Nguyễn Anh Tuấn, cao 1m75, nhóm máu O, thích màu xanh dương, thích nơi nào có biển, thích bánh quy bơ. Bộ phim yêu thích là Before Sunrise nhưng diễn viên thích nhất là Jullia Roberts. Thích nghe nhạc cổ điển. Không có mẫu sẵn cho cô gái sẽ thích hay ấn tượng, nghĩa là thích thì là thích thôi.
Tôi gửi tất cả cho Nhi. Cô bạn vừa đọc vừa bình phẩm.
– Màu xanh dương đi với màu hồng là là đẹp.
Màu hồng là màu yêu thích của Nhi.
– Tớ thích Hugh Grant và Jullia Roberts trong Notting Hill lắm. Họ rất là đẹp đôi.
Ý của Nhi là nếu Hugh và Jullia đẹp đôi thì cậu ấy và Tuấn cũng thế.
Đôi khi, sự liên tưởng của cậu ấy rất đáng sợ. Nó bay đến tận tinh cầu nào đó rất xa xôi và hầu như tôi chẳng thể nào hiểu được sự liên quan giữa chúng nằm ở đâu. Nhưng vì đã thân với nhau một thời gian dài nên tôi chẳng mấy khi ngạc nhiên vì điều này nữa, chỉ bình thản chấp nhận thôi.
Tôi đưa ra một lời khuyên đơn giản.
– Cậu nên bắt chuyện với cậu ấy đi.
– Tớ không dám. Cậu giúp tớ thân với cậu ấy hơn nhé, và kể tốt với cậu ấy về tớ giùm nữa.
Đó là lý do tôi vẫn chưa thể đọc xong những trang cuối của Forrest Gump và cặm cụi viết một bài ch chuyên mục “Những góc đáng yêu trường tớ” trong tờ Con Quạ để gia nhập CLB báo chí. Tôi không dùng bài phỏng vấn Tuấn được vì đơn giản là không thể. Tuấn chỉ là một nam sinh bình thường, không phải là mấy tên đẹp mã, thích được người ta tung hô, suốt ngày chụp ảnh trưng lên Facebook với vài thành tích văn nghệ. Lần gặp tiếp theo với Tuấn là tại CLB Báo chí. Cậu ấy cười, và khen bài tôi viết về cây bò cạp vàng trước cổng trường rất dễ thương, không tỏ ý giận gì về việc bài phỏng vấn mình không thấy xuất hiện. Tuấn không phải là thành viên CLB, nhưng cậu ta với Bốn Mắt là bạn thân nên hai người thường đi chung và cùng có mặt ở CLB.
Và tôi cũng kéo Nhi vào CLB. Thi thoảng, Nhi sẽ làm bánh hoặc nước chanh hoặc dưa gang dầm mang đến. Nhân thể, tôi nói thêm rằng cô bạn thân của tôi làm được cả bánh táo, kem việt quất và món bún bò ngon đến mức có thể làm người ta ngất lịm.
***
Mùa hè vẫn nắng chói chang. Đôi lúc đứng dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang, trông ra cây bò cạp trước cổng trường, tự nhiên tôi nhắm mắt lại, lim dim như buồn ngủ. Và chỉ như sực tỉnh khi Nhi chạm nhẹ vào vai. Sau đó, hai đứa sẽ xuống CLB báo chí – thực ra nó chính là phòng máy vi tính được sử dụng vào những ngày không có tiết học. Dù quạt trần quay vù vù, nhưng không khí ở đây vẫn oi không khác chi cái góc nhỏ của tôi ở thư viện. Nhưng tôi có cảm giác ở đây mình vui hơn, không còn uể oải nữa. Vì có Nhi cùng những món ăn, có Bốn Mắt để chê bai những lỗi chính tả về dấu hỏi và dấu ngã vớ vẩn cậu ta hay mắc phải. Và có cả Tuấn nữa, dù ý nghĩa của việc cậu ấy ở đây là gì tôi cũng không rõ.
Hôm nay, tôi ghe CLB trước. Lúc đến đã thấy Tuấn ở đó rồi, đang nghe nhạc và đọc tờ Con Quạ. Nhi và Bốn Mắt là cán bộ lớp nên giờ này phải họp ở văn phòng Đoàn. Tuấn ném cho tôi một túi giấy nhỏ, bên trong là một ít bánh quy bơ và bánh quy chocolate chip. Thấy món ăn ưa thích, tôi lấy ngay một cái, ăn ngon lành. Và tôi mở rộng miệng túi, đưa về phía Tuấn. Cậu ấy bảo tiện đi ngang qua một hiệu bánh thì mua mang lên cho mọi người. Hai đứa vừa ăn vừa đọc tờ Con Quạ và cười khúc khích khi soi ra được lỗi chính tả ngớ ngẩn của Bốn Mắt.
Chỉ còn một cái bánh, tôi bẻ đôi, đưa cho Tuấn một nửa. Hơi ngần ngừ một chút nhưng Tuấn cầm lấy nó. Vừa hay, Nhi và bốn mắt đến.
– Ôi, tớ đói quá, có bánh quy à?
Tiện tay, tôi cầm nửa cái bánh Quy đút cho Nhi ăn.
– Nè, ăn đi, ngon lắm đó.
Bốn mắt ngửi ngửi, rồi hỏi.
– Bánh quy ở đâu thế này?
Tuấn cũng cầm nửa cái bánh quy còn lại đưa cho Bốn Mắt và lơ đi. Khi thấy tôi đang nhìn, cậu ấy kín đáo đưa tay ra hiệu ‘sụyt’. Và cười.
Tôi có cảm giác Nhi đã nhìn thấy. Nhưng tôi cũng khong chắc nữa. Vì Nhi chẳng nói gì cả.
***
Sáng nay vừa dắt xe đạp ra khỏi bậc cửa, tôi đã thấy nó thủng lốp. Và phải để nó ở nhà, nhờ bố mẹ cho quá giang đến trường đợi. Trưa tan học, tôi đứng đợi xe buýt. Nhi đã về trước. Cơ quan của mẹ có cô bạn ở gần đây nên buổi trưa bác thường ghé đón con gái về. Trời nắng chang chang, làm mọi thứ như sáng lóa lên, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy chóng mặt. Đây là giờ mà học sinh, sinh viên đồng loạt ta học nên xe buýt nào cũng đông. Nghĩ đến cảnh bị chen bẹp ruột trên đó, tôi cảm thấy mệt hết muốn ăn cơm. Chờ lâu đâm chán, tôi cúi xuống, di di mũi giày, vẽ linh tinh như con nít nghịch cát. Và tôi lại thấy mắt mình lim dim như muốn ngủ.
– Tin tin. Tin tin.
Ai đó giả làm tiếng còi xe. Tôi ngẩng đàu lên, là Tuấn. Trên tay cậu ấy là một chùm hoa bò cạp vàng. Cậu ấy vẫy mấy ngón tay chào tôi, trông ngộ nghĩnh, và trẻ con.
– Cần đi quá giang không?
– Có tiện đường không?
– Nhà cậu ở đâu?
Tôi nói tên đường mà mình ở, Tuấn gật đầu bảo, nhà tớ trên đường ngang qua. “Cậu may nhé”, Tuấn nháy mắt. Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, leo lên yên sau, ngồi ngay ngắn.
– Tính rẻ cho tớ nhé.
– Ừ.
Tuấn đưa cho tôi chùm hoa bò cạp vàng.
– Cầm giùm với. Tớ không có giỏ xe, vướng víu quá.
Tôi cầm lấy, tự hỏi vướng víu thế thì cậu ấy hái làm gì. Hoa bò cạp vàng và những cơn mưa là hai thứ đáng yêu nhất của mùa hè, đáng yêu như lời tỏ tình của ai đó cho một ai đó khác. Tôi đã ghi thế ở trong bài viết chuyên mục “những góc đáng yêu trường tớ”. Ngồi sau lưng Tuấn một lúc, tôi than thở.
– Trời nóng gì đâu ấy.
– Ừ, sao biết được, Trái Đất ngày càng nóng lên mà.
– Ha ha, nghe cậu nói kìa, y như là phim tài liệu ấy.
Tuấn nghiêm giọng, như tiếng của một người đọc lời bình phim, vừa khàn khàn vừa đục đục.
– Tôi cá là băng ở Bắc Cực đã ta gần hết rồi và thế là Doraemon lẫn Nobita không thể làm đá bào xi rô gì gì được nữa.
Tôi cười đến mức suýt té, phải bám vào lưng cậu ấy. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra cậu ấy có một cái lưng to như thế. Rất vững chãi và ấm áp.
Gần đến nhà, tôi nằng nặc đòi xuống ở đầu đường và sẽ đi bộ vào. Tuấn chịu thua. Trước khi chào tạm biệt, Tuấn nói nhanh.
– Thật ra tớ hái chum hoa đó là để tặng Phương Giao, nên cứ giữ nó đi nhé. Bye bye!
Tuấn vẫy vẫy mấy ngón tay rồi nhấn pê đan. Có cảm giác cậu ấy đi rất nhanh. Còn tôi thì đứng im như tượng trong vài giây, vì bất ngờ, cho đến khi nắng rọi rát cả da mới cầm chùm hoa vàng rực ấy chạy về nhà.
Sau này tôi mới biết, nhà của Tuấn ngược đường nhà mình khá xa.
***
Thành thật mà nói, tôi đã lờ mờ đoán rs chuyện gì đó không giống như dự tính ban đầu. Từ Tuấn, và cả từ chính tôi. Từ nhãng lần Tuấn mua bánh quy cho tôi ăn. Hay việc cậu ấy dành nhiều thời gian để nói chuyện với tôi. Hay việc tôi một tối nọ muốn nghe thử bài hát mà cậu ấy yêu thích. Cũng như một hôm khác, tôi đột nhiên đứng ngẩn ngơ nhìn cây bò cạp vàng bắt đầu thưa dần những chùm hoa rồi tự dung tiếc ngẩn ngơ. Chùm hoa hôm nọ tôi vẫn giữ trong ngăn bàn, dù nó đã khô đi. Một ngày qua nhà tôi chơi, Nhi cũng đã nhìn thấy chùm hoa ấy.
Tôi là thần Cupid. Nhiệm vụ của Cupid là bắn tên cho người khác chứ không phải tự cầm mũi tên đâm vào tim mình.
Và thế là tôi lại chui vào góc nhỏ của riêng mình, mang sách từ nhà đi để đọc và mỗi lần ra lại đưa gáy sách cho cô thủ thư kiểm tra. Để chờ đợi hoặc là trốn tránh một điều gì đó, tôi cũng không chắc, chỉ biết đó là việc duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Mùa hè vẫn chầm chậm trôi bên ngoài cửa sổ. Thi thoảng, tôi vẫn ghé CLB Báo chí để không ai nghi ngờ. Tôi giải thích lý do không đến thường xuyên được nữa vì có nhiều thứ phải đọc quá.
Trời mưa, nhưng trong cái góc nhỏ, không khí không dịu đi bao nhiêu. Tôi đang đọc Yotsuba. Việc đọc bị gián đoạn khi cái hốc nhỏ đột ngột tối sầm lại. Nhi đến.
– Nè, đừng ở trong này nữa, ra ngắm mưa với tớ đi, đẹp lắm. Tớ cũng có chuyện này muốn kể.
– Gì thế?
– Tớ tìm thấy bạch mã hoàng tử của mình rồi.
Nhi cười, ra vẻ bí mật. Cô bạn mở ví, lấy ra tấm ảnh của Kamenashi Kazuya được cắt từ đâu đó.
– Thế…Tuấn thì sao?
Nhi nhún vai.
Tớ nhận ra đó chỉ là cảm nắng thoáng qua thôi. Khi ở xa thì tưởng tượng đủ thứ, nhưng khi ở gần rồ thì lain không cảm thấy gì đặc biệt nữa.
Tôi và Nhi đã chơi thân với nhau từ năm lớp 6. Dĩ nhiên, tôi nói dối lúc nào cũng giỏi hơn. Tôi biết có điều gì đó Nhi không nói thật, nhưng cũng biết cô bạn sẽ không nói ra nếu hỏi. Vậy nên, tôi cũng im lặng. Có những điều giữa hai cô bạn gái thân thiết chẳng cần nói một lời nhưng hiểu cả. Như cảm giác dịu dàng khiến tôi muốn khóc khi Nhi nắm lấy tay và kéo ra khỏi thư viện, và hai đứa đứng ngoài hành lang ngắm mưa xối ướt cây bò cạp vàng. Màu hoa vẫn rực rỡ trong mưa.
***
Một ngày, vẫn là ngày mùa hè chưa vội đi. Tôi dắt x era trước cổng trường đứng đợi. Cứ nhìn người này đến người kia đi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy người mà mình đợi. Một người cũng cao, mặt mũi cũng được nhưng hơi gầy. Khi người đó nhìn, tôi không nói một lời. Chỉ cười và cầm một chùm hoa bò cạp vàng rực rỡ còn sót từ cái cây trước cổng trường đưa về phía đó.
Hoa bò cạp vàng và những cơn mưa là hai thứ đáng yêu nhất của mùa hè, đáng yêu như lời tỏ tình của ai đó cho một ai đó khác.