Editor: YYone
*
Diễn đàn người hâm mộ búp bê nổ tung.
Nguyên nhân là do một bài viết đăng hình búp bê do Tiến sĩ chế tạo. Các tác phẩm của Tiến sĩ đều rất quý giá, có quá ít hình ảnh được truyền ra ngoài. Nếu không phải trước đây Tiến sĩ từng công bố diện mạo của búp bê thì sợ là không ít người đã bỏ lỡ tấm ảnh thần thánh này.
Học trò của Tiến sĩ – lầu 3: [Ôi ôi! Không hổ là tác phẩm của Tiến sĩ, độ tinh xảo này chẳng khác gì người thật cả!]
Phú bà nhìn tui – lầu 4: [Đúng là kẻ có tiền mới mua được búp bê. Hâm mộ quá. Nhìn bối cảnh này là công viên giải trí hả? Còn dẫn nó đi công viên luôn? Sở thích của người có tiền dân thường chúng ta chẳng hiểu nổi.]
Đội mê nhan sắc tới đây – lầu 5: [A a a! Ngày nào cũng phải khen Tiến sĩ! Búp bê đẹp quá! Nhân tiện cho tui hỏi có ai biết phương thức liên lạc của anh trai trên ảnh không? Tui chỉ hỏi xíu thui, hông có ý đồ gì đâu.]
Tắm rửa ngủ nghỉ – lầu 6: [Trả lời cho thím bên trên. Ảnh là con cả của đại gia top 1. Chắc tui không cần nói nữa nhỉ, có ý đồ gì thì nhìn tên tui đi.]
Đội mê nhan sắc tới đây – lầu 7: [Sao lại vậy chứ… Đã giàu thì chớ còn đẹp trai quá thể. Đã đẹp trai thì chớ lại còn tốt tính như thế, đưa thú cưng ra ngoài chơi nữa. Hu đây là ông xã mơ ước của tui.]
Cú đêm hạng nhất – lầu 8: [Lầu trên có ý gì? Đưa thú cưng ra ngoài chơi? Búp bê là thú cưng? Mày bị điên à?]
Không có tiền – lầu 9: [Ha ha ha ha lại nữa. Búp bê không phải thú cưng thì là cha mày chắc? Đầu óc đần độn thì vứt đi. Một món đồ chơi mà đáng à? Ngu si.]
—
Từ trước đến giờ, bởi vì địa vị của búp bê mà trên diễn đàn tranh luận không ngừng. Một bàn viết than thở bình thường đột nhiên lại dính đến vấn đề này. Ngay lập tức phần bình luận bắt đầu chửi nhau túi bụi, đến tận khi admin xóa bài chuyện này mới kết thúc.
Lúc Thích Triều về nhà mở diễn đàn lên xem thì đã chẳng còn vết tích gì về vụ vừa rồi, hắn không biết vì tấm ảnh của mình và Lan Lạc mà gây chuyện lớn như vậy.
Thích – hoàn toàn không hay biết – Triều lướt diễn đàn một lúc liền đứng dậy chuẩn bị dỗ búp bê ngủ. Hắn đã học thêm được nhiều thứ trên diễn đàn, nắm được thời gian hoạt động và nghỉ ngơi tốt nhất cho búp bê.
Ví dụ như để bảo đảm năng lượng duy trì ổn định, tốt nhất nên để thời gian sinh hoạt của búp bê giống con người bình thường. Buổi sáng và buổi trưa ăn một chút sẽ không làm búp bê thấy buồn ngủ. Lượng đá năng lượng cho bữa tối cần vượt hơn 500g, sau ba tiếng thì lên giường, ngủ đủ tám giờ. Đây là thời gian biểu lý tưởng nhất cho búp bê.
Từ trước đến nay Lan Lạc chưa bao giờ phản đối Thích Triều, cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, tung tăng chạy lên tầng hai, sừng hươu con theo bước chân của Lan Lạc mà rung rung.
Thích Triều nhìn bóng dáng Lan Lạc, trong lòng mềm nhũn, hắn không đi theo ngay. Nhóc con nhà hắn rất thông minh, chẳng cần hắn phải dạy cũng có thể tự thay quần áo ngủ.
Quả nhiên mười phút sau, Thích Triều lên tới phòng ngủ thì Lan Lạc đã thay đồ xong, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Thích Triều định tắt đèn cho cậu nhóc đi ngủ thì liếc thấy bờm tóc trên đầu Lan Lạc liền dở khóc dở cười. Có vẻ búp bê rất thích chiếc bờm này, nhưng cũng đâu thể đeo suốt như vậy được.
“Con tháo bờm để ngủ đi.” Thích Triều khuyên nhủ.
“Không cần đâu ạ.”
Lan Lạc đắp chăn, tay giữ chặt bờm tóc, đôi mắt xanh thẳm cảnh giác nhìn Thích Triều. “Bờm của Lan Lạc mà.”
Giống như sợ Thích Triều lấy mất, Lan Lạc chùm chăn kín đầu, cực kỳ giống trẻ con loài người lúc chơi xấu.
Thích Triều bật cười, lấy quang não chụp lại cảnh này, thỏa hiệp với nhóc con. “Thôi được rồi, con đeo đi. Đừng chùm kín mít như thế, nghẹt thở bây giờ.”
Búp bê không cần hít thở nhưng không khí là thứ cần thiết cho quá trình chuyển dịch năng lượng. Hẳn cũng có thể coi là kiểu hô hấp khác.
Lan Lạc kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt xanh lam, cứ như thể dè chừng kẻ địch. Thích Triều mỉm cười, thể hiện bản thân không định lấy bờm tóc của nhóc con. Hắn chúc ngủ ngon với búp bê rồi tắt đèn, nhẹ tay đóng cửa phòng.
Phòng ngủ tối đen.
Lan Lạc sờ sờ bờm tóc trên đầu, cậu nhóc hơi hài lòng.
Đám con nít loài người có, Lan Lạc cũng có.
Trong bóng đêm, Lan Lạc cong mắt, tâm trạng vui vẻ nên quyết định lùi kế hoạch giết Thích Triều đi mấy ngày.
Chắc cha sẽ không tức giận đâu.
Ở bên kia, Thích Triều đã đồng ý không tháo bờm tóc của nhóc con thì hắn sẽ tuân thủ.
Bây giờ mới mười giờ, vẫn còn sớm, Thích Triền chưa định ngủ vội. Hắn tới phòng làm việc, lấy bức thiết kế búp bê mới vẽ được một nửa, tiếp tục công việc dưới ánh đèn.
Tinh thần lực của Thích Triều là cấp A, đạt yêu cầu về cấp độ tinh thần lực của một thợ chế tác búp bê. Nhưng điều này không có nghĩa hắn có thể tạo ra búp bê ngay, công đoạn tiếp theo đây mới thật sự khó nhằn.
Bởi vì trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Thích Triều chẳng tài nào tập trung nổi, hắn dứt khoát dừng bút. Tay trái xoa bóp cổ tay phải, thả lỏng, trong đầu thầm gọi số hiệu của hệ thống.
[Ký chủ gặp vấn đề gì sao?] Hệ thống vốn đang ở thế giới kế bên an ủi tên ký chủ nũng nịu y hệt phụ nữ, vừa nghe thấy động tĩnh bên này liền phóng qua.
Thích Triều thán phục với tốc độ của nó, mở lời thắc mắc. “Tổng cục thợ chế tác có cung cấp thông tin về cách tạo ra búp bê không?”
Tất cả thông tin đều bị bên Hiệp hội kiểm soát, giờ còn chẳng tìm được thứ gì hữu dụng. Nếu muốn học chế tạo búp bê thì hắn phải đến Hiệp hội kiểm tra.
Thích Triều từ trên diễn đàn biết được một thợ chế tác thực tập phải làm việc cho Hiệp hội từ hai đến ba năm, trong khoảng thời gian đó, sản phẩm làm ra sẽ thuộc sở hữu của Hiệp hội.
Sao mà đồng ý nổi?
Đối với hắn, quyền sở hữu búp bê bị giao cho Hiệp hội không khác gì con mình sinh ra lại bị người ta ôm đi, người làm cha mẹ nào chấp nhận được?
Nhưng nếu không gia nhập thì đống thông tin trên mạng không thể giúp hắn học được cách chế tạo búp bê của Lam Tinh. Lan Lạc còn có vết nứt cần được chữa trị, Thích Triều vừa nghĩ tới đây đã đau đầu.
[Xin lỗi ký chủ. Tổng cục không cung cấp thông tin miễn phí.]
Thích Triều nhanh chóng bắt được trọng điểm. “Không cung cấp miễn phí? Ý là phải thu phí à?”
[Đúng vậy. Ở chợ giao dịch hệ thống có cung cấp tài liệu. Nhưng giao dịch yêu cầu trao đổi điểm tích luỹ của thợ thủ công. Trước mắt, điểm tích luỹ của ngài đang là 0.]
“Điểm tích luỹ thợ thủ công kiếm thế nào?” Thích Triều vốn tưởng đã hết đường cứu vãn, ai ngờ còn một tia hy vọng, hắn hơi thả lỏng.
[Sau khi mở ra nhiệm vụ nhánh, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ được cộng từ một trăm đến hai trăm điểm tích luỹ.] Hệ thống nói xong liền bổ sung thêm. [Khi thợ thủ công tiến vào thế giới mới, tổng cục sẽ gửi nhiệm vụ nhánh trong vòng một tuần. Nhiệm vụ của ngài còn đang được sắp xếp, đừng quá sốt ruột.]
Theo quy định, sau khi gửi nhiệm vụ nhánh hệ thống mới giải thích cho ký chủ về chợ giao dịch và điểm tích luỹ. Nhưng ký chủ chăm chỉ như này, nó đành giới thiệu trước vậy.
Một tuần? Thích Triều nhẩm tính, vậy còn bốn ngày.
Hệ thống thấy Thích Triều cúi đầu không lên tiếng, trái ngược hẳn với tên ký chủ õng ẹo bên kia đành xen vào. [Lời khuyên cho ký chủ là đừng kỳ vọng gì về chợ giao dịch hệ thống.]
[Nhiệm vụ mỗi tuần đổi mới một lần, mỗi lần kiếm được nhiều nhất 200 điểm tích luỹ. Tuy nhiên giá cả ở chợ khá đắt đỏ.]
Hệ thống chỉ thiếu mỗi việc công nhận cái chợ giao dịch này như cái nơi nuốt tiền, hố người chơi nữa thôi. Nó ngẫm nghĩ, liền chiếu hình để chứng minh mình nói thật.
Thích Triều hơi ngạc nhiên, tầm mắt hắn dừng trên màn hình trong suốt, bên trên đều là giá cả được định theo cấp bậc đồ vật.
Vật phẩm cấp C
Dây buộc tóc Lam Tinh.
[Dành cho búp bê] 500 điểm tích luỹ
Miếng dán trang trí
[Dành cho búp bê] 600 điểm tích luỹ
…
Vật phẩm cấp A
Trọn bộ hướng dẫn chế tạo búp bê
[Thợ chế tác nên có] 10.000 điểm tích luỹ
Hoàn thành nhiệm vụ nhánh nhiều nhất chỉ được 200 điểm, mà cái dây buộc tóc cấp thấp nhất đã ngốn 500, chẳng nói đến quyển sách tiêu tốn hàng nghìn điểm kia. Nếu muốn mua thông tin chế tạo búp bê, hắn phải hoàn thành ít nhất 50 nhiệm vụ!
Đúng là lừa đảo!
Thích Triều cười khổ, đột nhiên nhớ tới mười năm trước, khi bản thân không xu dính túi. Ngòi bút chọc chọc lên giấy vẽ, hắn rơi vào trầm tư.
Hệ thống thấy ký chủ cần yên tĩnh một mình liền tri kỉ phắn qua thế giới bên kia, tiếp tục an ủi tên ký chủ nũng nịu.
Nếu muốn học chế tạo búp bê bằng cách hoàn thành đống nhiệm vụ đó thì tốc độ quá chậm, Hiệp hội kia cũng không làm gì được. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt nâu sẫm của hắn hơi tối xuống. Hắn cào cào mái tóc hơi nhếch lên của mình, bỗng dưng nhớ tới chủ nhân cơ thể này.
Nhà họ Thích là danh gia vọng tộc, cha Thích là người giàu đứng đầu Lam Tinh. Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là nhà họ Thích có một thư viện đồ sộ. Chủ cũ cơ thể này biết đến sự tồn tại của búp bê cũng là nhờ cái thư viện kia.
Nói vậy, ở đấy hẳn có biện pháp chế tạo búp bê, Hiệp hội thợ chế tác duỗi tay dài đến mấy thì cũng đâu thể quản được nhà giàu nhất Lam Tinh.
Cần phải quay về nhà cũ một chuyến.
Hắn lấy quang não, gửi tin nhắn cho quản gia bên đó là sáng mai mình sẽ về. Đồng thời hắn cũng suy nghĩ xem nên đối phó với gia đình nguyên chủ như thế nào.
Hôn nhân của cha mẹ hắn ta là một cuộc liên hôn thương mại. Sau khi sinh nguyên chủ, cả hai đã ly thân. Cha Thích ở Lam Tinh phát triển sự nghiệp, mẹ Thích thì cùng tình yêu đích thực chạy tới hành tinh khác xây dựng tổ ấm.
Nói ra, nguyên chủ cũng đáng thương, nhưng hắn ta vừa bi3n thái, vặn vẹo vừa đáng thương thì Thích Triều chẳng đồng tình cho nổi.
Nhà họ Thích không đông lắm, chỉ có cha Thích, nguyên chủ và hai đứa em trai cùng cha khác mẹ.
Cha Thích bận bịu công việc, phần lớn thời gian đều bay khắp nơi, không thường xuyên ở nhà chính. Hai đứa em trai đang học cấp ba, ngày mai là ngày nghỉ, chắc sẽ đụng mặt bọn họ.
Thích Triều cùng không quá lo lắng, nguyên chủ là một kẻ đạo đức giả, danh tiếng rất tốt. Trong lòng hắn ta có căm ghét hai em trai ngoài giá thú thế nào thì bên ngoài vẫn tỏ vẻ mình là anh trai tốt.
Hai người em trong mắt người ngoài đều là đám phản nghịch, suốt ngày gây chuyện khắp nơi nhưng thật ra hai người đều vô cùng ngưỡng mộ anh trai mình.
Quan hệ ngoài mặt của ba người cũng không tệ lắm.
Tuy hai đứa đều mang tiếng xấu nhưng so với nguyên chủ thì chỉ là mấy con thỏ trắng thuần khiết thôi.
Thích Triều là người trưởng thành, kinh nghiệm phong phú, thể nào cũng ứng phó được đám trẻ con mười sáu, mười bảy tuổi.
Chỉ cần không gặp phải người cha cực kì tinh ý của nguyên chủ thì mọi chuyện dễ dàng rồi. Cha Thích đã gần một năm chưa về nhà, ông là người bận rộn, chắc hắn không xui đến mức mới về đã đụng phải BOSS cuối đâu.
Lên kế hoạch xong, Thích Triều đứng dậy về phòng ngủ, ngày mai dậy liền bảo Lan Lạc hắn đi vắng một ngày. Bản thân hắn còn chẳng quen thuộc với nhà cũ, đem theo búp bê nhỏ thì biến số quá nhiều, thôi thì cứ để cậu nhóc nghỉ ngơi ở nhà.
Đôi mắt xanh của Lan Lạc cong cong như trăng non, mỉm cười gật đầu, không nhìn ra chút miễn cưỡng nào.
Hoặc có thể nói, búp bê cũng chẳng lưu luyến gì, tên nguyên chủ hiếm khi trở về biệt thự này.
Trên đầu Lan Lạc còn đeo bờm sừng hươu con, Thích Triều không tiện xoa đầu cậu nhóc, đành sờ sờ mái tóc mềm mại.
Hắn mở màn chiếu cho Lan Lạc, giọng nói mang theo ý cười. “Con đói thì vào bếp nhé, đồ ăn đã chuẩn bị cho con rồi. ở nhà ngoan ngoãn đợi ba nha.”
Sau mấy ngày ở chung, Thích Triều biết búp bê rất thông minh, không cần lo lắng quá nhiều. Hắn vốn là người phóng khoáng, dặn dò vài câu rồi thôi.
Chẳng còn gì nhắc nhở nữa, dù sao hắn cũng quay về sớm. Thích Triều quyết định khi về nhà cũ sẽ không tiếp xúc với người thân nguyên chủ, đi thẳng tới thư viện, lấy được tài liệu sẽ về luôn, sẽ không mất nhiều thời gian.
Lên kế hoạch cũng vô ích, hiện thực vả cho hắn một phát. Thích Triều vừa xuống khỏi phi thuyền, mới đặt chân vào nhà cũ đã đụng phải người cả năm không gặp – cha Thích.
Cha Thích mặt mày nghiêm nghị ngồi ở sofa uống hồng trà, cách đó không xa là hai đứa em trai đang quỳ gối.
Hai người mặt mũi bầm dập, nét mặt lại ngang ngược, phách lối. Bên cạnh bàn trà còn có cả mảnh sứ, mảnh thủy tinh vỡ.
Cảnh tượng này hiển nhiên không thích hợp cho người ngoài xem.
Thích Triều im lặng thu chân lại, giây tiếp theo liền nghe thấy cha Thích gọi tên mình.
Được rồi.
Tôi khổ quá mà.