Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 40: 40: Lén Sau Lưng Tôi Nhận Thư Tình Của Tên Con Trai Khác



Edit+beta: LQNN203
Mỗi khoá sinh viên năm nhất của Công nghiệp Quân sự Vân Thành sẽ tổ chức một cuộc thi hát kéo co trong thời gian huấn luyện, có hai mục đích.

Một là tăng cường sự gắn kết và thống nhất của mỗi tân binh trong lữ đoàn, hai là hát kéo co là loại thi đấu thuộc về vui chơi, có tính giải trí nhất định, trong ba tháng huấn luyện quân sự gian khổ buồn tẻ, cuộc thi cũng có thể điều chỉnh tâm trạng chung của doanh trại tân binh.
Đội thông tin đã chốt Hứa Phương Phỉ là ca sĩ chính, vẫn còn một tuần trước khi chính thức thi đấu.
Mỗi lữ đoàn có hai bài dự thi, bài hát của lữ đoàn thông tin được Cố Thiếu Phong cầm bản nhạc chọn lọc cẩn thận, một bài là “Chúng ta là những người lính” và bài còn lại là “Quân trung lục hoa”, bài trước trào dâng hăm hở tiến lên, bài sau trữ tình duyên dáng.
Chiều ngày hôm sau, được thông báo đã hết giờ nghỉ trưa, tiếng còi tập kết vang lên, các tân binh năm nhất xếp hàng ngay ngắn, nhanh nhẹn bắt đầu tập hát dưới sự điều hành của cán bộ lữ đoàn và huấn luyện viên.
Dù sao cũng là màn thi đấu đầu tiên của cuộc sống đại học, tất cả các học viên đều rất coi trọng cuộc thi hát kéo co.

Hơn nữa trong xương máu các học viên quân sự tự mang nhiệt huyết, không ai muốn bị so sánh với đội khác, trên sân thể dục một đội tập hát so với một đội càng to hơn, quân ca rền rĩ hết đợt này đến đợt khác đến nỗi rung chuyển cây cối, chim chóc lần lượt bay đi, ẩn mình thật xa.
Hứa Phương Phỉ là ca sĩ chính càng phải lên tinh thần mười hai vạn phần.

Cô không chỉ tập trung vào việc tập hát mà còn học thuộc hai lời bài hát ngay cả khi đang ăn cơm chiều.
Công nghiệp Quân sự Vân Thành tổng cộng có bốn căng tin, mỗi căng tin có ba tầng, tầng một bán các suất ăn chay mặn và rau, bún, phở, tầng hai và tầng ba còn có các món xào, lẩu khô và lẩu nhỏ, chủng loại rất phong phú.
Hứa Phương Phỉ thường ăn ở tầng một.
Cô vừa cúi đầu vừa yên lặng ăn cơm vừa nhẩm lời ca, đột nhiên nghe thấy có người gõ hai cái xuống bàn.

Tạo âm thanh “cộp” hai tiếng đều đặn.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ động, cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, trong tầm mắt của cô xuất hiện một bàn tay to thon dài trắng lạnh, móng tay cắt tỉa gọn gàng, khớp xương rõ ràng, dưới cổ tay áo bộ đồng phục rằn ri lộ ra phần xương cổ tay thon gầy, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ màu xám bạc.
Cô hơi giật mình, đưa mắt nhìn lên theo bàn tay.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Trịnh Tây Dã chưa bao giờ quá sống động.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nói với đội trưởng Cố tối nay em không cần học tiết tự học buổi tối.

Bảy giờ rưỡi em ở ngôi đình nhỏ trong rừng đọc sách đợi tôi, nhớ không?”
Khi anh nói, vẻ mặt bình tĩnh và giọng điệu lười biếng, có vẻ rất tự nhiên.

Kết quả là Hứa Phương Phỉ còn chưa có định thần lại, không nói một lời liền ngây ngốc gật đầu với anh.
Trịnh Tây Dã ừ một tiếng, quay người bước đi với đôi chân dài.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, thành viên của đại đội phải xếp hàng để hát và sau đó ăn cơm cùng nhau, ngồi xen kẽ với nhau, chỗ ngồi cách nhau không xa.

Một nam sinh ở gần đó tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa huấn luyện viên và Hứa Phương Phỉ.
Cậu ta kéo khay cơm nghiêng người sang bên cạnh, trầm giọng nói: “Huấn luyện viên tìm Hứa Phương Phỉ có chuyện gì nhỉ?”
Người bạn bên cạnh cũng hạ giọng: “Không biết.”
Cậu ta dừng lại, ngước nhìn bóng huấn luyện viên cao lớn và lãnh đạm từ phía sau, tặc lưỡi hai lần, rất đồng tình nói: “Trịnh giáo quan của chúng ta tàn nhẫn như vậy, chắc chắn không phải là chuyện tốt.”
Nam sinh lắc đầu thở dài: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tội nghiệp.”
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Khoảng bảy giờ tối, Hứa Phương Phỉ là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá.

Cô khóa cửa, cẩn thận đút chìa khóa vào trong túi quần rằn ri rồi rời khỏi khu ký túc xá, đi về phía rừng đọc sách.
Trường Công nghiệp Quân sự Vân Thành có lịch sử lâu đời, cơ sở hạ tầng bên trong cũng rất hoàn chỉnh, đi thẳng về phía nam dọc theo khu ký túc xá nữ, qua hồ nhân tạo và thư viện, đi bộ khoảng 200m sẽ thấy công viên nhỏ đầy cây xanh, cây cao chót vót, phát triển tươi tốt.
Đây là “Rừng đọc sách” của Công nghiệp Quân sự Vân Thành.
Nơi này tràn ngập màu xanh tươi mát, cách xa khu giảng dạy, khu làm việc và khu sinh hoạt, môi trường rất yên tĩnh và xanh mát, rất thích hợp để đọc sách hoặc thiền nên có tên như vậy.
Đi dọc theo con đường lát đá quanh co một lúc, Hứa Phương Phỉ nhanh chóng nhìn thấy một cái đình nhỏ cổ kính.

Trong đình, ngồi bên chiếc bàn đá là một người đàn ông dường như đã đến khá lâu.
Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, khóe miệng theo bản năng nhếch lên một vòng cung, nhẹ giọng đi tới chào hỏi: “Xin chào, huấn luyện viên.”
Trịnh Tây Dã ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu nói: “Ngồi đi.”
Hứa Phương Phỉ cúi người ngồi xuống.

Nhìn xung quanh, khu rừng rậm rạp và vắng vẻ, phóng tầm mắt ra xa, ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác.
Hứa Phương Phỉ bối rối không thể giải thích được trước phát hiện này.
Cô cúi đầu cắn nhẹ môi.
Bên cạnh, Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh.

Anh đưa qua trên bàn mấy tờ giấy trắng, nói: “Đây là hai bản nhạc của bài hát.

Tôi in hai bản, đây là của em.”
Hứa Phương Phỉ hai tay nhận lấy, theo thói quen nói với anh: “Cảm ơn.

Làm phiền anh rồi.”
Trịnh Tây Dã đang nhìn xuống khúc phổ.

Anh vừa nghe lời này, lập tức dừng lại, sau đó nhướng mi lười biếng nhìn cô, híp mắt, đột nhiên gọi: “Hứa Phương Phỉ.”
Hứa Phương Phỉ: “Vâng?”

Anh trừng mắt nhìn cô, ngữ khí không tốt: “Nếu như em lại khách sáo với tôi như vậy, có tin tôi dạy dỗ em không?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Những lời này tràn ngập uy hiếp, hống hách cùng vô lý, xen lẫn một tia mờ ám khó nói.

Hứa Phương Phỉ bị doạ, xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đã hiểu, sau này em sẽ cố gắng hết sức thay đổi.”
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, đỏm dáng xinh xắn, lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng.

Trịnh Tây Dã bị ngoại hình nhỏ nhắn của cô làm ngứa ngáy, im lặng nửa giây rồi lặng lẽ dời tầm mắt đi, buộc mình phải tập trung vào khúc phổ.
Có thể nhìn nhưng không thể chạm, có thể nhìn nhưng không thể ăn.
Có trời mới biết đây là kiểu tra tấn gì.
Trịnh Tây Dã đã phải liên tục nhắc nhở cảnh cáo bản thân để kiềm chế nhiều suy nghĩ xằng bậy trong lòng.
Anh bình tĩnh nói: “Em xem bản nhạc trước đi, xong thì tách hai bài ra hát, tôi nghe thử.”
Tất nhiên Hứa Phương Phỉ không biết Trịnh Tây Dã đang phải chịu tội gì.

Cô xem qua hai bản nhạc bài hát, cảm thấy ngượng ngùng, chân thành nói: “Ừm…!Nếu, nếu em hát sai giai điệu hoặc sai tiết tấu, anh đừng cười em nhé.”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
Được rồi.
Hát thì hát.

Thà mất mặt trước mặt một mình anh còn hơn trước mặt cả trường một tuần sau.
Nghĩ như vậy, Hứa Phương Phỉ siết chặt nắm tay, xoay chuyển trái tim, cuối cùng cô lấy hết can đảm để hắng giọng một cách mạnh mẽ, mở miệng hát: “Chúng ta là những người lính, có gì khác nhau? Chỉ vì tất cả chúng ta đều mặc, quân phục giản dị.”
“Tuy khác, nhưng thực ra lại giống nhau.

Giống dấu chân lưu lại, núi cao sông dài…”
Trong toàn bộ quá trình, biểu hiện của Trịnh Tây Dã cực kỳ tập trung.

Anh lặng lẽ nhìn cô, chăm chú lắng nghe tiếng hát nhẹ nhàng và ngọt ngào của cô gái nhỏ.
Một bài hát kết thúc.

Hứa Phương Phỉ tim đập loạn xạ, khẩn trương hỏi: “Huấn luyện viên, em hát xong rồi, anh có góp ý gì không?”
Trịnh Tây Dã nói: “Em hát rất hay.”
“A.” Hứa Phương Phỉ đột nhiên được khen như vậy đỏ bừng mặt, xấu hổ lẩm bẩm nói: “Anh khen hay để dỗ em vui thì có.”
“Mỗi câu tôi nói đều là sự thật.” Trịnh Tây Dã nhếch khóe miệng, dừng một chút, nói: “Nhưng em xác thực có một vấn đề nhỏ.”
Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng lên: “Cái gì?”
Trịnh Tây Dã nhẫn nại, nhẹ nhàng nói: “Trong quân đội, thi ca hát khác với những cuộc thi ca hát khác.

Đôi khi cao độ và tiết tấu chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất đó là khí thế, là tinh thần.

Em sợ hát sai, hát lạc nhịp, cho nên hãy cẩn thận, lẫn lộn đầu đuôi rồi.”
Hứa Phương Phỉ cái hiểu cái không, nói: “Vậy làm sao có thể có khí thế?”
Cô nghĩ nghĩ, sau đó thăm dò nói: “Hay là, anh hát một lần làm mẫu cho em xem đi? Thuận tiện em cũng có thể góp ý cho anh?”
Trịnh Tây Dã: “.”
Trịnh Tây Dã dở khóc dở cười nhìn cô: “Rốt cuộc ai đang hướng dẫn cho ai.

Tôi không tham gia cuộc thi.”
Hứa Phương Phỉ giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng nói: “Làm mẫu một lần, một lần thôi, để em học hỏi.”
Đôi mắt cô gái nhỏ trong veo long lanh, không thể cưỡng lại được.
Trịnh Tây Dã không nói nên lời.

Sau vài giây im lặng, anh nhìn cô và cất tiếng hát không chút do dự: “Chúng ta là những người lính, chỉ là không giống nhau, đầu đội trăng sáng nơi biên ải, thân dầm mưa tuyết gió sương.

Chúng ta những người lính, nhất định không ngã, vì hòa bình của đất nước, chúng ta ôm chặt cây súng…”
Một cơn gió từ sâu trong công viên yên tĩnh thổi tới, ánh mắt thẳng tắp kiên nghị, giọng hát trầm trầm, từng nốt nhạc cao vút vang dội, tràn đầy khí thế của người quân nhân.
Sau khi nghe hát xong, Hứa Phương Phỉ không thể không vỗ tay, giơ ngón tay cái lên, cười khen ngợi: “Nghe rất hay.”
Ca hát trong doanh trại là để nâng cao tinh thần, là hoạt động rất thường xuyên.

Trịnh Tây Dã vào trường quân đội năm mười tám tuổi, phục vụ hơn tám năm, đã quen thuộc với những bài hát quân đội đó từ lâu, miệng hát đến nỗi mọc kén.
Nhưng bây giờ, nghe được tiểu cô nương này khen ngợi, thủ lĩnh bộ đội đặc chủng Lang Nha quả quyết sát phạt là anh, lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Được một lời khen, đều sẽ thầm vui và xấu hổ rất lâu.

Trông giống như một cậu nhóc không biết gì.
Trịnh Tây Dã có chút ảo não, nhưng anh không thể kiềm chế niềm vui.

Bề ngoài vẫn ra vẻ huấn luyện viên, nói một cách bình tĩnh: “Có thấy tôi và em có điểm khác biệt nào không?”
“Ừm.” Hứa Phương Phỉ gật đầu, dựa vào quan sát của chính mình cẩn thận phân tích: “Ánh mắt anh rất quyết tâm, từng chữ đều rất chắc chắn, cho nên nghe có vẻ rất hào hùng.”
Trịnh Tây Dã: “Được rồi.

Em hát lại đi.”
Cứ như vậy một người nghe một người hát, một người nghiêm túc góp ý và người kia nghiêm túc cải thiện, sau một giờ, Hứa Phương Phỉ về cơ bản đã nắm được bản chất của việc hát quân ca.
Ngay khi cả hai chuẩn bị kết thúc một ngày, điện thoại của Trịnh Tây Dã vang lên trong túi anh.
Anh nhìn ID người gọi, là Giang Tự.
Trịnh Tây Dã trả lời điện thoại: “Alo.”
Đầu bên kia ống nghe truyền đến giọng nói của Giang Tự: “A Dã, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Trịnh Tây Dã: “Trường học.”
Giang Tự: “Có thể liên lạc với Hứa Phương Phỉ không?”
Trịnh Tây Dã sững sờ nửa giây, hỏi: “Cô ấy ở ngay bên cạnh tôi.

Có chuyện gì sao?”
Giang Tự nói: “Hiện giờ tôi đang ở cùng mẹ cô ấy, cậu đưa điện thoại cho cô ấy, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Trịnh Tây Dã không hỏi thêm nữa, đưa điện thoại sang cô gái nhỏ bên cạnh, nói: “Cảnh sát Giang đang ở cùng mẹ em, nói có việc tìm em.”
Trong mắt Hứa Phương Phỉ hiện lên một tia kinh ngạc, cô vội vàng nhận điện thoại: “Xin chào, cảnh sát Giang?”
Bên kia, Giang Tự cười hòa nhã nói: “Nộp điện thoại rồi à?”
Hứa Phương Phỉ lúng túng trả lời: “Vâng, nhà trường yêu cầu sinh viên không được sử dụng điện thoại trong giờ học.

Cảnh sát Giang, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Giang Tự trả lời: “Không có gì nghiêm trọng.

Chỉ muốn nói với em, bố mẹ Lý Tiểu Huyên đã rời trung tâm cai nghiện m@ túy vào tuần trước, nhưng đã được đưa trở lại vào tuần này vì tái nghiện.

Em xem, đứa trẻ Tiểu Huyên này vẫn tiếp tục sống ở nhà em hay là tụi anh giúp con bé liên hệ với các cơ quan trợ giúp xã hội đây?”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy hơi nhíu mày, lại hỏi: “Anh đang ở cùng mẹ em sao?”
Giang Tự: “Ừ.”
Hứa Phương Phỉ: “Mẹ em nói thế nào?”
Giang Tự: “Mẹ em nói, Tiểu Huyên là em đưa về, đứa trẻ này đi hay ở là em quyết định, bà ấy tôn trọng em.”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây, sau đó ngập ngừng nói: “Từ tình cảm cá nhân của em, em chắc chắn hy vọng Tiểu Huyên sẽ ở nhà.

Nhưng nếu mẹ cảm thấy có khó khăn, em cũng…”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Kiều Tuệ Lan đã vang lên từ ống nghe.

Bà dịu dàng nói: “Vậy thì tiếp tục để Tiểu Huyên ở nhà chúng ta đi.

Tiểu Huyên rất ngoan ngoãn, nghe lời lại hiểu chuyện, mẹ không thường xuyên ở nhà, thỉnh thoảng con bé cũng giúp chăm sóc ông ngoại, mẹ thích con bé còn không kịp.”
Hứa Phương Phỉ trong lòng ấm áp, cô cười nói: “Cảm ơn mẹ.”
Lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng nói của con gái, Kiều Tuệ Lan rất nhớ con nên vội vàng mượn điện thoại của Giang Tự, lại hỏi: “Phỉ Phỉ, con ở trường có thích ứng không?”
Hứa Phương Phỉ thuận miệng nói: “Mấy ngày trước con bị cảm mạo phát sốt nên bỏ lỡ một số buổi tập, những thứ khác đều ổn cả mẹ.”
Kiều Tuệ Lan nói: “Gần đây các mùa thay đổi, thời gian này chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối lớn, rất dễ bị cảm lạnh.

Con phải nhớ uống nhiều nước, ăn trái cây tăng khả năng miễn dịch mới khoẻ được, có biết không?”
“Vâng vâng.”
Kiều Tuệ Lan nói với con gái thêm vài câu, sau đó miễn cưỡng trả điện thoại cho Giang Tự.
Giang Tự nói: “Hứa Phương Phỉ?”
Hứa Phương Phỉ: “Vâng, cảnh sát Giang, em đang nghe đây.”
Giang Tự im lặng, nói với cô: “Huấn luyện viên của em trông hung dữ, nhưng thực sự là một người tốt, nếu em gặp phải vấn đề gì ở trường, em có thể tìm cậu ấy.”
Hứa Phương Phỉ mỉm cười: “Cảm ơn cảnh sát Giang đã quan tâm.”
Đang trò chuyện, hai tay cô bỗng trống rỗng, điện thoại đã bị Trịnh Tây Dã lấy lại.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt.
Trịnh Tây Dã áp điện thoại lên tai, mặt không chút thay đổi nói: “Muộn vậy rồi, nói chuyện chính xong còn tán gẫu cái gì, cúp đây.”
Vừa định cúp điện thoại, giọng nói của Giang Tự lại vang lên, giọng điệu có chút gấp gáp: “Cúp cái gì mà cúp? Tôi canh giữ ở Lăng Thành một năm cũng không thấy Hứa Phương Phỉ bị bệnh gì, làm sao đưa đến chỗ cậu còn chưa đến một tháng, liền vừa bị cảm vừa bị sốt hả?”
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã lập tức nhướng mày.
Anh cũng nổi giận, lạnh lùng nói: “Tôi là huấn luyện viên của cô ấy, không thể ngày nào cũng vào ký túc xá của cô ấy đắp chăn cho cô ấy.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Cúp đây.”
Điện thoại cúp máy.
Cầm điện thoại, Trịnh Tây Dã cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.

Anh đi cùng cô đến khu ký túc xá, một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Một năm trước em cùng cảnh sát Giang tiếp xúc nhiều lắm à?”
Hứa Phương Phỉ vẫn đang im lặng nhẩm bài hát, nghe thấy điều này thì sững sờ, trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt: “Không có.”
Cô nhớ lại: “Vào ngày em kết thúc kỳ thi đại học, cảnh sát Giang đến đưa cho em hai vé máy bay đến Phong Thành.

Sau đó vào kỳ nghỉ hè, anh ấy mua mấy thứ đến nhà thăm mẹ và ông ngoại em.

Sao vậy?”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm: “Giang Tự rất quan tâm em.”
Hứa Phương Phỉ không coi trọng, cong môi: “Cảnh sát Giang rất tốt.”
Cô trầm mặc, ngước nhìn đường nét của tòa nhà trước mặt trong bóng đêm, nhẹ nhàng nói: “Sau khi anh đi, em còn tưởng anh sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa, cho nên lần đó cảnh sát Giang đến đưa vé máy bay cho em, em rất cảm động.”
Nói tới đây, cô tựa hồ nghĩ tới chuyện gì buồn cười, phì cười lắc đầu nói: “Lúc đó em xúc động đến hoa mắt, còn tưởng rằng nhìn thấy anh ở ngoài phòng thi.”
Trịnh Tây Dã nói: “Em không hoa mắt.”
“…” Nụ cười Hứa Phương Phỉ đông cứng lại, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía anh.
Đôi mắt của Trịnh Tây Dã rất tối, nói với cô: “Tôi đã ở Lăng Thành trong hai ngày em thi đại học, canh giữ bên ngoài phòng thi của em.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc không thôi: “Nhưng mà, lúc đó chắc anh vẫn đang hồi phục.

Anh trốn ra khỏi bệnh viện mà không nói cho mọi người biết sao?”
Trịnh Tây Dã khịt mũi, giọng điệu của anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Sao em lại mô tả lại tồi tệ như vậy?”
Hứa Phương Phỉ có chút bực bội: “Trịnh Tây Dã, em đang rất nghiêm túc.

Anh nghiêm túc chút đi.

Vết thương ở chân của anh nghiêm trọng như vậy, sao anh có thể nói trốn là trốn ra ngoài, sao có thể đùa giỡn như vậy?”
Một sự im lặng đột ngột xung quanh.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã hơi cong khóe miệng, nói: “Chuyện lớn cả đời của bé con nhà tôi, tôi có thế nào cũng không thể bỏ lỡ.”
Trong lòng Hứa Phương Phỉ dâng lên một cỗ cảm giác chua xót, chóp mũi như muốn khóc, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác, cố gắng kìm nén, nhỏ giọng nói: “Nếu như anh không phải huấn luyện viên của em, em nhất định sẽ mắng anh.”
Trịnh Tây Dã lười biếng nói: “Em mắng đi, tôi nghe.”
“Bỏ đi.” Hứa Phương Phỉ giơ tay lau mặt.

Nghĩ tới cái gì, cô lại nói: “Đúng rồi, đội trưởng Cố có nói, chiều mai anh không ở trường?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.

Tôi có việc phải ra ngoài.”
*
Ngày hôm sau, nghĩa trang liệt sĩ núi Kỳ Lân, Vân Thành.
Trịnh Tây Dã đỗ xe ở bãi đậu xe ngoài trời, xuống xe, đóng cửa lại sau lưng.
Ngay sau đó, Tô Mậu cũng xuống xe từ ghế lái phụ.

Cầm bó hoa cúc sáng màu trên tay, anh ta đẩy mắt kính trên sống mũi, ngước mắt nhìn quanh nghĩa trang uy nghiêm, thở dài nói: “Lần cuối đến thăm dì Biên là sáu năm trước, khi đó chúng ta còn đi học.”
Vẻ mặt của Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh, như thể anh không nghe thấy những lời của Tô Mậu, tự mình bước vào.
Trong ánh hoàng hôn của buổi sáng, hàng trăm bia mộ đen nằm ngay ngắn trên sườn núi, những anh hùng liệt sĩ hướng về phía mặt trời mọc, mãi mãi yên giấc ngàn thu.
Hai người cầm hoa tiến về phía khu C của nghĩa trang.
Khi sắp đến đích, Tô Mậu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng lưng cao lớn từ xa.

Nhìn kỹ thấy người đàn ông mặc một bộ âu phục đen tuyền, vai rộng chân dài, khuôn mặt tuấn tú nhưng trời sinh lạnh lùng, khí chất trầm ổn hiu quạnh, cách xa người khác ngàn dặm.
Người đàn ông đứng lặng lẽ, như một gốc cây đen, lại như tượng sáp vô hồn.
“Lục Tề Minh?” Tô Mậu không thể tin vào mắt mình.

Anh ta sải bước tới và vỗ mạnh vào vai người đàn ông, “Tiểu tử cậu, từ Tây Tạng trở về khi nào.

Sao không báo một tiếng?”
Sắc mặt Lục Tề Minh lạnh nhạt, quay người rời đi không nói một lời.
Tô Mậu sững sờ, gọi: “Lục Tề Minh? Lão Lục? A Minh!”
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Tô Mậu.
Tô Mậu không nói nên lời, quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã phía sau, không thể tin được nói: “Không thể nào.

Nhiều năm như vậy, hai người vẫn còn giận nhau à?”
Trịnh Tây Dã vẫn vô cảm.

Anh cong đôi chân dài ngồi xổm xuống, cúi đầu cụp mắt, lấy khăn giấy ướt mang theo bên người ra, cẩn thận lau sạch bia mộ trước mặt.
Trên bia mộ, nữ liệt sĩ trong tư thế hiên ngang mỉm cười hiền hậu lặng lẽ nhìn anh.
Trên bia mộ, dòng chữ đã trải qua gió sương, mưa tuyết, không còn rõ ràng như vậy nữa, ở cột tên có thể mơ hồ nhìn thấy ba chữ “Biên Tuyết Mi”.
Sau khi quét dọn ngôi mộ, Trịnh Tây Dã đặt bó hoa trước bia mộ.
Tô Mậu bước tới và cúi đầu trước Biên Tuyết Mi, đặt bó hoa xuống rồi lẩm bẩm: “Dì Biên, mặc dù cháu chưa bao giờ gặp dì, nhưng ở Đại học Công nghiệp Quân sự, tụi cháu được nghe sự tích của dì mà lớn lên.

Hy vọng dì ở bên kia mọi thứ đều ổn.”
Nói đến đây, Tô Mậu liếc nhìn Trịnh Tây Dã từ khóe mắt, rồi tiếp tục: “Cũng phù hộ cho A Dã, sau này mọi việc sẽ bình an vô sự, các mối quan hệ, đều sẽ hòa hợp thuận lợi.”
Trịnh Tây Dã rất thông minh, anh ngay lập tức hiểu những gì Tô Mậu đang nói.

Anh liếc nhìn Tô Mậu, lạnh lùng nói: “Chuyện đó đừng nói với mẹ tôi.”
Tô Mậu nghẹn lời, thở dài một hơi, nhìn Trịnh Tây Dã: “Anh em tốt như vậy, hai người bị sao vậy?”
Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.
Tô Mậu đi tới ngồi xổm bên cạnh anh, buồn bã lắc đầu nói: “Cậu còn nhớ không, lúc trước lão Lục cản cậu không cho cậu vào nhà họ Tưởng, đánh nhau với cậu một trận, tôi xông vào can cũng bị cả hai người đấm cho ba cú.

Suýt chút nữa làm gãy cái xương sườn của tôi.”
Trịnh Tây Dã vẫn không nói gì.
Tô Mậu tiếp tục thuyết phục: “Đã nhiều năm như vậy, hai người cũng không phải trẻ con, làm hoà với nhau đi.”
Trịnh đại thiếu gia phất tay, đem rác vứt vào trong túi ni lông mang theo, cùng rời đi.

Không quay đầu lại, ném cho Tô Mậu ba chữ: “Nói sau đi.”

Tô Mậu: “…”
Tô Mậu giơ ngón tay cái ra hiệu: “Hai con lừa ngoan cố, tôi thật khâm phục các người.”
*
Cuộc thi hát kéo co và cuộc thi hợp xướng ở các trường địa phương thực sự rất khác nhau.

Các trường học địa phương tổ chức cuộc thi khi lên sân khấu không chỉ phải mặc trang phục đẹp mà các chàng trai và cô gái phải đánh một ít phấn và son môi lên mặt.
Cuộc thi hát kéo co ở Công nghiệp Quân sự Vân Thành rất đơn giản.
Sân khấu thi đấu được dựng tạm trên sân thể dục, khán giả là sinh viên bốn niên khóa trong trường.

Mọi người cầm trong tay một chiếc ghế gấp nhỏ, gỡ xuống đặt xuống đất, mở ra khán phòng.
Tham gia cuộc thi, tân sinh viên không cần trang điểm, chỉ cần đội mũ rằn ri và mặc đồng phục huấn luyện là xong.
Bảy giờ tối, cuộc thi hát kéo co chính thức bắt đầu, các tân binh năm nhất bước lên sân khấu theo thứ tự bốc thăm.
Lữ đoàn thông tin là lần xuất hiện thứ tư.
Trước khi lên sân khấu, Hứa Phương Phỉ vẫn còn rất hồi hộp, tim đập nhanh, hít thở sâu vài lần cũng không khiến cô khuây khỏa.

Cô đứng dưới sân khấu nhìn chỉ huy của đội ngũ khác, cũng là một cô gái tóc ngắn, nụ cười điềm đạm phóng khoáng, tự tin như sao sáng.
Hứa Phương Phỉ ngưỡng mộ và ghen tị.
Đúng lúc này, một trận gió nhẹ đột nhiên thổi qua, mang theo hơi thở quen thuộc mà khoan khoái.

Thoáng dừng lại bên trái cô, nhàn nhạt để lại một câu “Đừng căng thẳng”, rồi đi ngang qua.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn.
Là Trịnh Tây Dã.

Anh đứng bên cạnh đội ngũ với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chú ý tới ánh mắt chăm chú của cô, anh hơi ghé mắt, khóe môi hơi nhếch lên hướng về phía cô.

Núi xa ở mi, tinh tú trong mắt.
Nhìn thấy nụ cười đó, Hứa Phương Phỉ có chút sững sờ, trong lòng lại bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Trong cuộc thi này, lữ đoàn thông tin cuối cùng giành vị trí thứ hai.
Cán bộ đội Cố Thiếu Phong lên sân khấu nhận bằng khen, sau khi nhận giải đã giơ tay chào toàn trường, đánh dấu sự kết thúc thành công của cuộc thi hát kéo co này.
Sau trận đấu, đèn tắt, từng đội trong trường lần lượt giải tán.
Các sinh viên đang thấp giọng thảo luận, bất kể nam hay nữ, tất cả họ đều đang thảo luận về chỉ huy viên xinh đẹp lại toả sáng của lữ đoàn thông tin.
“Hứa Phương Phỉ, bây giờ cậu thật nổi tiếng.”
Trên đường đi đến nhà tắm, Lý Vi khoác vai Hứa Phương Phỉ, cười trêu chọc: “Bây giờ cả bốn khoá trong trường, bao gồm cả sinh viên mới tốt nghiệp, đều biết cậu, ai cũng đang xì xào bàn tán về cậu.”
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt gãi gãi đầu, có chút ngây người hỏi: “Bàn tán mình cái gì?”
“Bàn tán cậu đẹp này.” Ngụy Hoa cười đáp.

Cô ấy vươn tay, nhẹ nhàng nhéo mặt Hứa Phương Phỉ, “Trong miếu hoà thượng có đại mỹ nhân, khó mà không nổi danh.

Chuyện sớm muộn, sớm làm quen là được.”
Hứa Phương Phỉ vừa lúng túng vừa xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng, không biết nên đáp lại lời trêu ghẹo của bạn cùng phòng như thế nào.
Thấy vậy, Trương Vân Tiệp lên tiếng giúp đỡ cô: “Được rồi được rồi, các cậu đừng trêu cậu ấy nữa.”
Mấy cô gái cười nói bước vào nhà tắm.
Sau khi tắm xong, Hứa Phương Phỉ và Lương Tuyết cùng nhau đến siêu thị mua ít đồ, khi đi ra đang nói chuyện với Lương Tuyết, đột nhiên có một giọng nói ngăn cô lại, gọi: “Hứa Phương Phỉ.”
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, thấy đó là Khúc Tất Trác Mã.
Cô nói: “Chuyện gì vậy Trác Mã?”
Khúc Tất Trác Mã đưa tay ra, nói: “Có người trong đội tụi mình nhờ mình đưa cho cậu.”
Hứa Phương Phỉ nhận lấy từ trong tay Khúc Tất Trác Mã, thoạt nhìn thì đó là một phong bì màu nâu, hình như là một lá thư.

Cô khó hiểu: “Đây là cái gì?”
“Không biết.

Ai ya nghẹn chết mình, mình đi trước đây!” Khúc Tất Trác Mã vội vàng đi vệ sinh, sốt ruột chạy như bay vào ký túc xá.
Lương Tuyết kéo ống tay áo của Hứa Phương Phỉ, nói: “Chúng ta lên lầu đi.”
Hứa Phương Phỉ cũng vội vàng nên không xem kỹ phong bì, bỏ phong bì và kẹo mua từ siêu thị về vào túi áo, nói với bạn cùng phòng: “Cậu về trước đi, mình có chút việc.

Quay lại sau.”
Lương Tuyết nghi hoặc không tiện hỏi thêm, vì vậy dặn dò: “Hai mươi phút nữa đèn sẽ tắt, cậu nhanh lên đấy.”
“Ừ.” Hứa Phương Phỉ gật đầu.
Năm phút sau, Hứa Phương Phỉ chạy 100 mét đến con đường nhỏ phía sau tòa nhà huấn luyện, thở hổn hển vẫy tay chào: “Huấn, huấn luyện viên.”
Thấy cô chạy đến thở không ra hơi, Trịnh Tây Dã khẽ cau mày: “Tôi ở đây không có chạy mất, em vội vàng như vậy làm gì.”
Hứa Phương Phỉ bình tĩnh lại và giải thích: “Sắp, đèn sắp tắt, em có thứ muốn cho anh.”
Trịnh Tây Dã: “Cái gì?”
Hai má cô hơi nóng, cô móc túi ra, định lấy viên kẹo định đưa cho anh.

Không ngờ khi lấy ra, một chiếc phong bì nhỏ hiện ra trước mắt, “xoạch” một cái rơi xuống đất.
Trịnh Tây Dã liếc nhìn đã nhận ra, cúi xuống nhặt lên: “Em muốn đưa cái này cho tôi?”
Hứa Phương Phỉ vội vàng xua tay giải thích: “Không, không phải cái này.”
Trịnh Tây Dã nhìn phong thư, hỏi cô: “Vậy đây là?”
Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời: “Người khác đưa cho em, em cũng không biết là gì, em chưa xem.”
Trịnh Tây Dã có chút hoang mang, nhướng mày, nhéo cái phong bì xem xét, sau đó mở phong bì ra rất thuận lợi và tự nhiên.
Sau đó, một trái tim tình yêu màu đỏ khổng lồ bất ngờ xuất hiện, cùng với sợi dây chữ “LOVE” bắt mắt ở giữa trái tim, đập vào mắt cả hai.
Hứa Phương Phỉ:?
Trịnh Tây Dã:.
Tíc tắc, không khí im lặng trọn vẹn hai giây.
“Giỏi lắm.” Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã cầm thư tình giơ cao ba phân, sau đó nhướng mi, nhìn cô, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Lén sau lưng tôi, nhận thư tình của tên con trai khác?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.