Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 26: Thiếu niên, chúng ta cùng nhau cứu vớt muôn dân, như thế nào?



Trời xanh mơn mởn, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tuyết rơi mấy ngày liên tiếp, đã thật lâu không thấy ánh mặt trời ấm áp như vậy.

Đã rất lâu rồi Trì Cảnh mới nhàn nhã như vậy, ngồi ở đầu đường dựa vào góc tường, nhìn đám người đi tới đi lui, trai gái già trẻ, người nghèo người giàu, thế gian muôn màu, trong đầu đều không nghĩ gì cả, chỉ cần không có chuyện gì phiền phức là tốt rồi, cả người đều thoải mái.

Lúc này, nếu có thể có một vò rượu thượng hạng nhỏ, mùi vị kia. . . . . . Quả thực là đẹp nhất nhân gian, chỉ là.

Chỉ là rượu y đợi không đến mà bốn cái bánh bao lại đến.

Trước mắt là một bàn tay trắng nõn non mềm, cầm bọc giấy bánh bao, mặc một thân bạch y, làn váy thêu một đóa Hồng Mai, thủ nghệ tinh sảo, hơn nữa tơ lụa còn thuộc loại thượng hạng, vừa nhìn đã biết chính là người có tiền.

Ánh mắt của y rời đi theo hướng cái tay kia, thấy được một khuôn mặt làm cho người khác kinh diễm.

Nữ tữ trước mặt ngũ quan tinh sảo, trên mặt có một lớp trang điểm nhạt, mắt ngọc mày ngài, nàng hơi khom người, một ít tóc đen theo đầu vai rủ xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái không nói ra lời, duy chỉ có bên trong đôi mắt kia lại có xa cách thản nhiên.

Y không đưa tay ra lấy, mà chỉ lắc đầu, thở dài nói: “Đáng tiếc không phải là rượu.”

Khóe miệng An Tri Cẩm lộ ra một nụ cười khẽ, thu tay về, sau đó đi đến bên cạnh y, thu tay áo, không hề cố kỵ chút nào ngồi xuống bên cạnh y.

Trong mắt Trì Cảnh lóe lên sự kinh ngạc, đây vẫn là đầu tiên y thấy một nữ tử ăn mặc phú quý như thế lại đến bên đường mà ngồi, không nói đến bên người nàng ngay cả một nha hoàn cũng không có, vậy mà nàng lại nguyện ý cùng ngồi với một tên ăn mày mà không ghét bỏ!

“Với tình trạng cơ thể của các hạ, nên ít uống rượu thì tốt hơn.” Thấy y không cầm bánh bao, An Tri Cẩm cứ thế bắt đầu ăn.

Nghe được những lời này, Trì Cảnh chỉ cảm thấy phía sau lưng cứng đờ, y chần chừ một lúc hơi cảnh giác hỏi “Vì sao?”

“Ta thấy sắc mặt các hạ như màu đất, dáng vẻ tiều tụy, chắc là trong người có tật, vẫn nên chú ý đến đồ ăn một chút.”

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, y sững sờ sau đó cười nói: “Vị cô nương này quan sát thật cẩn thận, năng lực quan sát hơn người, tại hạ bội phục.”

“Ta cũng không phải nhàn rỗi mà đi quan sát người khác.” Trong khi nói chuyện, nàng đã ăn xong rồi một cái bánh bao.

“Vậy cô nương. . . . . .”

“Ta tìm ngươi có việc .”

“Tìm ta? Làm việc?” Trì Cảnh không nén được phì cười, chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt này nói chuyện thật thú vị: “Thoạt nhìn cô nương không phú thì quý, tại hạ chỉ là một tên ăn mày hèn mọn, có thể giúp cô nương làm chuyện gì?”

An Tri Cẩm ăn một cái bánh bao, bỗng nhiên nghiêng đầu lại, nhìn thẳng vào mắt y: “Chuyện này rất trọng yếu, thiếu niên, chúng ta cùng nhau cứu vớt muôn dân, như thế nào?”

“. . . . . .” Nhìn ánh mắt chân thành và nóng bỏng của nữ tử trước mặt, Trì Cảnh cảm giác thấy phía sau lưng mình có chút sợ hãi.

Y cảm giác thấy cô gái này giống như muốn lôi kéo y, cấu kết với nhau làm việc xấu, làm những chuyện không tốt.

“Chuyện này rất đơn giản, nếu ngươi giúp ta, ngươi có thể có được lợi ích to lớn.”

“Lợi ích gì?”

“Ta nhìn bộ dáng của ngươi giống như không có chỗ nương tưạ ở kinh thành này.” An Tri Cẩm vỗ vai của y bắt đầu thuyết phục: “Nếu lần này ngươi giúp ta, từ nay về sau ta sẽ nhường cho ngươi một nơi ăn ngon uống đã ở kinh thành này, cuối cùng không còn bị người khác khinh thường nữa, như thế nào?”

Trì Cảnh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, y cúi đầu nhìn quần áo của mình—— xem ra quá nghèo túng sao?

Đề nghị của nữ nhân này, nếu là trước kia, y nhiều nhất cũng chỉ cười trừ không đề bụng, nhưng đối với hiện giờ mà nói, lại có phần hấp dẫn.

“Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”

“Ngươi yên tâm đi, không phải là chuyện hại người gì đâu, tuyệt đối chuyện công bằng đại nghĩa, là một chuyện rất tốt đẹp.”

“Ngươi nghĩ ngươi nói vậy ta sẽ tin sao?”

“Có tin hay không thì tùy ngươi, bây giờ ngươi không tin sao?”

Trì Cảnh không nói, trực tiếp đưa tay đoạt hai cái bánh bao còn dư lại trong tay nàng, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của An Tri Cẩm, hắn cười “Ăn no mới có sức làm việc.”

Cùng lúc đó, Tần Tử Minh vừa mới phái người đuổi An Ngọc về An Hầu Phủ, đang ở đại sảnh chờ người của Hình bộ đến, hắn vừa ngồi xuống chưa đến hai phút, thì đã có một người trở lại mật báo: “Vương gia, không xong không xong rồi. . . . . .”

“Chuyện gì, tại sao lại hốt ha hốt hoàng như thế?” Tần Tử Minh thấy vậy, mặt lộ ra vẻ không vui.

“Vương Phi nương nương, nàng, nàng, nàng có nam nhân ở bên ngoài. . . . . .”

“Cái gì? !” Vừa nghe lời này,  Tần Tử Minh lập tức nhảy lên từ trên ghế, hắn cảm thấy trái tim của mình có chút chịu không được rồi, mới sáng sớm, đầu tiên là tin tức Tiền chưởng quỹ đã chết, hiện tại lại là tin tức nương tử của hắn ở bên ngoài…, “Cái gì? Nam nhân? Ngươi mau nói rõ ràng cho Gia!”

“Chính là, chính là. . . . . . Ngài phái chúng ta đi ra ngoài bảo hộ vươngphi nương nương, chúng ta phát hiện nàng đi dọc theo đường Trường Nhạc nhưng không đến sòng bạc Cát Tường, mà đứng cách đó 10 mét. . . . . .”

“Nói trọng điểm!” Tần Tử Minh đập một cái lên đầu tên kia, hiện tại hắn chỉ muốn biết dã nam nhân kia rốt cuộc là người nào, và nương tử của hắn đã xảy ra chuyện gì.

“Vương phi nương nương cùng một người nam nhân ngồi ở trên đường ăn bánh bao.”

“Cái gì? Ăn bánh bao? Ăn ở nơi nào? Người nam nhân kia là ai?”

“Đang ngồi trên mặt đất ven đường Trường Nhạc, người nam nhân kia là một tên ăn mày.”

“Vậy à ——” Tần Tử Minh vừa nghe hóa ra là như vậy, lập tức khôi phục bình tĩnh, hắn chậm rãi ngồi xuống trên ghế, uống một ngụm trà mới tiếp tục nói: “Bổn vương nói các ngươi, không phải chỉ ăn một cái bánh bao thôi sao? Tại sao phải ngạc nhiên kinh hãi như vậy? Vương Phi nương nương có tình yêu thương, đây là chuyện tốt, tuy chúng ta có cuộc sống giàu có, nhưng chúng ta cũng là một người dân, đương nhiên hẳn phải quan tâm đến những dân chúng khó khăn. . . . . .”

“Không phải như thế Vương gia, Vương Phi nương nương vẫn cùng nam nhân kia vừa nói vừa cười, nói chuyện thật là vui sướng.”

Thấy đầu óc thủ hạ của mình chậm chạp, Tần Tử Minh không khỏi lắc đầu, nói lời thấm thía dạy hắn “Đây chính là ngươi không đúng, có câu ‘Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di’ (Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay), tại sao các ngươi có thể bởi vì đối phương là ăn mày mà lại xem thường người ta? Vương Phi nương nương có thể làm được như thế, chứng tỏ nàng không hề kiêu căng tự đại, không chê nghèo yêu giàu, đây không phải là chuyện tốt sao?”

“Nhưng sau khi bọn họ ăn bánh bao xong, lại đi đến khách điếm Tứ Hải.”

“Ai, các ngươi, những người này… thật là lòng dạ nhỏ mọn, đi khách điếm thì làm sao. . . . . .” Thiếu chút nữa Tần Tử Minh đã cắn phải đầu lưỡi của mình, hắn vội vàng nhảy lên, nắm cổ áo của gã sai vặt “Cái gì? ! Ngươi nói bọn họ đi nơi nào? Khách điếm?”

“Đúng vậy, Vương Phi nương nương thuê một gian phòng, sau đó hai người đi vào, tiểu nhân thấy tình huống không đúng, vội vàng trở lại bẩm báo với Vương gia, kính xin Vương gia giải quyết.”

“Tiện nhân này!” Nghe được hai người vậy mà lại vào chung một phòng, Tần Tử Minh giận đến hai mắt bốc lửa, hắn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, gọi Tôn quản gia đến, để hắn đi cùng bản vươngđến đường Trường Nhạc, bản vương muốn đi đến hiện trường bắt kẻ thông dâm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.