Một ngày dài làm việc cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm nay, Tiêu Phong tan làm sớm trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Từ.
“Hôm nay, sếp bị sao vậy nhỉ? Bình thường có khuyên cách mấy sếp cũng không chịu về, hôm nay chả cần bảo sếp cũng tự về, khuôn mặt lại còn hí ha hí hửng nữa chứ! Đúng là vạn vật trên đời đều có thể thay đổi.” Tiểu Từ lắc đầu ngao ngán.
Tiêu Phong cố tình đi làm về sớm để ghé qua siêu thị mua thêm chút đồ ăn về nấu cho cô ăn. Diệp Băng Hy mới về nước, sợ cô chưa quen món Việt nên anh mua cả nguyên liệu nấu món Âu Mĩ về.
Sau ba mươi phút, cuối cùng cũng mua xong. Tiêu Phong lái xe về nhà.
Hôm nay, Diệp Băng Hy không phải tăng ca nên cũng tan làm rất sớm.
Về đến nhà, thấy Tiêu Phong đang xách theo hai túi đồ ăn siêu to khổng lồ, Diệp Băng Hy liền chạy đến giúp đỡ:
“Đưa tôi xách hộ một túi cho. Nâú ăn thì tôi không nấu được chứ dăm ba cái việc bưng bê khuôn vác này Diệp Băng Hy tôi thừa sức.”
Tiêu Phong nghe cô nói vậy cũng đưa một túi cho cô nhưng vừa thả tay ra thì cái túi cũng rơi bụp xuống đất.
“Xem ra đúng là không thể coi thường Diệp tiểu thư được.” Tiêu Phong vừa nói vừa cười, đưa tay xách túi đồ đi vào nhà.
“Ơ anh cười rồi kìa. Anh cười rất đẹp mà sao suốt ngày cứ làm cái bộ mặt cau có đáng ghét âý hả? Cười lên thế này có phải là dễ thương biết bao không?” Diệp Băng Hy vừa nói vừa đi theo Tiêu Phong.
“Cô có biết nhặt rau không?”
“Đương nhiên là biết rồi. Anh không biết hả, tôi là cao thủ nhặt rau đấy” Diệp Băng Hy tranh thủ thời cơ khoác lác.
“Vậy thì cô mổ cho tôi con lươn này nhé!” Vừa nói, Tiêu Phong vừa lấy con lươn từ túi ra đưa cho Diệp Băng Hy.
“Á…a…a…a…a…a…a…a…a…a”
Diệp Băng Hy hét toáng lên. Cô ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Tiêu Phong thấy vậy không nhịn được cười. Cô gái này thật đáng yêu, anh chỉ mới trêu chọc có một tí thôi đã chạy đi mất tiêu rồi.
Lại nói đến Diệp Băng Hy, sau khi chạy ra khỏi nhà, cô dùng thang máy xuống hẳn tầng trệt. Nhưng trớ trêu thay, khi cô vừa xuống đến nơi thì đột nhiên mất điện. Và thế là hết.
Căn hộ của Diệp Băng Hy là ở tầng 50, có nghĩa là cô sẽ phải đi bộ 50 tầng để có thể lên đó. Chắc cho cô mười tỉ cô cũng không lên. Nhưng với tình trạng của cô hiện giờ thì không lên cũng không được: Điện thoại không có, tiền không có, xe cũng không có.
Diệp Băng Hy đành ngậm ngùi leo lên cầu thang bộ.
1, 2, 3, 4, 5,…..45, 46, 47, 48, 49. Chân cô như muốn rụng ra đến nơi rồi.
“Diệp Băng Hy, mày phải cố lên, chỉ còn 1 tầng nữa thôi là mày sẽ được ăn cơm.”
Diệp Băng Hy lúc này dường như đã cạn kiệt hết sức lực, cô chỉ còn cách dùng đồ ăn để tự thôi miên bản thân mình. Dù cho có khó khăn gian khổ cách mấy, chỉ cần có đồ ăn, cô quyết sẽ vượt qua.
“Chỉ còn một bậc thang nữa thôi…một bậc thang nữa thôi.” Diệp Băng Hy lúc này đã không thể đi được nữa rồi, cô đành dùng hết sức lực lết lên. Vừa lên đến nơi thì có điện.
What”s Fuck!
Âu nó cũng là cái số phận rồi. Đen thôi đỏ quên đi. Diệp Băng Hy gục ngã ngay tại chỗ.
“Biết vậy…lúc…nãy đã…ở..luôn… dưới…kia rồi.” Diệp Băng Hy nằm bẹp luôn xuống sàn nhà. Không còn sức đứng dậy nữa.
Tiêu Phong sau khi nấu cơm xong vẫn không thấy Diệp Băng Hy quay trở lại, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên. Anh vội vã đứng dậy đi tìm. Không ngờ vừa mở cửa ra đã đập trúng Diệp Băng Hy nằm ngay trước cửa, làm cô bất tỉnh nhân sự luôn.
Tiêu Phong vội vã bế cô vào trong giường, gọi bác sĩ đến khám. Nhưng vừa nhấc điện thoại lên thì Diệp Băng Hy đã tỉnh.
“Cô tỉnh rồi sao? Còn thấy đau nữa không? Rốt cuộc sao cô tự nhiên lại nằm ngoài cửa vậy?”
“Anh hỏi nhiều như vậy bảo tôi phải trả lời thế nào đây? Mãi tôi mới lết được vào đến cửa lại bị anh cho một vố.
Ay ya, đau chết đi được.” Diệp Băng Hy sơ ý đụng vào vết thương trên đầu.
“Không sao chứ.Để tôi xem nào.”