Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 43: Đau đớn trí mạng



Mấy trăm ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, có cảm động, có phấn khích, dĩ nhiên cũng không thiếu đố kỵ mà cắn khăn tay.

Liêu Bắc Bắc thừa nhận, sinh thời không có xuất hiện người đàn ông
thứ hai tiêu tiền như nước vì cô như vậy, rất khoe khoang, nói không có
một chút phản ứng đây là lời nói dối tuyệt đối, nếu như mấy tháng trước
Đường Diệp Hoa tỏ tình với cô, cô không chút do dự nào tiếp nhận anh,
thậm chí còn lã chã rơi lệ nhào vào trong ngực anh, nhưng mà bây giờ, cô không thể bởi vì nhất thời cảm động mà làm trái với tâm ý.

Dĩ nhiên, cô sẽ không để cho Đường Diệp Hoa ở trước mặt công nhân
viên khó xử, cho nên, cô thoáng nhìn đất trống phía sau, cắn răng dậm
chân tại chỗ một cái, lắc lư tại chỗ hai cái, vừa trợn tròn mắt, chỉ
nghe “ầm” một tiếng, cô hung hăng ngã trên đất.

Mẹ ơi. Eo của cô. . . . . .

“Ôi trời, Liêu Bắc Bắc hưng phấn quá độ mà ngất đi rồi.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đường Diệp Hoa đột biến, anh đem một bó
hoa hồng to nhét vào trong tay người bên cạnh, chạy vào cửa lớn ký túc
xá.

Đồng thời, bên ngoài ký túc xá giống như nổ tung, đang ở trong phòng
vẽ tranh Đường Diệp Trạch mơ hờ nghe thấy nội dung trong lúc họ nói
chuyện với nhau, anh bỏ lại bản vẽ, vội vã mở cửa phòng.

Liêu Bắc Bắc biết thế, thân thể chợt nhẹ, thật giống như được người
khác ôm ngang ngực, nhưng mà cô muốn giữ vững trạng thái bất tỉnh. Cô
quyết định, bấm cô véo cô cũng không tỉnh, lúc nào rời khỏi chỗ này thì
tỉnh.

Thời điểm Đường Diệp Trạch lao ra khỏi cửa phòng chạm mặt với Đường
Diệp Hoa, nhưng mà, Đường Diệp Trạch cũng không dừng lại chân cứ như vậy lao tới bệnh viện đi qua người anh trai mà cũng không biết.

Đường Diệp Hoa giơ đôi cánh tay như cũ, nhìn về phía cửa thang máy
khép lại, rồi cúi đầu nhìn hai tay trống vắng, không khỏi nhớ lại mọi
thứ. Ở nơi này một giây đồng hồ lúc trước, anh thật không có nhìn ra em
trai thích Liêu Bắc Bắc, cũng cảm thấy Liêu Bắc Bắc vẫn do dự không
ngừng, cho nên anh mới trợ giúp Liêu Bắc Bắc đưa ra quyết định, chẳng lẽ anh cũng có lúc phán đoán sai?

. . . . . .

Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc nằm ngang ngay đơ ở phía sau chỗ ngồi, cô nghe thấy được tiếng động cơ khỏi đậu, sợ là Đường Diệp Hoa nhìn qua gương chiếu hậu tình huống của cô, cho nên cô im lặng, thậm chí lông mi cũng không dám động -, đừng nói tới hí mắt quan sát người bên trong xe.

Cô âm thầm phỏng đoán, Đường Diệp Hoa hẳn là tính toán đưa cô đi bệnh viện, vậy thì chờ sau khi đến bệnh viện sẽ cùng anh ta thành thật nói
chuyện một chút.

Song, làm cô không nghĩ tới chính là, cô nghe được tiếng Đường Diệp Trạch lẩm bẩm tự nói chuyện cũ.

Xe chạy ở trên đường phố yên tĩnh, Đường Diệp Trạch mắt nhìn phía trước, đối mặt với đêm tối cô tịch, khóe miệng nhếch lên.

“Lúc anh lần đầu tiên thấy em, em chỉ có mười ba tuổi, anh lúc ấy
đứng ở phía sau em, nhìn không thấy ngũ quan của em, chỉ chú ý tới mái
tóc đen nhánh của em. Khi đó em buộc tóc thành hai bím, cài lên quả cầu
màu đỏ, đi trên đường đuôi sam theo bước chân lắc lư, anh nghĩ thầm, cô
bé này thật vui vẻ, thật hâm mộ cô ấy không có phiền não…”

Anh một tay cầm tay lái, một tay để lên cửa sổ xe, quay đầu lại đưa
mắt nhìn, Liêu Bắc Bắc thì không nhúc nhích nằm ở chỗ ngồi phía sau,
chuyện xưa kinh tâm động phách như vậy, bất kể thế nào cô cũng muốn nghe đến cuối cùng.

Đường Diệp Trạch hơi dẫm chân ga, một tay cởi áo ngoài xuống, đem áo ngoài che ở trên người cô, sắc mắt lộ vẻ lo âu.

“Sau này, anh lại trong lúc vô tình nghe được nội dung em cùng bạn
học nói chuyện với nhau, em nói em thích nam sinh đeo mắt kính, khiến
cho anh chỉ một lần nghe qua, lại không nghĩ rằng sẽ bắt đầu cố ý phá hư thị lực, có thể nằm đọc sách tuyệt không ngồi, không bao lâu, anh liền
đeo mắt kính, nhưng mà em cũng không chú đến anh, anh lại đang nghĩ, như thế nào mới có thể khiến cho em chú ý tới anh đây?” Đường Diệp Trạch
đối với bản thân bắt đắc dĩ cười cười, “Cho nên anh liền mang thùng
thuốc màu chạy đến bên ngoài tường trường học vẽ loạn một bức tranh,
nghe nói tất cả bé gái đều thích truyện cổ tích, anh liền mang những
nhân vật trong truyện cổ tích vẽ lên, thứ nhất là tặng, thứ hai… Hi vọng mẹ sẽ giống như người đẹp ngủ say trong truyện cổ tích, chẳng qua là
tạm thời ngủ thiếp đi….”

Nhắc tới mẹ, trong lòng Đường Diệp Trạch giống như bị một tảng đá lớn đè lên: “Thật ra mẹ cưng chiều anh trai hơn, dù sao anh trai là con
lớn, cho nên anh trai đối với mẹ cũng lệ thuộc vào nhiều hơn, ngược lại
anh lại không giống anh trai ngày ngày dán lấy mẹ, dĩ nhiên, thỉnh
thoảng anh cũng khó chịu, cùng anh trai đánh nhau đoạt tình thương của
mẹ. Mẹ mỗi lần thấy anh cùng anh trai đánh nhau, sẽ giống như cô gái nhỏ ngồi ở một bên khóc lớn. Năm đó, mẹ chỉ có hai mươi bốn tuổi. Mẹ trước
lúc gả cho ba liền sinh anh trai, mặc dù trưởng bối Đường gia cố gắng
phản đối, nhưng ba vẫn cưới mẹ vào cửa. Sau mẹ nói với anh, ba không
phải vì yêu bà mới cưới bà làm vợ, mà là ba không cho phép cốt nhục của
mình danh bất chính, ngôn bất thuận sống ở trên thế giới này. Có lẽ, mẹ
cho là anh tuổi còn nhỏ nghe không hiểu hàm ý trong đó, không sai, lúc
ấy anh cái hiểu cái không, nhưng mà anh nhớ kỹ lời nói đó, chờ sau khi
lớn lên, dĩ nhiên là đã hiểu.

Mẹ đem tất cả những gì bất mãn về ba nói cho anh nghe, đối với anh
trai lại một chữ cũng không đề cập tới, đối với người một chút cũng
không biết rõ những sự tình kia, không biết gia đình vốn nhìn như hạnh
phúc mỹ mãn thật ra đã sớm chia năm xẻ bảy.”

Đường Diệp Trạch than thở một tiếng, cúi đôi mắt đau lòng xuống:
“Cuối cùng có một ngày, anh tức giận nói, mẹ, con không muốn nghe, mẹ đi nói với ba đi, người không cần mẹ là ông ấy, là ông ấy.”

“Anh vĩnh viễn nhớ được vẻ mặt ngay lúc đó của mẹ – hai mắt đẫm lệ,
tuyệt vọng. Bà ấy cho là anh là con trai hiểu bà nhất, nhưng anh dùng
lời lạnh lùng nhất đẩy bà vào tuyệt cảnh, trong ngày đó, mẹ mang theo bi thương xa rời anh…”

“Két —” phút chốc thắng gấp, xe dừng ở giữa đường, Đường Diệp Trạch
khom lưng đỡ trước tay lái, hay tay đè thật chặt huyệt thái dương, vài
giọt nước mắt ấm nóng, dần dần thấm ướt lông mi của anh.

Theo quán tính, mặt Liêu Bắc Bắc đụng vào sau ghế dựa đằng trước, cô
tung mình ngồi dậy, ngay sau đó, hai tay xuyên qua ghế lái, hai cánh tay ôm lấy Đường Diệp Trạch, nước mắt cũng rơi lã chã xuống, miệng của cô
vừa lo lắng cũng tức giận.

“Anh tỉnh lại Đường Diệp Trạch. Đây không phải là lỗi của anh, mặc dù ngày đó anh không nói gì, mẹ của anh cũng không phải sẽ xuống biển sao? Đây chỉ là bất hạnh trùng hợp.”

Liêu Bắc Bắc cuối cùng đã hiểu, anh nhận định là mình hung thủ hại
chết mẹ, nhưng khi đó anh chẳng qua là đứa trẻ mười tuổi mà thôi, nhưng
phải gánh chịu gông xiềng nặng nề trong suốt mười sáu năm qua.

Đường Diệp Trạch cau mày, đầu anh đau vô cùng, mỗi lần hít thở đều phải dùng toàn lực.

Liêu Bắc Bắc chen đến ghế lái phụ, nắm bả vai Đường Diệp Trạch, mặc
kệ anh mất hứng, cô chính là muốn để anh nhìn thẳng mình, phải để cho
anh nhận rõ một sự thật, chỉ sợ anh dưới cơn nóng giận tát mình một cái
bạt tai cô cũng muốn nói.

Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt đã ửng đỏ cùng đôi môi đã bị hàm răng
cắn phát tím lên của anh, gằn từng chữ nói: “Anh nhìn em đi. Anh hãy
nghe em nói. Người thực sự khiến mẹ anh tuyệt vọng không phải con trai
ruột của bà. Mà là chồng của bà.”

Sau khi nghe xong, Đường Diệp Trạch không lộ ra vẻ tỉnh ngộ hay là kinh ngạc mà trở nên ưu thương hơn.

“Tại sao muốn nói ra?” Anh mệt mỏi nhìn Liêu Bắc Bắc. Đây chính là
đáp án, mỗi khi anh muốn vì chuyện mà này mà trốn tránh trách nhiệm,
hung thủ chính là cha ruột của anh, cũng là người thân nhất, nếu như
anhkhông chịu phần trách nhiệm này, có thể kêu người nào tới chịu đây?

Liêu Bắc Bắc giờ phút này bỗng giật mình vì lời nói đó, cô lắc đầu: ” Em không phải là ý kia. Em muốn nói, hung thủ không phải là anh, cũng
không phải là ba ba của anh, mẹ của anh chết cũng bởi vì ngoài ý muốn….”

“Tất cả mọi người cho là mẹ chết bởi ngoài ý muốn, chỉ có anh biết, mẹ chết vì…tự sát…”

“Tự … sát? .” Liêu Bắc Bắc ngây người như phỗng.

“Mẹ đã sớm có ý niệm buông xuôi bản thân trong đầu, anh biết rất rõ ràng còn nói với bà những lời kia.”

Đường Diệp Trạch vô lực nói, “Mẹ mang theo anh cùng anh hai đi du
lịch các quốc gia, cũng không phải là bản thân yêu thích, mà là không
cách nào đối mặt với ba khi ông mang đàn bà về nhà ngủ. Anh là con trai
của bà, không những không thể thông cảm với nỗi khổ của mẹ, thậm chí đem bà đẩy vào tuyệt lộ…”

Từ từ, anh cúi xuống thân người, cho đến khi trán chạm được vào đầu
vai Liêu Bắc Bắc, anh đem gương mặt chôn ở giữa hai vai cô, chuyện cũ
giống như một cơn hồng thủy, đánh về phía anh, khiến cho anh đau tận
xương cốt.

Liêu Bắc Bắc nhìn đỉnh đầu của cô, mềm mại vuốt tóc của anh, thấy anh tìm mọi cách hành hạ mình, cô lại không thể giúp anh xua đi bi thương,
làm sao bây giờ? Cô làm thế nào để giải cứu một người đàn ông mỗi ngày
đều sống trong sự tự trách đau khổ?

“Đúng rồi. Thì ra chúng ta đã biết lâu như vậy, tại sao không nói cho em biết? Điều bí mật anh nên sớm nói, chẳng lẽ chuyện này anh cũng tính toán chôn là đáy lòng sao? Ngu ngốc…” Liêu Bắc Bắc cúi xuống, nghiêng
đầu dán trên đầu anh, cô cười dịu dàng, “Nếu như em đoán không sai, anh
chính là tiểu nam sinh đeo mắt kính luôn trêu chọc khiến em vui vẻ. Em
cũng nói cho anh một bí mật, lúc ấy em rất hối hận không hỏi tên của
anh…”

Giờ phút này Đường Diệp Trạch không có quá nhiều khí lực để giải
thích, anh thở ra một hơi, sâu kín nói: “Anh thật không biết em đã tỉnh
lại, nhắc tới chuyện cũ, chỉ muốn trần thuật một sự thật, trong ngày anh thống khổ nhất, anh đem toàn bộ tinh lực chuyển dời trên người em, nhìn em cười, anh sẽ tạm thời quên mất phiền đó, lúc ấy quả thật làm nhiều
việc ngốc, rồi lại làm không biết mệt…”

Bí mật che dấu nhiều năm, không những trong một thời gian được nói
ra, là vì gió đêm quá lạnh hay vì anh không muốn mất đi cô gái này, đã
không thể nào suy xét.

Nghe thấy giải thích, Liêu Bắc Bắc cảm thấy vui buồn lẫn lộn, vui
chính là, cô thành công dời đi sự chú ý của anh, buồn chính là, anh cố ý tránh trọng điểm.

Nguyên nhân trọng chuyện này cô đại khái hiểu, anh vì suy nghĩ cho
Đường Diệp Hoa, mất đi mẹ, anh không cho phéo mình làm tổn thương người
thân, anh sợ.

Trừ cảm giác chịu tội trầm trọng, thực ra thì căn bản Đường Diệp
Trạch cũng không có bệnh tâm lý, cái gọi là phong bế, chẳng qua là khi
anh còn nhỏ sâu trong lòng tự nhủ “nói ít sai ít”, chữ viết có thể châm
chước, bút vẽ có thể vẽ ra trăm cảnh, chỉ cần không buộc anh phải đối
chọi gay gắt bằng ngôn ngữ, chính là phương thức giảm bớt áp lực tốt
nhất với anh.

Liêu Bắc Bắc biết được chân tướng, ngoài bi thường còn có một phần
vui sướng, đủ dấu hiệu chứng minh Đường Diệp Trạch đối với mình khó mà
quên, cho nên anh không phải thừa nhận trong lòng sự vui thích, dĩ
nhiên, cô sẽ không buộc anh chính diện tỏ rõ thái độ với mình, lần này
ra, cô muốn trên mặt trận tình cảm làm nữ cường…

Truy ngược, hạ gượng, tiếp chiêu đi, Đường Diệp Trạch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.