Editor: YYone
Mấy lời hứa hẹn của Thẩm Du Hi không thể tin được nhưng nếu anh đã muốn trả thù ai thì người đó chắc chắn chạy không thoát, cho dù có là đứa con duy nhất của thầy cũng thế.
Kiều Thịnh ngồi trên xe lăn bị thọc hai dao, máu chảy ra nhuộm đỏ blouse trắng. Nữ người thú Triều Dương bị Mạc Tư ấn trên mặt đất, mũi đao hướng thẳng vị trí trái tim. Triều Dương mơ hồ lộ ra răng nanh, giãy dụa kịch liệt như muốn cắn chết người làm cha mình bị thương.
“Tôi đi trước, hôm khác lại gặp.”
Thẩm Du Hi dịu dàng lên tiếng, khuôn mặt lộ ra ý cười, tự nhiên như thể sang nhà bạn chơi. Anh tỏ vẻ thông cảm. “Ngài không cần tiễn bọn tôi đâu, cứ nghỉ ngơi dưỡng thương, chăm sóc mình cho tốt nhé.”
Dứt lời liền bước vào không gian lốc xoáy. Sau khi họ rời đi, Triều Dương nháy mắt vọt tới bên cạnh cha, hoảng loạn băng bó cho ông ta. Kiều Thịnh duỗi tay xoa đầu con gái, vết thương đau đớn làm ông ta phải hít sâu một hơi. Sớm biết Thẩm Du Hi để ý Thích Triều như thế thì ông ta đã nói ít đi rồi, ít nhất là bớt được một nhát đao.
Lúc Thẩm Du Hi đưa Mạc Tư về biệt thự thì Thích Triều đang ngồi trên sofa xem hoạt hình với mấy búp bê.
Thấy Thích Triều, Thẩm Du Hi cũng không ngạc nhiên khi hắn đã về nhà, trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nói với hắn. “Buổi giao lưu hôm nay thế nào?”
Vừa dứt lời, Thẩm Du Hi nhận ra Thích Triều đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, biểu cam hình như có chút kỳ lạ. Thẩm Du Hi dừng lại, ánh mắt nghi hoặc. “Trên mặt anh có gì sao?”
“Không có.”
Thích Triều lắc đầu, con ngươi nâu thẫm vẫn nhìn anh chăm chú. Mấy giây sau, hắn lên tiếng. “Anh Thẩm, anh không vui à?”
Thẩm Du Hi ngạc nhiên, nụ cười trên môi dần biến mất nhưng rất nhanh khoé môi lại cong lên. “Vì sao em lại hỏi thế?”
Thích Triều không trả lời, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy Thẩm Du Hi gặp phải chuyện gì không vui, song nhìn lại biểu cảm của anh, Thích Triều thấy có lẽ vừa nãy chỉ là ảo giác.
Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Du Hi, quan sát Mạc Tư đi theo sau đối phương. Cậu ôm búp bê vải trong lòng, con ngươi đen láy bình tĩnh giống như chỉ trải qua một ngày bình thường. Thích Triều ngẫm nghĩ, duỗi tay xoa đầu Mạc Tư, nói với hai người bọn họ. “Không có gì, mừng hai người về nhà.”
Ngón tay Thẩm Du Hi khựng lại, ừ một tiếng đáp lại Thích Triều. Mạc Tư cảm nhận được hơi ấm trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn Thích Triều.
Hẳn là hắn không phát hiện.
Mạc Tư nắm chặt búp bê vải, tầm mắt đảo qua quần áo của mình và Thẩm Du Hi. Không có vết máu nào thì chắc Thích Triều sẽ không biết bọn họ đã làm gì.
Mạc Tư nhớ trước đây Thích Triều đã dạy học cho các búp bê, bờ môi dưới băng vải mím chặt. Nếu Thích Triều biết chuyện này nhất định sẽ chán ghét bọn họ, không thể để hắn phát hiện được.
Thích Triều chẳng hay biết Mạc Tư đang cúi đầu đã nghĩ nhiều như thế chỉ trong giây lát. Bây giờ là 9 giờ tối, hắn xoay người thúc giục mấy nhóc con đang xem hoạt hình về phòng.
Lan Lạc, Li Bạch và Hướng Nguyệt đã hơi mệt rồi, ba đứa không phản đối, ngoan ngoãn lên tầng đi ngủ. Mạc Tư bên cạnh nhìn Thích Triều và Thẩm Du Hi sau đó đi theo ba búp bê về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thích Triều và Thẩm Du Hi. Thẩm Du Hi rũ mi che đi cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt. Thích Triều nhìn ra được tâm trạng thật của anh, điều này chứng tỏ rất nhiều điều, ví dụ cảm xúc của anh thật sự bị Kiều Thịnh ảnh hưởng, trực giác của Thích Triều còn chuẩn hơn cả anh tưởng nữa.
Thẩm Du Hi biết bây giờ tốt nhất mình nên về phòng, tránh làm lộ cảm xúc không cần thiết. Nhưng có lẽ mấy lời cố ý chọc giận của Kiều Thịnh có hiệu quả thật, Thẩm Du Hi vẫn chưa rời đi.
Anh muốn biết hiện tại Thích Triều đang nghĩ gì, đối phương có thật sự thuộc về anh hay không. Ngón tay Thẩm Du Hi chà sát quang não, đôi mắt đào hoa u ám nhìn chằm chằm màn hình, chuẩn bị mở lời thì nghe thấy Thích Triều nói. “Anh Thẩm, việc anh định làm ở khu Lâm Kinh đã xong hết chưa?”
“Chưa, vẫn còn một ít.”
Thẩm Du Hi tới đây là có hai mục đích, một là điều tra năng lực của Tam Nguyệt, hai là khiến Thích Triều thuộc về mình, giờ chỉ còn việc đầu tiên là chưa xong.
Thấy hắn nhắc đến chuyện này, đôi mắt lam của Thẩm Du Hi híp lại, anh cho rằng Thích Triều hỏi vậy vì muốn anh mau rời đi.
Ở chung với Thẩm Du Hi là một chuyện rất mệt mỏi, tính tình anh vừa đa nghi vừa nhạy cảm, chỉ một câu đơn giản thôi đã có thể liên tưởng miên man.
Dù giờ Thích Triều đã thuộc về anh nhưng Thẩm Du Hi vẫn không tin tưởng Thích Triều. Loại cảm xúc này xuất phát từ sự tối tăm, mẫn cảm của anh. Có lẽ tính tình đa nghi sẽ bám lấy anh cả đời, hoặc theo thời gian ở bên Thích Triều sẽ dần dần nhạt đi. Tất nhiên đó là chuyện sau này.
Sau khi bị Kiều Thịnh kích thích, nghe Thích Triều hỏi vậy làm sự âm u trong lòng anh lan tràn, ánh mắt dịu dàng dần trở nên khó đoán.
“Vậy thì may quá.” Thích Triều mỉm cười, như thể nghe được tin tốt. “Em còn đang nghĩ nếu anh xong việc ở đây, định về luôn thì phải làm thế nào để khuyên anh ở lại mấy ngày.
Hắn hơi ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Thẩm Du Hi rồi dời mắt, giọng nói mang theo ý cười giống như đang đùa giỡn. “Dù gì mình mới ở bên nhau chưa lâu mà.”
Thẩm Du Hi ngẩn người, anh không ngờ nguyên nhân Thích Triều hỏi vậy là như này, sự nóng nảy, không vui trong lòng cũng được xoa dịu, khóe môi vô thức cong lên.
Thích Triều đương nhiên nhận ra tâm trạng Thẩm Du Hi tốt hơn một chút. Quả nhiên ban nãy không phải ảo giác của hắn, chẳng lẽ do công việc không thuận lợi sao?
Theo lý mà nói quan hệ hiện tại của hai người đã tiến thêm một bước. Trước đây có một số chuyện khi làm bạn không tiện dò hỏi bây giờ đã có thể chủ động nhắc tới. Nhưng hắn không định làm vậy, khi nào anh Thẩm muốn nói thì hắn sẽ lắng nghe, Thích Triều không muốn ép buộc anh.
Thích Triều thoáng liếc qua bàn tay phải của Thẩm Du Hi đang đặt trên sofa, hắn ngẫm nghĩ, nắm lấy đôi tay trắng nõn.
Tay phải của Thẩm Du Hi cứng lại rồi nhanh chóng thả lỏng, anh nhìn ngón tay đối phương lớn hơn mình một cỡ, lông mi khẽ run, đan xen những ngón tay của mình với Thích Triều.
Thích Triều theo bản năng mà nắm chặt tay Thẩm Du Hi, ánh mắt lướt qua hai bàn tay đan xen, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Này là an ủi sao?
Thẩm Du Hi bình tĩnh lại, liên hệ tới lời đầu tiên Thích Triều nói khi anh mới về thì rõ ràng hành động này của hắn là do nghĩ anh không vui nên muốn an ủi anh.
Hai người không nói gì, lẳng lặng ngồi trên sofa. Ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Du Hi dần ấm lên. Anh lên tiếng. “Buổi giao lưu sáng nay thế nào?”
Thích Triều suy nghĩ. “Có nhiều thợ chế tác của Hiệp hội khuyên em gia nhập nhưng em thấy mấy người đó cũng không biết nhiều về Hiệp hội. Bọn họ còn chẳng biết bên đó cần nhiều búp bê cấp S vậy để làm gì.”
Câu sau là suy đoán của Thích Triều, hắn nói tiếp. “Em có nói chuyện đôi ba câu với Tu Mai. Cô ấy là người của Hiệp hội nhưng cảm giác cô ấy không tôn trọng tổ chức như mấy người khác. Em đã thêm bạn với cô ấy, có lẽ sau này sẽ hữu ích.”
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, đôi mắt đào hoa cong cong, vẻ mặt ôn hòa để lộ ý cười nhàn nhạt. Bàn tay trái của anh khẽ siết lại.
Tu Mai sao?
Thẩm Du Hi không có ấn tượng với thợ chế tác Tu Mai, vậy thì mấy búp bê cô ta tạo ra không tham dự vào chuyện kia.
“Em đừng lo quá.”
Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều, anh hiểu đối phương đang sốt ruột. Dù sao ngọn nguồn nỗi lo lắng của hắn là thứ mà anh muốn phá huỷ.
Xem xét từ phương diện nào đó thì mục đích của bọn họ cũng giống nhau.
Nhưng Thẩm Du Hi biết hắn chắc chắn không đồng ý với cách làm của anh. Thậm chí nếu phát hiện ra kế hoạch, có lẽ hắn sẽ nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ.
“Việc quan trọng nhất bây giờ của em là chế tạo Song Kính mà phải không?” Tay trái Thẩm Du Hi vuốt ve khuôn mặt Thích Triều như thể đối xử với viên kim cương trân quý của mình. Anh mềm giọng thủ thỉ, âm thanh thanh nhã như tiếng dương cầm êm ái, ẩn chứa sự đau lòng. “Đừng nghĩ nhiều như thế, mấy ngày nay em vất vả quá rồi. Ngày nào cũng chỉ ngủ được năm, sáu tiếng.”
Mấy chuyện còn lại anh sẽ lo liệu.
Thích Triều chỉ cần mỗi ngày đều quan tâm anh, ở nhà chờ anh là được.
Hai người cách nhau rất gần, Thích Triều có thể ngửi thấy hương thơm trên người đối phương. Tuy là mùi hương lạnh lẽo, nhàn nhạt nhưng hắn vẫn nhận ra, còn cảm thấy nóng hết cả người. Giờ quan hệ hay người đã thay đổi nên thân mật hơn một chút cũng không sao.
Hắn ừm một tiếng, giọng nói khàn khàn, yết hầu lăn lộn. “Em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Thẩm Du Hi hài lòng, đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười. Anh đang định nói gì đó thì Thích Triều đã giữ lấy bàn tay trái đang đặt trên mặt mình, cất giọng khàn khàn, trầm thấp. “Sao tay anh lạnh thế này? Để hôm nào em cùng anh đi khám bác sĩ nhé.”
“Được.”
Thẩm Du Hi phát hiện bầu không khí dần trở nên mập mờ, khóe môi anh cong lên, không rút tay ra mà chậm rãi vuốt dọc theo đường quai hàm của Thích Triều, thầm thì. “Để hôm nào đó rồi đi.”
Thích Triều ừ một tiếng, hắn cúi đầu, con người nâu sẫm nhìn xuống đôi mắt lam dường như phủ một tầng sương mù, dừng lại một lúc rồi hỏi. “Em hôn anh được không?”
Chuyện này cần phải hỏi à?
Thẩm Du Hi cảm thấy Thích Triều rất ngoan, việc hắn chờ anh đồng ý mới làm đã thỏa mãn tính kiểm soát của anh. Anh nhẹ giọng. “Được mà.”
Thích Triều đáp ừm, yết hầu nhúc nhích. Hắn thả lỏng mười ngón tay đang đan vào nhau, chậm rãi đặt tay trên eo đối phương. Giống như vẻ ngoài mỏng manh của anh, eo anh cũng rất thon nhỏ, cảm giác hắn chỉ hơi dùng sức đã có thể bẻ gãy.
Thích Triều cúi người, bàn tay đặt bên hông anh siết chặt, hơi thở quấn quýt. Thích Triều nhận ra Thẩm Du Hi vẫn luôn vuốt ve gáy mình, có lẽ anh thật sự thích bộ phận này.
Vốn Thích Triều muốn nhẹ nhàng hôn một chút thôi nhưng đầu ngón tay mềm mại sau cổ như thể có ma lực, không tiếng động mời gọi hắn lún sâu vào.
Một lúc lâu sau, đuôi mắt Thẩm Du Hi đỏ ửng, dáng vẻ trưởng thành, trầm ổn thường ngày cũng biến mất tăm, đôi mắt đào hoa óng ánh hơi nước, hơi thở gấp gáp.
Hai người nhìn nhau, Thích Triều cảm nhận được đối phương vẫn nhẹ nhàng chạm vào gáy mình. Ánh mắt hắn dừng trên bờ môi mềm mại bị hắn hôn đến đỏ bừng, không nhịn được lại cúi xuống nhẹ nhàng chạm môi anh.
Trước khi hai người ở bên nhau, Thích Triều cảm thấy hẳn là mình thích anh Thẩm. Hiện tại hắn nhận ra người như anh chẳng ai lại không thích.
Đây là nụ hôn đầu của hắn. Thích Triều không biết người khác hôn môi sẽ cảm thấy ra sao nhưng hắn thì vô cùng thoải mái. Thoải mái đến mức còn muốn tiếp tục lún sâu.
Bên tai hắn còn mơ hồ nghe được tiếng thở gấp nhẹ nhàng của Thẩm Du Hi, mang theo cảm giác ngứa ngáy làm hắn nóng cả người. Hai người ngồi yên một lúc, Thích Triều vuốt ve mái tóc vàng mềm mại, vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má ra sau, thấp giọng nói. “Nên ngủ thôi anh Thẩm.”
Lời này là ý trên mặt chữ. Thích Triều cảm thấy mình mà ở đây với Thẩm Du Hi một lúc nữa thì thật sự sẽ xảy ra chuyện không nên mất.
Tuy hai người quen biết nhau khá lâu nhưng chỉ mới bắt đầu ở bên nhau được mấy ngày, nếu tiến triển nhanh quá thì có chút không tôn trọng anh Thẩm.
Thẩm Du Hi vốn đã chuẩn bị tinh thần cho đêm nay, thậm chí là còn khá chờ mong.
Thẩm Du Hi lăn lộn để sống sót ở khu Cam Phần đã quen nhìn mấy người mở mồm nói yêu nhưng lại sẵn sàng vì lợi ích mà vứt bỏ người yêu mình, cũng quen chứng kiến những mối quan hệ thể xác song lại đồng hành cùng nhau từ năm này qua năm khác. Không có người nào hiểu rõ hơn anh rằng quan hệ hoà hợp về thể xác vững chắc hơn nhiều so với cái gọi là tình cảm.
Lúc Thích Triều nói ra câu kia, trong lòng Thẩm Du Hi không yên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dịu dàng, mỉm cười gật đầu. Điều duy nhất khiến anh vừa lòng là Thích Triều nắm tay anh về phòng.
Thẩm Du Hi cúi đầu nhìn những ngón tay với khớp xương rõ ràng của đối phương. Anh không hiểu, rõ ràng hôn cũng hôn rồi mà vì sao chỉ cần được đối phương nắm tay chút mà anh đã nguôi giận.
Lông mi Thẩm Du Hi run run, nghe thấy Thích Triều chúc ngủ ngon, anh ngẩng đầu nhìn hắn, ôn hòa cười. “Ngày mai gặp.”
Ban đầu Thích Triều chẳng cảm thấy gì nhưng nghe ba chữ này hắn đột nhiên nghĩ đáng lẽ họ không nên về phòng mà phải ngồi ở sofa thêm lúc nữa. Tuy nhiên giờ đã muộn rồi, Thích Triều nhìn đuôi mắt đỏ ửng của Thẩm Du Hi, mỉm cười. “Ngày mai gặp.”
Hôm nay quả là một ngày đặc biệt, từ lúc ở bên Thẩm Du Hi hắn vẫn luôn có cảm giác không thực, nhưng giờ hắn đã thấy chân thật hơn rằng mình đã có bạn trai, hơn nữa hôn bạn trai rất thoải mái.
Thích Triều một tay đút túi, một tay cào tóc, xoay người về phòng. Lúc chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng chói tai quen thuộc.
“Hệ thống?”
Thích Triều khó hiểu, bình thường hệ thống tới kiểm tra đều rất yên tĩnh, trừ lần đầu hắn đến thế giới này thì hầu như nó sẽ không phát ra âm thanh làm phiền hắn. Thích Triều nghi hoặc hỏi. “Có chuyện gì sao?”
[Ký chủ.]
Hệ thống luôn có nội tâm phong phú nhưng khi đối diện với ký chủ, nó chỉ sử dụng giọng điện tử không cảm xúc. Đây là lần đầu tiên Thích Triều nghe thấy giọng nó dao động rõ ràng như vậy. [Ngài và ngài Thẩm ở bên nhau sao?]
Âm thanh máy móc không rõ giới tính tràn đầy sự không thể tin nổi, giọng điệu run run sợ hãi.
“Ừm.” Thích Triều gật đầu đáp lại, cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của hệ thống. Hắn hơi ngại ngùng. “Thật ra ta cũng không ngờ. Bọn ta mới ở bên nhau thôi nên chưa kịp báo với mi.”
Ở bên nhau.
Ký chủ và vai ác của thế giới này thành đôi rồi.
Hệ thống cảm thấy số liệu của mình hỏng đến nơi, nó cố gắng sắp xếp lại đống dữ liệu lộn xộn. Mới ba, bốn ngày không tới mà hai người bọn họ đã ở bên nhau?
Không đúng, tại sao hai người lại ở bên nhau được?
Hệ thống nghĩ mãi cũng không hiểu sao ký chủ chăm chỉ, tính tình cực tốt của mình lại có thể ở bên nhân vật phản diện ích kỷ, tối tăm, kết cục còn khiến cả Lam tinh chôn cùng kia.
Ký chủ chắc chắn bị lừa rồi. Hệ thống định nói gì đó nhưng mới kêu hai tiếng ký chủ, nó đột nhiên nhận ra đây cũng xem như một cơ hội để hắn giữ mạng.
Ở thế giới gốc, vai ác không yêu đương với ai cả, huống hồ anh còn trưng ra bộ mặt dịu dàng để lừa gạt cảm tình người khác. Từ góc độ nào đó, phản diện cặp kè cùng ký chủ nên sẽ không tùy tiện giết hắn. Kể cả khi phản diện chỉ vì ký chủ có giá trị lợi dụng mà yêu đương với hắn thì trước khi kế hoạch thành công, chắc chắn ký chủ vẫn giữ được mạng
Hệ thống bừng tỉnh, nhìn ký chủ, chân thành nói. [Chúc mừng ngài và ngài Thẩm thành đôi.]
“Cảm ơn.”
Thích Triều mỉm cười.
Thấy ký chủ nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ, hệ thống suy nghĩ, không tiếp tục làm phiền hắn mà quay về tổng cục. Nó phải đi xác nhận tuyến thế giới với tiền bối. Nếu có thể thì hệ thống mong vai ác thật sự thích hắn, có thể vì tình yêu mà từ bỏ mấy kế hoạch đó.
Nhìn ký chủ chuẩn bị nằm xuống giường, hệ thống suy nghĩ một chút, không làm phiền mà quay trở lại trung giới. Nó cần xác nhận lại với tiền bối về dòng thời gian, nếu có thể, hệ thống hy vọng phản diện thực sự yêu ký chủ, có thể vì tình yêu mà từ bỏ những kế hoạch đó.
Lúc Thích Triều chìm vào giấc ngủ, Thẩm Du Hi ở phòng bên cạnh ngồi trước bàn làm việc hồi lâu, nhẹ nhàng sờ môi mình, có chút lưu luyến nhiệt độ từ người kia.
Một lát sau, Thẩm Du Hi mở giao diện trò chuyện với Đỗ Quyên, bảo cô giữ quan hệ tốt với Tu Mai. Nhìn từ ngoài thì Tu Mai không có khả năng đe doạ gì nhưng không thể loại trừ khả năng đối phương chỉ đang diễn.
Đỗ Quyên dường như vẫn luôn canh quang não, lập tức trả lời được.
Thẩm Du Hi rời khỏi kênh chat, vừa chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy âm thanh thông báo của quang não. Anh có linh cảm mà cúi đầu xuống, quả nhiên là A Cốt gửi tin tới.
A Cốt: [Cha ơi, khi nào cha sửa tay cho A Cốt ạ. A Cốt mất một tay không thoải mái tí nào.]
A Cốt: [Cha nhìn xem A Cốt chăm mẫu thụ tốt lắm nè.][Hình ảnh. jpg]
Mẫu thụ trong hình cành lá xum xuê. Giờ đã vào thu nhưng nó vẫn không hề có dấu hiệu suy yếu, thân cây cao lớn, thẳng tắp chứng tỏ nó còn sống thọ lắm.
Song đây chỉ là vẻ bề ngoài, không ai hiểu hiện tại mẫu thụ yếu như nào hơn Thẩm Du Hi. Nó bây giờ như người đã gần đất xa trời, có lẽ không đến mười năm nữa mẫu thụ sẽ chết hẳn.
A Cốt gửi liên tục mấy tin nhắn rồi không còn động tĩnh. Thẩm Du Hi im lặng một lúc, hẹn thời gian sửa cánh tay cho A Cốt.
A Cốt lập tức trả lời: [Cảm ơn cha, cha thật tốt!]
Thẩm Du Hi không trả lời câu này. Anh biết mấy lời của A Cốt hầu hết đều mang ý mỉa mai, nhưng Thẩm Du Hi cũng không quan tâm thái độ của mấy búp bê đối với mình. Anh biết từ khi quyết định lợi dụng chúng thì giữa anh và các búp bê đã có ranh giới không thể vượt qua.
Chỉ cần chúng hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Du Hi sẽ là người cha khoan dung nhất.
Cùng lúc đó, Tu Mai chẳng hề hay biết gì về chuyện mình sắp có thêm một “cô bạn thân”. Cô tính toán số lượng fan tăng lên trong ngày, cười đến mức không thấy mặt trời.
Bên tai văng vẳng mấy câu lải nhải của người phụ trách Hiệp hội truy hỏi về thái độ của Thích Triều đối với tổ chức. Tu Mai đáp qua loa, trong lòng cảm thấy phiền phức. Hiệp hội đúng là càng ngày càng ép buộc quá đáng. Cô mà nửa năm có thể tạo ra một búp bê cấp S thì ra ngoài tự bơi còn tốt hơn ở đây bị Hiệp hội quản lý.
Với cả nhóm người đần độn này còn không biết ông lớn có cha là tỷ phú giàu nhất Lam tinh à. Chán đến điên mới đi làm nô lệ cho Hiệp hội. Tu Mai tặc lưỡi, khách sáo nói Thích Triều có thiện cảm với tổ chức.
Nghe bọn họ muốn để cô tiếp tục thuyết phục Thích Triều gia nhập. Tu Mai ngoài miệng kêu đồng ý nhưng thực tế không định nói với Thích Triều. Cô vất vả lắm mới kết bạn được với ông lớn, nếu đi làm cầu nối để quảng bá Hiệp hội thì sẽ khiến người ta có ấn tượng xấu với cô mất. Có ngu mới làm thế.
Sau khi cúp máy, Tu Mai bắt đầu viết kế hoạch của mình, bao gồm cả xây dựng mối quan hệ tốt với Thích Triều và làm thế nào để lịch sự mời đối phương tham gia buổi phát sóng của mình để kéo nhiệt độ.
Trong buổi giao lưu Tu Mai có nhận ra Thích Triều muốn biết chuyện gì đó của Hiệp hội từ cô, hắn cũng chẳng thèm che giấu ý định của mình, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Tu Mai thích làm việc có mục đích. Nếu cần thiết cô sẵn sàng bán đứng Hiệp đội để thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai người. Dù gì chỗ dựa cũng có ngày sụp đổ, tổ chức chỉ là cái vỏ rỗng, lợi ích mới tồn tại mãi mãi.
Sáng hôm sau, Thích Triều tỉnh dậy liền nhận được tin nhắn của Tu Mai, hai người bắt đầu một cuộc trò chuyện thân thiện. Thích Triều cảm thấy Tu Mai là một thợ chế tác khá thông minh, ít nhất thì đây là lần đầu hắn thấy thợ chế tác nào vì muốn giữ quan hệ tốt với hắn mà chủ động chê bai Hiệp hội.
Thích Triều kể chuyện này cho Thẩm Du Hi, hắn cười nói. “Cô nàng này cũng thú vị lắm.”
Thích Triều không ghét người có mục đích, hay là nói có mục đích cũng tốt, hai bên cùng có lợi.
Thẩm Du Hi nhìn ý cười trong mắt Thích Triều, dịu dàng gật đầu như thể cũng thấy cô nàng này thú vị, song khi xoay người, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Thú vị? Đây là lần đầu tiên anh nghe đánh giá của Thích Triều về người khác.
Trước đây khi nói tới Đồ Trang, hẳn chỉ dùng hai từ đáng thương đã đủ làm Thẩm Du Hi không vui, không ngờ còn có loại làm anh khó chịu hơn cả thế.
Thích Triều đang hầm cá trong bếp, nhìn bóng lưng mỏng manh của Thẩm Du Hi, lại nhớ đến cảm giác khi đặt tay trên eo anh tối qua, hắn nghĩ mình phải bồi bổ cho anh thật tốt, không thể cứ để anh gầy như vậy mãi.
Hắn cho rằng tay anh Thẩm lạnh như vậy là do thiếu chất. Thích Triều vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Du Hi, dưới ánh mắt mờ mịt khi anh mới quay người lại, hắn sờ tay anh một chút. “Cũng tạm được, tay anh không lạnh như hôm qua nữa.”
Thẩm Du Hi mỉm cười. “Buổi sáng sẽ ấm hơn một chút, tối mới lạnh thôi.”
Nói vậy nhưng thực tế ban ngày tay Thẩm Du Hi cũng chẳng ấm lên được bao nhiêu, còn lạnh hơn người bình thường rất nhiều. Thích Triều đứng bên cạnh không nói gì, lấy rau từ tay anh, tiếp nhận nhiệm vụ rửa nó. “Anh lấy ghế ra ngồi bên ạnh em là được rồi, đừng động đậy.”
Khi là bạn, Thích Triều để Thẩm Du Hi rửa đồ là vì sợ anh không thoải mái, bây giờ quan hệ hai người đã khác, mấy suy nghĩ trước kia không còn quan trọng nữa.
Thẩm Du Hi nhìn Triều cúi đầu rửa rau, không nghe lời ngồi ghế mà đứng sát bên cạnh, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần nghiêng người là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp từ đối phương.
Cùng lúc đó, Hướng Nguyệt đi từ lầu hai xuống phòng khách, vừa định vào bếp tìm ba ba thì nghe thấy Mạc Tư đang ngồi trên sofa khàn giọng lên tiếng. “Đừng vào.”
Giọng nói khàn khàn của Mạc Tư khiến Hướng Nguyệt nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước khi ngồi ở cầu thang. Hướng Nguyệt liếc nhìn bếp, dường như hiểu ra gì đó, chiếc đuôi phía sau nhẹ nhàng vung vẩy, đi đến sofa ngồi xuống, đôi mắt đỏ suy tư.
Mười phút sau, Lị Bạch và Lan Lạc cũng từ trên lầu đi xuống, hai búp bê cũng mơ hồ cảm nhận được bầu không khí hơi kỳ lạ.
“Hai người đang làm gì thế?”
Li Bạch thắc mắc.
Mạc Tư không nói gì.
Hướng Nguyệt lắc đầu: “Không làm gì cả.”
Cậu dừng lại một chút, nhớ tới chuyện trong buổi giao lưu liền hướng mắt sang Lan Lạc đang nở nụ cười rạng rỡ rồi quay đầu nhìn Lị Bạch, nghiêm túc nói. “Em có chuyện muốn nói với mọi người.”
Mạc Tư liếc Hướng Nguyệt, siết chặt búp bê vải trong tay. Hẳn Hướng Nguyệt vẫn chưa đoán được quan hệ giữa cha và Thích Triều.
Trước khi cha nói ra, cậu sẽ không để ai tiết lộ tin này. Con người đen sâu thẳm của Mạc Tư nhìn chằm chằm Hướng Nguyệt, sẵn sàng bịt miệng búp bê này nếu cần.