Dao Dao đứng nhìn chủ tử của mình, thê lương hét thầm trong lòng, chủ tử của nàng vốn là một bông mẫu đơn cao quý là thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, tại sao phải cứ cắm mình vào một bãi phân trâu thế?
Vương Du bước vào, nhẹ nhàng nói
“Dao Dao, mau vào trong thu dọn đồ đạc, đem theo những thứ hợp quy củ, mai chúng ta xuất phát đến Thọ Trì của nữ y cục.”
Dao Dao đau lòng nhìn nàng, sau đó âm thầm lau nước mắt bước vào trong.
Vương Du vẫn mỉm cười, ván cờ này, nàng thua, quý phi thắng rồi. Nàng âm thầm cảm khái, vị quý phi này dùng một năm từ tòng lục phẩm leo lên chính nhất phẩm quý phi, cách hậu vị một bước, còn nàng, nàng dùng 20 năm mới leo lên được ngôi hoàng hậu này, trong một ván cờ với nàng ta đã mất sạch, nàng ta hại chết hai đứa con của nàng, hạ độc nàng khiến cho cả đời này nàg mất đi thiên chức làm mẹ, bảo nàng không hận, nàng có thể làm được sao?
Dương Quý Phi, hi vọng món quà ta tặng ngươi trước khi ta đi ngươi sẽ thích
Vương Du mỉm cười, chỉ là nụ cười này của nàng mang theo vô vàn oán hận ngút trời.
*****
Hiếu Vũ Đế có một cuộc đời thầm lặng, từ bé đã do chính hoàng hậu sinh ra, thừa nhận ngôi hiệu Thái Tử, sau này cố hoàng đế mất,danh chính ngôn thuận lên ngôi vị hòang đế. Văn võ trong chiều lúc bấy giờ rất bất bình,họ cho rằng thái tử quá ngu dốt,há có thể đảm đương ngôi vị hoành đế nặng nhọc này? Nào ai hay biết vị “thái tử ngu ngốc” kia căn bản là ẩn dấu quá sâu, đó là một người rất nguy hiểm,cực kỳ nguy hiểm luôn đeo trên mình cái mặt nạ ngốc nghếch. Trong một lần theo cha đến dự tiệc, Vương Du vì quá nghịch ngợm nên đã phát hiện ra thái tử tôn quý giả ngốc,sau đó liền bị hắn bắt theo làm thê tử nuôi từ bé. Năm đó,hắn 17 tuổi, nàng 9 tuổi.
Sau đó hắn vin vào cớ là ngốc tử,đem triều chính sắp xếp cho thái hậu một thời gian để tập trung bồi dưỡng nhân lực. Hắn nhận ra nàng là một vị tiểu thư không bình thường,lúc thì giả ngu,lúc thì âm trầm không lường được liền đem nàng theo bên mình. 20 năm nàng từng bước từng bước từng bước mất đi trái tim của mình, còn hắn càng ngày càng bộc lộ sự tàn nhẫn vô tình của hắn trước mặt nàng
“Vương Du, cả đời này thứ duy nhất ta không thể cho nàng là trái tim của ta, nhưng ta hứa sẽ không bạc đãi nàng,tin ta”
Chỉ vì hai chữ “tin ta” của hắn mà nàng sẵn lòng đem gia tộc của mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất chỉ để hắn có cơ hội phản kháng nguyên lão trong triều. Cuối cùng, hắn đăng cơ danh chính ngôn thuận, phong nàng là hòang hậu, đế hậu tương kính như tân,dân chúng vui mừng.
Nàng cười lạnh, đấy là nếu không có Dương Qúy Phi bây giờ xuất hiện.
Nàng ta đúng là kiểu nữ nhân hoàng thượng thích, thông minh, âm độc nhưng lại trung thành. Nàng ta có thể thản nhiên kể những âm mưa thâm độc của mình trước mặt hòang thượng,trùng hợp là những việc nàng ta làm,những người mà nàng ta diệt đều hợp hòan cảnh và đặc biệt hợp ý hòang thượng một cách trùng hợp.
Vào nửa năm trước,Vương Du nàng có thai,là song thai! Vương Du rất vui mừng, hàng ngày nàng đều ôm bụng thủ thỉ với hai đứa con của mình. Thật đáng thương cho hai sinh linh vô tội,cha của chúng lại không trông mong chúng chào đời. Vương gia quá lớn mạnh, đã có một hoàng hậu rồi,không thể có thêm hai hoàng tử nữa, cứ như vậy,hai đứa trẻ này kết cục đã định sẵn không thể ra đời. Dương Quý Phi rất thông minh, nàng ta để nàng (VD) mang thai đến tháng thứ 6, để cho sự khó chịu và bứt rứt của hoàng thượng tăng lên đến đỉnh điểm, rồi một kích trúng 2 con nhạn. Nàng mất con,mất đi khả năng làm mẹ,còn hai đứa con đáng thương của nàng, phụ hoàng của chúng cư nhiên lại thở phào nhẹ nhõm vì sự ra đi của chúng. Dương Phù vì sự việc lần này từ tòng nhất phẩm Thục Phi thăng lên thành chính nhất phẩm Quý Phi. Con của nàng mất được 1 tháng, hoàng thượng đã vội vã mang một tờ thánh chỉ đến Trúc Hiên cung của nàng ta, khen nàng ta hiền lương thục đức, đoan trang nhã nhặn, phong làm quý phi. Vương gia của nàng càng ngày càng bị hoàng thượng chiếm đoạt đến mức chỉ còn có thể duy trì hơi tàn, còn Dương gia của nàng ta càng ngày càng thăng tiến, phụ than của nàng ta chỉ còn cách chức thừa tướng một bước.
Hàng ngày nàng ta đều thổi vào tai hoàng thượng những lời đặt điều xấu xa về ta, ban đầu hoàng thượng còn không tin, lâu dần “nước chảy đá mòn”, hắn đã quên mất tính cách của nàng, quên đi sự tốt đẹp của nàng, quên đi những tháng ngày mà cả nàng và hắn vì đi chiêu mộ nhân lực mà băng đèo lội suối, bắt cá săn thú nhóm lửa ăn thô sơ trên những cánh đồng nhưng tâm trí luôn hào khởi vì tương lai
Chàng còn nhớ không?
Đỉnh điểm là vào ngày hôm qua, khi cái thai mà nàng ta tằng tịu với người khác bị sảy mất, nàng ta một mực khóc lóc nói với hoàng thượng là do nàng (VD) làm, còn không biết lôi đâu ra một đống chứng cớ chĩa mũi nhọn về nàng
Nàng còn nhớ ánh mắt hắn nhìn nàng khi đó,thất vọng sao?
Ta nói cho chàng biết,đến bản thân ta cũng rất thất vọng về chính mình!
Điều gì đến cuối cùng cũng đến, sang hôm nay một tờ thánh chỉ tự tay hắn viết đem đến Trường Xuân Cung của nàng. Phế hậu? Vậy thì phế đi, nàng cũng đã chán cuộc sống cung cấm đầy dao găm này rồi. Phụ mẫu nnagf đã mất vào tháng trước, Vương gia bây giờ coi như đã bị kẻ khác nắm quyền rồi, nàng cũng không còn vướng bận gì nữa.
Dao Dao bước ra, thấy chủ tử nhà mình còn đang ngẩn người nhìn về phương xa, giọt nước mắt vẫn đọng trên má nàng cũng chẳng buồn lau, Dao Dao nhìn về phía chủ tử đang nhìn, à, là một gốc cây đào….Khoan đã, đó chẳng phải là cây hoa đào mà hoàng thượng đích thân chọn vào ngày phong hậu sao?
Nàng bỗng chốc cay xè mắt,nghẹn ngào nói
“Chủ tử, ngài nặng tình quá rồi”
Vương Du khẽ liếc về phía nàng ta, khẽ lẩm bẩm
“Nặng tình sao? Ừ nhỉ, ta thích chàng cũng đã 20 năm rồi, 20 năm rồi…”
~~~~
Còn