Editor:bevitlangthang
Hoài Tân lấy khăn tay lau thân thể hai người, một bên ê ẩm kêu lên: “Đại, tráng ~?”, Lý Toàn bất đắc dĩ nhìn hắn, có chút thẹn thùng mà lắc lắc đầu: “Đừng kêu ta như vậy…”
“Tại sao hắn kêu được còn ta thì không?” Hoài Tân tức giận nhéo mông Lý Toàn một phen.
“Không không không…… Nhũ danh này…… Xấu hổ lắm……” Lý Toàn ngượng ngùng xoắn xít nói, “Ngươi xem ta căn bản không tráng mà……”
Sắc mặt Hoài Tân lúc này mới hòa hoãn một ít. Thấy hắn vừa rồi táo bạo như vậy, Lý Toàn vội vàng kéo tay hắn giải thích: “Ngươi không cần tức giận, hồi còn nhỏ ta bị rơi xuống sông, là Hạ đại ca cứu ta.” Cậu thức thời mà đổi hai chữ ‘ghen tuông’ thành ‘tức giận’.
“Cho nên quan hệ của ta cùng hắn rất tốt, đôi lúc cha mẹ ta có việc phải đi ra ngoài, sẽ để ta ở lại nhà Hạ đại ca. Nhưng mỗi lần ta tắm rửa thay quần áo đều tự mình làm, bọn họ cũng không biết ta là…… Là cái dạng này. Bất quá sau này cũng không lui tới nữa, sau khi cha mẹ ta mất không bao lâu, bọn họ dọn nhà vào thành ở, ta liền ở một mình trong căn nhà kia.” Vốn muốn tâm sự đôi chút với Hoài Tân, lại chọc tới chỗ đau của Lý Toàn, cậu rũ mí mắt, miễn cưỡng hướng về phía Hoài Tân cười cười.
Hoài Tân nhấp môi, ôm cậu vào trong ngực, hỏi: “Lúc ấy ngươi mấy tuổi?”
Lý Toàn nghĩ nghĩ, nói: “11-12 tuổi… Đi?”
Hoài Tân thở dài, ôn nhu mà hôn lên trán cậu, đau lòng nói: “Đứa trẻ ngoan.”
Kỳ thật đã qua mười mấy năm, Lý Toàn cũng theo thói quen sinh hoạt, khoảng thời gian 11 12 tuổi hắc ám đều thản nhiên đối mặt, nhưng thời điểm Hoài Tân hôn cậu, đôi mắt cậu lại cảm thấy cay cay vô cùng.
Lý Toàn vội vàng chớp chớp mắt, sợ nước mắt rơi xuống.
“Chúng ta mau đi mua đồ đi, còn chưa mua đồ tết nữa.” Lý Toàn đỏ mặt đẩy đẩy Hoài Tân, vội vàng nói sang chuyện khác.
Hoài Tân buông tay, lại tự nhiên nắm tay Lý Toàn đi ra ngoài. Đi ngang qua hộp điểm tâm ở dưới đất, còn khinh thường mà “Hừ” một tiếng.
Lý Toàn dở khóc dở cười. Có đôi khi cậu cảm tính tình của thấy Hoài Tân thật trẻ con, rõ ràng đã là đại yêu quái mấy ngàn tuổi.
Cũng may bọn họ ra cửa sớm, vừa rồi bị Hoài Tân ấn ở hẻm nhỏ tàn nhẫn ** một hồi, sắc trời cũng chưa tối lắm.
“Ngươi muốn mua cái gì?” Hoài Tân vừa nhìn sạp bên đường vừa hỏi.
“Mua gạo, mua muối, mua thịt khô, mua trứng gà……” Lý Toàn đếm trên đầu ngón tay nói.
“Câm miệng!” Hoài Tân cau mày, đánh gãy lời Lý Toàn, “Ngươi có bệnh à, cầm nhiều tiền như vậy mà chỉ mua mấy thứ đó?”
Lý Toàn gãi gãi đầu: “Ta…… Cũng lâu rồi ta chưa thật sự được ăn tết… Ta cũng không biết nên mua cái gì…… A! Đúng rồi, chúng ta đi mua tranh tết cùng câu đối xuân đi!”
Hoài Tân nhìn cậu vài lần, cuối cùng ủ rũ mà lắc đầu, sau đó đi đến cửa hàng quần áo xa hoa.
Nha hoàn thấy Lý Toàn một bộ dáng không có tiền, hơi lười tiếp đón, lại ngại Hoài Tân ở bên thoạt nhìn rất có khí chất, tưởng công tử nhà ai mang bà con nghèo đi mua đồ, đành phải giả lả cười tiến lên phục vụ.
“Giới thiệu quần áo cho hắn một chút.” Hoài Tân nói.
Nha hoàn chọn những cái đắt tiền, còn cố ý báo giá vài lần, hy vọng hai người họ biết khó mà lui.
Lý Toàn nào gặp qua mấy loại quần áo này, vừa nghe giá cả lập tức liền sợ, vội vàng kéo tay áo Hoài Tân muốn chạy lấy người.
Hoài Tân thấy cậu mặc đồ quê mùa cũng phi thường bất đắc dĩ, đành phải nói với nha hoàn: “Chất vải phải giữ ấm, màu sắc nhã nhặn một chút, lấy mười bộ mùa đông cho hắn đi.”
Lý Toàn cùng nha hoàn giật nảy mình, Lý Toàn ở một bên điên cuồng lắc đầu, nha hoàn lại nhắc nhở giá mười bộ cho Hoài Tân một lần, Hoài Tân không kiên nhẫn mà từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc đưa cho nàng, nói: “Bổn đại gia có tiền, ngươi bán hay không?”
Nha hoàn vội gọi người hầu hạ hai người bọn họ uống trà, chính mình chạy tới nói chưởng quầy, một lát sau, chưởng quầy tự mình cầm quần áo đóng gói tốt đưa tới.
“Mấy quần áo đó của ngươi đều cũ lắm rồi, chờ đến mùa xuân thì tới đây mua thêm mấy bộ mới cho ngươi.” Hoài Tân bình tĩnh giảng dạy.
Lý Toàn đã ngốc đến không biết nói cái gì.
Nha hoàn nhìn hai người bọn họ, trong lòng thầm nói nói đây mà là công tử cùng bà con nghèo đi mua đồ gì chứ, rõ ràng là công tử đầu bảng của Bách Hương Lâu đến mua quần áo mà.
Hoài Tân nhìn đống quần áo kia, phát hiện mười bộ thực sự quá nhiều, lấy không được, hắn cùng Lý Toàn còn phải đi mua những thứ khác, liền nói với chủ quán lát nữa đến lấy.
Ra cửa hàng, Lý Toàn mới nặng nề mà thở ra một hơi, có chút sợ hãi nói: “Hoài Tân…… Như vậy không tốt lắm đâu…… Tiêu của ngươi nhiều bạc như vậy…”
“Cho ngươi thì ngươi không dùng, ta đây chỉ có thể dùng cách này để ngươi dùng.”
Lý Toàn có chút bất đắc dĩ, cái đạo lý gì thế này…
Hai người đi ngang qua hàng bán điểm tâm, Hoài Tân bỗng nhiên ngừng lại, nói: “Muốn ăn sao?”
“Ta……”
“Nói thật.”
“………… Muốn ăn.” Lý Toàn mắt nóng lên, nào có người buộc mình tiêu tiền chứ.
“Chưởng quầy, lấy mỗi loại một cái.” Hoài Tân hoàn toàn không cho Lý Toàn chọn, hắn cũng đoán được dù sao Lý Toàn cũng chưa từng ăn qua, đơn giản mua toàn bộ để cậu nếm thử, xem thích ăn cái nào thì sau này mua lại là được.
Hoài Tân một tay xách theo mười bịch điểm tâm, một tay kia linh hoạt mở một túi heo chiên giòn đưa cho Lý Toàn, để cậu vừa đi dạo phố vừa ăn. (huhu thật lãng mợn)
Lý Toàn làm gì có được đãi ngộ này bao giờ, tức khắc thật cẩn thận mà nâng cái túi heo chiên giòn kia lên, cẩn thận nếm thử một cái.
Heo chiên giòn vừa ngọt, vừa giòn vừa thơm, Lý Toàn nhịn không được liếm sạch sẽ mảnh vụn dính trên môi mình. Cậu cầm lấy một cây đưa tới bên môi Hoài Tân, ngạc nhiên nói: “Cái này ăn ngon lắm! Ngọt nữa…… Ngươi nếm thử đi.”
Hoài Tân cúi đầu cắn một ngụm, ăn xong cười nói: “Ăn ngon.” Kỳ thật hắn sống cũng lâu rồi, có thứ gì mà hắn chưa nếm qua chứ. Chỉ là thấy Lý Toàn vui vẻ như vậy, tâm tình của hắn cũng mạc danh trở nên tốt lên.
Hai người dọc theo đường đi mua thịt khô và gạo mà Lý Toàn tâm tâm niệm niệm, lại chọn tranh tết mừng cùng câu đối, cuối cùng Hoài Tân ngại cậu không dám tiêu tiền, lại bá đạo mà mua một đống hàng tết mà Lý Toàn không dám mua, thậm chí còn mua thêm mấy con gà để cậu nuôi thêm, nuôi để giết gà ăn tết.
Đồ vật thật sự quá nhiều, Hoài Tân dứt khoát thuê xe ngựa, mang mấy thứ này về.
Lý Toàn ngồi ở trong xe, nghe thấy âm thanh Hoài Tân phi ngựa, trong lòng cảm thấy rất an tâm.
Từ lúc bắt đầu, trong lòng cậu luôn có cảm giác có thứ gì đó muốn trào ra. Cậu bỗng nhiên cảm thấy thật ủy khuất, mạc danh muốn cùng Hoài Tân luôn bên nhau như vậy.
Lý Toàn từ trong xe bò ra, ngồi vào trong lòng Hoài Tân.
“Gió còn lớn lắm, ngươi không đợi ở bên trong sao?” Hoài Tân nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
“Bên trong hơi ngộp……” Lý Toàn tự tìm cho mình một cái cớ.
Hoài Tân a một tiếng, bỗng nhiên nói: “Chờ xong tết Nguyên Tiêu, chúng ta sửa sang lại nhà của ngươi một phen, nhà ngươi còn không thoải mái bằng cái sơn động của ta.”
Bộ kém như vậy sao?
Hồi ức Lý Toàn nhớ lại tình huống nhà mình một chút, hình như cũng không được tốt nha…