Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 30: Công ty tập hợp



“Lão Thái hết hồn” là một Uploader phê bình phim, anh ta thường làm video giải thích phim kinh dị kinh điển, có lúc là video, có lúc livestream xem phim kinh dị với cư dân mạng. Video của anh ta nổi tiếng nhờ tiếng hét chói tai, thường thường bộ phim chưa chiếu đến đoạn đáng sợ, anh ta đã hoảng sợ che đầu kêu gào, làm dịu cảm giác kinh khủng của phim kinh dị. Rất nhiều dân mạng nhát gan nhưng muốn xem phim kinh dị thường xem phim với anh ta, nghe anh ta hét thì bản thân sẽ không sợ nữa.

Mọi người cũng thân thiết gọi anh ta là “Lão Thái”.

Ngoài phim kinh dị kinh điển ra, anh ta còn xem vài phim kinh dị trong nước, nhưng lúc đó anh ta sẽ không hét, mà là nói “không hề sợ hãi, thậm chí hơi buồn cười” về cảnh đáng sợ, phê bình của anh ta thú vị hơn xem nội dung phim nhiều.

Ba ngày trước thông báo văn kiện cải cách mảng phim kinh dị bí ẩn, hôm đó  Lão Thái làm một video về tương lai của mảng phim kinh dị bí ẩn trong nước, nhưng lúc đó anh ta tiên đoán là nửa năm đến một năm sau mới xuất hiện vài phim kinh dị bí ẩn trong nước hay, hoàn toàn không cảm thấy gần đây có bộ nào.

Mấy hôm nay càng ngày càng nhiều fan nhắn tin bảo anh đến rạp phim xem thử bộ “Ngôi nhà sa đọa” kinh dị bí ẩn mới ra, Lão Thái cũng hứa trong livestream rằng mình sẽ đến xem phim vào ngày đầu tiên. Ai ngờ phim chỉ có suất nửa đêm, các fan thi nhau thăm hỏi, hả hê hỏi Lão Thái vẫn ổn chứ? Cần chuẩn bị thêm quần không?

“Một bộ phim kinh dị trong nước, cho dù xem nửa đêm thì tôi cũng chẳng sợ!” Lão Thái vỗ ngực thể hiện.

Anh ta mua vé buổi chiếu đầu tiên, chuẩn bị phối hợp với văn kiện thông báo mới để làm một video so sánh, nói về tệ hại của phim kinh dị trong nước truyền thống.

Lão Thái cho rằng một mình bao phòng, ai ngờ tỷ số ngồi xem đêm nay cũng không thấp, cho dù phòng chiếu rất nhỏ, cũng ngồi đầy bảy mươi tám mươi phần trăm vị trí.

“Sao có nhiều người nửa đêm không ngủ đi xem phim thế?” Lão Thái nghi ngờ mà nghĩ.

Không chỉ nhiều người, còn có mười mấy cô gái mang theo hình ảnh của ngôi sao và áp-phích chụp chung của bộ phim.

Mỗi cô gái đều đeo một băng đô hình chi-bi Kế Phán, sau khi cùng nhau chụp ảnh thì đăng trong Super Topic của Kế Phán, miệng còn nói câu tiếp sức như “Vì Phán Phán, dũng cảm xem phim kinh dị.”

Lão Thái làm Uploader mảng phim ảnh tất nhiên biết Kế Phán, nhưng mà anh ta không theo dõi hành động của giới hâm mộ, không hiểu vì sao một bộ phim không hề liên quan tới Kế Phán lại có nhiều người đến như vậy.

Tập hợp nửa đêm xem phim kinh dị, mạch não của fan thật sự khiến người ta khó hiểu.

Có lẽ mấy cô gái đó sợ xem phim kinh dị, nên chọn một nơi khá khuất. Lão Thái thì khác, anh ta đã dũng cảm mua vé chỗ xem phim tốt nhất, ngồi giữa phòng chiếu.

Người xem lần lượt xét vé vào phòng, bên trái Lão Thái có hai người con trai, vóc dáng đều cao, ngoại hình cũng xuất sắc hơn người, một người trong đó cao khoảng mét chín, rất mang cảm giác áp bức.

Người còn lại thì thấp hơn, mặt mày thân thiện, khiến người ta có thiện cảm. Cậu ngồi bên cạnh Lão Thái, nhỏ giọng hỏi mét chín: “Không phải anh bảo cả công ty đến à? Sao chỉ có hai chúng ta?”

Lại có một nhóm nữa? Nửa đêm kéo nhau đến phòng chiếu xem phim kinh dị đã là cách tụ tập của thời đại mới rồi à?

“Anh Tiền của cậu không dám đến, anh ấy nói có chết cũng không xem bộ phim này.” Một mét chín nói.

Tất nhiên hai người này là Chung Cửu Đạo và Lạc Hòe, bộ phim bủn xỉn không có cả quà ra mắt, hai người họ là người sáng lập công ty, cũng chỉ đành tiêu tiền của mình mua vé vào xem phim.

Trước khi đến Chung Cửu Đạo từng mời Tiền Đa Quần, nhưng Tiền Đa Quần nào dám xem phim lúc nửa đêm.

Ngoài Chung Cửu Đạo thì anh ta là người duy nhất biết sự thật, nhưng không có thực lực mạnh mẽ đè ép ác ma, đến hai con mắt còn không thể thích ứng hoàn toàn, vì lo nghĩ cho trái tim của bản thân, anh ta chắc chắn sẽ không xem.

“Vậy người còn lại thì sao?” Lạc Hòe hỏi.

“Họ… không ở gần đây, đến phòng chiếu khác xem rồi.” Chung Cửu Đạo bảo.

Thật ra bầy ma cũng ở đây, họ thích xem phim, mỗi ngày nửa đêm lén đến phòng chiếu phim lãng phí điện, sao có thể bỏ lỡ buổi chiếu đầu tiên của phim mình diễn.

Nhưng họ không cần tiêu tiền mua vé, Chung Cửu Đạo đâu cần tốn tiền, bèn để những tên đó tự nghĩ cách ẩn mình trong phòng chiếu, tìm nơi không người mà ngồi.

“Là vậy à.” Lạc Hòe hơi thất vọng: “Đã lâu không gặp mấy người chị Thích rồi, tôi nhớ họ quá.”

Qua một lúc, Lạc Hòe lại nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Chung, cát-xê bộ phim truyền hình mới của tôi đã chuyển đến tài khoản rồi, hay là ngày mai tôi bao phòng mời khách, cùng xem phim với mọi người được không? Nói không chừng qua hai hôm nữa bộ phim này không còn suất chiếu, chỉ có cơ hội vào mấy hôm nay.”

Câu nói này khiến Lạc Hòe và Chung Cửu Đạo đều đau lòng, tiết kiệm như Chung Cửu Đạo cũng thở dài: “Để tôi bỏ tiền đi, dù sao kinh phí vẫn thừa một ít.”

Lạc Hòe còn muốn nói gì, lúc này âm nhạc đầu phim vang lên, cậu bèn lịch sự mà im lặng, tránh ảnh hưởng tới người xem khác.

Bộ phim bị ghẻ lạnh quá, vốn không có quảng cáo chiếu trước phim, công ty chế tác cũng chỉ có một công ty giải trí điện ảnh Chung Cửu Đạo đáng thương, ekip cũng chỉ có mấy người. Người đã xem quen quảng cáo, báo trước của bộ phim khác còn chưa chuẩn bị, câu chuyện đã bắt đầu rồi.

Cho dù là phim kinh dị trong nước, nhưng Lão Thái vẫn muốn bình luận bộ phim, cho nên anh ta xem rất nghiêm túc, còn mang theo một quyển ghi chú nhỏ, định ghi lại chỗ sai sót, tiện về nhà sửa lại văn án của video.

Anh ta nghiêm túc xem, người xem khác thì chưa chắc. Trong phòng có mấy người chỉ đến xem trò vui, họ vốn không mong đợi bộ phim này, trước khi xem thì mải nói chuyện, chiếu rồi còn chơi điện thoại, sau khi một người con trai rất tuấn tú xuất hiện, Lão Thái nghe thấy hàng trước có người nói “Bàng Tâm Hạo à, tôi lại có gói biểu cảm mới rồi.”

Lão Thái hơi khó chịu, cho dù bộ phim này thật sự không hay, nhưng trong phòng chiếu còn có người khác đang nghiêm túc xem phim, ồn ào như vậy còn bật sáng điện thoại, sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Lạc Hòe ngồi bên cạnh Lão Thái cũng không vui, cậu tức giận đến phùng má.

Chung Cửu Đạo vỗ cánh tay của Lạc Hòe, an ủi cậu.

Không sao, lát nữa các diễn viên chính sẽ tự ra tay dạy dỗ những người không làm theo quy tắc đó.

Xét thấy bản thân đạo diễn Chung cũng rất khó chịu, nên mắt nhắm mắt mở với cách làm của các diễn viên chính.

Trong phòng chiếu có từng cơn gió lạnh thổi qua, người đang lướt điện thoại đột nhiên cảm thấy rét cóng, trái tim như bị một bàn tay nắm chặt, cổ họng thì như bị ai bóp không nói ra lời.

Một giọng nói u ám vang bên tai họ: “Phải văn minh lịch sự xem phim nhé~”

Đúng lúc này, phim chiếu đến hình ảnh Thích Vãn Liên đứng ở tầng ba lặng lẽ nhìn nhóm vai phụ, tầm mắt của cô ta như đang nhìn bốn người Tiểu Lạc, nhưng thực tế là đang nhìn màn hình.

Không có hiệu ứng, một ánh mắt nham hiểm, khiến người trong cả phòng chiếu hít một hơi.

Khi Thích Vãn Liên xuất hiện, nhạc nhân vật chỉ thuộc về cô ta vang lên, đây là làn điệu mà Tưởng Phần cảm nhận được từ cái chết, tĩnh mịch, sa ngã, khủng khiếp, như chính bản thân chết đi, là vực sâu không đáy.

Âm nhạc và ánh mắt tuyệt vời của Thích Vãn Liên khiến Lão Thái nhận ra có thể đây không phải một bộ phim làm cẩu thả, anh ta vô ý đặt quyển sổ xuống, dựa người ra sau, định dùng cách ngửa đầu để xoa dịu tâm trạng căng thẳng của mình.

Lạc Hòe cũng ngừng động tác ăn bắp rang bơ, chuyên chú xem phim, tiếp theo chiếu đến tình tiết mà các diễn viên ma đóng riêng sau khi cậu đóng máy!

Mấy người Tiểu Lạc đi vào biệt thự, Thích Vãn Liên buông rèm cửa sổ xuống, yểu điệu đi ra khỏi phòng.

Thẩm Lạc Sơn cầm một chiếc áo khoác, đợi cô ta ngoài cửa, thấy Thích Vãn Liên ra ngoài, thì nâng tay khoác áo lên vai cô ta.

“Em thích họ, giúp em giữ họ lại được không?” Thích Vãn Liên nhẹ nhàng tựa đầu trước ngực Thẩm Lạc Sơn.

Thẩm Lạc Sơn nắm chặt tay, trên mặt thoáng nét đau khổ, giây tiếp theo lại trở nên kiên quyết nặng tình: “Được, em thích, anh sẽ luôn giúp em.”

Lạc Hòe xem cảnh họ đi vào biệt thự, giống như bước vào trong miệng một con thú lớn, rõ ràng là nơi mình đã ở hai tháng, trong ngôn ngữ ống kính của Chung Cửu Đạo lại trở thành một ổ ma.

Âm nhạc bối cảnh và vẻ mặt lạnh lùng của người trong biệt thự, khiến người xem không khỏi sa vào góc nhìn của đám người Tiểu Lạc trong phim, trái tim co chặt lại.

Đây là cảm giác biết rõ người trong biệt thự có vấn đề, lại không thể nói ra vấn đề nằm ở đâu, trong lòng có giọng nói bảo họ chạy đi, nhưng chân không thể di chuyển.

Một phần ba tình tiết trước luôn đè nặng trong lòng người xem, họ nhận ra có lẽ đây thật sự là một bộ phim kinh dị, cất đi suy nghĩ trêu đùa, biết bốn người Tiểu Lạc có thể sẽ bị tấn công rất đáng sợ. Dưới sự tô vẽ của loại tâm trạng này, người xem căng thẳng thần kinh, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể dọa người ta sợ hãi.

Thậm chí họ bắt đầu mong đợi người trong biệt thự mau hành động, cảm giấc thấp thỏm này thật quá đáng sợ!

Nhưng sau khi đám người Thích Vãn Liên thật sự ra tay, người xem lại xuất hiện một cảm giác cùng chết đi sống lại với diễn viên.

Khi Tiểu Vân bị Phó Nguyệt chặn riêng, cô ấy khóc lóc quỳ xuống xin Phó Nguyệt tha cho mình, gào khóc nói mình có lỗi với cô ta, bản thân hối hận rồi. Lúc này các bạn nữ đến xem đã nhỏ tiếng khóc với Tiểu Vân.

“Tha cho cô? Ban đầu có ai tha cho tôi không?” Phó Nguyệt giơ tay về phía ống kính, sau đó ống kính tối sầm, không có hình ảnh đẫm máu, màn hình cũng chỉ đen mười giây, nhưng một vài âm thanh kết hợp với màn hình đen khiến người ta vô cùng hoảng sợ.

Tiếng nhai, tiếng chất lỏng chảy, tiếng bàn tay đang khuấy thứ gì sền sệt và tiếng xin tha càng lúc càng yếu của Tiểu Vân.

Mười giây sau, hình ảnh lại sáng lên, Tiểu Vân không biểu cảm mà đứng sau Phó Nguyệt, con mắt chuyển động cứng đờ, mặt mày nhợt nhạt, quần áo trên người đã đổi từ đồ hiện đại sang âu phục cũ, chỗ cổ áo có máu tươi thấm vào quần áo.

Rõ ràng không có hình ảnh máu me, chỉ có chỗ trống đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng dáng vẻ bây giờ của Tiểu Vân vẫn khiến rất nhiều người khiếp đảm.

Người xem thấy Thích Vãn Liên áo đen biến thành Thích Vãn Liên áo trắng ngây thơ, đi cùng với A Hạo, ngoài mặt nói muốn giúp cậu ấy chạy đi, thật ra đang dẫn dắt A Hạo tách khỏi Tiểu Lạc và Tiểu Nghiên, khiến họ không thể tụ họp.

Người xem biết Thích Vãn Liên trắng là người xấu, nhưng A Hạo không biết, lo lắng sợ hãi thay cậu ấy, sốt ruột đến mức sắp đập đầu vào tường.

Nhưng mà họ cũng không thể mắng A Hạo ngu, vì Thích Vãn Liên trắng thể hiện quá vô tội, nếu không phải biết trước cô ta và Thích Vãn Liên đen là một người, người xem cũng tin đây là cứu tinh của nhóm bốn người.

Nhưng mà đạo diễn đáng ghét đó lại để người xem biết trước, khiến mọi người không thể yên tâm, không biết Thích Vãn Liên trắng sẽ tấn công lúc nào, thật sự nôn nóng chết đi được.

Thậm chí vì Thích Vãn Liên trắng diễn quá đỉnh, có một số người đoán có phải cô ta là một mặt lương thiện của Thích Vãn Liên đen, đặc biệt đến cứu nhóm vai chính, cách kể chuyện của đạo diễn cũng dần dần dẫn dắt người xem.

Khi Thích Vãn Liên trắng khổ sở dẫn A Hạo chạy khỏi biệt thự, lúc người xem gần như tin cô ta là con ma tốt, thì tình tiết đột nhiên thay đổi, A Hạo chết biến thành cái xác khô, gương mặt của Thích Vãn Liên trắng trở nên xinh đẹp hơn.

Hay cho một người đẹp độc ác nham hiểm, lại lừa người xem!

Lúc này nhóm vai chính chỉ còn lại Tiểu Lạc liều mạng cứu Tiểu Nghiên bị Thẩm Lạc Sơn bắt đi, trong phim Tiểu Lạc là người ngốc nhất đần nhất, người xem đã không còn hi vọng nữa, giữ suy nghĩ chắc chắn người này sẽ chết mà xem tiếp.

Nhưng mà dao của Thẩm Lạc Sơn rơi trên má Lạc Hòe, trong đầu đột nhiên lóe qua một hình ảnh.

Đó là xã hội cũ, có cô gái xinh đẹp tốt bụng, cô ấy giống như một đóa sen trắng không hôi mùi bùn, là người tốt đẹp hiếm có trong thời loạn lạc.

Thẩm Lạc Sơn yêu thầm cô ấy, lại trơ mắt nhìn cô ấy bị bắt đi, trở thành vợ bé của con nhà giàu. Cô ấy nói với Thẩm Lạc Sơn rằng mình sống rất tốt, bảo anh ta đừng đến tìm mình nữa.

Anh ta tin, lại thật sự tin cô ấy sống rất tốt, rời khỏi thành phố đi đến phương xa làm ăn.

Mấy năm sau, anh ta kiếm được tiền rồi, lúc về quê hương thì nghe được tin cô ấy chết.

Người lấy cô ấy dính vào ma túy, sau khi bán hết gia tài, thì coi cô ấy như một món hàng để bán. Cô gái yếu đuối bị ép tiếp khách, bị hành hạ, lại không may mang thai.

Cô ấy bị người ta đổ một bát thuốc ép phá thai, hôm đó cô ấy chảy rất nhiều máu, rồi cũng không thể tỉnh lại nữa.

Cuối cùng để lại cho cô ấy một tấm chiếu và một câu “xui xẻo”.

Thẩm Lạc Sơn chỉ kịp đến nhặt một thi thể gầy đét, ôm cô gái tội nghiệp chịu đựng nghiệp chướng của thế giới này mà đau khổ gào khóc.

Anh ta muốn cô ấy sống lại, cô ấy không thể chết như vậy.

Thẩm Lạc Sơn đến tìm người chồng vẫn chìm trong khói thuốc của cô ấy, đưa tên đó đến linh đường của cô gái, vẽ trận pháp ác độc nhất trong sách cổ ở linh đường.

Thẩm Lạc Sơn lấy da của mình làm vật dẫn, tự tay lột từng miếng da thịt trên người mình, hơn nữa còn gϊếŧ tên nhà giàu đó, để máu tươi chảy vào trong trận pháp.

Thi thể đã chết bất ngờ khôi phục, Thích Vãn Liên mang vẻ mặt hồng hào ngồi dậy từ trong quan tài, Thẩm Lạc Sơn ôm chặt cô ta.

Nhưng mà cô gái sống lại lần nữa đó, sau khi chịu đựng nghiệp chướng của thế giới, đã sa đọa thành ma.

Cô ta cố chấp muốn giữ gìn ngoại hình trẻ trung xinh đẹp của mình, lại cố chấp muốn nhận cô gái đáng thương làm con. Thẩm Lạc Sơn dẫn cô ta đến căn biệt thự này, ở đây với vô số linh hồn trong thời loạn lạc, họ gọi nơi này là “Ngôi nhà sa đọa”.

Thẩm Lạc Sơn lấy lại suy nghĩ nhìn gương mặt đơn thuần của Tiểu Lạc, tay cầm dao hơi run rẩy.

Cùng lúc này, ở góc khác của biệt thự, Thích Vãn Liên đang hút sinh khí của Bàng Tâm Hạo. Do năm đó Thẩm Lạc Sơn lấy bản thân làm vật dẫn đổi lại sự sống của Thích Vãn Liên, nên chỉ cần Thích Vãn Liên dùng phép, anh ta sẽ lại chịu đựng đau đớn lột da một lần.

Thẩm Lạc Sơn ném dao đi, đau đớn đến co quắp người, anh ta đẩy Tiểu Lạc xuống giường, lớn tiếng hét: “Cút!”

Đây là “Ngôi nhà sa đọa” của họ, thu giữ nghiệp chướng của thế giới, không giữ người đơn thuần lương thiện.

Dưới sự giúp đỡ của linh hồn mấy người bạn, Tiểu Lạc chạy ra khỏi biệt thự, lúc cậu chạy ra cửa, Thích Vãn Liên đứng trong biệt thự lẳng lặng nhìn cậu, quần áo trên người lúc trắng lúc đen, giống như trong lòng đang đấu tranh dữ dội.

Lúc cô ta không nhịn được giơ tay về Tiểu Lạc, đột nhiên nhớ đến hình ảnh vì cứu Tiểu Nghiên mà Tiểu Lạc bị Thẩm Lạc Sơn kéo đi, cô ta bỗng buông tay xuống.

Tiểu Lạc chạy thoát cái chết như vậy, để lại chút ánh sáng và hi vọng cho bộ phim này.

Vì cậu sẵn lòng hi sinh bản thân để cứu người khác, những linh hồn đó mới liều mình giúp cậu chạy trốn. Mà những người hận thù nhau trong biệt thự trước đây, vào lúc nguy hiểm nhất đã tha cho con người lương thiện, mãi mãi ở lại ngôi nhà sa đọa này với Thích Vãn Liên.

Bộ phim kết thúc, nhạc cuối phim vang lên, màn hình đen đi, danh sách diễn viên xuất hiện.

Trong phòng chiếu lại không có ai rời đi, mọi người yên lặng ngồi trên ghế ngẫm lại bộ phim vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa nãy, tình cảm mấy chục năm không thay đổi ở đoạn gần cuối đó.

Cho đến khi phòng chiếu bật đèn, nhân viên vệ sinh cầm thùng rác đi vào, mọi người mới dần lấy lại tinh thần, biết bộ phim đã hết rồi.

Lão Thái ngây người đi ra phòng chiếu, nhìn quyển ghi chú trắng tinh của mình, mới nhận ra mình quá chú ý đến bộ phim, hoàn toàn không viết ghi chú.

Không được, anh ta phải xem lại, viết văn án trên mười nghìn chữ, làm video khen ngợi bộ phim này.

Lão Thái lao tới chỗ bán vé muốn mua một vé nữa, phát hiện rạp chiếu phim đã đóng cửa rồi.

Anh ta móc điện thoại muốn đặt suất chiếu sớm nhất vào ngày mai, mở app bán vé ra xem, suất sau lại phải đợi đến 0 giờ ngày mai!

Mỗi ngày chỉ chiếu một lần? Ít như vậy thì bao giờ phim kinh dị trong nước có thể vực dậy? Không được, anh ta về thức đêm làm video, kháng nghị lịch chiếu của rạp chiếu phim!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.