Hai mươi bảy Tết, Giang Tĩnh Bạch được nghỉ, cô báo cáo tình hình công ty cùng Hồ tổng, ngày hôm sau tạm ngừng các hạng mục, sau đó toàn công ty nghỉ Tết. Cô tất nhiên cũng vùi mình trong căn hộ.
Ngư Hi đọc kịch bản, cô ngồi cùng, Ngư Hi ăn cơm, cô cũng ăn cùng, đi ngủ thì càng phải quấn lấy nhau. Cuộc sống hai ngày nay của hai cô như chìm trong mật, trong nhà cũng có thêm không ít đồ đạc, ngoại trừ một ít đồ Tết, thấy rõ hơn là một lô rượu đỏ mới được bổ sung vào tủ rượu.
Những thứ vốn chỉ dùng để trang trí nay đã có công dụng khác. Dưới ngón tay của Ngư Hi, vật tầm thường liền hóa thần kỳ. Đương nhiên số lần uống rượu cũng nhiều hơn, Ngư Hi còn say hai lần, bị Giang Tĩnh Bạch dùng cách khác biệt gọi tỉnh.
Hai người vui đùa ồn ào hai ngày, Ngư Hi mới chuyển sự chú ý từ yêu đương sang kịch bản.
Đoàn phim khai máy vào mùng sáu, chương trình ghi hình tập bốn vào mùng ba, vậy là sẽ phải vào đoàn phim ngay khi vừa kết thúc ghi hình, thời gian có chút eo hẹp, cũng may tuy rằng cô đã không xuất hiện trước khán giả nửa năm, nhưng diễn xuất vẫn chưa yếu đi, cũng thong thả rất nhiều.
Đương nhiên — người nào đó không làm phiền thì sẽ thoải mái nhiều hơn nữa.
Không biết vì sao, người ít nói như Giang Tĩnh Bạch lại chủ động xin đi giết giặc, bày tỏ muốn tập diễn cùng cô. Trong phim sẽ có cảnh cô diễn cùng tình nhân, lời thoại khiến người ta đỏ mặt. Mỗi lần nhìn Giang Tĩnh Bạch đàng hoàng nghiêm túc ghi nhớ những lời thoại kia, Ngư Hi luôn nhịn không được muốn đè cô ấy xuống.
Muốn nhìn cô ấy nói những lời kia dưới thân mình.
Từng chữ từng câu.
Sau đó nhìn cô ấy chịu thua, tước vũ khí đầu hàng.
Đương nhiên đó chỉ là cô tưởng tượng, thường thì người trêu chọc trước là cô, người cuối cùng chịu không nổi phải xin tha cũng là cô. Giang Tĩnh Bạch nhìn có vẻ không thường xuyên rèn luyện, vậy mà thể lực không tệ, ít nhất — tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Ngư Hi ửng hồng. Giang Tĩnh Bạch cầm kịch bản vừa đọc xong lời thoại nhìn thấy Ngư Hi cúi đầu trầm tư, không khỏi gọi: “Ngư Hi?”
“Hả?” Ngư Hi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Giang Tĩnh Bạch, mặt lại càng đỏ hơn, cô ho khẽ: “Sao thế?”
Giang Tĩnh Bạch nhìn kịch bản: “Đến cậu.”
Ngư Hi hiếm khi bối rối: “Ừ, được.”
Đọc xong lời thoại, cô hít sâu hai hơi, máy sưởi trong phòng khách ấm đến nỗi khiến cô nóng bức một cách vô cớ.
Giang Tĩnh Bạch thấy Ngư Hi không tập trung, đặt kịch bản xuống, hỏi: “Lát nữa trợ lý Chung đến phải không?”
Ngư Hi muốn đến nhà Hồ Tiểu Tĩnh, Giang Tĩnh Bạch vốn dĩ muốn đưa đi nhưng bị từ chối, Ngư Hi lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy nên không đồng ý, hơn nữa hai người đã ở nhà nhiều ngày không ra ngoài, mọi thứ không phải Chung Thần thì là Tiếu Tri Thu giúp đỡ giải quyết. Ngư Hi thấy Chung Thần chạy qua chạy lại, dứt khoát nổi lên ý nghĩ bảo cô ở lại nhà bên cạnh, dù sao cũng để trống.
Đương nhiên Chung Thần không dám, cô chán sống mới dám ở lại nhà của Giang Tĩnh Bạch.
Ngư Hi vẫn luôn không hiểu vì sao Chung Thần lại sợ Giang Tĩnh Bạch, cho đến khi thấy trợ lý Tiếu cũng có thái độ như vậy trước Giang Tĩnh Bạch mới hiểu ra, vấn đề không nằm ở hai người họ, mà nằm ở chính cô.
Cô yêu Giang Tĩnh Bạch còn không đủ, sao có thể sợ đây.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là.
Giang Tĩnh Bạch đối xử với cô hoàn toàn khác với những người kia.
Nghĩ vậy, Ngư Hi không kìm được cất tiếng cười khẽ, Giang Tĩnh Bạch nhất thời ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên liền bị Ngư Hi ôm lấy mặt mạnh mẽ hôn một cái, rồi nói: “Mình đi thay quần áo.”
Đôi mắt Giang Tĩnh Bạch tràn đầy khó hiểu, nhưng gò má vừa được Ngư Hi hôn lại từ từ được nhuộm hồng.
Mặt như hoa đào, mê người quyến rũ.
Ngư Hi thay đồ xong ra khỏi phòng đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên, không cần nghĩ cũng biết là Chung Thần, nghĩ đến em ấy bình thường nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đều như chuột thấy mèo, Ngư Hi cũng không cho vào. Cô đi giày cao gót, nói với Giang Tĩnh Bạch: “Mình đi đây.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Ừa.”
Ngư Hi vẫy tay rồi quay người mở cửa ra ngoài.
Chung Thần đứng ở bên ngoài, thấy cô đi ra liền hỏi: “Giang tổng đi rồi ạ?”
Buổi sáng cô nhắn tin cùng Ngư Hi, nghe nói Giang Tĩnh Bạch sẽ về nhà ăn Tết nên mới hỏi như vậy, Ngư Hi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Chúng ta đi thôi.”
Chung Thần không hỏi thêm gì, chỉ đi theo bên cạnh. Sau khi mở cửa xe, Ngư Hi gửi tin nhắn chúc mừng năm mới đến Bạch Vũ Đường, sau đó điện thoại nhận được không ít lời chúc từ những người khác, thậm chí những nhóm Wechat bình thường không liên lạc cũng bắt đầu nhắn tin, cô quay lại nhìn mấy bức ảnh đại diện quen thuộc, rồi đặt di động xuống.
Hàn Nghi Tư đã đến từ nửa tiếng trước, gọi cho Ngư Hi như muốn đòi mạng, bằng không giờ này cô vẫn đang ở nhà rồi.
Đến nhà Hồ Tiểu Tĩnh, Chung Thần hỏi Ngư Hi tối có cần mình đến đón không, Ngư Hi suy nghĩ rồi từ chối, mọi khi cô đều trực tiếp ngủ lại đây nếu quá muộn, lần này vẫn chưa biết tình hình thế nào, nhưng nói gì thì hôm nay cũng là ba mươi Tết, bắt Chung Thần chạy qua chạy lại hai bên cũng khiến cô cảm thấy có lỗi, nên dứt khoát trả lời: “Không cần, em về đi, có lẽ buổi tối chị sẽ ở lại đây.”
Chung Thần gật đầu: “Được rồi, em về đây.”
“Có việc thì gọi cho em.”
Ngư Hi cười: “Ờ.”
Lúc sắp vào thang máy, di động của cô lại vang lên, hôm nay bận thật, Ngư Hi vừa cảm thán một câu vừa lấy điện thoại, đến khi nhìn thấy trêи màn hình là cái tên quen thuộc.
Là mẹ cô.
Hai ngày trước Ngư Kinh Đào đã về nước, Thịnh Nhàn lại gọi cho cô hai cuộc, ngay cả Ngư Kinh Đào cũng gọi đến một lần, nhưng Ngư Hi vẫn cắn răng không đi, cô nghĩ, đáng lẽ mình nên làm vậy sớm hơn.
Không phải cô cố ý muốn dùng thái độ tuyệt tình với họ.
Chỉ là cô nghĩ, cần đối xử tốt với bản thân một chút.
Lại một lần cúp điện thoại, Ngư Hi đi vào thang máy, trong thang máy không có tín hiệu, cô cũng không biết Thịnh Nhàn liệu có gọi lại cho mình hay không. Lúc ra ngoài, cô sợ bản thân lại mềm lòng nhận máy, dứt khoát tắt chuông.
Khi đến trước cửa nhà Hồ Tiểu Tĩnh, Ngư Hi đã sắp xếp lại cảm xúc, cô gõ cửa, đứng bên kia là Hàn Nghi Tư, mấy tháng không gặp, cô ấy có chút gầy. Hàn Nghi Tư vừa thấy là Ngư Hi liền nói: “Ôi, con người bận rộn đến rồi.”
Ngư Hi cười chọc cô: “Bận chỗ nào.”
Hàn Nghi Tư quệt miệng: “Bận đóng phim bận yêu đương còn không phải bận hả.”
“Bình thường còn không thèm gọi cho chúng tôi một cuộc điện thoại, ôi…”
Biểu cảm hờn giận, đôi khi Ngư Hi cảm thấy bạn mình rất hợp với diễn xuất, vào sở nghiên cứu hoàn toàn là nhân tài không được trọng dụng!
Nếu phải so sánh, Hồ Tiểu Tĩnh trầm ổn hơn nhiều, dù sao cũng là người đã làm mẹ, tính cách cũng có chút khác biệt so với trước kia. Trước khi đến, Ngư Hi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe cằn nhằn, không ngờ hai cô bạn chỉ trêu ghẹo vài câu, cũng không nói đến chuyện của cô và Giang Tĩnh Bạch.
Cố Hạc không ở nhà, em bé cũng không, Ngư Hi ngạc nhiên, đang định hỏi liền nghe được Hàn Nghi Tư nói: “Cố Hạc đưa con về thăm người thân rồi.”
“Nên tối nay chúng ta không say không về!”
Ngư Hi xua tay: “Sáng mai tôi có quảng cáo.”
Hàn Nghi Tư lại bày ra vẻ mặt u oán: “Xem đi, yêu đương này, làm việc nghỉ ngơi đều đặn này, rượu cũng không uống này.”
“Vậy tôi uống một mình.”
Hồ Tiểu Tĩnh không chịu nổi kiểu nói chuyện này, đá Hàn Nghi Tư một cái, cắn răng nói: “Cậu có tin cậu cứ quái đản thế này là tôi sẽ đá cậu ra ngoài không!”
Hàn Nghi Tư lập tức ngồi ngay ngắn, nịnh nọt cười: “Tin, tôi tin!”
Ngư Hi nhìn hai cô ồn ào, trong lòng dâng lên thỏa mãn.
Không có tình thân thì sao, cô có hai người bạn tốt, tốt hơn hẳn người nhà.
Bữa tối chỉ có ba người vây quanh bàn, tivi bật lên, gala mừng Xuân đang phát sóng, Ngư Hi cúi đầu ăn, nghe Hàn Nghi Tư bên cạnh nói: “Ô, cái anh kia nhìn quen quen.”
“Hi Hi, anh kia trước đây từng hợp tác với cậu đúng không?”
Ngư Hi ngước lên, nhìn chàng trai đang đứng trêи sân khấu hát, quả thật là người đã từng hợp tác với cô, nam chính của Xuân Về Hoa Nở.
Nghe cô nói tên của chàng trai nọ, Hàn Nghi Tư vỗ tay một cái: “Tôi nói mà! Nhìn quen thật!”
“Dù sao cũng phải nói lại, tôi còn tưởng năm nay cậu không thể đón Tết cùng chúng tôi đấy.”
Ngư Hi nhìn cô cầm lon bia khẽ lắc lư, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Hàn Nghi Tư quay đầu nhìn cô, tựa như câu hỏi này của cô vô cùng kỳ lạ.
“Đương nhiên là vì đi show đón năm mới đó.”
“Cậu biết không, mấy đồng nghiệp của tôi đều đoán năm nay cậu lên show cuối năm sẽ như thế nào.”
“Cậu nói…”
Lời còn chưa nói hết, Hồ Tiểu Tĩnh đã đá Hàn Nghi Tư một cái dưới bàn, mắt còn trừng cô. Hàn Nghi Tư uống mấy cốc có chút lâng lâng, nói hết lời mới phát hiện không ổn, liền nói: “Hi Hi…”
Ngư Hi cười: “Tôi không sao.”
Rồi nâng cốc cụng với Hàn Nghi Tư: “Vậy cũng tốt.”
“Ít nhất có thể ở cùng các cậu.”
Hàn Nghi Tư nhìn mắt cô lóe lên một tia u tối, một lần nữa muốn vả miệng mình, nói gì không nói lại nói chuyện này, biết rõ cô ấy đang bị chuyện này gây áp lực, chắc chắn khó chịu, mình còn chủ động nhắc đến, thật sự không biết đúng mực.
Hồ Tiểu Tĩnh thấy Hàn Nghi Tư hối hận, nói với Ngư Hi: “Đúng vậy, cuộc sống mà, có được có mất, không có cách nào lấy được cả hai, vả lại, show cuối năm sao thú vị bằng chúng tôi được.”
“Tắt tivi cho tôi!”
Hàn Nghi Tư lập tức hùa theo: “Tắt!”
Ngư Hi nhìn đôi bạn song ca, nở nụ cười: “Ăn đi.”
Cơm nước no nê, nửa tiếng sau, ba người đều nằm trêи sô pha. Hàn Nghi Tư uống nhiều nhất, tiếp theo là Hồ Tiểu Tĩnh, Ngư Hi chỉ uống ba lon, ba cô gái ngồi trêи sô pha tán gẫu đủ chuyện trời ơi đất hỡi. Hàn Nghi Tư nhìn chằm chằm đèn trêи trần nhà, rốt cuộc hỏi: “Hi Hi, cậu với Giang Tĩnh Bạch thế nào rồi?”
Giọng nói nghiêm túc, cũng không còn vẻ chán ghét khi nhắc tới Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi suy nghĩ rồi trả lời: “Rất tốt.”
Có một người luôn yêu mình trước sau như một.
Thật sự rất tốt.
Tốt đến nỗi khiến khóe môi Ngư Hi khó kìm được mà nâng lên.
Hàn Nghi Tư nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt kia liền thở phào, tuy rằng nói Ngư Hi đã quay lại với Giang Tĩnh Bạch, nhưng giữa hai người họ thiếu mất tám năm cảm tình, tìm lại dễ như nói vậy sao.
Nhưng giờ đây có thể nhìn thấy trêи khuôn mặt Ngư Hi một lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào giống hệt tám năm trước.
Cô ấy vẫn yêu Giang Tĩnh Bạch sâu đậm.
Như bị bỏ bùa.
Hàn Nghi Tư cùng Hồ Tiểu Tĩnh nhìn nhau, lại cười với nhau. Căn phòng yên tĩnh, ngay khi Ngư Hi sắp ngủ gật, cửa bị gõ vang. Hồ Tiểu Tĩnh ngẩn người vài giây lập tức phản ứng kịp, cô chạy đến cửa, nhìn thấy Cố Hạc đang ôm con đứng bên ngoài.
“Sao lại về rồi?”
Cố Hạc đặt túi xuống, em bé đã ngủ, cậu ta nhỏ giọng nói: “Dì bé không ở nhà, anh sợ làm phiền các em, bây giờ mới về.”
Hồ Tiểu Tĩnh nghe vậy phì cười một tiếng: “Anh có bị ngốc không, cứ ở dưới nhà đợi đấy à?”
“Tiểu Nhạc ngủ rồi?”
Cố Hạc gật đầu: “Ngủ rồi.”
“Ngư Hi các cậu ấy đâu?”
Hồ Tiểu Tĩnh chỉ về phía sô pha: “Vẫn ở đây.”
Cô nhướng mày, ban đầu Cố Hạc không về thì phòng chia vừa đủ, giờ đây lại về rồi, Ngư Hi các cậu ấy lại không có nơi để ngủ. Ngư Hi nghe hai vợ chồng trò chuyện liền vội nói: “Tối nay tôi phải về.”
Rồi nhìn về phía Hàn Nghi Tư: “Tôi đưa Tư Tư đi.”
Hồ Tiểu Tĩnh cùng Cố Hạc nhìn nhau: “Hay là cứ ở lại đây ngủ đi.”
“Không cần.” Ngư Hi cười: “Chúng tôi không khách khí.”
Thấy vậy, Hồ Tiểu Tĩnh cũng không nói được gì thêm, đành dặn: “Vậy để Cố Hạc đưa hai cậu về.”
Không đợi Ngư Hi từ chối, cô lại nói: “Là người khác thì tôi không yên tâm.”
Ngư Hi đành gật đầu: “Được rồi.”
Ngư Hi đồng ý rồi lập tức kéo Hàn Nghi Tư đi xuống nhà. Hàn Nghi Tư còn có chút mơ màng, đi bên cạnh Ngư Hi vẫn không quên hỏi: “Hi Hi, đi đâu vậy?”
Ngư Hi nhét cô vào xe: “Đến nhà tôi.”
Hàn Nghi Tư cười ha ha hai tiếng: “Hi Hi cậu muốn qua đêm với tôi à?”
Ngư Hi bị chọc cười, ấn ngón tay lên trán cô: “Nghĩ hay thật!”
Hàn Nghi Tư không chỉ nghĩ hay thật, mơ còn hay hơn, lúc xuống xe liền dán vào Ngư Hi, ôm chặt eo Ngư Hi, nếu không phải Ngư Hi biết rõ cô say thì nhất định cho rằng cô đang mượn cớ sàm sỡ mình.
Không giống Ngư Hi khi say sẽ làm ồn ào, Hàn Nghi Tư uống say sẽ thích ôm ấp, gặp người khác còn thích tỏ tình. Ngư Hi nhớ rõ có một đêm giao thừa, Hồ Tiểu Tĩnh quay lại cảnh cô và Hàn Nghi Tư uống say, trong video cô mãnh liệt khóc lóc nói xấu Giang Tĩnh Bạch với không khí, Hàn Nghi Tư bên cạnh thì mê gái mãnh liệt tỏ tình, hết tỏ tình với cô lại tỏ tình với Hồ Tiểu Tĩnh một cách thắm thiết hết sức cảm động. Sau đó đoạn lịch sử đen tối này khiến Hồ Tiểu Tĩnh cười đủ nửa năm.
Sau khi đến chung cư, Cố Hạc hỏi Ngư Hi có cần mình đưa lên không, Ngư Hi từ chối: “Không cần đâu, tôi đỡ cậu ấy lên được.”
“Cậu về sớm chút đi.”
Cố Hạc không thể làm gì hơn là quay lại trêи xe, vẫy tay nói tạm biệt với cô.
Ngư Hi đỡ Hàn Nghi Tư vào thang máy, nghĩ cũng may hôm nay Giang Tĩnh Bạch về nhà.
Hàn Nghi Tư đứng trong thang máy không vững, ôm eo Ngư Hi, thân mình từ từ trượt xuống như không có xương. Ngư Hi bất đắc dĩ đỡ cô dậy, thật vất vả mới đến tầng mười bảy, cô lập tức ôm Hàn Nghi Tư ra khỏi thang máy.
Cửa mở ra, trong nhà không tối tăm như cô tưởng, ngược lại có ngọn đèn đang phát ra ánh sáng lờ mờ. Ngư Hi khó hiểu, vừa nhíu mày, lập tức gặp được Giang Tĩnh Bạch đi ra từ phòng ngủ.
Ừm.
Nói sai rồi.
Là Giang Tĩnh Bạch cẩn thận chưng diện.
Đồ ngủ mỏng manh, tóc dài tùy tiện xõa sau lưng, đường nét thanh tú đứng đắn, nhìn kỹ, lại còn trang điểm nhẹ nhàng.
Có điều cô không rảnh để ngắm.
“Sao cậu lại ở đây?”
Giang Tĩnh Bạch nghe được giọng nói liền ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi thoáng thay đổi, cô hé môi hỏi: “Không nhận được tin nhắn của mình sao?”
Lúc này Ngư Hi mới nhớ đến điện thoại đã sớm bị mình tắt chuông, cô lắc đầu: “Không có.”
Vừa dứt lời, Hàn Nghi Tư cử động, cô vốn đang treo trêи người Ngư Hi, nghe được thanh âm liền đứng thẳng dậy, nhìn Ngư Hi, rồi lại nhìn sang Giang Tĩnh Bạch, sau đó cười nói: “Hi Hi à, người đẹp này là tìm cho tôi hở?”
“Cậu tốt với tôi thật, còn biết dạo này tôi đang cô đơn lạnh lẽo.”
Ngư Hi chưa kịp nói gì, Hàn Nghi Tư đã tự mình tiến lên, cô kéo hai tay Giang Tĩnh Bạch, thì thầm trong miệng: “Eo, đủ thon. Da, đủ trắng. Chân, đủ dài.”
“Tuyệt vời, cậu tìm ở đâu ra thế?”
Nói rồi lại tiến đến trước mặt Giang Tĩnh Bạch: “Khuôn mặt này…”
“Sao nhìn quen vậy?”
Ngư Hi lập tức đi đến nhỏ giọng nói: “Tư Tư, tôi đỡ cậu ngồi xuống.”
Hàn Nghi Tư gật đầu, bị Ngư Hi kéo đến sô pha ngồi xuống, không nhúc nhích mấy giây, rồi đột nhiên quay đầu, cắn răng hung dữ nói: “Tôi nhớ ra rồi, đây không phải tên phụ bạc Giang Tĩnh Bạch sao!”
Ngư Hi:…
Căn phòng nhất thời yên tĩnh, bầu không khí trở nên lúng túng, Ngư Hi vừa định nói chuyện với Giang Tĩnh Bạch liền thấy khóe môi cô nâng lên thành một vệt cười. Ngư Hi giận dỗi: “Cậu cười gì?”
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, giọng nói vui vẻ: “Mình cười cậu và Hàn Nghi Tư.”
“Đúng là bạn thân.”
Ngư Hi:…
Lời này sao nghe thế nào cũng không đúng đây?
– ——-
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Nghi Tư: Tối hôm qua tôi đã làm gì?
Ngư Hi: Cậu tỏ tình với tôi.
Hàn Nghi Tư: Đậu!
Ngư Hi: Sau đó tỏ tình với Giang Tĩnh Bạch.
Hàn Nghi Tư: Má!
Ngư Hi: Sau đó lôi kéo bọn tôi đòi ngủ chung.
Hàn Nghi Tư: Đậu má!