Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 114: Trâm cài vàng



“Phu nhân, nhìn cái này xem?”

Trâu thị từ trong một đống trang sức tươi sáng lấy ra một cái trâm cài vàng.

Tỳ nữ đứng ở bên cạnh hai tay tiếp nhận, đưa cho vị phụ nhân mỹ miều đang dựa vào giường quý phi.

Mỹ phụ chỉ liếc nhìn qua, không mấy hứng thú nói: “Chế tác coi như tinh xảo, chỉ là có chút cũ.”

Trâu thị cười nói: “Phu nhân nhãn lực tốt, gặp qua hàng ngàn hàng vạn thứ tốt, loại vật cũ này, tự nhiên không lọt vào pháp nhãn của phu nhân.”

Cái m.ô.n.g ngựa này vuốt vừa đúng, người trong phòng đều nở nụ cười.

Chu ma ma cười nói: “Ngươi lần trước mang đến quạt rất khác biệt, phu nhân cùng mấy vị tiểu thư đều thích, lần này sao lại không thấy đem tới nữa?”

“Chu tỷ tỷ xin thứ lỗi, nhân công làm quạt Doãn thị bị bệnh, chưa kịp tạo ra cái mới, một khi có sản phẩm mới, ta sẽ là người đầu tiên mang đến cho phu nhân xem.”

Mỹ phụ cười cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đây chính là ý tiễn khách.

Trâu thị đứng dậy cáo từ, Chu ma ma đưa nàng ra ngoài, hai người ra khỏi cửa thùy hoa, đi vào trong vườn, xa xa nhìn thấy tri phủ Hàng Châu, Từ lão gia đang tiếp khách uống trà, khách nhân kia là một nam tử trẻ tuổi, mặt mũi như ngọc, tao nhã lịch sự.

Trâu thị không nhịn được hỏi thăm: “Vị công tử này là thân thích nào trong phủ? Lần đầu gặp.”

Trâu thị tuổi còn trẻ đã thủ tiết, dưới gối chỉ có một đứa con trai ngốc, vì phải lo liệu mọi việc trong nhà, thường xuyên ra vào hậu viện nội trạch, làm chút công việc như trung gian bán hàng, có vài quan viên muốn nạp một tiểu thiếp, gia quyến không đồng ý, nhưng quan viên đó đã lỡ làm tiểu thư nhà người ta mang thai, cầu thuốc phá thai, đều do nàng đứng ra hòa giải, chuyện xấu gì cũng có, nói trắng ra nàng chính là nhìn thấu hết thảy âm mưu trong hậu viện nhà cấp quan từ nhỏ đến lớn, đại trạch tri phủ này nàng thường đến, Chu ma ma là người nhà mẹ đẻ Từ phu nhân, cũng quen thuộc với nàng.

Chu ma ma giải thích: “Cũng không phải thân thích, nghe nói là một vị Hàn Lâm từ Bắc kinh tới, được lão gia chúng ta coi trọng, thường xuyên triệu hắn vào phủ nói chuyện.

Thì ra là một quan nhi, tâm tư Trâu thị hoạt động một chút: “Đã thành thân chưa?”

Chu ma ma sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, cười nói: “Ngươi cũng đừng vội nhìn trúng hắn, làm gì đến lượt ngươi chứ? Lão gia chúng ta đã muốn chiêu hắn làm con rể, vừa hỏi mới biết được, người ta đã có phu nhân, chính là người Hàng Châu, nhưng không rõ vì sao đang yên lành lại chạy tới nơi này.”

Trâu thị cũng cười: “Cưới phu nhân rồi, còn có thể tái hôn sao, chỉ là, nam nhân bọn họ, người nào không phải là tam thê tứ thiếp chứ.”

Hai người vừa nói vừa đi, mắt thấy Từ lão gia ở ngay phía trước, đều thu lại nụ cười, đi qua thỉnh an.

Lúc Trâu thị đứng dậy, bao quần áo trong lòng vô ý rơi xuống, trang sức bên trong rơi lả tả đầy đất, nàng cuống quýt xin lỗi, vội thu dọn đồ dưới đất, mắt thấy còn một cây trâm cuối cùng chưa nhặt, một bàn tay thon dài lại nhặt lên trước nàng một bước.

“Trâm vàng này, ngươi là từ đâu có được?”

Trâu thị vội vàng đáp: “Hồi bẩm công tử, là một cô nương, có vẻ rất thiếu tiền, nhờ lão thân tìm người mua, lão thân liền mang đến cho Từ phu nhân xem.”

Người nọ chậm rãi xoay cây trâm trong tay, hứng thú cười nói: “Nếu đã như vậy, ngươi bán cho ta, thế nào?”

Trâu thị vừa nghe, sao có thể không đồng ý, nhưng dù sao cũng không tiện làm ăn trước mặt tri phủ lão gia, chỉ có thể cười gượng nói: “Công tử thứ lỗi, phương diện giá cả, còn chưa đàm phán thỏa đáng với vị cô nương kia, không bằng công tử gửi ta địa chỉ, lão thân đàm phán xong sẽ đưa đến cho công tử.”

Người khách nói: “Không sao, bao nhiêu tiền cũng được, vừa vặn ta cũng muốn gặp chủ nhân cây trâm này, có thể cùng ngươi đi tới đó một chuyến.”

Nói xong, hắn ung dung đứng dậy, cáo từ Từ lão gia, cùng Trâu thị đi ra.

Dọc theo đường đi, hắn vẫn hỏi thăm Trâu thị chuyện người bán.

Trâu thị đoán hắn lo lắng trâm cài này là tang vật, cho nên ngoài sáng trong tối hỏi, liền nói: “Hai vị cô nương kia là mới dọn đến, nhìn giống như là chủ tớ, lão thân cũng không rõ lai lịch của các nàng, chỉ biết chủ nhân họ Doãn, nha hoàn tên Hỉ Nhi.”

“Họ Doãn à…” Vị khách thì thào tự nói.

Trâu thị cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút quái dị, nhưng không để ở trong lòng, nữ nhân trời sinh đã thích ăn nói lung tung, nàng cũng mặc kệ đối tượng là ai, bắt đầu nói.

“Doãn cô nương này sau khi dọn đến Thiện Dân phường, vẫn không bước chân ra khỏi nhà, người ngược lại cực xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng hòa thuận, chỉ là nói không nhiều lắm. Có chút sợ người lạ, hỏi cha mẹ nàng ở đâu, nhà ở nơi nào, đã từng thành hôn chưa, một chữ không đáp, bức bách liền vào trong phòng trốn, chọc cho láng giềng xung quanh suy đoán xôn xao. Có người nói nàng là tiểu thư nhà giàu bỏ trốn, có người nói nàng là nữ tử hoàn lương đi ra từ thanh lâu, dù sao cũng không phải lai lịch đứng đắn, mọi người chê nàng bẩn, cũng không lui tới với nàng.”

Hết lần này tới lần khác, vị Doãn cô nương này đều thể hiện ra rằng mình là một người khéo tay, bán một ít quạt trên phố, lại đề chữ vẽ trên mặt quạt, quạt không đáng giá cũng có thể bán ra giá mấy lượng bạc, nàng cùng nha hoàn Hỉ Nhi đều là cô nương, không tiện xuất đầu lộ diện, Trâu thị liền thay các nàng bán quạt, từ đó cũng kiếm được chút tiền.

“Công tử cứ ngồi đi, chờ một lát, lão thân đi mời Doãn cô nương.”

Trâu thị dẫn người về nhà mình, mời một chén trà.

Người khách nhấc nắp chén trà lên, thổi nhẹ, ý vị thâm trường cười: “Không vội.”

Trâu thị đến Doãn gia, gõ cửa viện, mở cửa là Hỉ Nhi.

“Trâu đại nương, sao người lại tới đây? Không phải nói tiểu thư bị bệnh, quạt phải muộn mấy ngày sao?”

Trâu thị cười nói: “Không phải chuyện quạt, Hỉ nhi cô nương, trâm cài vàng của các ngươi có người nhìn trúng, ta cố ý tới hỏi một chút, giá bán bao nhiêu thích hợp?”

Hỉ Nhi giờ mới nhớ tới việc này.

Ngày trước, các nàng mới vừa dọn vào, bởi vì mua phòng, trong tay tích góp không nhiều lắm, vì làm kế lâu dài, vẫn muốn đem trang sức làm, dù sao đều là chút hoa vật ngoài thân, giữ lại cũng không có tác dụng gì.

Trâu thị vừa là hàng xóm, lại biết ăn nói, thường xuyên ra vào hậu trạch của quan to quý nhân, có nguồn khách ổn định, Thẩm Như liền giao trang sức cho nàng, nhờ nàng giúp đỡ tìm người mua.

Hỉ Nhi nói: “Ta đang muốn tìm ngươi nói chuyện này, tiểu thư nói, những thứ khác không nói, chỉ là trâm cài này, nàng không muốn bán, phiền đại nương trả lại đồ cho ngài.”

“Chuyện này…” Trâu thị gặp khó khăn, “Khách ta đã tìm xong rồi, đang ngồi trong nhà ta, trâm cài cũng ở trong tay hắn, Hỉ Nhi cô nương, hay là tự ngươi đi nói với hắn?”

Hỉ Nhi nóng nảy: “Ngươi làm sao có thể giao cho hắn? Vạn nhất hắn cầm chạy mất thì làm sao bây giờ?”

Trâu thị thầm nghĩ người ta là đại quan đến từ Bắc kinh, còn có thể bị một cây trâm làm mờ mắt sao, đáy lòng len lén liếc mắt xem thường, trên mặt lại cười nói: “Yên tâm, con trai ta đang ở nhà, nếu ngươi không yên tâm, chúng ta mau qua đó.”

Hỉ Nhi cũng không nói gì khác, đi vào nói với Thẩm Như một tiếng, liền đóng cửa viện, theo Trâu thị đến nhà nàng.

Con trai ngốc của Trâu thị đang chẻ củi trong sân, thấy Hỉ Nhi liền cười ngây ngô, bị Trâu thị xách lỗ tai mắng hai câu.

“Cô nương, tự ngươi đi vào đi, khách nhân đang ở nhà chính uống trà.”

Hỉ Nhi gật gật đầu, mới vừa đi vào, bước chân liền dừng lại.

Trần Thích đặt chén trà xuống, ung dung ung dung nhìn nàng: “Hỉ nhi, ngươi đem phu nhân của ta giấu đi nơi nào?”

Hỉ Nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tưởng là đang nằm mơ, đợi phản ứng lại, xoay người bỏ chạy.

Trần Thích xông tới, túm tóc nàng kéo về phía sau.

Da đầu Hỉ Nhi đau nhức, hét lên.

Trần Thích ghé vào tai nàng nói: “Chạy cái gì? Ngươi còn chưa trả lời ta, Thẩm Như ở đâu?”

Hỉ Nhi khóc nói: “Ngươi nằm mơ! Ta sẽ không nói cho ngươi biết!”

Vừa dứt lời, trên mặt liền bị một cái tát thật mạnh, đánh cho miệng mũi nàng chảy máu.

Trâu thị và con trai bà trong sân đều sợ ngây người, tên ngốc cầm d.a.o củi đứng lên, Trần Thích nhìn thấy, lạnh lùng cảnh cáo: “Đây là việc nhà tại hạ, hai vị đừng nhúng tay vào thì tốt hơn.”

Trâu thị như vừa tỉnh mộng, di chuyển đến bên cạnh nhi tử, bất động thanh sắc đoạt lấy sài đao trong tay hắn.

*

Thẩm Như bị bệnh mấy ngày, nằm trên giường đến xương cốt đều lười biếng, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nàng chuẩn bị xuống đất, điều chế thuốc màu, ngồi ở dưới tán cây táo trong viện, chuẩn bị vẽ thêm mấy bức mặt quạt.

Cửa viện kẹt một tiếng, có người đẩy cửa tiến vào, hẳn là Hỉ Nhi ra ngoài trở về.

Nàng ngẩng đầu, khóe miệng tươi cười cứng lại.

Hỉ Nhi bị đẩy tới, ngã trên mặt đất, khuôn mặt bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Trần Thích nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, mang theo nụ cười giống như trong ác mộng: “Phu nhân, ngươi làm vi phu tìm kiếm thật khó khăn đó.”

Bút lông trong tay Thẩm Như “bốp” rơi xuống, làm bẩn quạt lụa trắng, nàng xoay người muốn chạy, tóc lại bị người túm lấy từ phía sau, Trần Thích cầm lấy đầu nàng, hung hăng đụng vào thân cây.

Lỗ tai Thẩm Như ù một tiếng, thoáng chốc không nghe thấy gì nữa.

Trần Thích giống như không có việc gì, cắm trâm cài vào búi tóc của nàng, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.

“Nếu vi phu nhớ không lầm, cây trâm này, chính là vật phu nhân yêu quý, c.h.ế.t cũng không muốn tháo xuống, ngươi làm sao cam lòng đem nó bán đi đây?”

Ánh mắt hắn chậm rãi dừng lại trên cái bụng bằng phẳng của nàng, vẻ mặt cứng đờ, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Đứa bé đâu?”

Thẩm Như bị hắn túm tóc, lạnh lùng nói: “Không còn.”

“Bốp!!!!”

Một cái tát hung hăng giáng thẳng vào mặt nàng.

Trần Thích cắn răng: “Ta hỏi lại ngươi một lần! Đứa nhỏ đâu?!”

Trầm Như tóc dài rơi lả tả, che khuất nửa khuôn mặt tái nhợt, nàng nhổ ra một ngụm nước bọt dính máu, nhẹ nhàng cười rộ lên, trong nụ cười lộ ra sự điên cuồng như đã trả thù thành công: “Không còn nữa! Bị ta một chén thuốc hại rồi! Trần Thích, ngươi đáng bị đoạn tử tuyệt tôn! Ta sẽ không sinh hạ nghiệt chủng của ngươi! Có c.h.ế.t cũng không sinh!”

“Ngươi…… Ngươi……”

Trần Thích tức giận đến mặt co rút, ngũ quan méo mó, hai tay hắn run rẩy, trong mắt mang theo đau đớn cùng tuyệt vọng, bóp cổ Thẩm Như, không ngừng siết chặt: “Ngươi là độc phụ……”

Không khí trong phổi dần dần trở nên mỏng manh, Thẩm Như khó khăn thở hổn hển, trong tầm mắt mơ hồ, Trần Thích đang mắng cái gì đó, nàng biết mình sắp chết, nụ cười thoải mái.

Hỉ Nhi chịu đau bò tới, ôm chân Trần Thích, cắn một miếng.

Trần Thích đá văng Hỉ Nhi ra, cũng buông tay bóp cổ Thẩm Như.

Thẩm Như ngã xuống đất, ho dữ dội.

Trần Thích túm lấy vạt áo nàng, xách lên.

“Không sao, ngươi g.i.ế.c hài tử của ta, trả lại cho ta một đứa nữa là được.”

“Cái gì……”

Thẩm Như ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, n.g.ự.c chợt lạnh, Trần Thích cởi quần áo của nàng ra.

Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí hơi lạnh, lập tức nổi da gà, Thẩm Như dường như còn đau hơn cả bị tát một cái, không chịu khuất phục, nàng chật vật che vạt áo, vừa lui về phía sau, vừa khóc lóc nói: “Trần Thích! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy… Ta không phải gái điếm trong kỹ viện!”

“Ta thấy ngươi so với kỹ nữ cũng không bằng.”

Trần Thích từng bước từng bước đến gần nàng, ôm ngang nàng, đi vào trong phòng.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của nữ nhân.

Thẩm Như nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng mà c.h.ế.t lặng, không nhúc nhích, phảng phất như một người chết, cửa sổ khép hờ, nàng nhìn thấy cây táo xanh um tươi tốt trong sân kia, xuyên thấu qua khe hở cành lá, nhìn trời xanh bị cắt đứt.

Một khắc cuối cùng, Trần Thích mồ hôi đầm đìa đổ trên người nàng, nhéo cằm nàng, ở trên môi nàng ấn xuống một nụ hôn lạnh như băng.

“Phu nhân, ngươi muốn điên, ta điên cùng ngươi, chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.