Nhìn con bọ màu đen chậm rãi bò qua, tôi giơ cao dép, cả người run lên, hồi lâu, vẫn không dám đập xuống.
Đúng vậy, nhà tôi có gián, mà tôi, sợ nhất là gián. Từ nhỏ tôi đã vô
cùng bội phục công nhân bảo vệ môi trường can đảm, quét đường mỗi ngày,
gặp phải mèo chết, chó chết, chuột chết, gián chết, sao bọn họ có thể
mặt không đổi sắc tim không rớt ra mà hốt chúng đi? Lúc cây chổi tiếp
xúc với mấy “thi thể” kia, cảm giác… Trời à, nghĩ thôi cũng thấy da
đầu tê dại.
Trước đây đâu có gặp phải thứ phiền toái này. Biết bệnh của tôi, Lý
Hải Phi trên căn bản sẽ không để cho loài vật này chường ra trước mắt
tôi, cho dù tôi có bất hạnh nhìn thấy một con cũng sẽ lẩn mất đất, chịu
trách nhiệm tổng chỉ huy…
“Hải Phi, có gián!”.
“Anh tới liền!”.
Bép!
“Ân Sinh, lấy dùm anh tờ giấy”.
Ba câu là giải quyết xong cuộc chiến, đơn giản, dễ dàng. Nhưng bây
giờ, ai có thể bắt gián dùm tôi? Không thể làm gì khác hơn là nhẫn và
nhịn, nhịn và nhẫn, vì quá khiếp đảm để mặc cho “tiểu cường” hoành hành
nên tôi sống một giây mà tưởng đã một năm. Cho đến ngày tôi phát hiện ra con gián ở đầu giường, rốt cuộc núi lửa bộc phát, bà nó chứ, tôi không
thể nhịn được nữa!
Ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền, tôi mua thuốc diệt gián nồng độ cực
mạnh rẩy khắp toàn bộ phòng, đóng cửa khóa lại rồi rời đi, tuyên cáo
khai hỏa trận chiến tiêu diệt gián sáng nay.
Nhưng vấn đề là, tôi có gan trở về thu thập cục diện ‘thây chất đầy đồng’ không? Aizz, tối hãy tính, tối tới hãy tính.
Khó lắm mới có được một ngày không phải đi học, tôi vốn nên về nhà
sớm, nhưng vì tình huống “đặc thù” mà lang thang suốt ngoài đường, đột
nhiên nhớ tới mình từng coi một cảnh trong phim ‘Cô gái ly hôn du tấu
đầu đường’ thế này : có người hỏi cô ấy “Sao không về nhà?”, cô ấy đáp
“Trong nhà đang đổ thuốc diệt chuột, không dám về”.
Tôi lắc đầu, thấp giọng cười khổ, thì ra tình tiết trong phim ngày
xưa cũng sẽ xảy ra thật. Không biết làm gì, tôi cứ đi. Ánh trăng lờ mờ,
thân hình lững thững, đôi mắt cô độc đảo quanh, mặc dù bóng dáng Lý Hải
Phi đã mơ hồ, cuộc sống cùng anh cũng đã chấm dứt, nhưng kỉ niệm thì
không thể quên hết : bên trái là chợ rau, anh từng đứng đây ép giá người bán hàng rong, mua cá sống để làm thịt không nói, còn lật lên chọn cả
ruột cá, cuối cùng được người bán tặng cả một túi bao tử cá. Bên phải là cửa hàng, anh từng mua hoa sen thủy tinh ở đây để tặng tôi trong lễ
tình nhân đầu tiên cả hai quen nhau.
Phía trước là tiểu khu, ban đêm trong đó thường có rất nhiều chó, mà
anh thì sợ chó, nên thường đứng bên này mãi không dám vượt qua… Nhắm
mắt lại than thở, tôi nhận ra một sự thật rõ ràng : thì ra nơi nào cũng
có Lý Hải Phi. Lý Hải Phi, bây giờ anh đang làm gì? Học hành sớm khuya
tối mặt, hay đang cùng ai đó cắt bỏ tim đèn ở cửa Tây? Người mới trong
lòng anh có phát hiện ra không, đôi mắt anh là đẹp nhất, khi anh cười,
còn có hai má lúm đồng tiền… Tay tôi siết chặt lại, buộc mình thôi suy nghĩ, gạt đi mấy giọt nước trên mặt, thầm mắng : thời tiết quỷ gì thế
này, mấy giờ rồi mà lại có sương!
Không sai, là sương, nhất định là sương đọng lại trên mặt tôi.
“Ân Sinh!”.
Ai gọi tôi thế? Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy tiểu phú khang*
Trần Dũng đang ngoắc tôi. Tôi giật mình một cái, pho tượng đại thần này, né anh ta đã mấy ngày rồi, sao lại gặp phải ở đây?
(*tiểu phú khang = tiểu công tử nhà giàu có)
“Anh Dũng. Cái, cái chị kia, ra viện rồi à? Ha ha ha, không phải sao, em đã nói chị dâu tốt số…”. Nhìn coi, tôi đang nói gì thế này! Che
miệng, tôi hối hận muốn đánh cái bép vào đùi mình.
“Làm sao em biết…”. Nhăn lông mày, rõ ràng ánh mắt Trần Dũng vì tôi lỡ lời mà ảm đạm hẳn đi.
Nhìn anh ta khổ sở, tôi không đành lòng, muốn giải thích hai câu, đợi đến lúc lựa được từ thích hợp đã không biết đang muốn giải thích gì
nữa.
Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, một đau lòng xấu hổ, một đứng ngồi không yên.
Pin! Pin! Pin! Rốt cuộc tiếng còi xe hơi đánh vỡ lúng túng, tôi vô
cùng cảm tạ tài xế phía sau xuất hiện đúng lúc “tương trợ”, đằng hắng
vài tiếng, tôi nghĩ nên nói tạm biệt rồi nhanh chuồn đi.
“Anh Dũng, gặp lại sau, em đi…”.
“Thật xin lỗi!”.
“Hả?”. Câu xin lỗi đột ngột tới làm tôi không rõ, nhìn người đàn ông
trước mắt, trong lòng tôi có chút chua xót : bạn gái mình như thế sao
anh dễ chịu được, mỗi người đều có cái khổ riêng, Trần Dũng cũng là
người đáng thương.
“Anh Dũng, anh đừng nói vậy”.
“Không có chuyện gì, không phải anh đang nói tới cái này, lên xe, anh đưa em về”.
Tránh ánh mắt của tôi, không muốn bàn thêm, Trần Dũng mở cửa xe, ý bảo tôi lên.
“Cái này…”.
Pin! Pin! Pin!! Pin! Pin! Pin!!
Vừa định khước từ, lại bị hồi còi phía sau dọa sợ hết hồn, không còn
cách nào, tôi khom lưng ngồi vào xe. Biết rõ núi có hổ thì cứ về phe hổ
núi là xong, tôi đây có tính là đang ngồi lên thuyền giặc không?
Trên đường không nói chuyện, tôi ngồi trên “thuyền giặc” nghĩ về “hổ
núi”, ngay cả lúc nói cho Trần Dũng địa chỉ nhà mình cũng không để ý.
Cho đến khi xe dừng trước cửa, tôi mới đột nhiên tỉnh lại : hỏng bét,
tôi quên mất hôm nay là trận chiến tiêu diệt gián, thôi hay rồi, về nhà
rồi, tôi tôi tôi phải lên lầu!
“Ân Sinh, có chuyện gì sao?”. Thấy tôi thủy chung không muốn xuống xe, Trần Dũng quan tâm hỏi.
“Cái này, cái này….”.
“Đừng khách khí Ân Sinh, có chuyện gì cứ nói thẳng”.
“……”.
“Không nói là anh đi đó”.
“Anh có thể giúp em dọn xác gián trong nhà được không!”.
Hô hô, rốt cuộc cũng nói ra, thoải mái! Trên mặt nóng rát, tôi cúi
đầu, không dám nhìn vào mặt Trần Dũng, cô gái trưởng thành hơn hai mươi
tuổi mà để đám sâu bọ nhỏ bé hù dọa thành như vậy, hình tượng của tôi a, hoàn toàn bị phá hủy!
Ủ rũ với suy nghĩ không tốt trong đầu, tôi dường như nghe được tiếng
bước chân và giọng ai đó cười lặng lẽ, cho đến khi Trần Dũng đứng ở cửa
la lên. “Ân Sinh, em ở tầng mấy?”. Tôi mới phản ứng : Thượng đế hiển
linh, Chúa ơi, đây đúng là Trời không tuyệt đường của con người mà!
Nửa giờ sau.
Tôi đứng ngẩn người trong căn nhà “sặc mùi thuốc súng”, nhìn giường
lớn bàn nhỏ yêu mến của tôi, tâm tình phức tạp : hoàn hảo hoàn hảo, đều
còn nguyên, hoàn hảo hoàn hảo mình không phải đi dọn xác gián, không thì trước khi dọn xong tôi đã gọi phòng 120 dưới lầu dặn nếu tôi ngất xỉu
thì chạy lên cứu.
“Ân Sinh, tầng 1 từng là tiệm cơm phải không?”. Trần Dũng mở cửa sổ,
nhìn xuống tầng 1 tối om, dường như anh đang suy nghĩ gì đó.
“Đúng vậy, lúc trước đó là tiệm cơm, hai tháng trước chủ tiệm chuyển
qua nơi khác kinh doanh, phòng ốc không ai dùng nữa”. Kết thúc suy nghĩ
lung tung, tôi pha trà, vẻ mặt nịnh hót cười cười trả lời “đại ân nhân
diệt gián” của tôi.
“Khó trách”.
“Cái gì?”. Tôi không hiểu.
“Nhà em có gián là vì tiệm cơm dưới tầng 1 ngừng kinh doanh, sâu bọ
dưới đó không có nơi đi, kết quả chạy lên trên, nhà em trở thành nơi để
chúng náo loạn”.
“Ừ?”. Đúng là ngụy biện! Tôi giả bộ cười đồng tình, Trần Dũng hiển nhiên nhìn ra tôi không tin.
“Em không tin, 10 tiệm cơm thì 10 tiệm có gián, mỗi ngày nổi lửa rang thức ăn thì không thể tránh khỏi chúng, chẳng qua số lượng nhiều ít
khác nhau, nhưng mà…”. Ngó ngó tôi, cười xấu xa. “Nếu có bảng xếp hạng những tiệm cơm có gián, thì phòng trọ nhà này cũng có thể chen vào vị
thứ ba rồi, khẳng định nhận được bằng khen của sở Vệ sinh an toàn thực
phẩm. Ân Sinh à, em không thường mua đồ ăn ở đây đó chứ?”.
Ọe! Anh là người xấu, tự hỏi xem ở đây có mấy ai chưa từng tới quán
anh ăn, còn vạch áo cho người xem lưng quán mình có gián, tôi ói!