Đường Viễn vẫn giữ nguyên tư thế ẩn nấp cho tới khi xe dừng hẳn.
Thùng xe một lần nữa được mở ra, hai gã trung niên leo lên kiểm tra lại số lượng máy móc một lần nữa.
Thừa dịp chúng không chú ý, Đường Viễn liền nhẹ nhàng lẻn ra ngoài.
Nơi này là một nhà kho rộng lớn, có chứa rất nhiều đồ vật lạ mà hắn chưa từng thấy qua.
Theo tin tình báo Đường Viễn có được, những máy móc thiết bị vừa chuyển tới chính là do Diệp Khoa Sinh đặc biệt yêu cầu sản xuất riêng.
Đây chính là manh mối vô cùng quan trọng giúp hắn có thể nhanh chóng tìm ra kẻ thù của mình.
Dựa vào tên và nhãn hiệu in trên những đồ vật trong nhà kho, hắn liền nhận ra nơi này chính là bên trong của tập đoàn Zgod.
Điều này gây ra cho hắn một mối nghi hoặc lớn.
Tập đoàn Zgod xưa nay hoạt động rất mạnh ở lĩnh vực nghiên cứu khoa học công nghệ tại đất nước Z.
Nhờ vào việc nghiên cứu và tạo ra nhiều sản phẩm có ứng dụng rất tốt vào thực tế, thế nên họ đã chiếm được lòng tin và sự ủng hộ của người dân.
Thế nhưng việc Diệp Khoa Sinh có mặt ở đây, chứng tỏ hắn đang hợp tác, hoặc có thể là đang làm việc cho Zgod.
Tên ác nhân này xưa nay nổi tiếng với biệt danh “nhà bác học điên”, với việc chuyên tạo ra những thứ máy móc hay phương thuốc kì lạ và bị nhiều đất nước ban hành lệnh cấm.
Thế nhưng tên này lại vô cùng xảo quyệt, dù bị truy nã ráo riết nhưng luôn có cách để trốn thoát vào phút chót.
“Nếu Diệp Khoa Sinh đang làm việc cho Zgod thì chắc hẳn tập đoàn này cũng đang ẩn chứa âm mưu nào đó, nhân tiện hôm nay tới đây thì ta sẽ điều tra luôn một thể”.
Nghĩ vậy Đường Viễn liền lẻn ra cửa kho và trốn ra ngoài.
Hắn đã gắn thiết bị theo dõi lên những máy móc kia, chỉ cần lần theo dấu vết của chúng thì nhất định sẽ tìm ra được vị trí của Diệp Khoa Sinh.
“Ta phải ra ngoài tìm hiểu sơ đồ của nơi này trước, lát nữa mới dễ hành động”.
Trước kia khi đi làm nhiệm vụ thì đều là những phi vụ ám sát được lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ có lần này là phải tuỳ cơ ứng biến.
Trong lòng Đường Viễn vốn cũng có chút lo lắng, thế nhưng khi nghĩ đến công sức khổ luyện bao năm của bản thân chỉ để báo thù, nay kẻ địch đã ở ngay trước mắt thì hắn càng hạ quyết tâm hơn nữa.
Đường Viễn lẻn vào một căn phòng trống, tìm chút đồ ăn và thức uống để lấp đầy cái dạ dày đang réo lên vì đói.
Sau đó hắn tìm được bản đồ của nơi này, không nghĩ ngợi liền chui vào đường thông khí của toà nhà để di chuyển, tránh khỏi bị camera an ninh phát hiện.
***
Đường Viễn lần theo bản đồ tìm được tới một căn phòng có chứa các bồn chất lỏng cực lớn.
Điều khiến hắn giật mình và muốn lẻn vào điều tra, chính là vì bên trong mỗi chiếc bồn đều chứa cơ thể người.
Những người này rất có thể là đã chết và bị đem ra làm thí nghiệm.
Cơ thể họ tuy vẫn giữ nguyên được vẻ ban đầu và mỗi người đều được trang bị bình hô hấp nhân tạo, thế nhưng khi lại gần và quan sát kĩ, Đường Viễn có thể khẳng định những người này đều đã không còn chút sinh khí nào.
“Bọn chúng lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ gì nữa đây?”.
Nơi này phải có tới hơn một trăm cái xác bị đem ra làm thí nghiệm.
Dù là người được trải qua huấn luyện khốc liệt và từng chứng kiến vô số cái chết ngay trước mắt mình, thế nhưng Đường Viễn vẫn không nén nổi cảm giác ghê tởm dâng lên từ tận đáy lòng.
Hắn cố gắng quan sát căn phòng để tìm ra manh mối.
Thế nhưng ngay lúc này bên ngoài hành lang có tiếng bước chân tới gần.
Đường Viễn nhanh chóng trở lại đường thông khí để ẩn nấp.
Cửa phòng được mở ra ngay sau đó, nhóm người tiến vào đều mặc đồ bảo hộ kín đáo.
Hắn có thể nhận ra hầu hết những người này, đây đều là người của gia tộc Lâm thị đang nắm giữ quyền điều hành tập đoàn Zgod.
Mấy năm nay Lâm thị một mực quảng bá hình ảnh của mình bằng những sản phẩm công nghệ có tính ứng dụng cao, ngoài ra còn thường xuyên tổ chức gây quỹ từ thiện, vì thế uy tín trong lòng người dân được nâng lên như mặt trời giữa ban trưa.
Kẻ đi đầu chính là Lâm Chấn, con trai cả của gia chủ Lâm thị.
Hắn nhìn quanh phòng một lượt rồi gật đầu nói:
– Kết quả tốt hơn những gì ta mong đợi.
Tiến sĩ Lưu, ngươi làm tốt lắm.
Tên trung niên đeo kính bên cạnh gật đầu phụ hoạ:
– Tất cả là nhờ gia tộc Lâm thị các ngài bồi dưỡng.
Có được thành quả này, từ nay về sau không ai dám xem thường chúng ta nữa!
– Hahahaha.
Chúng dám sao? Bản thiếu gia chưa bao giờ quên những kẻ từng ép Lâm thị chúng ta phải chịu nhục nhã, ta sẽ dẫm nát từng tên một, bắt chúng phải quỳ xuống van xin tha thứ!!!
Lâm Chấn cười lớn một hồi, sau đó sắc mặt âm trầm nói:
– Tên họ Diệp đó vẫn không chịu khai ra phương thức chế tạo virus sao?
– Thưa đại thiếu gia, hắn rất cứng đầu, luôn miệng nói rằng thí nghiệm lần đó là may mắn có được.
Hiện tại đã dùng hết mọi biện pháp để uy hiếp nhưng vẫn không moi được thêm chút gì từ hắn.
– Vẫn muốn ôm bí mật cho tới khi xuống mồ sao? Đợi cho tới khi toàn thế giới này trở thành con cờ của Lâm thị ta, để xem ngươi còn có thể nhẫn nhịn được bao lâu?
Nói xong, Lâm Chấn phất tay ra hiệu cho đám người giải tán.
Đường Viễn đã nghe lén được hết thảy cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Hắn nhíu mày nghi hoặc, “tên họ Diệp kia, hẳn là Diệp Khoa Sinh đi?”.
Lâm thị quả không hề đơn giản.
Thì ra bấy lâu nay chúng ẩn nhẫn tại thành phố W này là để nung nấu một âm mưu to lớn.
Hắn liếc nhìn lại căn phòng một lần nữa rồi kinh ngạc phát hiện những cái xác mà hắn vốn cho là đã chết kia không ngờ lại có thể tỉnh lại.
Toàn thân chúng tuy vẫn không thể nhúc nhích nhưng lại có thể mở đôi mắt đỏ ngầu ra liếc nhìn xung quanh.
“Chuyện này thật điên rồ, vừa nãy kiểm tra rõ ràng cơ thể của những người này đều không còn chút sự sống nào, chẳng lẽ đến cả một người còn sống hay đã chết mà ta cũng phán đoán không ra sao?”
Nhưng khi Đường Viễn còn đang thắc mắc thì hắn khẽ nhíu mày rồi lập tức rời đi, bởi vì chiếc đồng hồ định vị của hắn đã phản hồi thông tin cực kỳ quan trọng: những máy móc mà hắn gắn thiết bị theo dõi đang bị di chuyển!