Xuất viện, Giang Tĩnh Bạch ghé qua nhà trước, sau đó cùng trợ lý Tiếu chạy không ngừng nghỉ đến công ty.
Trên xe, trợ lý Tiếu nói với Giang Tĩnh Bạch, La Khải Hào vẫn chưa chịu đi, kiên trì muốn gặp cô, vì không biết cô đang ở bệnh viện nào, hắn vẫn luôn làm ầm với thư ký đòi biết địa chỉ.
Dáng vẻ có chút vô lại, nhưng các thư ký cũng không dám dùng sức mạnh, chỉ có thể đùn đẩy nói không biết.
Giang Tĩnh Bạch nghe xong, khẽ gật đầu: “Trước khi họp ban giám đốc, gặp hắn một lần.”
Trợ lý Tiếu trả lời: “Vâng, Giang tổng.”
Giang Tĩnh Bạch tựa lên cửa sổ xe, về nước được một tháng, thời tiết đã chuyển từ ấm áp sang hơi lạnh, cây khô lá vàng cũng nhiều hơn, cô thu lại ánh mắt nhìn bên ngoài, dặn dò: “Sau khi cuộc họp kết thúc, gọi cô Bạch đến văn phòng của tôi.”
“Cô Bạch?” Trợ lý Tiếu nhìn cô: “Giang tổng muốn hỏi về chuyện tham gia chương trình của cô Ngư sao?”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn máy tính bảng, đầu ngón tay khẽ động, nhỏ giọng: “Ừ.”
Trợ lý Tiếu cúi đầu, cô biết rõ chuyện Ngư Hi tham gia chương trình.
Lại nói tiếp, Bạch Vũ Đường có thể thỏa thuận được với tổ chương trình, vẫn là nhờ Giang Tĩnh Bạch mượn quan hệ từ Hồ tổng.
Tình cảnh bây giờ của Ngư Hi ở công ty cực kỳ lúng túng, tuy rằng từ ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác thường, nhưng mọi người đều ngầm biết, phía trên đang chèn ép, thông cáo bị tạm ngừng, chương trình không lên được, quảng cáo lần lượt giải ước, trợ lý Tiếu không chỉ một lần nghe được Hồ tổng truyền lệnh cho Giang Tĩnh Bạch, phải thay Ngư Hi đi.
Nhưng cô ấy cũng không chấp hành.
Năm lần bảy lượt, cô cũng dần phát hiện ra, Giang Tĩnh Bạch đối xử rất khác với Ngư Hi.
Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, thấy cô ấy cúi thấp, biểu cảm hờ hững, môi khẽ nhếch lên, nhìn không ra vui buồn.
Khác hoàn toàn so với khi ở bệnh viện hôm qua.
Hôm qua ở bệnh viện, cô cảm giác được Giang Tĩnh Bạch rất dịu dàng, tuy rằng lúc ấy đang không nói chuyện cùng Ngư Hi, nhưng trợ lý Tiếu vẫn có thể cảm thấy khí chất bà chủ thay đổi.
Khi ở cùng Ngư Hi, cô ấy đã thiếu đi sắc bén, cả người đều buông lỏng.
Xe hơi màu đen đến công ty rất nhanh, trợ lý Tiếu mở cửa sau, Giang Tĩnh Bạch bước xuống, dáng người cao gầy, đi giày cao gót mười phân, cao hơn trợ lý Tiếu bên cạnh nửa cái đầu, bước đi không nhanh không chậm, lại khí thế vô cùng.
Đặc biệt là ánh mắt đảo quanh càng áp lực bức người.
La Khải Hào không hiểu sao chột dạ trước ánh mắt này, nhưng nghĩ đến phần điều động nhân sự kia, hắn vẫn gọi: “Giang tổng.”
Giọng nói không quá cung kính, nhưng cũng không còn ngả ngớn, so với trước kia giống như hai người khác nhau, xem ra mấy ngày này hắn đã bị dạy dỗ không ít.
La Khải Hào quả thật đã bị người trong nhà sửa.
Hôm đó hắn uống quá nhiều, nhìn thấy Ngư Hi chỉ muốn rửa sạch nhục nhã trước kia, căn bản đã quên hết những chuyện khác, đến khi tỉnh rượu mới nhớ được, lúc bị đưa đi thì đã sợ đến mất mật rồi.
Giang Tĩnh Bạch nghe đựơc gọi, khẽ gật đầu: “Vào văn phòng nói chuyện.”
“Trợ lý Tiếu, pha hai cốc cà phê.”
Trợ lý Tiếu đứng sau cô nhắc nhở: “Giang tổng, bác sĩ dặn ngài phải chú ý ăn uống, tôi pha cho ngài tách trà đi.”
La Khải Hào cảm thấy những lời này là cố ý nói cho mình nghe, vẻ mặt trầm xuống, vẫn theo sau Giang Tĩnh Bạch vào văn phòng.
“Giang tổng, chuyện điều động nhân sự là thế nào?” Hắn vừa nói vừa đặt văn kiện lên bàn làm việc, Giang Tĩnh Bạch ngồi trước bàn, cúi đầu, tùy tay mở xem, nhìn đến chữ ký của mình, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cổ tay của cô thon gầy, đeo đồng hồ màu bạc, ánh mặt trời nhảy nhót phía trên có chút chói mắt, La Khải Hào nhịn cơn tức sắp phun trào, cắn chặt răng nói: “Không có vấn đề? Cô dựa vào cái gì mà điều tôi đến nước H?”
“Cô có tư cách gì để làm thế?”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ vang, trợ lý Tiếu bê nước đi vào, một ly đặt trên bàn trà, một ly đặt trước mặt Giang Tĩnh Bạch, ly trà bốc lên hơi nước lượn lờ, vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch không còn chân thật, có mở miệng: “Dựa vào cách gì sao?”
“Có tư cách gì sao?”
Giang Tĩnh Bạch nhìn La Khải Hào, chân mày cất giấu sắc bén, ánh mắt trong trẻo, thanh âm trầm thấp lộ ra uy nghiêm: “La tổng thấy thế nào?”
La Khải Hào bị hỏi nghẹn họng vài giây, trả lời: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không đi.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Ngày mai giám đốc chi nhánh mới thay thế anh sẽ nhậm chức, nếu La tổng không đi, vậy tùy anh.”
Nói cách khác, nơi này không còn chỗ cho anh, nếu không đi, ở lại công ty cũng chỉ là người vô hình mà thôi.
La Khải Hào vốn đã bị cơn tức đè nặng, nghe một câu này liền phát hỏa: “Giang Tĩnh Bạch, cô điều tôi xuất ngoại, cậu của tôi có biết không?”
Giang Tĩnh Bạch cười nhạt: “Anh có thể gọi xin chỉ thị của Hồ tổng.”
La Khải Hào nhìn biểu tình vững vàng son sắt, cắn răng, hôm trước được đưa ra ngoài đã bị cậu mắng một trận, bây giờ vẫn đang bị ném vào danh sách đen của ông ta, bằng không đã sớm gọi đến làm ầm rồi.
Giang Tĩnh Bạch này, chính là ỷ vào chuyện cậu của hắn đang ở nước ngoài, nơi này không có ai trị được, nên mới tác oai tác quái như vậy.
Hai người đối mặt nhau, Giang Tĩnh Bạch tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt sắc bén ác liệt không né tránh chút nào, ngược lại, La Khải Hào bị nhìn phải dời tầm mắt đi, cắn răng nói: “Rất xin lỗi.”
Giang Tĩnh Bạch cầm tách nhấp một ngụm trà: “La tổng nói gì?”
La Khải Hào bình tĩnh, vẻ mặt vẫn không thành khẩn: “Tôi nói xin lỗi! Lần trước ở nhà hàng là tôi không đúng, không cẩn thận đập trúng Giang tổng, là lỗi của tôi.”
Giang Tĩnh Bạch còn chưa kịp đáp lời, La Khải Hào lại nói: “Nhưng Giang tổng, việc này rốt cuộc cũng không phải tại tôi, ai biết được cô đột nhiên xông đến.”
Không áy náy chút nào, vẫn ngang ngược vô lý như trước, Giang Tĩnh Bạch nghe đến câu ai biết được cô đột nhiên xông đến, ánh mắt tối đi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Trợ lý Tiếu.”
“Tiễn khách.”
Trợ lý Tiếu lúng túng đứng một bên, vội vàng gật đầu: “Vâng.”
“La tổng, mời đi.”
La Khải Hào giương nanh múa vuốt: “Giang Tĩnh Bạch! Cô có ý gì?!”
“Đừng tưởng điều được tôi sang nước khác là cô có thể ở lại Kính Âu muốn làm gì thì làm! Càng đừng mong có thể độc chiếm được Kính Âu!”
“Nói cho cô biết! Cô không có cửa!”
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, cô vốn đã cao, bước trên giày cao gót, nhìn thẳng vào La Khải Hào.
Trợ lý Tiếu thấy cô đi tới liền lùi nửa bước, nhưng vẫn cẩn thận với hành động của La Khải Hào, dù gì hắn cũng là kẻ có tiền án, La Khải Hào nhìn Giang Tĩnh Bạch đứng trước mặt mình, cười nhạo: “Sao nào? Bị nói trúng rồi?”
Giang Tĩnh Bạch đi đến bên bàn trà, cầm lấy tài liệu điều động nhân sự, quay lại đưa cho La Khải Hào, thấp giọng nói: “Trước khi La tổng chuyển đi, tôi muốn nói một câu với La tổng.”
La Khải Hào nhíu mày, giọng điệu hung hăng: “Nói gì?”
Giang Tĩnh Bạch hé môi: “Trước khi đàm phán tốt nhất nên tìm lợi thế của mình, vậy mới có thể tự tin, người ta nhìn vào cũng sẽ không đến mức chật vật thế này.”
“Trợ lý Tiếu, tiễn khách.”
La Khải Hào ném văn kiện xuống đất, gào thét: “Giang Tĩnh Bạch!”
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, ánh mắt sáng rõ khiến người nhìn tê dại, La Khải Hào vốn đã đầy bụng oán giận, nhưng đứng trước ánh mắt kia lại muốn rút quân.
Được rồi, vẫn phải đi tìm cậu.
La Khải Hào oán hận trừng Giang Tĩnh Bạch, phất tay rời đi.
Trợ lý Tiếu lo lắng nhìn Giang Tĩnh Bạch, vẻ mặt rầu rĩ: “Giang tổng, ngộ nhỡ bị Hồ tổng biết…”
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: “Ông ta đã sớm biết rồi.”
Chuyện điều chức lớn như vậy, chỉ cần thả tin ông ta liền biết, nhưng ông ta cũng không liên lạc với mình, chứng tỏ đã chấp nhận cách làm của mình.
Thực tế, Giang Tĩnh Bạch biết, Hồ tổng đã chuẩn bị từ bỏ quân cờ La Khải Hào.
Nhưng từ bỏ quân cờ này không có nghĩa ông ta không coi La Khải Hào là người nhà, vậy nên mới nói chuyện điều kiện với cô.
Nhưng La Khải Hào cũng không đáng giá được nhắc đến.
Trợ lý Tiếu thấy dáng vẻ trầm tĩnh bình thản của cô, thở phào: “Tôi đi chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp, ngài có việc cứ gọi tôi.”
Giang Tĩnh Bạch đứng trước cửa sổ sát đất: “Ừ.”
Trợ lý Tiếu rời khỏi văn phòng.
Sau khi xuống tầng dưới, nhìn thấy Bạch Vũ Đường đang ngồi trong văn phòng gọi điện thoại, cô gõ cửa, Bạch Vũ Đường cười: “Trợ lý Tiếu, ngọn gió nào thổi ngài đến đây.”
Trợ lý Tiếu khẽ cười: “Giang tổng gọi chị lên.”
Bạch Vũ Đường ngẩn người: “Giang tổng xuất viện rồi?”
“Còn đi làm?”
Trợ lý Tiếu gật đầu, tiếp lời Bạch Vũ Đường: “Đúng vậy, không muốn sống nữa.”
“Được rồi, lát nữa cô ấy phải họp, bao giờ xong chị nhớ lên một chuyến”
Bạch Vũ Đường đáp ứng: “Được.”
Thấy trợ lý Tiếu chuẩn bị đi, Bạch Vũ Đường nói: “Là chuyện về Ngư Hi đúng không?”
Trợ lý Tiếu nhún vai: “Chị lên sẽ biết.”
Bạch Vũ Đường nhìn trợ lý Tiếu rời đi, quay đầu nhìn thông cáo chương trình chồng chất trên bàn, mặt trầm xuống.
Hiện giờ mỗi lời mời gửi đến đều kèm thêm một điều kiện — không cần Ngư Hi.
Nếu mọi việc không thuận lợi, thì bộ phim đang quay có lẽ sẽ là bộ phim cuối cùng của em ấy.
Bạch Vũ Đường hít sâu một hơi, Giang Tĩnh Bạch gọi mình đi lên ở thời điểm này chắc chắn không đơn giản để uống trà tâm sự buổi trưa, hẳn là vì chuyện về Ngư Hi, chỉ là không biết cô ấy nghĩ thế nào, giờ đây Ngư Hi bị mọi chương trình từ chối, thông cáo thì tạm ngừng, còn mấy công ty quảng cáo chưa giải ước cũng đã gửi thông báo không quay đến rồi.
Cô biết, một mặt là hình tượng của Ngư Hi bị ảnh hưởng, mặt khác là bị phía trên chèn ép, vậy nên mới có cục diện như bây giờ.
Ngộ nhỡ, Giang Tĩnh Bạch quyết định thay Ngư Hi ở thời điểm này.
Bạch Vũ Đường không dám nghĩ, lần quật khởi tiếp theo của Ngư Hi sẽ là bao nhiêu năm sau.
Cũng có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội này.
Nhìn một ngôi sao từ từ nổi lên lại rơi xuống trước mắt, cô đặc biệt khó chịu.
Chỉ là tự trách cũng không có ích gì, Bạch Vũ Đường vỗ mặt, lên tinh thần làm việc tiếp.
Một tiếng sau, cô nhận được tin nhắn, là trợ lý Tiếu gọi lên.
Bạch Vũ Đường sửa sang quần áo, trang điểm lại bước vào thang máy, đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Giang Tĩnh Bạch đang cúi đầu đọc tài liệu, Bạch Vũ Đường đi đến trước bàn làm việc, gọi: “Giang tổng.”
“Ngồi trước đi.”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu không nói gì tiếp, Bạch Vũ Đường nhìn xung quanh, đi đến sô pha ngồi xuống, đợi vài phút, Giang Tĩnh Bạch mới đứng dậy đến gần.
Dù sao cũng là bệnh nặng mới khỏi, lại vừa họp một tiếng đồng hồ, sắc mặt Giang Tĩnh Bạch có chút tái nhợt, tuy rằng đã trang điểm, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mệt mỏi, trợ lý Tiếu đưa cà phê cho Bạch Vũ Đường, cô nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn.”
Trợ lý Tiếu cúi đầu: “Giang tổng, nếu không còn việc gì thì tôi ra ngoài trước.”
Giang Tĩnh Bạch phất tay, trợ lý Tiếu rời khỏi văn phòng.
Trước khi đến, Bạch Vũ Đường đã nghĩ kỹ Giang Tĩnh Bạch sẽ nói gì, thậm chí còn nghĩ đến chuyện phải nói phản đối thế nào, nào biết sự thật với suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
“Tình hình trước mắt của Ngư Hi không quá lạc quan, còn phiền cô Bạch để ý nhiều hơn.”
Bạch Vũ Đường kinh sợ: “Vâng.”
“Về phương diện thông cáo, tôi cũng sẽ cân nhắc để hỗ trợ.”
Gương mặt Bạch Vũ Đường lộ vẻ ngỡ ngàng: “Vâng.”
“Tình hình liên lạc với bên Trái Cây Vui Vẻ thế nào rồi?”
Bạch Vũ Đường chớp mắt, nuốt lại tiếng vâng suýt nữa thuận miệng nói ra, sửa lại: “Nếu không có gì thay đổi, trưa mai sẽ gặp mặt.”
Giang Tĩnh Bạch: “Tôi đi cùng các cô.”
Bạch Vũ Đường gật đầu.
Ra khỏi văn phòng, Bạch Vũ Đường nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt rất lâu, thẳng đến khi có thư ký đi vào, cô mới cất bước rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đến khi về đến phòng của mình liền nhắn tin cho Ngư Hi.
— Tình hình của em với Giang tổng bây giờ là thế nào?
Ngư Hi vừa quay xong một cảnh, đang nghỉ ngơi, thấy di động rung lên liền mở xem, đọc được câu hỏi của Bạch Vũ Đường, nhíu mày: Không thế nào cả, sao ạ?
Bạch Vũ Đường trả lời: Không có gì, hỏi chút thôi.
Ngư Hi nhìn mấy chữ trên màn hình, rũ mắt, một lúc sau nhắn lại: Cậu ta đi làm?
Bạch Vũ Đường: Đi làm, vừa mới gặp, sắc mặt rất kém, không biết phải liều mạng như vậy làm gì.
Trước mắt Ngư Hi hiện lên gương mặt tái nhợt, thân mình yếu ớt, tấm lưng thon gầy, không mặc quần áo…
Cô giơ tay vỗ trán, tắt di động.
– ——-
Tác giả có lời muốn nói: Bình thường mỗi truyện viết đến chương bốn mươi năm mươi đều phải bắt đầu giải quyết vấn đề, đột nhiên không biết phải giải thích thế nào, sau đó vẫn muốn nói, hai người trước đây đã không ở bên nhau tám năm, khoảng thời gian này thật sự rất dài rất dài, dài đủ để Ngư Hi phải từ từ cân nhắc có nên ở bên nhau lần nữa không, quá trình tôi luyện của hai người cũng vừa mới bắt đầu, kính xin các độc giả đáng yêu cho hai bạn trẻ một chút thời gian.
– ——-
Boss dặt dẹo level 1 La thiếu gia chân to hơn đầu đã bị tiêu diệt.