Chiaki nhìn cái thân thể tả tơi của mình rồi thở dài.
Cô băng bó qua loa rồi “đột nhập” vào trong bệnh viện, dĩ nhiên là sau khi đã thi triển ảo thuật để mọi người thấy cô vẫn bình thường…!Chiaki thong thả đi vào phòng bệnh của Minoso…!Cô ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn là không có ai quanh phòng…!Đương nhiên là đã cố tình bỏ qua con bướm đang đậu trong góc tối của căn phòng…
Lyly nhìn thấy cô gái đột nhập vào trong phòng của Minoso, nhưng anh cũng không tạo ra động tĩnh…!Cô gái này quá mức kỳ lạ.
Dựa vào biểu hiện ngày hôm nay của cô ta, rất có thể cô ta chính là kẻ đã tấn công hậu duệ của “ghen tị”…!Nhưng có vẻ lại không phải là người của Tsubaki…
Chiaki không hề biết hiện nay mình đang bị Lyly đánh giá.
Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Minoso và sử dụng chakra trị thương…
Lyly có thể thấy rõ ánh sáng màu lục non phát ra từ tay của cô gái đang đứng cạnh giường bệnh…!Ánh sáng ấy rất thoải mái, như một loại mê hoặc…!Khiến anh vô thức mà bay lại gần…
“Gần được rồi!” Chiaki đang mải trị thương cho Minoso, bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy một con bướm đậu vào tay mình…!Cô biết đó là Lyly, nhưng vẫn nên tỏ vẻ không biết thì hơn:
– Hồ điệp? Sao lại có hồ điệp ở đây vây? Em bị lạc à? Chờ chút nhé! Khi nào chị trị thương cho cậu ấy xong sẽ đưa em ra…
Bàn tay lơ đãng lại “vô ý” thi triển thuật trị thương lên Lyly…!Lyly khi được ánh sáng xanh nhạt kia bao lấy, cảm giác vô cùng thỏa mãn…!Sau đó, anh ngạc nhiên khi nhận ra ống chân bị cắt của mình đang dần được nối liền lại…
“Cô ta có khả năng trị thương sao?” Lyly vô cùng ngạc nhiên…
Chiaki sau khi trị thương cho Minoso xong thì lại lặng lẽ bỏ đi, không hề nhận ra mình đã bị theo dõi…
Khi Minoso tỉnh lại, nhận ra vết thương của mình đã gần như hồi phục hoàn toàn thì cực kỳ ngạc nhiên! Cho tới khi nghe về Chiaki qua Lyly! Và cậu cũng không thể hiểu được cô gái ấy nghĩ gì…
…………………………………………………
Về đến nhà, Chiaki thực sự không còn cách nào giả vờ được nữa…!Cô chui tọt vào chăn! Lần này thì có trời sập cũng đừng hòng lôi được cô ra…
Nhưng trước khi ngủ, cô bỗng nhớ ra một chuyện…
“Akira, nhiệm vụ có thời hạn không vậy?”
“Không có.
Cô chỉ cần cố gắng hoàn thành là được!
“Mà tôi thắc mắc, việc của tôi là công lược nam phụ đúng không?”
“Đúng!” Hệ thống đáp lại…
“Nhưng Tsubaki là boss phản diện cơ mà…!đâu phải là nam phụ đâu…”
“Đều là nhân vật phụ thôi!”
Chiaki im lặng…
Được lắm, hệ thống! Anh thắng!
Mệt rồi, Chiaki cuộn tròn lại trong chăn…
Bất tri bất giác, Chiaki đã trốn thêm một buổi học nữa…
Sau khi tỉnh dậy, Chiaki hỏi hệ thống theo bản năng:”Akira, Tsubaki đang ở đâu vậy?”
Nhận được câu trả lời của Akira, Chiaki bèn cầm lấy túi xách…!Sau đó dùng dịch chuyển tức thời để đến trước quán ăn nơi có mục tiêu nhiệm vụ…
Nếu cô nhớ không nhầm thì nơi này sẽ diễn ra cốt truyện phải không nhỉ?
Vậy thì…
Chiaki nhanh chóng bước vào và “lơ đãng” ngồi vào bên phải của Tsubaki…
– Ồ!_ Tsubaki không ngờ lại gặp được “chủ nhân” của mình vào lúc này…!Anh bỗng nhiên thấy hứng thú với biểu hiện của cô.
Nhưng trái lại, Chiaki chỉ nhìn Tsubaki rồi lại tiếp tục với bữa ăn của mình:
– Tôi không thích đánh nhau nếu như không có lý do chính đáng!
Nhìn Chiaki coi mình như một người lạ, Tsubaki lại cảm thấy khó chịu…
Đối với cô ấy, chỉ khi ở trong hình dạng thú, anh mới được yêu quý sao?
Nếu như cô ấy coi anh là kẻ thù, chí ít anh vẫn còn chút phân lượng trong lòng cô ấy!
Đằng này, lướt qua anh như một người lạ…
Cô ấy không hề để ý đến anh sao? Dù chỉ một chút sao?
……………………………………….
– Sakuya vẫn ổn chứ?_ Ăn xong bữa, Chiaki mới bắt đầu hỏi Tsubaki…
Cảm giác vui vẻ thoáng chốc trong Tsubaki vì Chiaki bắt chuyện với anh vụt biến mất!
Lại là Sakuya!
Cô bắt chuyện với anh chỉ vì Sakuya thôi sao?
– Cậu ta rất ổn!_ Tuy nhiên, Tsubaki vẫn nói…
– Vậy sao? Thế thì tốt!_ Chiaki khẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm:_ Cảm ơn anh!
Lần này, nụ cười kia hướng về Tsubaki, khiến anh ngẩn người…
Cô ấy đã cười…!với anh…
…………………………………………………………….
Chiaki nhanh chóng rời khỏi quán sushi, đây là địa điểm diễn ra cốt truyện! Chuồn nhanh thôi!
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều nói rằng Sakuya đã chuyển trường.
Nhìn biểu tình khó tin của Mahiru, Chiaki thở dài! Cô lôi cậu bạn của mình ra góc khuất:
– Không cần phải hỏi nữa, có lẽ Sakuya đã thay đổi ký ức của họ rồi.
– Thay đổi ký ức, nhưng sao cậu…
– Tớ nói rồi mà, Mahiru…!Tớ không thuộc về nơi này…_ Chiaki vẫn giữ nụ cười ngàn năm không thay đổi ấy!