Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 2: Khách Sạn Thanh Đằng 02



“Người mới này……là đang nói về chúng ta phải không?”
Phó Kỳ Đường gật đầu, “Nghe có vẻ không được tốt đẹp cho lắm.”
“Tôi nghĩ đến một quyển tiểu thuyết kinh điển, không biết cậu có đọc nó chưa…”
“Anh nói ?” Phó Kỳ Đường cười, “Đi thôi, xem cái toa số 0 kia có chủ thần hay không.”
Cả hai không có lựa chọn nào khác, dù có suy nghĩ của riêng mình nhưng vẫn đồng thời im lặng đi tới đầu tàu.

Số trên toa tàu đang giảm dần, chỉ chốc lát sau đã đi tới toa số 0.

Cửa của toa số 0 là cửa kính hai chiều, qua lớp kính mờ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người đang đứng hoặc ngồi bên trong.

Phó Kỳ Đường đang định nhìn kỹ lại thì phía sau có tiếng bước chân, kèm theo tiếng thở dốc rõ ràng.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam đậm, thân hình mập mạp đang chạy tới đây.

“Này, chờ một chút!” Người đàn ông thấp bé đuổi theo.

Anh ta tự giới thiệu mình là Từ Vĩ Quang, vẻ mặt vừa lo lắng vừa nghi hoặc, “Tôi nghe phát thanh nói rằng phải tập hợp, đây là toa số 0 phải không? Đây là chổ nào vậy, cái người soát vé vừa nãy…!còn có toa xe của tôi…!Không đúng, các người là ai, hành khách? Hay là nhân viên trên tàu? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Nói xong lời cuối cùng, Từ Vĩ Quang trở nên nói năng lộn xộn, Tô Úy nhất thời không biết giải thích với anh ta như thế nào, nhanh chóng hướng Phó Kỳ Đường nháy mắt ra hiệu.

“Chúng tôi cũng giống như anh, nghe thấy phát thanh và chạy tới đây.

Nhưng tôi nghĩ ở đây sẽ có ai đó sẽ biết tình huống này.” Phó Kỳ Đường chỉ vào cửa kính, “Đi vào trước rồi nói sau.”
Lúc cậu đang nói thì Tô Úy đã đi tới đi lui trước cửa, nghi hoặc nói: “Sao lại không mở được, nó giống hệt cửa của cửa hàng tiện lợi, chẳng lẽ không phải tự động?”
Phó Kỳ Đường quay đầu lại quan sát tỉ mỉ thì thấy một thiết bị giống máy cảm ứng ở cạnh cửa, “Phải xác minh thân phận mới được vào, tương tự như thẻ ra vào.

Vì đang trên tàu, nên tôi đoán là cái này.”
Phó Kỳ Đường lấy vé ra, quẹt một cái vào máy cảm ứng phía trước.

Chỉ một thoáng, hai cửa kính dường như tan ra, nhanh chóng lùi sang hai bên, lộ ra toàn bộ lối vào của toa số 0.

Hóa ra đây là một phòng họp.

Bên trong có mười bảy, mươi tám người.

Lúc này họ đang tụm năm tụm ba ghé vào nói chuyện cùng nhau, nghe thấy cửa toa mở, bọn họ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình, không để ý tới ba người Phó Kỳ Đường.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo một cặp kính vàng trên sóng mũi đi tới, anh ta đẩy kính cười, “Tới rất nhanh, hai người có tố chất tốt nhất trong đoàn này.

Tự giới thiệu một chút, tôi là Tống Dục, là hành khách của toa số 16.”
Là giọng nói trong loa phát thanh lúc nãy.

Nghe thấy lời thoại kinh điển này, Phó Kỳ Đường và Tô Úy liếc nhìn nhau.

Người phía sau khó tin nói: “Quả thật là a?!”
Tống Dục nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Các cậu biết quyển sách này à, tôi tưởng rằng những người trẻ tuổi hiện nay chưa từng đọc cuốn tiểu thuyến này chứ.”
Tô Úy: “Đương nhiên là tôi đã đọc rồi, đây là tác phẩm vô hạn lưu đầu tiên.”
“Vô hạn khủng bố cái gì? Mấy người rốt cuộc đang nói gì vậy? Người nào có thể giải thích một chút được không, người kiểm vé quỷ quái kia cùng với toa tàu giống hệt nhà tôi là như thế nào?!” Từ Vĩ Quang nói.

Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn về phía Tống Dục.

Tống Dục ho khan một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi nghiêm mặt nói: “Vì mười phút nữa đoàn tàu sẽ đến trạm nên tôi nói ngắn gọn tình hình hiện tại.

Các cậu chỉ cần biết và nhớ kỹ là được, không được hỏi, nếu có thể sống sót đến điểm dừng tiếp theo, sẽ có cơ hội đặt câu hỏi trong tương lai.”
“Ý cậu là gì?” Từ Vĩ Quang cảm thấy có điều gì đó không đúng, nôn nóng hỏi.

Tống Dục lại phớt lờ anh ta, tự giác giới thiệu.

“Đã xem qua tiểu thuyết vô hạn lưu đi? Nhân vật chính vì một lý do nào đó mà tiến vào một không gian không thuộc về thế giới thực, và sau đó bị một thế lực bí ẩn nào đó ném vào thế giới khác để hoàn thành nhiệm vụ, chiến đấu để tranh thủ cơ hội sống sót.

Các cậu chính là đang gặp phải tình huống này.”
Quả nhiên.

Trực giác linh nghiệm.

Phó Kỳ Đường coi như bình tĩnh mà gật đầu, tiếp tục lắng nghe.

Theo lời Tống Dục nói, những hành khách trên tàu đều là những người chơi được lựa chọn, và mỗi trạm tàu dừng lại là một thế giới phó bản.

Những “thế giới phó bản” này đầy rẫy những tồn tại khủng bố khác nhau – hầu hết chúng đều là quỷ.

Nhiệm vụ của người chơi là sống sót tới khi tàu đến lần nữa.

Khi người chơi bước vào thế giới phó bản, mọi thứ họ trải qua sẽ đồng thời được phát sóng trực tiếp, mang đến thú vui cho một số “khán giả” đặc biệt.

Bởi vì loại hình phát sóng trực tiếp này là thực tế, có mức độ tương tác nhất định, nên sẽ có đạn mạc*.

(*Đạn mạc là dòng chữ chạy ngang qua màn khi khi livestream.)
Với tư cách là “chủ bá” có thể cùng đạn mạc tương tác, hoặc cũng có thể không để ý tới họ.

Không có quy định về vấn đề này.

Mà mỗi lần ở thế giới phó bản sống sót trở về thì được thưởng 100 điểm tích phân sinh tồn.

Mặt khác, ở trong phó bản tìm được manh mối để phá án, đánh lùi hoặc chạy trốn thành công từ trong tay ác quỷ, đều sẽ được thưởng điểm tích phân tương ứng.

Những điểm tích phân này dùng để đổi các loại đạo cụ đặc biệt, mà các loại đạo cụ này là không thể thiếu để thông quan phó bản.

Ngoài ra, có một vài phó bản có thể có đạo cụ đặc thù của cốt truyện.

Những đạo cụ này có thể tạo ra phó bản và người chơi tự mình đi khám phá.

Mỗi khi phó bản kết thúc, “khán giả” sẽ bỏ phiếu chọn ra MVP của màn chơi, và người này sẽ được ngầm thừa nhận là trưởng nhóm trong phó bản tiếp theo.

“Tôi không khuyến khích những người mới đi khám phá đạo cụ, mặc dù điều này rất thú vị, nhưng nó vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cần có đủ vận may.” Cuối cùng Tống Dục kết luận.

“Éc, vậy tôi được nè, tôi cảm thấy vận may của tôi vẫn còn xài được,” Tô Úy lập tức phân tích bản thân, “Thành tích học tập của tôi tốt lắm, lớn lên cũng không kém phú nhị đại.”
“Tôi từng trúng số…!Số tiền vừa đủ để trả khoản tiền đặt trước cho căn nhà…” Từ Vĩ Quang nói một cách yếu ớt.

Phó Kỳ Đường cảm thấy mình thật thất bại, khó khăn lắm mới có cơ hội ghi hình cho một chương trình nổi tiếng, vậy mà giữa chừng lại lên tàu.

Thật sự là không có gì tốt đẹp mà nói.

“Có thể hỏi một vấn đề ngoài lề hay không? Chỉ một câu hỏi.”
Đợi đến khi Tống Dục giới thiệu xong tình huống cơ bản, Phó Kỳ Đường cười híp mắt giơ tay lên, trông như một học sinh tiểu học nhu thuận.

Tống Dục sửng sốt một chút, “Nhìn cậu bộ dạng đẹp mắt, chỉ được một câu, hỏi đi.”
“Có bao nhiêu người trên tàu? Hành khách sớm nhất lên tàu đã ở đây bao lâu?”
“Khi đầy đủ là 32 người, mỗi toa là một người.

Nhưng bây giờ tính luôn các cậu thì chỉ có 25 người.

Còn người lên đây lâu nhất,” Tống Dục có chút chần chờ, “Nói thật tôi cũng không biết rõ tình hình của anh ta lắm, nhưng có lẽ anh ta tới nơi này cũng gần ba năm.”
“Ba năm còn chưa xuống xe, mẹ nó đây là chuyến tàu dài Pro a.” Tô Úy phun tào.

“Tống Dục, người mới đến đã được chỉ bảo tốt chưa? Sắp hết thời gian rồi.” Miêu Anh ngồi trên ghế sô pha đơn bên trong hỏi.

Cô ta có mái tóc xoăn màu nâu đỏ, cả người nhìn qua khí thế mười phần.

Trước ánh mắt tò mò của ba người mới đến, Miêu Anh vẫy tay, “Lại đây tự giới thiệu đi, tuy không có tác dụng gì, nhưng nếu các cậu chết ở phó bản sau, ít nhất thì còn lưu lại tên.”
“Cô ấy nói đúng.” Tống Dục nhún vai.

“Chào mọi người, tôi là Phó Kỳ Đường,” Mặc dù cậu chỉ là một nghệ sĩ tuyến tám, nhưng sợ đám đông là không thể xảy ra, Phó Kỳ Đường tự nhiên chào mọi người ở đây, “Mới đến, mong mọi người chiếu cố.”
“Tôi là Tô Úy,” Tô Úy gãi đầu, cảm thấy mình cũng cần nói gì đó, nghẹn một lát: “Tôi cũng vậy.”
“Phụt…” Dịch Văn Văn không nhìn được cười lên, trông cô ấy giống như một học sinh cấp ba với mái tóc ngắn và một chiếc kẹp tóc hình cà rốt được ghim trên đầu.

“Các anh thật thú vị.

Tôi là Dịch Văn Văn, toa xe số 18.”
“Tôi là toa xe số 6.” Phó Kỳ Đường nói.

“Số 6? Đây là toa tàu tử vong nổi tiếng.”
Phó Kỳ Đường nhíu mày, “Vì sao lại nói như vậy?”
“Các hành khách toa số 6 đã một vòng tham quan trong ba phó bản liên tiếp, hy vọng anh có thể sống lâu hơn một chút,” Dịch Văn Văn nói một cách chân thành, “Hiếm khi gặp được người đẹp trai như anh, nên sống thêm mấy vòng đi.”
Tầm mắt Dịch Văn Văn rơi vào người Phó Kỳ Đường, từ đôi chân thẳng tắp đến vòng eo thon nhỏ, rồi chuyển hướng đến bờ vai rộng và hầu kết nhô ra, cuối cùng nói: “Đẹp trai như vậy mà tới chổ này thật sự là quá đáng tiếc, quỷ lại không có thẩm mỹ…!Ủa, sao càng nhìn anh tôi càng thấy quen mắt? Chị Miêu Miêu, chị nói xem?”
Miêu Anh nghe vậy quay đầu nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường, ánh mắt lóe lên một cái, lắc đầu nói, “Chưa từng thấy.”
“Thật sao? Nhưng em cảm thấy có một chút quen mắt, lẽ nào những người đẹp trai nhìn qua đều giống nhau sao?”
Phó Kỳ Đường nâng tay sờ mặt của mình, ánh mắt giả vờ lơ đãng lướt qua Miêu Anh, có chút suy tư, “Có phải lúc trước cô từng thấy tôi trên tivi hay không? Tôi từng đóng một vài bộ phim, ừm, miễn cưỡng xem như là một diễn viên đi.”
“Oa, thật là một minh tinh a, thảo nào anh đẹp trai như vậy!” Dịch Văn Văn hào hứng hỏi, “Nhưng mà miễn cưỡng xen như là có nghĩa gì?”
Phó Kỳ Đường bật cười, “Bởi vì kỹ năng diễn xuất của tôi không được tốt lắm.”
“Anh thật là thú vị, nếu lần này anh có thể sống sót thì cho tôi xin chữ ký đi, tôi chưa từng có chữ ký của người nổi tiếng —Phó Kỳ Đường, là ba chữ nào?”
“Phó trong Phó Tác Nghĩa, Kỳ trong cầu nguyện—”
“Phó Kỳ Đường?!”
Tạ Nhất Minh vừa vào cửa đã bước nhanh tới, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phó Kỳ Đường, ngay lập tức vẻ ngạc nhiên này đổi thành trào phúng, như vết mực lan ra trên khuôn mặt anh ta.

“Thật sự là cậu, làm sao, cậu là người mới lần này à?
Tạ Nhất Minh có khuôn mặt bình dân, dáng người cũng bình thường, nhất thời Phó Kỳ Đường không nhớ mình đã quen anh ta ở thời điểm nào, vì vậy cậu chỉ hơi nhướng mày, không nói gì.

“Xem ra Phó đại minh tinh đã quên hết chuyện nắm đó ra tòa với tôi.” Tạ Nhất Minh từ trong lỗ mũi xì một cái, giọng điệu đầy châm chọc, “Quý nhân hay quên chuyện xưa, haha.”
“Anh Tạ, anh và Phó Kỳ Đường trước đây có quen biết sao?” Dịch Văn Văn cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, dè dặt hỏi một câu.

Tạ Nhật Minh là một người chơi thâm niên đã lên tàu nửa năm trước, thường có thái độ không tốt với người mới, đặc biệt đối với phụ nữ càng ác liệt hơn.

Dịch Văn Văn mặc dù có Miêu Anh che chở, nhưng vẫn có chút sợ anh ta, thấy anh ta với Phó Kỳ Đường có thù cũ, không khỏi thay người sau lo lắng.

Tuy cô và Phó Kỳ Đường cũng mới quen nhau, nhưng Phó Kỳ Đường rất đẹp trai á.

“Ngại quá*, anh nói là tôi kiện anh?” Phó Kỳ Đường đã tìm trong trí nhớ mình, nhưng vẫn không nhớ rõ.

(*Gốc là 不好意思 /buhaoyisi/, nó có nghĩa là xin lỗi giống 对不起 /duibuqi/, nhưng nó không mang nghĩa xin lỗi khi làm sai, mà nó là thể hiện sự lịch sự.

Ví dụ như 不好意思,我得走了。/bùhǎoyìsi, wŏdĕizŏule/: Xin lỗi/ Ngại quá, nhưng tôi phải đi rồi.

Nên ở đây mình dùng từ ngại quá.)
“Tôi thây kỹ thuật diễn xuất của cậu khá tốt đó, so với năm đó tiến bộ hơn nhiều, diễn như bây giờ không phải rất đỉnh sao?” Tạ Nhất Minh cười lạnh, “Để tôi nhắc cậu một chút, ba năm trước lúc cậu mới tốt nghiệp, một người nghiệp dư không biết gì chẳng hiểu tại sao lại ký hợp đồng với Giải trí Tinh Quang…”
“À, nhớ rồi,” Phó Kỳ Đường bỗng nhiên ngộ ra, “Là anh, Giải trí Bát Công!”
Những người lặng lẽ lại gần để hóng chuyện: “???”
Việc này nói cũng đơn giản, ba năm trước Phó Kỳ Đường vừa mới tốt nghiệp đại học, tình cờ bị người chiêu mộ phát hiện nên đã ký hợp đồng với công ty giải trí hàng đầu của giới, Giải trí Tinh Quang.

Không bao lâu thì có tài nguyên thời trang khá tốt, điều này khiến nhiều người rất tò mò về lai lịch của cậu, biên soạn ra vài phiên bản Phó Kỳ Đường khiến cậu không nhịn được cười.

Trong đó kỳ quái nhất là nói cậu được Tề Chấn, 69 tuổi, ông chủ sau màn của Giải trí Tinh Quang bao dưỡng.

Tề Chấn mất vợ từ thời còn trẻ, sống độc thân từ đó, đến lúc già rồi bị cậu bẻ cong, vì cậu vung tiền như rác, hết sức nâng đỡ.

Phó Kỳ Đường không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ cảm thấy mắc cười, nhưng Tề Chấn lại không chấp nhận bị kẻ xấu thêu dệt, quay đầu để phòng pháp vụ của công ty tăng ca, kiện blogger bịa đặt lúc đó là “Giải trí Bát Công”.

Không nghĩ tới ẩn sau lớp ngoài* của “Giải trí Bát Công” là Tạ Nhất Minh đang đứng trước mặt, thật là trùng hợp.

(*Ông Minh này là kiểu núp sau cái danh blogger để đi bôi đen người khác.

Lời edit: Bịa chuyện bôi đen người ta thì bị kiện là đúng ròi mà giờ sân si là sao dị anh, tánh kì:DD)
Phó Kỳ Đường suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút, “Người quyết định phát công văn luật sư không phải là tôi, năm đó tôi không có quyền gì để yêu cầu phòng pháp vụ làm việc cho tôi, ừm, thì hiện tại cũng không có.”
“Bây giờ cậu đem nồi cho Tề Chấn đội không thấy quá muộn sao?” Khóe miệng Tạ Nhất Minh nhếch lên, lộ ra một nụ cười ác ý, “Chắc cậu cũng biết đây là đâu đi? Tàu sẽ tới trạm sớm thôi, tốt nhất là từ giờ cậu nên cầu nguyện một lát nữa đừng bị phân tới đội của tôi.”
Anh ta nói xong, tràn ngập ác ý mà đưa ngón tay cái vạch ngang cổ, sau đó vỗ vai Phó Kỳ Đường.

“Thời gian của cậu đang đếm ngước, quý trọng đi.”
Tạ Nhất Minh vừa đi, Tô Úy cùng Dịch Văn Văn liền xông tới.

Cả hai trông có vẻ lo lắng, nhưng chưa kịp nói gì thì đoàn tàu vốn đang êm ả bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.

“Sắp đến rồi.”
“Hy vọng lần này có thể sống sót trở về.”

“Haizzz…”
“Nhanh lên, chúng tôi cũng đi qua, tàu sắp đến trạm rồi.” Nhìn mọi người dồn dập đi về phía sâu trong toa, Dịch Văn Văn gấp gáp nói.

Phát thanh của tàu lại vang lên, nhưng lần này là âm thanh máy móc không có bất kì cảm xúc nào.

“Quý khách thân mến, chuyến tàu G0101 vô hạn sắp vào trạm, quý khách vui lòng đến khu vực hướng dẫn để xem thông tin điểm đến lần này, cảm ơn quý khách đã hợp tác, chúc quý khách…!Có một hành trình vui vẻ.”
Khi nói tới bốn chữ “có một hành trình vui vẻ*”, rõ ràng loa phát thanh dừng một chút, loại dừng có ý tứ sâu sa này làm cho người nghe cảm thấy rất khó chịu.

(*Gốc là 旅途愉快 có 4 chữ.)
Trên tường cuối toa tàu có bốn màn hình, không có hình ảnh nào, nhưng những bông tuyết không ngừng nhấp nháy làm người ta bất an.

Tất cả hành khách đều tập trung lại trước màn hình và ngẩn đầu nhìn lên, thời gian từng phút trôi qua, vẻ mặt của mọi người càng lúc càng lo lắng.

Bỗng nhiên, bốn màn hình đồng thời nhấp nháy, sau đó danh sách các địa điểm sắp đến và hành khách được công bố.

Chùa ngàn Phật, Mộ hoang Lương Câu, Thị trấn người gỗ…!Khách sạn Thanh Đằng.

Phó Kỳ Đường chú ý tới Từ Vĩ Quang, Tống Dục và Miêu Anh được chia thành một đội, điểm đến của họ là Chùa ngàn Phật.

Mà Tô Úy và Dịch Văn Văn cùng đội, họ sẽ xuống tàu lúc 3:48 phút và đi đến Thị trấn người gỗ.

“Người cuối cùng trong mỗi danh sách thường là MVP của đội ở phó bản trước, ngầm thừa nhận là trưởng nhóm, nhiệm vụ chủ yếu là cố gắng trông nom người mới, miễn là đừng để bọn họn vừa bắt đầu đã biến thành thức ăn cho quỷ, suy cho cùng thì quỷ càng giết nhiều người thì càng mạnh.” Dịch Văn Văn nhỏ giọng giải thích.

Phó Kỳ Đường gật đầu, ở màn hình cuối cùng nhìn thấy tên mình.

3:57 Khách sạn Thanh Đằng: Phó Kỳ Đường, Quý Đào, Trương Nguyên Tích, Viên Phi, Niếp Tiêu Lam, Tạ Nhất Minh.

Mọi người ở đây đều thấy cuộc xung đột nhỏ vửa rồi, lúc này thấy Phó Kỳ Đường cùng Tạ Nhất Minh thật sự bị phân thành một đội, bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại.

“Xem ra chúng ta rất có duyên đó Phó Kỳ Đường, hoan nghênh cậu gia nhập đội của tôi.” Tạ Nhất Minh một chút cũng không che dấu vẻ kêu ngạo cùng giễu cợt trong mắt, đi đến bên cạnh Phó Kỳ Đường, cố ý ghé sát vào tai cậu thấp giọng nói: “Cậu không có gì muốn nói sao?”
“Có,” Phó Kỳ Đường gật đầu, nghiêm túc nói: “Tổng cộng có 25 người trên tàu, nếu tôi đếm không lầm, chỉ có 24 cái tên hiện lên trên màn hình.”
Tạ Nhất Minh sững sờ tại chổ.

Mọi người lúc này mới nhận ra.

“Hình như là còn thiếu một người…”
“Người kia còn chưa tới sao? Anh ta điên rồi, sao dám đến muộn?!”
“Anh ta có cái gì không dám chứ, nếu không sao lại bị gọi là Sói Điên Cung Tử…”
Sói điên công tử*?
(*Chổ này anh thụ tưởng đó là biệt danh nên mình ghi vậy nha.)
Phó Kỳ Đường nhíu mày, nghe như trẻ trâu nhờ?
“Nhìn màn hình, danh sách chưa hiện lên xong!” Dịch Văn Văn chỉ vào màn hình nói to.

Chỉ thấy bốn màn hình vốn đang tĩnh lặng lại lần nữa nhấp nháy, sau phút chốc những bông tuyết biến mất, một cái tên mới xuất hiện ở cuối.

Cung Tử Quận.

Vẻ mặt Tạ Nhất Minh cứng lại, sau đó cảm thấy một lực rất lớn truyển đến từ bả vai, trong nháy mắt bị lật nhào trước khi kịp phản ứng.

“Có duyên với ai, còn có, đội của người nào? Tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.” Người mới đến lười biếng nói, vừa nói vừa thu tay lại, quay người vừa vặn lọt vào tầm mắt tò mò của Phó Kỳ Đường.

Người nọ khóe miệng giương cao, không chút nào quan tâm tới náo động mà mình gây ra, như không có chuyện gì cười nói: “Đừng để ý tới tên ngu ngốc kia, chào mừng tham gia vào đội của tôi, tôi là Cung Tử Quận.”
– ———
Tác giả có lời muốn nói:
Cung Tử Quận: Là Sói Điên Cung Tử Quận, chứ không phải là Sói Điên công tử* Quận, bực mình.jpg
Phó Kỳ Đường: Hahaha!
(*Chổ này tác giả chơi chữ, họ anh công Cung Tử 宫紫, còn công tử 公子, hai từ phát âm giống nhau, đều là /gōng zǐ/, nhưng 公子 là kiểu công tử nhà giàu.)
———-
Đôi lời muốn nói của edit:
Các bạn ơi, biệt danh của anh công là Sói Điên, sau này sẽ được nhắc đến rất nhiều.

Các bạn muốn tui dùng từ hán việt là Phong Lang cho ngầu hay vẫn dùng từ Sói Điên.

Mọi người góp ý nha ^^..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.