Phi Hổ Thương

Chương 46: Từ hoảng (cuối)



Hai người, Tô Uyển Vân và Hứa Hùng, sát thế càng lúc càng cường mãnh, lại thêm sát khí của Từ Hoảng và Triệu Vân bốc lên, toàn trường như bao phủ một luồng tử khí như ở âm la địa phủ. Cục trường hỗn loạn, thế hợp vây của quân Tào biến thành hỗn chiến, không thể phát huy được chiến thuật lấy đông đánh ít.

Tô Uyển Vân ngồi trên mình ngựa, thân mình cong về phía trước như một con tôm, Phụng Tiên trường kiếm trong tay như thiểm điện chém xuống hai ngọn giáo dài, lực kiếm vừa đủ không chém bay ngọn giáo mà chỉ khiến chúng bật sang một bên, đụng phải hai ngọn đao kiếm khác đang trên đà công tới, vó ngựa lại vọt lên, tránh một chiêu đâm lén vào hậu tâm, hóa giải hoàn toàn thế công kích của đám địch nhân bao vây xung quanh.

Tô Uyển Vân kéo cương xoay chéo ngựa, Phụng Tiên Kiếm không một khắc trù trừ, men theo đà xoay của vó ngựa, uốn cầu vồng chém ngược lại, phạt đứt đầu hai tên cầm giáo, máu tươi từ hai cái thân không đầu bắn phụt lên. Tô Uyển Vân một chiêu đắc thế, đời nào chịu bỏ qua khí thế tiến công, lại xẹt vào giữa quân địch, bóng kiếm trùng trùng phủ lên, hai tên cầm kiếm, đao cũng chỉ kịp rên một tiếng tắc nghẹn, đầu đã lìa khỏi cổ. Trường kiếm trong tay Tô Uyển Vân thoăn thoắt sử ra thủ pháp công phu, bám sát đầu Tào binh mà thi triển tuyệt chiêu, chốc lát, đầu giặc đã rụng như sung.

Đám Tào binh thấy Tô Uyển Vân dữ như la sát, mắt phượng trợn ngược, kiếm đẫm máu đào, xung sát khắp nơi thì hồn phi phách tán, tuy chúng đều là những chiến binh thiện nghệ hợp công xung sát, thân kinh bách trận, nhưng đối phó với một cao thủ kiếm thuật như Tô Uyển Vân thì chúng không phải là đối thủ. Phía Hứa Hùng cũng vậy, mỗi lần họ Hứa chuyển thân, Tán Hồn Kỳ phất lên là lại có một người trúng đòn sát thủ ngã xuống, máu tươi giờ đây phun đầy lên thân áo Hứa Hùng, trông gã như một hung thần ác sát của chốn a tỳ đang lạc bước chốn nhân gian, vó ngựa Hứa Hùng phi tới đâu, thân người đổ gục đến đấy, chiến trường quả vô cùng khốc liệt.

Quay lại với trận chiên giữa Triệu Vân và Từ Hoảng, thấy Triệu Vân xốc ngựa tiến công, khí thế mạnh mẽ, Từ Hoảng vội sử dụng đến chiêu thế đắc ý nhất, độc chiêu Tụ Tâm Thương mang theo tinh hoa một đời sư phụ Từ Hoảng lập tức kết xuất thành một mũi khoan tua tủa hào quang, theo đà đâm của Lang Ngân Thương nhằm ngực Triệu Vân đâm tới.

Lang Ngân Thương trong tay Từ Hoảng vút lên như cầu vồng, xả vù về phía Triệu Vân đang đà xốc tới. Triệu Vân mắt thấy đối phương xuất độc chiêu, trong lòng thầm kêu không hay, thân hình đang xông tới liền khẽ xoay sang phải, mũi Phi Hổ thương đang đà đâm tới lập tức ngoặt ngang, vừa kịp chặn được thế thương lăng lệ của Từ Hoảng.

Dù Phi Hổ Thương mang theo sức mạnh của đà tiến Bạch Mã, nhưng độc chiêu của Từ Hoảng còn mang theo cả nội hàm kình khí, e rằng mũi Phi Hổ Thương trong lúc bất ngờ cũng chưa kịp vươn tới ngực Từ Hoảng thì thương kình của Lang Ngân Thương đã xốc tới ngực Triệu Vân, do vậy, họ Triệu dù công trước nhưng cũng phải tránh đòn tuyệt thương này. Triệu Vân, tuy nhất thời ghìm đỡ được chiêu tuyệt thương nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bật về đằng sau, Bạch Mã bị chùn chân phải lùi lại, hí lên đầy giận dữ.

Từ Hoảng một chiêu chiếm được tiên cơ, đời nào bỏ lỡ, quyết không để Triệu Vân kịp thở, Lang Ngân Thương như trường giang đại hà liên miên bất tuyệt, thương sau nhanh hơn thương trước, vung lên rào rào như mưa, nhằm Triệu Vân liên tục đâm tới.

Choang choang choang! Rốt cuộc Phi Hổ Thương cũng đã xuất kích thực chiến, chặn đánh đường thương hiểm độc của Từ Hoảng. Hai ngọn thiết thương, hai viên mãnh tướng, rốt cuộc hai binh khí giao nhau làm dội lên chấn động màng nhĩ. Tiếp đến, chỉ thấy ánh thép nháng lên một màu xanh lục, một tiếng keng khô khốc lạnh lùng. Thanh Hồng Kiếm đã bay ra khỏi vỏ, mang theo tuyệt chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm.

Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm là tuyệt chiêu kiếm thuật khoáng tuyệt thế gian, dưới chiêu thức này, có lẽ trước đây, chỉ có Hạ Hầu Uyên là toàn mạng. Giờ đây, Từ Hoảng là người thứ hai, nhưng thắng bại đã rõ. Trước tiên, cây Lang Ngân Thương nắm chặt trong tay trái Từ Hoảng bị chém bay, chỉ còn một mẩu cán nằm trơ trọi trong tay. Nào phải đã hết, dù tính mạng được bảo toàn nhưng tay phải Từ Hoảng trúng vào vòng sát kiếm, máu tuôn ướt đẫm.

“Dừng tay!”

Đám binh Tào đang ùn ùn áp tới công kích Hứa Hùng và Tô Uyển Vân từ bốn bề, đao quang kiếm ảnh, tiếng hét hò xung trận sau tiếng quát phổ qua công phu Sư Tử Hống của Triệu Vân đột nhiên ngừng lặng, ai nấy đứng chết lặng tại chỗ. Toàn trường tĩnh lặng, dường như một con ruồi bay qua cũng nghe được tiếng, đám hung bình hơn năm trăm tên đang hùng hổ như ác ma, tất cả cùng đứng cứng đờ, không dám cả nháy mắt.

Từ Hoảng tay trái cầm đoạn thương gãy, tay giơ cao cũng không dám cả hạ xuống, tay phải buông thõng, máy chảy ròng ròng, mắt trợn ngược, mặt tái nhợt. Triệu Vân mỉm cười, tay trái xoay xoay, mũi Phi Hổ Thương sắc lẻm đã kề sát vào yết hầu của Từ Hoảng, đầu mũi thương hơi thích nhẹ, cổ Từ Hoảng đã có vài giọt máu đào chảy ra, tay phải Triệu Vân, Thanh Hồng Kiếm toả thanh quang, sáng rực, sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào mon men xung quanh.

Triệu Vân cười ruồi, nói một cách hững hờ: “Kẻ nào dám cử động, chủ tướng các ngươi sẽ ra ma ngay!”.

– Ngươi…………

Viên cận tướng thân thiết nhất của Từ Hoảng vừa lên tiếng, chỉ thấy Thanh Hồng Kiếm nhoáng lên, đầu đã lìa khỏi cổ. Toàn trường chấn động, ai nấy đều cảm thấy sống lưng như mọc gai, không ai dám nhúc nhích lấy một ly, miệng kẻ nào trót há ra thì cũng không dám ngậm lại. Một cử động vung kiếm của Triệu Vân, mũi Phi Hổ Thương lập tức toả hơi hàn khí xâm nhập cần cổ Từ Hoảng, lần đầu tiên viên mãnh tướng Tào Tháo cảm nhận thấy cái chết gần đến thế.

Triệu Vân tuy cười, nhưng hai mắt thì ánh lên vẻ cương quyết lạnh lùng, chứa đầy sát khí. Từ Hoảng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tiết trời không nóng mà mồ hôi tuốt ra đầy lưng áo.

Triệu Vân lạnh lùng nói:

– Ta muốn nhờ Từ tướng quân đưa ra khỏi trùng vây, chẳng hay tướng quân có phiền lòng không?

Từ Hoảng vô kế khả thi, lâm vào thế bí, mở miệng nói thì sợ mũi thương đâm sâu vào yết hầu, không trả lời cũng không được, đành dùng ánh mắt thay lời nói, vẻ nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt viên kiêu tướng. Triệu Vân phá lên cười, thu thương lại, từ từ đưa Thanh Hồng Kiếm gác sau cổ Từ Hoảng, ba người Triệu, Hứa, Tô từ từ đi sau Từ Hoảng xuyên qua đám quân lính mà đi.

Từ Hoảng không biết làm thế nào, đành tiên vi bảo mệnh, dẫn ba người Triệu Vân đi, nét mặt đương nhiên khó coi đến cùng cực, đám lính của Từ Hoảng chỉ còn biết giương mắt ếch ra nhìn theo, bất lực vào vô vọng.

Rời khỏi chiến địa hơn năm dặm, Triệu Vân mới nói:

– Từ Hoảng, ta nể ngươi ai vì chủ nấy, danh tiếng ngươi trong giang hồ cũng là kẻ ân oán phân minh, ta tha cho. Nếu muốn phục thù, hẹn lần sau gặp lại.

Nói rồi, Thanh Hồng Kiếm giải thoát cho cái cần cổ của Từ Hoảng, từ từ chui vào vỏ. Từ Hoảng mặt mũi lúc đỏ, lúc tím vì xấu hổ, nhục nhã, chỉ dám lúng búng trong miệng:

– Nhục này, suốt đời ta không thể nào quên, nhưng ơn tha mạng, ta xin tạc dạ. Cáo từ.

Triệu Vân không trả lời, nhưng ánh mắt cũng ánh lên vẻ ngưỡng mộ và thương cảm đối với kẻ kiêu hùng khi sa cơ. Từ Hoảng không nói thêm câu nào nữa, thúc mạnh mũi chiến hài vào bụng ngựa, tay cương giật mạnh, chiến mã giật mình, hí một tiếng vang lừng rồi phóng vọt đi, chốc lát đã khuất xa sau làn khói bụi của chiến trường đẫm máu.

Nhìn theo bóng dáng viên kiêu tướng dần khuất xa nơi cuối trời, Triệu Vân không khỏi chạnh lòng cảm thông. Hai giây trôi qua, Triệu Vân vụt cất tiếng:

– Đi thôi, chủ tướng đang nóng lòng chờ tin thiếu chủ.

Bạch Mã như hiểu thấu lòng chủ nhân, hý vọng một tiếng vang rền, vó ngựa cất lên, cả khối hình chủ tớ Triệu Vân như một ngọn mây trắng là là bay đi, theo sau là Hứa Hùng và Tô Uyển Vân, lá đại kỳ tuy rách nhưng vẫn kiêu hùng dòng chữ “Thường Sơn Triệu Tử Long”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.