Em xong chưa?”
“Xong rồi.”
Vừa nghe thấy câu trả lời của Diệp Băng Hy, Tiêu Phong đã bế bổng cô lên.
“Xuống ăn cơm thôi!” Tiêu Phong cười nói.
Diệp Băng Hy ngơ ngác. Anh lại bế cô xuống nhà ăn cơm?
Từ đây xuống nhà phải đi qua một đoạn cầu thang rất dài đấy! Cô dựa sát vào ngực anh:
“Mới sáng ra em chưa muốn rơi răng đâu đấy!” Diệp Băng Hy nhắc nhở.
Tiêu Phong được thế, liên tục trêu ghẹo cô, thỉnh thoảng lại giả vờ buông tay doạ ngã cô. Diệp Băng Hy sợ hãi càng ôm chặt lấy anh hơn. Cô khẽ đánh vào ngực anh:
“Anh có thôi đi không hả? Cho em xuống, đi cùng anh còn sợ hơn chơi tàu lượn siêu tốc nữa. Em còn muốn dùng tay để ăn cơm, dùng chân để đi mua đồ ăn chứ chưa muốn vào bệnh viện bó bột đâu.”
Tiêu Phong nghe xong không khỏi buồn cười. Cô nhóc này sao suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn vậy? Đúng là bó tay!
Mấy người hầu nhìn thấy Tiêu Phong ôm Diệp Băng Hy xuống thì há hốc mồm kinh ngạc. Không ngờ, thiếu gia ngày thường lạnh lùng của bọn họ lại có lúc ấm áp đến vậy sao.
Phong ba, Phong mẹ đã ngồi ở bàn ăn chờ sẵn. Thấy cảnh tượng này Phong mẹ không khỏi thích thú, tươi cười hớn hở:
“Hai đứa mau lên lại ăn sáng! Đồ ăn sắp nguội rồi đây này?”
Diệp Băng Hy đối diện với nhiều người như vậy trong hoàn cảnh này không khỏi xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tiêu Phong nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế đã được Phong ba kéo sẵn ra.
“Xem ra con trai mẹ lớn thật rồi, đã biết quan tâm đến người phụ nữ khác rồi. Tiểu Hy, con xem từ nhỏ đến giờ đã bao giờ thấy nó dẫn cô bạn gái nào về nhà đâu. Bác với bác trai còn tưởng nó không bình thường, biết đâu lại 3D, bây giờ xem ra có thể yên tâm rồi.”
Tiêu Phong đang ăn cơm mà bị hai chữ “3D” làm cho sặc cả cơm.
“Mẹ à, mau ăn cơm đi! Mẹ muốn con trai mẹ ế vợ à mà bêu xấu con trước mặt con dâu tương lai của mẹ thế hả?” Tiêu Phong hậm hực nhắc nhở Phong mẹ. Còn đâu hình tượng “soái ca lạnh lùng” mà trước giờ anh dày công gây dựng nữa? Tất cả đã sụp đổ, nhưng là sụp đổ từ khi anh bắt đầu gặp Diệp Băng Hy.
Diệp Băng Hy chứng kiến một màn đấu khẩu giữa hai người bọn họ mà cảm thấy thật hạnh phúc. Phải chi lúc nào cuộc sống cũng được như vậy! Hai từ “hạnh phúc” chỉ đơn giản là thế thôi, chẳng cần phải thứ gì quá xa xỉ.
“Hai mẹ con bà còn không ăn đi! Đồ ăn sắp nguội hết rồi này. Tiểu Hy, con với bác cứ ăn trước đi, kệ Phong mẹ với Tiêu Phong. Dù sao, hai người đó mỡ dày, nhịn ăn một bữa cũng không sao.” Phong ba vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Diệp Băng Hy, vẻ mặt thờ ơ dường như chẳng quan tâm gì đến cuộc xung đột bên cạnh.
Phong mẹ nghe thấy hai từ “mỡ dày” phát ra từ miệng Phong ba thì xù lông lên, đánh một cái vào tay ông.
“Ông to gan nhỉ? Còn dám bảo tôi mỡ dày. Chẳng qua là tôi chỉ dự trữ mỡ để mùa đông tự sưởi ấm cho mình thôi, chứ con tép khô như ông đâu thể sưởi ấm cho tôi được.” Phong mẹ giận dỗi lẳng lặng ngồi ăn một mình, chẳng thèm đoái hoài gì Phong ba.
Phong ba cười thầm. Phong mẹ tuy đã hơn năm mươi rồi nhưng tâm hồn vẫn như thiếu nữ mười tám vậy. Bởi cuộc sống của bà quá đỗi viên mãn, những người đàn ông của bà luôn tìm cách để yêu thương bảo vệ, che chở cho bà. Có một câu nói mà tui rất tâm đắc: Nếu gặp được đúng người thì phụ nữ sẽ chẳng bao giờ phải trưởng thành.