Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù

Chương 27



Nguyên Diệu đang suy nghĩ về quạ Bát Chỉ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm từ phía sau của Ly Nô.

“Con quạ già, ngươi định chạy đi đâu?”

Nguyên Diệu quay đầu lại, thấy trên cối xay đá trong sân có một con quạ đang đứng. Con quạ có ba chân, mỏ nhọn, mắt màu tím, lông đen, đuôi như đuôi công màu xanh.

Quạ Bát Chỉ cúi đầu nhìn Ly Nô, mắt sáng quắc, đuôi xòe ra như cái màn. Ly Nô đứng dưới cối xay đá đối mặt với con quạ ba chân, nó rạp mình xuống, lưng cong lên, đuôi dựng đứng.

Quạ Bát Chỉ chửi: “Phì! Lại là ngươi, con mèo hoang!”

“Đồ quạ, ngươi chửi ai là mèo hoang hả!”

“Chửi ngươi đó! Kẻ thua trận, còn mặt mũi quay lại sao?”

“Đồ quạ thối! Có bản lĩnh đấu khẩu với ta thêm ba trăm hiệp nữa!”

“Đồ ngốc! Đấu tám trăm hiệp nữa ngươi vẫn thua!”

“Meo meo meo…”

“Quạ quạ quạ…”

Quạ Bát Chỉ và Ly Nô không ai chịu nhường ai, lại cãi nhau ầm ĩ.

Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, bà lão tóc bạc và nữ nhân định ra ngoài xem nhưng không hiểu sao, họ không thể mở cửa được. Thậm chí, các cửa sổ vốn đang mở cũng “cạch” một tiếng, đóng lại.

Gia đình này bị nhốt trong nhà.

Bạch Cơ ôm trán nói: “Cãi nhau trong nhà người ta như thế này còn ra thể thống gì? Muốn cãi thì ra ngoài mà cãi.”

Nguyên Diệu cười khổ nói: “Tốt nhất là đừng cãi nữa.”

Quạ Bát Chỉ dừng lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Cơ và Nguyên Diệu, hỏi: “Các ngươi là kẻ nào? Có phải cùng phe với con mèo chết tiệt này không?”

Bạch Cơ cười nói: “Ta là Bạch Cơ, chủ nhân của con mèo ngốc này.”

Nguyên Diệu vội nói: “Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự là Hiên Chi. Chào quạ thần đại nhân.”

Quạ Bát Chỉ hơi ngạc nhiên, nói: “Bạch Cơ? Bạch Cơ của Phiêu Miểu Các?”

Bạch Cơ cười nói: “Đúng vậy.”

Quạ Bát Chỉ ngừng cãi nhau, quay đầu nhìn Bạch Cơ, hỏi: “Nghe nói, Phiêu Miểu Các có thể thực hiện mọi ước nguyện?”

Bạch Cơ cười nói: “Đúng vậy. Không biết quạ thần đại nhân có ước nguyện gì?”

Ánh mắt của quạ Bát Chỉ bỗng trở nên u ám. Một lúc sau, nó mới nói: “Ta luôn tìm kiếm đệ đệ của ta, nó tên là Cô Diệp, nó đã mất tích ở Trường An.”

Bạch Cơ hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Nguyên Diệu tò mò nhìn quạ Bát Chỉ. Ly Nô cũng dừng cãi nhau, tò mò nhìn quạ Bát Chỉ.

Quạ Bát Chỉ bỗng biến thành một thiếu niên có dáng người cao gầy. Thiếu niên có nét mặt tuấn tú, dáng vẻ cô độc, mặc áo dài bằng gấm xanh biếc, đi giày da đen, bên hông đeo một viên ngọc Bát Chỉ.

Dưới ánh trăng Trường An, trong sân nhà dân, thiếu niên từ từ kể lại nguyện vọng của mình cho Bạch Cơ.

“Ta tên là Thiên Sơn, đến từ Đào Nguyên Tiên Cảnh trên núi Côn Lôn. Ta đang tìm kiếm đệ đệ của mình là Cô Diệp. Tộc quạ Bát Chỉ của chúng ta luôn sống yên bình và tự do tại Đào Nguyên Tiên Cảnh. Tuy nhiên, tộc quạ Bát Chỉ có một nghi lễ trưởng thành: khi một con quạ Bát Chỉ trưởng thành thì nó phải xuống trần gian để rèn luyện, tẩy sạch tâm hồn của chín người không thiện lương, sau đó trở về Đào Nguyên Tiên Cảnh, tham gia lễ trưởng thành do trưởng lão tổ chức mới được công nhận là trưởng thành. Đệ đệ ta là Thiên Diệp, năm ngoái vừa đến tuổi trưởng thành, nên đã rời Đào Nguyên Tiên Cảnh một năm trước để hoàn thành nghi lễ này, nhưng từ đó đến nay không có tin tức gì. Thông thường, nghi lễ trưởng thành của quạ Bát Chỉ không kéo dài quá ba tháng, không thể nào kéo dài hơn một năm mà không có tin tức, chắc chắn Cô Diệp đã gặp chuyện không hay. Ta rất lo lắng nên đã ra ngoài tìm kiếm Cô Diệp. Ta hỏi thăm khắp nơi, và đến thành Trường An, ta chắc chắn Cô Diệp đã biến mất ở thành Trường An, nhưng tìm một tháng mà vẫn không thấy. Nghe nói Phiêu Miểu các có thể thực hiện mọi điều ước, nhưng ta vẫn chưa có duyên tìm thấy Phiêu Miểu các. Hôm nay may mắn gặp được Bạch Cơ, mong người giúp ta tìm tung tích của Cô Diệp.”

Bạch Cơ cười nói: “Tìm người… không, tìm quạ không phải là sở trường của ta. Tuy nhiên, Phiêu Miểu các chưa bao giờ từ chối bất kỳ điều ước nào của ai. Đã có duyên gặp mặt, ta sẽ thử một lần.”

Thiên Sơn nói: “Cảm ơn Bạch Cơ. Nghe nói, quy tắc của Phiêu Miểu các là một vật đổi một vật, vậy ta cần phải đổi gì?”

Bạch Cơ cười nói: “Chuyện thù lao, đợi tìm thấy Cô Diệp rồi nói sau.”

“Bốp bốp bốp…”

“Thùng thùng thùng…”

“Oa oa oa…”

Trong nhà, vì cửa sổ và cửa ra vào đều không mở được, bà lão tóc bạc và nữ nhân không ngừng đập cửa, xen lẫn tiếng khóc sợ hãi của cô bé.

“Ôi chao!” Bạch Cơ cười nói: “Mải nói chuyện mà quên mất trong nhà còn có người. Trời cũng không còn sớm, chúng ta xin cáo từ, có tin tức của Cô Diệp thì ta sẽ để Ly Nô báo cho người.”

“Cảm ơn Bạch Cơ.” Thiên Sơn chân thành nói.

Con mèo đen nói: “Chủ nhân, hay là ngươi và mọt sách về ngủ trước đi. Ly Nô còn chưa cãi nhau xong với con quạ lông trụi mỏ bằng này đâu!”

Nghe vậy, Thiên Diệp tức giận đến nỗi biến lại thành quạ ba chân.

Quạ Bát Chỉ chửi rủa: “Mèo ôn dịch! Đến đây! Đấu thêm ba trăm hiệp nữa!”

Bạch Cơ ngáp một cái, nói: “Hiên Chi muốn về cùng ta, hay ở lại cãi nhau với Ly Nô?”

Nguyên Diệu cũng buồn ngủ, hắn dụi mắt nói: “Ta về ngủ đây.”

Thế là Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi nhà, để lại Ly Nô tiếp tục cãi nhau với quạ Bát Chỉ.

Sau khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước ra khỏi nhà, cửa sổ và cửa ra vào bèn mở ra, bà lão tóc bạc và nữ nhân phá cửa xông ra, thấy một con mèo đen và một con quạ đang kêu lung tung trên cối xay trong sân, bèn lấy chổi đuổi chúng đi.

Đêm đó, trên đường Nhị Điều ở phường Cư Đức, một con quạ Bát Chỉ và một con mèo đen cãi nhau ầm ĩ, thu hút đám yêu ma quỷ quái đến xem, yêu khí tản đi mãi đến sáng.

Tại chợ Tây, Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu dậy sớm, thu dọn chỗ ngủ rồi ra giếng cổ ở sân sau rửa mặt. Khi đến giếng cổ, hắn thấy Ly Nô đã mặc đồ chỉnh tề cười tươi như hoa trong bếp nấu cháo, không biết là nó dậy sớm hay không ngủ.

Nguyên Diệu cười nói: “Ly Nô lão đệ, sao ngươi vui thế?”

Ly Nô cười nói: “Mọt sách, công sức không phụ lòng người! Hôm qua ta cãi thắng rồi! Ta mắng con quạ già đó cứng họng, không nói được gì, cuối cùng nó tức quá phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.”

Nguyên Diệu há hốc mồm, lo lắng nói: “Quạ thần đại nhân không sao chứ?”

Ly Nô không vui nói: “Nó tất nhiên không sao, ta không giết tướng bại trận, ta để nó trên mái nhà rồi về. Ngươi chỉ lo cho con quạ xui xẻo đó, chẳng quan tâm đến thắng thua của ta.”

Nguyên Diệu đành nói: “Chúc mừng Ly Nô lão đệ rửa hận, thắng lớn.”

Ly Nô cười tươi nói: “Mọt sách nói có lý, ha ha ha…”

Nguyên Diệu nổi da gà, đi rửa mặt.

Sau khi ăn sáng, Bạch Cơ sai Nguyên Diệu và Ly Nô chạy lên chạy xuống giữa đại sảnh và kho trên lầu hai, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc chưa dọn xong tối qua.

Nguyên Diệu mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại. Hắn không nhịn được nói: “Bạch Cơ đừng ở mãi trong Phiêu Miểu các, ngươi quên việc Quạ thần đại nhân nhờ ngươi tìm đệ đệ của hắn sao? Ngươi nên đi hỏi thăm Cô Diệp ở đâu đi.”

Bạch Cơ vỗ trán, nói: “À! Ngủ một giấc suýt quên mất! Nhưng mà, thành Trường An lớn như vậy, không dễ tìm đâu.”

Ly Nô xen vào: “Chủ nhân, Ly Nô biết con quạ thối khác đang ở đâu!”

Bạch Cơ hỏi: “Ở đâu?”

Ly Nô nói: “Chủ nhân, ngài quên rồi sao? Trước đây nửa năm, khi Ly Nô đi thăm Đồi Mồi, đã nhìn thấy lông vũ của quạ Bát Chỉ dưới mái nhà của một gia đình ở phường Bình Khang. Tối qua, con quạ già kia nói rằng nó mới đến Trường An một tháng trước, nên con quạ thối xuất hiện ở phường Bình Khang nửa năm trước chắc chắn không phải nó, có lẽ đó là đệ đệ của nó. Phường Bình Khang là địa bàn của Ngạ Quỷ Đạo, Quỷ Vương không phải loại dễ chơi, đệ đệ xui xẻo của nó chắc đã bị Quỷ Vương bắt luyện thành quạ đan rồi!”

Bạch Cơ chìm vào suy tư.

Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Ly Nô lão đệ, tại sao đêm qua ngươi không nói những điều này?”

Ly Nô cười khúc khích nói: “Nếu không phải tâm trạng tốt vì cãi thắng, thì bây giờ ta còn chẳng muốn nói. Để con quạ già đó lo lắng chết luôn đi!”

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh.

Bạch Cơ lo lắng nói: “Phiêu Miểu các và Ngạ Quỷ Đạo xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ta và Quỷ Vương luôn đối đầu như nước với lửa, bây giờ phải đi vào địa bàn của Ngạ Quỷ Đạo tìm người, thực sự không phải là việc dễ dàng.”

Ly Nô nói: “Chủ nhân, hay để Ly Nô âm thầm đi hỏi thăm Đồi Mồi xem có thể tìm ra tung tích của con quạ xui xẻo đó không.”

Bạch Cơ cười nói: “Cũng được, việc này không nên chậm trễ, ngươi đi ngay đi.”

“Vâng, thưa chủ nhân.” Ly Nô nhận lệnh và đi ngay.

Sau khi Ly Nô rời đi, Nguyên Diệu nhìn cảnh hỗn độn khắp nơi, mặt dài ra như quả mướp đắng.

“Ly Nô lão đệ đã đi rồi, không lẽ mọi việc này đều để một mình ta dọn dẹp sao?”

“Làm phiền Hiên Chi rồi.” Bạch Cơ vui vẻ nói.

Đến chiều tối, Ly Nô quay về. Vừa về đến nơi, nó đã vào bếp nấu bữa tối. Vì hôm nay không đi chợ, bữa tối rất đơn giản.

Trong bữa tối, Bạch Cơ hỏi Ly Nô đã điều tra được gì vào buổi chiều.

Ly Nô đặt đũa xuống, thở dài nói: “Chủ nhân, Ly Nô đã tìm Đồi Mồi để hỏi thăm, đúng là đệ đệ xui xẻo của con quạ đó đang ở Ngạ Quỷ Đạo. Ly Nô nghe nói hiện giờ nó bị Quỷ Vương giam cầm tại Phúc Địa, chắc là bị luyện thành quạ đan rồi!”

Nguyên Diệu lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Quạ Bát Chỉ dù là thần thú, nhưng chưa từng nghe nói có thể luyện thành đan. Quỷ Vương vô cớ bắt giữ quạ Bát Chỉ làm gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bạch Cơ nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ.

Ly Nô nói: “Đồi Mồi không muốn nói rõ chi tiết, Ly Nô cũng không hỏi ra được.”

Bạch Cơ lẩm bẩm: “Có lẽ, tối nay chỉ có cách đến Ngạ Quỷ Đạo một chuyến.”

Ly Nô vui mừng reo lên: “Chủ nhân, để Ly Nô đi cùng ngài, Ly Nô ghét Quỷ Vương, ngài đi ăn hắn đi!”

Bạch Cơ cười nói: “Quỷ Vương là một cái xác sống nghìn năm, vị không ngon, không dễ ăn đâu. Hơn nữa, dù gì Quỷ Vương cũng là Quỷ Vương, bao năm nay hắn có thể thống trị ở nơi như Ngạ Quỷ Đạo, tất nhiên là thần thông quảng đại, năng lực phi thường, không thể coi thường hắn được, ta chưa chắc đã ăn được hắn.”

Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Hay là viết một lá thư gửi đến Ngạ Quỷ Đạo, hỏi xem Quỷ Vương có thể nể tình thả Cô Diệp ra không? Biết đâu Quỷ Vương có lòng nhân tự, nhận được thư sẽ thả Cô Diệp ra, vậy thì Cô Diệp sẽ được cứu.”

Bạch Cơ chưa kịp trả lời, Ly Nô đã vội nói: “Quỷ Vương đó chẳng có lòng nhân từ gì đâu, với tính cách của hắn, nếu biết chủ nhân muốn con quạ, chắc chắn lại muốn chủ nhân lấy Phiêu Miểu các ra đổi.”

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, rồi cười nói: “Dù sao đi nữa cũng phải đến Ngạ Quỷ Đạo một chuyến. Đêm nay trăng sáng gió mát, đúng là thời điểm tốt để thăm viếng, cứ lễ phép ghé thăm Quỷ Vương trước đã.”

Bạch Cơ kêu Ly Nô lên kho tầng hai lấy hai bình rượu lâu năm, một bình Lục Nghĩ Tửu, một bình Hổ Phách Quang.

Ly Nô nhăn mặt nói: “Hai bình rượu này đem tặng Quỷ Vương đúng là tiếc.”

Bạch Cơ cười nói: “Đi thăm viếng mà đi tay không thì không ra thể thống gì.”

Ly Nô nói: “Theo Ly Nô thấy, đêm nay trăng mờ sương mỏng, thích hợp để cãi nhau hơn là thăm viếng. Để Ly Nô đi dò đường trước, chủ nhân và mọt sách theo sau, Ly Nô sẽ chửi bới từ ngoài vào tận Phúc Địa của Quỷ Vương, chửi hắn thậm tệ.”

Bạch Cơ nói: “Không được, vẫn phải lễ phép trước rồi mới dùng vũ lực.”

Nguyên Diệu vội nói: “Dù là thăm viếng hay chửi bới, đêm nay ta thấy không khỏe, muốn nghỉ ngơi sớm, không đi cùng các ngươi được.”

“Không được, Hiên Chi cũng phải đi.”

“Không được, mọt sách đừng hòng trốn!”

Bạch Cơ và Ly Nô đồng thanh nói.

Nguyên Diệu lòng đầy khổ sở, không dám phản đối, chỉ nhỏ giọng than thở: “Ta thực sự đau đầu muốn nghỉ ngơi mà.”

Thế là, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô dưới ánh trăng rời Phiêu Miểu các, lên xe ngựa, và đi phường Bình Khang để thăm Quỷ Vương.

Nguyên Diệu kéo tay áo, ngơ ngác hỏi: “Phúc Địa của Quỷ Vương nằm ở Hoàng Kim Đài sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Hoàng Kim Đài chỉ là lối vào của Phúc Địa thôi.”

Ly Nô cười: “Chủ nhân, đã đến đây rồi, sao không thử vận may một chút?”

Nguyên Diệu buồn bã nói: “Ly Nô lão đệ, chúng ta đến để thăm Quỷ Vương, không phải để đánh bạc. Hãy thăm hỏi xong sớm để còn về sớm.”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi nói có lý.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô bước vào Hoàng Kim Đài. Dù do lệnh giới nghiêm mà buổi tối khách đánh bạc ít hơn ban ngày nhiều nhưng vẫn đông đúc và hỗn loạn. Buổi tối, số người không phải là người lại nhiều hơn.

Trong đại sảnh, người và không phải người tấp nập, ồn ào, náo nhiệt. Có người đang chơi chò trù, có người chơi song lục, có người chơi bài lá, có người chơi lục bác, còn có những con bạc đang vây quanh bàn chơi đoán lớn nhỏ, họ cược cả ngàn vàng, người thắng thì vui mừng khôn xiết, người thua thì ủ rũ buồn bã.

Nguyên Diệu nhìn kỹ, trong ánh đèn, khuôn mặt của những con bạc có người là người, có người dưới lớp mặt người lộ ra dáng vẻ của chim thú, còn có những hồn quỷ mờ ảo ẩn hiện dưới ánh nến.

Nguyên Diệu rùng mình, cúi thấp đầu.

Xà nữ và Hiệt nữ(bò cạp) đang tuần tra sòng bạc, một người lắc lư thân hình quyến rũ đi qua các bàn, một người đứng trên lan can tầng hai, ánh mắt như đèn pha quét qua đám đông.

Xà nữ thấy ba người Bạch Cơ, nở nụ cười máu đỏ, bước chậm rãi về phía họ.

Xà nữ cười nói: “Hóa ra là khách quý.”

Bạch Cơ cười nói: “Đêm nay trăng sáng gió mát, thích hợp thăm viếng, ta đến thăm Quỷ Vương.”

Xà nữ cười nói: “Gần đây Quỷ Vương bệ hạ không khỏe, ở yên trong Phúc Địa, không thích gặp người. Nhưng Bạch Cơ đại nhân đã đến, ta sẽ đi thông báo.”

Bạch Cơ cười nói: “Làm phiền rồi.”

Xà nữ vừa đi lên tầng hai vừa cười nói: “Tầng một quá ồn ào, mời Bạch Cơ đại nhân lên phòng trang nhã trên tầng hai chờ đợi.”

Bạch Cơ gật đầu, bước theo Xà nữ. Nguyên Diệu và Ly Nô vội vàng theo sau.

Xà nữ dẫn ba người Bạch Cơ vào một phòng trang nhã, rồi đi thông báo.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô chờ trong phòng trang nhã, không lâu sau, có tỳ quỷ bưng trà và điểm tâm lên. Ba chén trà màu hồng nhạt nổi cánh hoa đào, một đĩa bánh hạnh nhân trắng như ngọc, một đĩa điểm tâm chiên vàng giống như tai người. Bạch Cơ và Ly Nô không nhìn đến trà bánh, Nguyên Diệu khát nước định uống trà. Hắn cầm chén trà lêm chuẩn bị uống.

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi thực sự muốn uống sao?”

Nguyên Diệu ngơ ngác nói: “Uống trà thì sao?”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi, nhìn kỹ xem trong trà có gì.”

Nguyên Diệu nhìn kỹ, lập tức sợ đến tê cả da đầu. Trong chén trà màu hồng đào, ngoài cánh hoa đào, còn có một con mắt đẫm máu. Con mắt máu này không biết là mắt người hay mắt thú, nhuộm trà thành màu hồng đào.

Nguyên Diệu vội vàng ném chén trà, vừa kinh tởm vừa sợ hãi.

Ly Nô cười khúc khích: “Trà hoa đào mắt người này thực ra rất ngon. Ở Hoàng Kim Đài chỉ bán vào ban đêm, một chén một lượng bạc đấy.”

Bạch Cơ cười gian: “Nhân tiện nói với Hiên Chi, điểm tâm cũng đừng ăn, đó là đậu phụ não người, tai người chiên đường.”

Nguyên Diệu chỉ cảm thấy tê dại da đầu.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô tiếp tục chờ trong phòng trang nhã. Chờ một giờ trôi qua.

“Bùm!” Ngọn đèn nổ ra một đốm lửa.

Ly Nô không nhịn được chửi: “Quỷ Vương đúng là bệ vệ! Đi từ Hoàng Kim Đài đến Phúc Địa qua lại cũng chỉ mất nửa nén hương, mỗi lần Ly Nô đến thay chủ nhân truyền lời cũng như vậy, Quỷ Vương thích bày vẻ khiến người ta chờ, không đợi hai giờ hắn không chịu lộ mặt.”

Nguyên Diệu đang buồn ngủ, nghe vậy mở mắt nói: “Dù sao cũng là Vua của các loài quỷ, có lẽ công việc nhiều, quy củ rắc rối hơn.”

Ly Nô nói: “Tên Quỷ Vương này chỉ thích bày vẻ!”

Bạch Cơ, đang nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt nói: “Chờ một chút cũng không sao. Dù gì, chúng ta có việc cần tìm Quỷ Vương còn có thể đến Hoàng Kim Đài, Quỷ Vương không thể bước chân vào Phiêu Miểu các.”

Ba người Bạch Cơ lại cố gắng chống cự cơn buồn ngủ, đợi thêm một giờ, cửa phòng trang nhã mới kêu kẽo kẹt mở ra, Xà nữ lắc eo bước vào.

Xà nữ mặt đầy vẻ xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tối nay Quỷ Vương không vui, không muốn gặp khách, xin Bạch Cơ đại nhân hãy về.”

Nguyên Diệu sững sờ, dù tính tình tốt đến đâu cũng cảm thấy tức giận. Quỷ Vương không gặp khách cũng không sao, nhưng nói rõ ngay từ đầu, để họ giữa đêm khuya cố gắng thức chờ hai giờ, mới nhẹ nhàng nói một câu không gặp, thật không đúng mực.

Bạch Cơ im lặng, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.

Ly Nô giận dữ, lập tức nổi đóa.

“Tên Quỷ Vương đáng chết! Không gặp thì nói sớm, ta đây không thèm nhìn mặt ngươi! Giữa đêm khuya ngươi nằm trong quan tài, còn để chúng ta thức không ngủ chờ ngươi, mặt ngươi to hơn cả thành Trường An! Ta nhổ! Còn ngươi, con rắn hôi thối, ta chỉ nhìn mặt rắn của ngươi đã thấy bực, từ Hoàng Kim Đài đến Phúc Địa qua lại chỉ mất nửa nén hương, thế mà ngươi đi hai giờ mới đến, ngươi không có chân mà bò sao? Còn nữa, người ta lắc đẹp là eo con rắn nước, eo ngươi thô như cái thùng nước cũng dám lắc qua lắc lại, đúng là làm mờ mắt mèo của ta!”

“Loài rắn chúng ta vốn không có chân, đều bò mà đi. Ta là rắn mãng xà, không phải rắn nước, tất nhiên eo phải thô hơn một chút rồi.” Mặt Xà nữ đỏ bừng rồi trắng bệch, biện minh.

Ly Nô lại mắng: “Ta nhổ! Các ngươi, đám Ngạ Quỷ chẳng có thứ gì tốt! Ngoại trừ Đồi Mồi ra! Quỷ Vương là cái bánh ú ngàn năm, rùa vạn năm, chỉ xứng đáng co đầu rút cổ trong Phúc Địa làm con rùa rụt đầu! Không gặp khách ư? ta còn lười gặp hắn đây nè! Nhìn cái mặt xác sống của hắn đã buồn nôn đến nửa năm không ăn được cá! Còn các ngươi, đám lính tôm lính cua thối nát, đi theo một xác sống cầu trường sinh, não của mấy người đều bị xác sống ăn hết rồi sao? Còn bắt người luyện đan nữa chứ! Các ngươi nên ăn vài viên đại bổ hoàn để bổ não trước đi đã!”

Xà nữ khinh thường một tiếng, nói: “Ồ, xem ra con mèo thối này muốn cãi nhau rồi!”

Ly Nô chống nạnh nói: “Cãi thì cãi! Ai sợ ai kẻ đó không phải yêu quái!”

Xà nữ nghiến răng, vội vàng lắc eo ra cửa, gọi to ra ngoài: “Hiệt nữ, lại đây! Con mèo này muốn cãi nhau, ta không giỏi cãi, ngươi đến đi.”

Hiệt nữ đã sớm nghe thấy động tĩnh bên trong, không tình nguyện bước tới, nói: “Ta cũng không giỏi cãi nhau, Đồi Mồi giỏi cãi nhất, hay là đi Phúc Địa gọi nó đến?”

Mặt Xà nữ lộ vẻ khó xử, đang định mở miệng thì Bạch Cơ đã lên tiếng trước, hắn cười nói: “Nếu Quỷ Vương không chịu gặp thì thôi vậy.”

Ly Nô nói: “Chủ nhân, Quỷ Vương là thứ gì, lại dám bày vẻ không gặp ngài! Chi bằng Ly Nô mắng đến Phúc Địa, ngài giết đến Phúc Địa, trực tiếp đạp phẳng đám Ngạ Quỷ này luôn.”

Nguyên Diệu nghe vậy, vội vàng ôm đầu nói: “Tiểu sinh đau đầu quá, muốn về nghỉ ngơi trước.”

Bạch Cơ lại cười nói: “Nhưng chúng ta đã đến đây rồi, giờ về cũng còn sớm, chi bằng xuống dưới đánh vài ván giải trí đi.”

Xà nữ và Hiệt nữ sững sờ, không biết con rồng yêu xảo quyệt này đang định làm gì. Tuy nhiên, Hoàng Kim Đài vốn là sòng bạc, nên cũng không có cớ ngăn cản nàng giải trí.

Xà nữ giả vờ cười nói: “Vậy, chúc Bạch Cơ đại nhân vận đỏ, chơi vui vẻ.”

“Cảm ơn lời chúc của ngươi.” Bạch Cơ cười gian.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô đi vào đại sảnh tầng một, thấy đại sảnh tấp nập người và phi nhân, ồn ào, rôm rả. Có người đang chơi chò trù, có người chơi song lục, có người chơi bài lá, có người chơi lục bác…

Bạch Cơ không hứng thú với các trò chơi phức tạp này, bèn xuyên qua đám đông ồn ào, đi thẳng đến một bàn lớn hình quạt. Trên bàn hình quạt này đang diễn ra một trò chơi đơn giản, đoán lớn nhỏ của xúc xắc. Nhà cái là Hoàng Kim Đài, nhà cái lắc ba viên xúc xắc, các con bạc đặt cược lớn hay nhỏ, hoặc cược tất cả đều giống nhau, theo tỷ lệ mà thắng thua. Vì trong đám yêu ma quỷ quái có nhiều kẻ đầu óc không tốt, không chơi được các trò phức tạp như song lục hay lục bác, nên quanh bàn cược hình quạt này tập trung nhiều phi nhân nhất.

Nguyên Diệu nheo mắt nhìn, trong đám con bạc đó có những ác quỷ mặt xanh nanh dài, có những yêu quái đầu thú đuôi rậm, còn có những tiểu tiên cấp thấp với khí tím quấn quanh người, đều cầm đồng tiền hò hét lớn nhỏ. Một ván mở ra, kẻ thắng thì cười điên cuồng, kẻ thua thì ủ rũ buồn bã.

Bạch Cơ đi đến bên cạnh bàn hình quạt, những phi nhân nhận ra nàng vội vàng tránh đường. Nguyên Diệu theo sau, Ly Nô cũng xách hai vò rượu theo.

Một yêu quái đầu hổ đuôi báo phụ trách lắc xúc xắc, nó nhìn Bạch Cơ rồi bắt đầu lắc xúc xắc. Trên bàn hình quạt, trước mặt nhà cái chất đống hàng trăm quan tiền đồng, còn có một số thỏi vàng bạc lẻ như những ngọn núi nhỏ.

Yêu quái đầu hổ lắc xúc xắc xong, các con bạc lần lượt đặt cược lớn nhỏ.

Bạch Cơ cười tươi móc ra một miếng vàng lớn, đặt lên “lớn”.

Những yêu ma quỷ quái nhận ra Bạch Cơ đều vội vàng đặt cược theo nàng vào “lớn”. Những yêu quái không nhận ra nàng, nghe các yêu quái xì xào cũng vội vàng chuyển cược đặt vào “lớn”.

Yêu quái đầu hổ mở chén xúc xắc, quả nhiên là lớn.

Đám yêu ma quỷ quái reo hò vui mừng.

Nhà cái đành phải trả tiền.

Bây giờ vốn cược của Bạch Cơ là hai miếng vàng.

Ván thứ hai, Bạch Cơ đặt hai miếng vàng lên cược tất cả giống nhau, cười nói: “Cược tất cả là một.”

Cược tất cả giống nhau nghĩa là đặt cược vào số cụ thể, nhà cái mở ra ba viên xúc xắc và một chấm, con bạc thắng. Vì rất khó thắng nên tỷ lệ là một ăn một trăm năm mươi.

Bạch Cơ đặt cược là một, nếu mở ra ba viên xúc xắc và là một, Hoàng Kim Đài sẽ phải trả nàng ba trăm miếng vàng. Ước chừng là thu nhập ba tháng của Hoàng Kim Đài.

Đám yêu ma quỷ quái thấy vậy đều móc ra toàn bộ tiền cược, đặt theo Bạch Cơ.

Ly Nô cũng vội móc ra một xâu tiền, đặt theo Bạch Cơ.

Ly Nô đẩy Nguyên Diệu, nói: “Mọt sách, cơ hội phát tài đến rồi, mau đặt cược đi!”

Nguyên Diệu sững sờ, nói: “Sống chết có số, lớn nhỏ do trời, sao các ngươi biết Bạch Cơ sẽ thắng, nếu thua thì sao?”

Bên cạnh Nguyên Diệu có một bán tiên thấp kém quấn đầy khí tím, ông ta vuốt râu nói nhỏ: “Theo con rồng yêu keo kiệt, yêu tiền như mạng này đặt cược thì không sai đâu, trong Trường An, nàng ta là trời.”

Nguyên Diệu tuy không hiểu rõ nhưng nghĩ rằng kiếm chút tiền mua sách cũng không tồi, bèn sờ áo, nhưng lại trống không.

Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh vội ra ngoài không mang tiền. Ly Nô lão đệ, có thể cho tiểu sinh mượn nửa xâu tiền không?”

“Không còn, tiền của ta đã cược hết rồi.”

Nguyên Diệu đành bỏ ý định đánh bạc, ngơ ngác đứng bên nhìn.

Các con bạc đã đặt cược xong, yêu quái đầu hổ bắt đầu tung xúc xắc, vì quá căng thẳng nên trán nó đẫm mồ hôi.

Xúc xắc đã lắc xong, yêu quái đầu hổ mở chén xúc xắc, quả nhiên là ba con một.

Đám yêu ma quỷ quái reo hò vui mừng.

Yêu quái đầu hổ ngã sụp xuống đất.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Hoàng Kim Đài đã phải bồi thường ba tháng lợi nhuận. Ly Nô hớn hở gọi Hoàng Kim Đài mau mau đổi tiền trả cho mọi người. Đám yêu ma quỷ quái cũng hùa theo.

Hoàng Kim Đài lúc này không có đủ vàng để bồi thường, yêu quái đầu hổ cũng không thể quyết định được, Xà nữ và Hiệt nữ vội vàng chạy đến trấn an, mặt mày bối rối, không biết phải làm sao.

Bạch Cơ cười tươi giải vây cho Xà nữ và Hiệt nữ, nói: “Mọi người đừng vội, Hoàng Kim Đài uy tín như vàng, tuyệt đối sẽ không nợ tiền cược, cứ ghi nợ vào sổ là được. Giờ còn sớm, hay là chúng ta đánh thêm một ván nữa.”

Nghe câu đầu tiên của Bạch Cơ, Xà nữ và Hiệt nữ còn thấy dễ chịu, nhưng đến câu thứ hai thì mặt họ xanh lè.

Bạch Cơ cười nói: “Ba trăm miếng vàng, vẫn đặt cược tất cả là một.”

Hoàng Kim Đài lập tức yên lặng, rồi sau đó nổ ra tiếng như sấm.

“Ta cũng đặt cược tất cả là một. Tất cả.”

“Tất cả là một, tất cả.”

“Theo!”

“…”

Những con yêu ma quỷ quái đầu óc kém cỏi chỉ biết chơi đoán lớn nhỏ lúc này đầu óc lại sáng suốt, đều cầm hết tiền cược đặt theo Bạch Cơ, thậm chí những yêu ma quỷ quái đang chơi chò trù, song lục, bài lá, lục bác ở nơi khác cũng đều bỏ dở, cầm tiền cược đến góp vui.

Ly Nô cũng đặt hết tất cả, Nguyên Diệu thấy vậy, cũng muốn kiếm chút tiền mua sách. Vì Ly Nô không chịu cho mượn, hắn đành mặt dày đi vay tiền những yêu ma quỷ quái xung quanh nhưng chẳng ai chịu cho mượn, chỉ có bán tiên quấn đầy khí tím tốt bụng đếm ra mười đồng tiền cho thư sinh vay.

Nguyên Diệu vội vàng đặt cược theo Bạch Cơ.

Yêu quái đầu hổ nằm bẹp dưới đất không thể làm nhà cái lắc xúc xắc, Xà nữ và Hiệt nữ cũng không dám động, thấy Hiệt nữ và Xà nữ không dám động đậy, những tiểu quỷ bảo vệ Hoàng Kim Đài cũng không dám động.

Tuy nhiên, theo quy định của sòng bạc, chỉ cần có con bạc đặt cược thì nhà cái không thể từ chối cuộc đánh bạc. Nếu Hoàng Kim Đài trước mặt mọi người không nhận cược của Bạch Cơ thì coi như phá vỡ quy tắc, làm mất uy tín, sau này sẽ chẳng còn ai đến Hoàng Kim Đài không quy tắc không uy tín này chơi nữa. Nhưng nếu chấp nhận ván này, mà Bạch Cơ lại thắng, thêm vào đó là đám yêu ma quỷ quái đặt cược theo, với tỷ lệ gấp một trăm năm mươi lần, lợi nhuận ba năm của Hoàng Kim Đài cũng không đủ để bồi thường.

Mặt Xà nữ và Hiệt nữ tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết phải ứng phó thế nào thì bỗng một giọng nói nhọn vang lên.

“Bạch Cơ đại nhân, Quỷ Vương đại nhân mời!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.