất yêu thương nàng, biểu ca Bùi Tiên và các thúc bá cũng là chỗ dựa của nàng, ngay cả Tề Vương cũng phải nể Bùi gia ba phần, không thể ép buộc nàng, mọi chuyện đều do nàng quyết định.
Tóm lại, trước tiên để tang ba tháng tại Tề Vương phủ, sau đó sẽ trở về Bùi phủ.
Bùi Ngọc Nương vừa nhớ về Mã Tứ mà nàng từng yêu sâu đậm vừa lo lắng cho tương lai mờ mịt của mình, không kìm được nỗi buồn mà khóc thương rất nhiều trước linh cữu của Lý Ngọc.
Ly Nô biết A Tử không trở về núi sâu mà ở lại Tề Vương phủ, hắn có hơi lo lắng cho nàng nên bảo nàng thường xuyên tới Phiêu Miểu các chơi.
Vì vậy thỉnh thoảng A Tử sẽ đến Phiêu Miểu các ngồi chơi, thăm Ly Nô.
Nguyên Diệu đi dọc theo bờ sông Lạc, gió tuyết ập vào mặt, chỉ cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.
Lúc Hoạn Nương và đứa con của ngươi bị đóng băng chết, có lẽ cũng lạnh lẽo như thế này nhỉ?
Trong lòng Nguyên Diệu cảm thấy vô cùng đau buồn.
Nhân quả này khiến Nguyên Diệu không khỏi đau lòng.
Lý Ngọc vô tình bỏ rơi Hoạn Nương khiến Hoạn Nương và đứa con bị đóng băng chết, hóa thành lệ quỷ. Nhưng nàng vì muốn trả thù Lý Ngọc lại giết chết những người vô tội.
Ư thị và hai nàng thiếp chết oan vì oán hận của Hoạn Nương cũng thật đáng thương.
Thậm chí phu thê Tề Vương và người trong Tề vương phủ, nếu không phải vì A Tử cố gắng bảo vệ để trả ơn, họ cũng đã chết từ lâu.
Còn về Bùi Ngọc Nương, nếu không phải vì mình và Ly Nô đã lén lút vào Tề Vương phủ và cứu nàng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì nàng cũng đã vô tội mà mất mạng bởi mối hận của Hoạn Nương.
Cái chết của Lý Ngọc là sự báo ứng của nhân quả.
Nhưng mối hận của Hoạn Nương đối với Lý Ngọc lại đã kéo theo quá nhiều người vô tội.
Nguyên Diệu vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, cảm thấy lạnh quá nên vội vã bước nhanh hơn, muốn lập tức trở về Phiêu Miểu các, về bên lò sưởi ấm áp.
“Ai da…”
Vì đi quá nhanh, Nguyên Diệu vấp ngã và té xuống tuyết.
Nguyên Diệu chống tay vào tuyết, chuẩn bị đứng dậy.
Đột nhiên, trước mắt Nguyên Diệu xuất hiện một vạt váy trắng.
Trên đầu Nguyên Diệu, tuyết không còn rơi nữa, gió tuyết xung quanh cũng bị che chắn bởi chiếc ô hoa mai đỏ.
Một nữ tử mặc y phục trắng che ô hoa mai đỏ bước đến bên Nguyên Diệu đang ngã. Nữ tử áo trắng cúi xuống, đưa tay ra che ô lên đầu Nguyên Diệu.
“Hiên Chi, trời lạnh thế này sao ngươi lại một mình nằm trên đất nghịch tuyết thế?” Bạch Cơ cười nói.
“Tiểu sinh không hề nghịch tuyết! Tiểu sinh bị ngã đấy!”
Nguyên Diệu trả lời theo phản xạ.
Nói xong, Nguyên Diệu mới nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai.
Tiểu thư sinh giật mình ngẩng đầu lên, thì thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.
Bạch Cơ mặc một chiếc váy lụa thêu mây trắng dưới ánh trăng, khoác trên vai một tấm khăn lụa màu tuyết. Gió tuyết phác họa rõ ràng dáng vẻ mảnh mai, quyến rũ của nàng.
Bạch Cơ búi tóc theo kiểu Ốc Đọa, cài một nhánh hoa mai đỏ nở nửa chừng. Đường cong cổ nàng thon thả và duyên dáng, da trắng như lông vũ, môi đỏ như sen.
Bạch Cơ mỉm cười nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt sáng rực như những ngôi sao lấp lánh.
“Bạch Cơ! Cuối cùng ngươi đã trở về rồi!” Nguyên Diệu vui mừng nói.
Bạch Cơ đưa tay về phía Nguyên Diệu, cười nói: “Mau đứng dậy đi, Hiên Chi. Cứ nằm trên tuyết thế này, quần áo sẽ bị ướt sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Nguyên Diệu đặt tay vào lòng bàn tay của Bạch Cơ, nhờ sức của nàng mà đứng dậy từ trong tuyết.
Bàn tay của Bạch Cơ mềm mại và ấm áp lại rất mạnh mẽ.
Sự ấm áp mạnh mẽ đó khiến Nguyên Diệu cảm thấy vô cùng yên tâm.
Gió tuyết dường như cũng không còn lạnh nữa.
Nguyên Diệu cảm thấy, cả thế giới bỗng trở nên tươi sáng và ấm áp hơn.
“Bạch Cơ, sao ngươi đột nhiên trở về thế?”
Sau khi đứng dậy, Nguyên Diệu phủi tuyết trên người, đón lấy chiếc ô hoa mai đỏ từ tay Bạch Cơ, che lên đầu nàng.
Bạch Cơ thở dài: “Haiz, mấy ngày đầu còn khá vui. Nhưng sau đó không biết tại sao, dần dần nhìn núi lại nhớ đến Hiên Chi, nhìn nước cũng thấy Hiên Chi, nhìn chim bay cũng nhớ đến Hiên Chi, nhìn cá bơi cũng giống Hiên Chi, nhìn động vật thấy Hiên Chi, nhìn côn trùng thấy Hiên Chi, nhìn mây bay trên trời cũng giống Hiên Chi. Tóm lại, cứ luôn nghĩ đến Hiên Chi, chơi cũng chẳng vui nữa nên muốn về Lạc Dương, vì vậy ta đã trở về.”
Nguyên Diệu thắc mắc hỏi: “Tại sao những thứ đó lại giống tiểu sinh?”
Bạch Cơ cũng rất bối rối, trả lời: “Có lẽ vì những thứ đó trông ngốc nghếch như Hiên Chi vậy. Hoặc cũng có thể ta luôn lo lắng rằng khi ta không ở đây, Hiên Chi sẽ lười biếng không làm việc.”
Nguyên Diệu không khỏi tức giận, nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh lười biếng không làm việc bao giờ? Ngươi xem, trời lạnh như thế này, tiểu sinh vẫn liều mình trong gió tuyết để giao hàng đây này.”
Bạch Cơ cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, Hiên Chi đừng giận. Nhìn thế này thì Hiên Chi vẫn rất chăm chỉ.”
Nguyên Diệu ngắm Bạch Cơ một lúc rồi nói: “Bạch Cơ trông gầy hơn một chút. Hơn nữa, ngươi đi du ngoạn ngắm cảnh nhìn thấy những điều mới mẻ, chẳng phải nên tràn đầy năng lượng, tinh thần sảng khoái sao? Sao ngươi lại trông mệt mỏi thế này?”
Bạch Cơ than thở: “Haiz, bị Hư Hoa nương tử lừa rồi. Ta đi du ngoạn một chuyến nhìn thấy vài cảnh mới, mấy ngày đầu còn khá phấn khích, sau đó thì mệt đến kiệt sức. Đi du lịch vào mùa này đúng là một sai lầm, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay, khắp nơi đều vô cùng hoang vắng tiêu điều, nhìn mà càng thấy tâm trạng thêm u ám. Quan trọng hơn là, mùa đông không có gì để ăn, khó khăn lắm mới gặp được một hai quán ăn trong rừng núi nhưng món ăn lại thô kệch, không ngon, hoàn toàn không bằng đồ ăn tinh tế, ngon miệng của Ly Nô. Ta thường ăn không được, ăn không no. Vì vậy ta đói đến gầy đi.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “Vậy xem ra Bạch Cơ nàng không thích hợp đi du lịch xa rồi.”
Bạch Cơ nhìn tuyết bay, than thở: “Sau một chuyến đi ta đã hiểu. Con rồng lười biếng như ta chỉ thích hợp ở trong Phiêu Miểu các, ngủ nướng làm ăn, thu thập một chút nhân quả. Khi rảnh rỗi buồn chán thì dẫn theo Hiên Chi đi dạo quanh Đông Đô và Tây Kinh là đủ vui rồi.”
Nguyên Diệu cười nói: “Được thôi, tiểu sinh rất vui được cùng Bạch Cơ nàng giải khuây.”
“Ụng ục…” Tiếng bụng đói của Bạch Cơ vang lên.
Bạch Cơ đưa tay xoa bụng, nói: “Đói quá. Không nói nhiều nữa, Hiên Chi, về Phiêu Miểu các ăn cơm thôi. Ta bơi về đây, mùa đông bơi càng tốn sức, mệt quá, đói quá.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Bơi về là sao?”
Bạch Cơ vừa đi dọc sông Lạc vừa nói: “Là bơi ngược dòng dưới lòng sông. Vì mặt sông đóng một lớp băng dày, bơi dưới băng không thể nhìn rõ bờ sông nên ta bơi quá xa. Ban đầu ta định lên bờ ở phường Từ Huệ để đi bộ về chợ Nam nhưng khi phá băng lên bờ, ta mới phát hiện đã bơi đến phường Diên Khánh rồi. Không còn cách nào khác, ta đành phải quay lại, đi bộ về. Vừa đi đến cầu nổi thì ta nhìn thấy Hiên Chi nè.”
Nguyên Diệu dở khóc dở cười, nói: “Nước sông đóng băng, không nhìn rõ bờ nên bơi quá xa, điều này quả là một chuyện đáng lo ngại. Bạch Cơ bay về chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”
Bạch Cơ nói: “Bay về tiêu tốn yêu lực nhiều lắm. Đối với một con rồng như ta, so với bay thì bơi trong sông thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, bờ sông Lạc ở phường Diên Khánh có mấy cây hoa mai đỏ nở rất đẹp, giống như mấy đống lửa đang cháy rực trong tuyết. Nếu bay về thì ta đã không thể thưởng thức được cảnh đẹp hoa mai trong tuyết rồi.”
Nguyên Diệu nghe mà lòng đầy khao khát, nói: “Nghe có vẻ đẹp quá, ta cũng muốn đến xem.”
Bạch Cơ cười nói: “Nếu tuyết ngừng rơi tối nay ta sẽ cùng Hiên Chi đi dạo trong tuyết để ngắm mai. Giờ thì về Phiêu Miểu các ăn cơm trước đã.”
Nguyên Diệu nghiêng ô mai đỏ về phía Bạch Cơ, che chắn cho nàng khỏi những cơn gió tuyết.
Nguyên Diệu cười nói: “Bạch Cơ về đúng lúc lắm. Hôm nay biểu muội A Tử của Ly Nô đến Phiêu Miểu các chơi, buổi sáng Ly Nô đã mua rất nhiều thức ăn, chuẩn bị chiêu đãi nàng ấy. Nếu ngươi trở về những ngày bình thường, Ly Nô thường đơn giản chỉ làm món canh cá đồ thôi.”
Bạch Cơ cười nói: “A Tử?… Cái tên này nghe có vẻ quen quen… Ly Nô từ khi nào lại có thêm một biểu muội như thế?”
Nguyên Diệu đáp: “Chuyện này dài lắm, nói ra thì…”
*
Trong cơn tuyết rơi phủ đầy trời, Bạch Cơ và Nguyên Diệu sóng bước dọc theo sông Lạc.
Nguyên Diệu kể lại những gì đã xảy ra với hắn và Ly Nô ở Tề Vương phủ sau khi Bạch Cơ rời đi.
Sau khi nghe xong, Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn những bông hoa tuyết đang tung bay khắp trời, trầm tư suy nghĩ.
“Không ngờ, lúc ta không có ở đây, Hiên Chi và Ly Nô đã có thể thay ta thu thập ‘nhân quả’. Vậy, từ giờ ta có thể lười biếng rồi.”
Nghe vậy, Nguyên Diệu vội nói: “Điều đó không được đâu. Ta và Ly Nô đều có khả năng hạn chế, chỉ là cố gắng mà làm, suýt nữa đã khiến Ngọc Nương mất mạng. Nhân quả phát sinh từ ái hận si mê trong lòng con người và phi nhân, có những tình cảm hận thù sâu sắc đến mức trở thành chấp niệm không thể xóa bỏ ngay cả khi đã đến cuối đời, có thể dẫn đến những ân oán liên quan đến sinh mạng. Ta ngu dốt, Ly Nô thì ngây thơ, cả hai chúng ta đều không thể xử lý tốt những chuyện liên quan đến lòng người, vẫn cần đến Bạch Cơ.”
Bạch Cơ cười nói: “Quả đúng là vậy. Chuyện này, ngươi và Ly Nô làm không được hoàn hảo. Mặc dù A Tử đã báo ân, Hoạn Nương đã được báo thù nhưng vẫn còn hơi bất công đối với Ư thị và hai thiếp khác bị chết oan.”
Nguyên Diệu nói: “Ta cũng cảm thấy chuyện này không ổn với cái chết của Ư thị và hai vị thiếp kia. Bạch Cơ, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?”
Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi cười nói: “Trong kho dưới giếng của Phiêu Miểu các có một bảo vật có thể giúp hồn ma biến thành ác quỷ. Nếu ta xử lý chuyện này, ta sẽ gọi hồn tại Tề Vương phủ, mời Ư thị và hai thiếp kia ra, để họ hóa thành ác quỷ, đòi mạng Hoạnn Nương, kẻ đã giết hại họ. Bốn hồn ma nữ đánh nhau, chắc chắn là một cảnh tượng hùng vĩ. Hiên Chi, chúng ta có thể vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh nữ quỷ đấu đá còn có thể đặt cược xem bên nào sẽ thắng.”
Nguyên Diệu sững sờ, nói: “Bạch Cơ, cách làm này của ngươi còn bất ổn hơn, chẳng phải là gây thêm rắc rối cho Tề Vương phủ sao?!”
“Hì hì như thế mới thú vị chứ.” Bạch Cơ cười gian xảo.
Nguyên Diệu lắc đầu, nói: “Một đám nữ quỷ đấu đá nhau, nghĩ đến đã khiến ta rùng mình.”
Bạch Cơ hỏi: “Hiên Chi, Hoạn Nương rất đẹp phải không?”
Nguyên Diệu nhớ lại, nói: “Mặc dù ta đã thấy dáng vẻ không trang điểm của Hoạn Nương trong mơ nhưng sau đó nàng đều xuất hiện với bộ mặt trang điểm nửa chừng đáng sợ khiến ta bị hoảng sợ bởi hình dạng ma quỷ của nàng nên ta không nhớ rõ dung mạo gốc của nàng ta. Tuy nhiên, chắc chắn nàng ấy rất đẹp. Nếu không đẹp, Lý Ngọc đã không mê đắm nàng.”
Bạch Cơ hỏi: “Vậy so với Hư Hoa nương tử thì sao?”
Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Cả hai đều rất đẹp.”
Bạch Cơ lại hỏi: “Vậy so với Ngọc Nương, Ư thị, Từ thị thì sao?”
Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Rất khó nói. Ta cảm thấy những cô nương này đều rất đẹp, mỗi người đều có nét đẹp riêng.”
Bạch Cơ cười nói: “Trên đời này có rất nhiều cô nương đẹp, nhiều vô kể. Họ giống như những loài hoa khác nhau, mỗi người đều có nét đặc trưng, đều rất đẹp. Rất khó để nói ai là người đẹp nhất. Và sắc đẹp đôi khi lại là một tai họa.”
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bạch Cơ, vì sao sắc đẹp lại là tai họa?”
Bạch Cơ cười nói: “Chỉ có sắc đẹp mà không có gì khác, quả đúng là một tai họa. Ví dụ như Hoạn Nương.”
Nguyên Diệu thắc mắc: “Ta không hiểu.”
Bạch Cơ giải thích: “Hoạn Nương chỉ có sắc đẹp, chính vẻ đẹp này đã khiến Lý Ngọc bị nàng thu hút, muốn chiếm hữu nàng. Nhưng vì Hoạn Nương chỉ có sắc đẹp, thiếu đi những giá trị khác, Lý Ngọc không muốn cuộc đời mình chỉ có nàng, thậm chí còn muốn bỏ rơi nàng vì sự chênh lệch về địa vị. Thực ra Lý Ngọc vẫn còn là một quân tử, nhưng nếu là người có lòng dạ ác độc, không chỉ nàng mà có thể cả gia đình thân thiết nhất của nàng cũng sẽ không giữ nổi mạng sống. Lần này ta ra ngoài đã cứu một cô nương xinh đẹp, nàng ấy vì sắc đẹp mà bị vài tên cướp nhòm ngó, bọn chúng giết hết cả gia đình của nàng, bao gồm phụ mẫu chồng, chồng và con của nàng. Ta đi ngang qua, đúng lúc thấy bọn cướp định cưỡng bức nàng ấy bèn cứu nàng và trừng trị những tên cướp hung ác kia.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên, nói: “Còn có chuyện như vậy sao?!”
Bạch Cơ đáp: “Tất nhiên là có. Trên thế giới này, nhất là ở những nơi không yên bình, có rất nhiều chuyện xấu. Nếu ta không gặp thì thôi còn nếu gặp phải, ta sẽ can thiệp một chút. Thật ra lúc đó ta rất đói bụng, rất muốn ăn thịt mấy tên cướp kia nhưng nhớ lời Hiên Chi đã nói là không được ăn thịt người nên ta đã không ăn.”
Nguyên Diệu hỏi: “Vậy sau đó cô nương kia và bọn cướp đã ra sao?”
Bạch Cơ đáp: “Bọn cướp đã bị quan phủ sai người đến bắt đi. Còn cô nương, chắc là sẽ cần rất lâu để nguôi ngoai nỗi đau mất đi người thân. Có lẽ cả đời này nàng ấy cũng không thể quên đi nỗi đau này. Ta nhận thưởng từ quan phủ rồi rời đi.”
Nguyên Diệu thở dài: “Đúng là một chuyện buồn.”
Bạch Cơ nói: “Chỉ có nhan sắc mà thôi thì rất nguy hiểm, giống như đứa trẻ cầm vàng đi trong đêm tối sẽ có những kẻ xấu rình rập.”
Nguyên Diệu gật đầu.
Bạch Cơ tiếp lời: “Chỉ có nhan sắc thì ngay cả với bản thân cũng chưa chắc đã là điều tốt. Hoạn Nương vì nhan sắc của mình mà nhìn thấy khả năng bước vào một cuộc sống khác nhưng đó không phải là cuộc sống mà nàng ta có thể nắm giữ lâu dài. Nàng ta chỉ có nhan sắc, không có khả năng kiểm soát cuộc sống ấy. Nàng ta sinh ra vọng niệm, không thể tự rút lui, cuối cùng lại tự hủy hoại mình và đứa con. Nếu nàng ta không có nhan sắc, có lẽ nàng ta đã không sinh ra vọng niệm không thực tế đó và có lẽ bây giờ nàng vẫn sống cuộc đời tuy nghèo khó nhưng an lành ở quê nhà.”
Nguyên Diệu dường như hiểu ra điều gì đó bèn hỏi: “Vậy, chẳng lẽ việc có nhan sắc là vô ích sao?”
Bạch Cơ cười đáp: “Không, Hiên Chi à, có nhan sắc tất nhiên là có ích chứ. Tuy nhiên, nhan sắc cần phải có những yếu tố khác hỗ trợ thì mới phát huy được tối đa tác dụng của nó. Thậm chí, những yếu tố khác cũng vì nhan sắc mà trở nên rực rỡ hơn.”
Nguyên Diệu hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Bạch Cơ nói: “Nhan sắc kết hợp với quyền lực, chẳng hạn như Võ đế bệ hạ, công chúa Thái Bình. Nhan sắc kết hợp với gia thế, chẳng hạn như Bùi Ngọc Nương, phu nhân Võ gia – Vi Phi Yên. Nhan sắc kết hợp với tài hoa, chẳng hạn như thượng quan đại nhân. Họ đều rất đẹp nhưng họ đứng vững trên thế giới này, sống cuộc đời mà mình mong muốn, không chỉ dựa vào mỗi nhan sắc đơn thuần. Nhan sắc khiến cho quyền lực, gia thế, tài hoa của họ càng thêm lộng lẫy. Lấy ta làm ví dụ đi, ta còn giỏi hơn họ nhiều! Ta có cả nhan sắc, sức mạnh và trí tuệ, chính vì vậy ta mới thực sự là kẻ vô địch trên thiên hạ này.”
Nguyên Diệu nhếch môi cười, nói: “Bạch Cơ tự tâng bốc mình như vậy, không thấy xấu hổ chút nào sao?”
Bạch Cơ cười khúc khích: “Hì hì, đôi khi tự khen mình một chút cũng rất tốt mà.”
Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh dường như đã hiểu ra rồi. Chỉ có nhan sắc thì đó là tai họa. Nhan sắc kết hợp với những yếu tố khác như trí tuệ, sức mạnh, quyền lực, tài hoa thì nhan sắc mới trở thành một lợi thế thực sự.”
Bạch Cơ cười đáp: “Chỉ có nhan sắc thì không phải là một điều tốt. Thà rằng chỉ có lòng tốt thôi còn hơn. Lòng tốt là một sức mạnh rất thần kỳ.”
Nguyên Diệu đáp: “Ví dụ như ngươi A Tử phải không? nàng ấy quả thật rất tốt bụng.”
Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu cười, nói: “Hiên Chi cũng rất tốt bụng đấy chứ.”
Nguyên Diệu cười nói: “Bạch Cơ cũng là người có tâm địa tốt mà.”
Trong lúc trò chuyện, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã đến trước cửa Phiêu Miểu các.
Bạch Cơ bước vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ đã đi vào bèn gỡ chiếc ô mai đỏ xuống, hắn giũ hết tuyết trên ô và chuẩn bị gấp lại.
Ai ngờ khi tiểu thư sinh định gấp ô, chiếc ô mai đỏ bỗng biến thành một cành mai đỏ xinh đẹp.
Hoa mai đỏ nở rộ như son, giống như ngọn lửa giữa tuyết trắng, trên cành vẫn còn vương lại chút tuyết.
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, tìm một chiếc bình hoa để cắm cành mai này vào nhé.”
Nguyên Diệu gật đầu.
Bạch Cơ hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: “Ly Nô, ta về rồi…” Chú mèo đen nhỏ vốn đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy tiếng gọi của Bạch Cơ bèn vô cùng phấn khích, chẳng để ý đến nồi canh cá đang sôi, cầm lấy chiếc muôi rồi chạy ra ngoài.
“Chủ nhân cuối cùng cũng về rồi!”
Nghe thấy tiếng động, một con chồn nhỏ màu tím từ bên trong thò đầu ra.
“Chủ nhân, một tháng không gặp, ngài đã gầy đi vì đói rồi.”
Chú mèo đen nhỏ quay quanh Bạch Cơ, cọ cọ vào chân nàng và nói.
Bạch Cơ cúi xuống, xoa đầu chú mèo đen nhỏ, cười nói: “Ly Nô, ta rất nhớ ngươi! Đồ ăn ở bên ngoài đúng là khó nuốt! Ta rất muốn ăn những món mà ngươi nấu!”
Chú mèo đen nhỏ cầm chiếc muôi, nói: “Ly Nô cũng rất nhớ chủ nhân. Ly Nô sẽ đi nấu ngay để chủ nhân được ăn no!”
Nguyên Diệu đang tìm kiếm bình hoa trên giá, nhìn thấy con chồn nhỏ thò đầu ra, cười nói: “A Tử cô nương, đây là Bạch Cơ, chủ nhân của Phiêu Miểu các.”
Ly Nô cũng nói: “Biểu muội, đây là chủ nhân của gia. Chủ nhân, đây là biểu muội A Tử của Ly Nô.”
Con chồn nhỏ đứng thẳng lên, e dè nói: “Chào Bạch Cơ đại nhân.”
Bạch Cơ cười híp mắt lại nhìn A Tử, nói: “A Tử, ta đã nghe về ngươi từ lâu rồi. Không cần khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình.” Con chồn nhỏ gật đầu.
Bạch Cơ và A Tử cùng nhau bước vào bên trong, ngồi bên cạnh bàn ngọc xanh và trò chuyện phiếm.
Nguyên Diệu tìm được một chiếc bình ngọc trắng, có cổ cong và thân tròn rồi cắm cành mai vào, mang vào trong đặt lên kệ đa bảo.
Vì Bạch Cơ nói mình đói bụng mà thời gian ăn tối vẫn còn sớm, Ly Nô bèn múc cho nàng một bát canh cá nóng hổi để nàng ăn trước.
Khi Ly Nô mang canh cá ra, Bạch Cơ đang trò chuyện với A Tử.
“A Tử định ở lại Tề Vương phủ mãi sao?”
Bạch Cơ hỏi.
A Tử trả lời: “Tạm thời ta sẽ ở lại. Phu thê Tề Vương dự định nhận ta làm nghĩa nữ, ta sẽ ở bên cạnh họ một thời gian. Việc tu hành có thể để từ từ, sau này vẫn có thể quay về núi sâu.”
Bạch Cơ cười nói: “Đây cũng là duyên phận. Duyên chưa tận, dù ngươi trở về núi sâu vẫn còn vương vấn, không thể tĩnh tâm tu hành được.”
Ly Nô đặt bát canh cá xuống, nói: “Chủ nhân, trong Phiêu Miểu các có linh đan diệu dược nào giúp người ta trở nên xinh đẹp không?”
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi: “Ly Nô muốn trở nên xinh đẹp à?”
Ly Nô lắc đầu, chỉ vào A Tử, nói: “Không phải gia mà là nó. Chủ nhân nhìn xem no xấu xí như vậy, nó được Tề Vương nhận làm nghĩa nữ, coi như là một quận chúa rồi. Quận chúa mà xấu như vậy sẽ bị người ta chỉ trỏ, bàn tán. Hơn nữa, nếu tin tức này lan truyền trong giới yêu ma quỷ quái, cũng làm mất mặt người thân như chúng ta.” A Tử có hơi đỏ mặt.
Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Ly Nô lão đệ đúng là thất lễ! Mau xin lỗi A Tử cô nương đi!”
Bạch Cơ nói: “Ly Nô, lời ngươi nói có hơi quá đáng rồi.”
Ly Nô buồn bã nói: “Chủ nhân, mặc dù lời nói của ta không dễ nghe nhưng ta thật lòng lo lắng cho biểu muội. Mọi người đều nói vẻ đẹp tâm hồn là quan trọng nhất nhưng thực tế họ vẫn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Biểu muội xấu xí thế này, ở lại trong núi sâu thì không sao nhưng nếu sống ở Thần Đô, chắc chắn sẽ bị kỳ thị. Ta lo lắng rằng vì xấu xí, biểu muội sẽ bị người khác bắt nạt nên mới hy vọng nàng trở nên xinh đẹp hơn một chút.”
A Tử đáp: “Biểu ca, ta biết huynh lo cho ta. Cảm ơn huynh. Nhưng ta đã sinh ra thế này rồi. Ta rất thích vẻ ngoài vốn có của mình, không muốn dựa vào thuật hóa hình hay linh đan diệu dược nào để trở nên xinh đẹp. Ta nghĩ rằng có một tấm lòng thuần khiết, biết ơn, và có thể giúp đỡ người khác mới là đẹp nhất.”
Ly Nô lo lắng nói: “Biểu muội ngốc, muội thật quá ngây thơ.”
Nguyên Diệu cười nói: “Ta lại thấy cô nương A Tử nói rất đúng.”
Bạch Cơ nhìn A Tử một lúc rồi cười nói: “A Tử, sau này ngươi sẽ trở nên rất xinh đẹp. Tu luyện của phi nhân dựa vào tâm sinh tướng, dung mạo có thể thay đổi theo thời gian nhờ tu dưỡng tâm hồn. Ngươi có sức mạnh thần kỳ của sự lương thiện, sau này sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp và rực rỡ. Ngươi vốn dĩ đã rất đẹp, chỉ cần thuận theo tự nhiên mà trưởng thành, không cần phải dùng linh đan diệu dược gì cả.”
A Tử mỉm cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, có thật không?”
Bạch Cơ gật đầu, chân thành nói: “Thật.”
Ly Nô thở dài nói: “Thôi được rồi, nếu chủ nhân đã nói vậy thì chuyện linh đan diệu dược xem như bỏ qua. A Tử, sau này nếu ai bắt nạt muội, cứ đến Phiêu Miểu các nói với biểu ca, hoặc đi nói với biểu tỷ Đồi Mồi của muội cũng được. Ta vì đám họ hàng này mà phiền lòng không ít!”
A Tử cười nói: “Biểu ca, cảm ơn huynh.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng bật cười.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo tuyết bay khắp nơi, sân vườn phủ đầy tuyết, biến thành thế giới trong suốt như lưu ly.
Mùa đông đã lại đến.
(Bán Diện Trang – Hoàn)