Như Lai Thần Chưởng

Chương 37: Là bạn hay là thù



Thúc Cửu Sơn cũng để hết tinh thần sẵn sàng ứng chiến, vì trong lòng ông ta còn nhớ rõ mồn một, cái ngày mà ông ta thảm bại trong tay của Giang Thanh!

Giang Thanh thong thả mỉm cười, nói rằng :

– Kính thưa nhị vị, người chết thì hết, vạn sự như không, chúng ta có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua cho.

Bùi Diệm và Thúc Cửu Sơn không ngờ Giang Thanh lại nói câu này. Bùi Diệm thở dài, giơ ống tay áo của mình lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm, trong lòng của ông ta sinh ra một mối hảo cảm đối với Giang Thanh.

Chỉ có Thúc Cửu Sơn thì trợn mắt nghi ngờ nói rằng :

– Giang Thanh, ta hỏi một lần nữa, hôm nay ngươi đến đây cốt để trợ lực cho bên nào?

Giang Thanh cau mày trả lời :

– Việc ân oán giữa hai đàng, chẳng dính líu gì đến tại hạ, tại hạ đến đây cốt làm sao cho đôi bên dẹp bỏ can qua mà hoà hiệp với nhau, bỏ hết mối hận thù…

Thúc Cửu Sơn nghe nói, nổi giọng đanh đá rằng :

– Giang Thanh, nếu vậy thì ta bị tên Bùi Diệm móc mất một con mắt là chuyện chơi sao?

Bùi Diệm hằn học nói :

– Thúc Cửu Sơn, mi đừng ngậm máu phun người!

Thúc Cửu Sơn nạt lên một tiếng, thình lình múa cặp Song Mao như hai con rắn tấn công Bùi Diệm.

Giang Thanh lúc bấy giờ đang đứng giữa hai người, thấy vậy liền đưa mười ngón tay ra búng mạnh mười luồng chỉ phong, cùng trong lúc ấy ngọn roi của Bùi Diệm cũng vung tới đón đòn của Thúc Cửu Sơn.

Những tiếng “lốp bốp” vang dội nổi lên, Thúc Cửu Sơn chệnh choạng rút lui, hô to lên rằng :

– Hay cho Giang Thanh, ngươi cả gan dám giúp lão Bùi Diệm, hôm nay ta quyết liều chết với ngươi.

Giang Thanh dùng chiêu Kim Đỉnh Phật Đăng đẩy trôi Thúc Cửu Sơn rồi chàng lạnh nhạt nói rằng :

– Cửu Sơn, lão đừng la lối om sòm, tại hạ chẳng ỷ chúng hiếp cô đâu.

Thúc Cửu Sơn chưa kịp trả lời thì Giang Thanh nói tiếp :

– Ta khuyên hai ngươi không nên vì một việc nhỏ nhen mà để cho công phu mấy mươi năm của mình trôi theo dòng nước!

Giang Thanh nói dứt lời cả ba người thảy đều im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình, mà người khó xử nhứt có lẽ là Thúc Cửu Sơn.

Một bầu không khí nặng nề, u uất, khẩn trương hoà lẫn trong gió lạnh, trong tuyết bay…

Đột nhiên, một đường roi đỏ chói nhoán lên như một tia chớp giữa lưng trời, chọc thẳng vào huyệt Chí Đường của Thúc Cửu Sơn lúc bấy giờ đang gầm đầu trầm tư mặc tưởng.

Khí thế thật là ác liệt, trong chớp mắt ngọn roi đã cách huyệt đạo chừng một tấc. Nhưng mà Giang Thanh lại nhanh hơn nữa, hai bàn tay của chàng vung ra một cách cực kỳ linh động, đánh vù một tiếng vào đầu roi.

Một tiếng “bốp” ròn rã vang lên, ngọn roi bị đánh bạt ra ba thước làm cho Bùi Diệm phải giựt mình kinh sợ, mà Thúc Cửu Sơn thì hoảng hốt trân mình né tránh.

Thân hình của ông ta bay vù ra ngoài vòng chiến, chân vừa chấm đất, ông ta liền bay vụt trở về đáp xuống bên cạnh Bùi Diệm, Giang Thanh hoảng hốt, hô to :

– Khoan!… Khoan!…

Nhưng hai người nào chịu nghe theo lời của Giang Thanh, tiếp tục quần nhau kịch liệt, trong chớp mắt đã trao đổi cùng nhau mười chiêu ác liệt.

Thúc Cửu Sơn bấy giờ hơi giận tràn hông, chiêu thức kỳ dị của ông ta tuôn ra liên miên bất tận, như tức nước vỡ bờ, mạnh bạo không thể tưởng tượng. Ông ta hò hét luôn mồm :

– Giang Thanh, ngươi thấy chưa, thủ đoạn của lão Bùi Diệm luôn luôn đê hèn hạ tiện như thế…

Bùi Diệm ban nãy thừa lúc Thúc Cửu Sơn đang trầm tư mặc tưởng, bất thần tấn công, mong giết người trong chớp mắt để trừ hậu hoạn, nào ngờ họa hổ bất thành, kết quả không được như ý, mà còn bị đối phương chê cười.

Từng mảng tuyết trằng tinh, bị bước chân của hai người dày xéo bay lên cuồn cuộn.

Lúc bấy giờ trên đầu của hai người thảy đều bốc lên một luồng khói trắng, cả hai đều dốc hết bình sanh sở học để đối phó với kẻ tử thù.

Năm mươi hiệp nữa lại nặng nề trôi qua.

Thình lình thân hình của Thúc Cửu Sơn bay bổng lên, lão hú dài mấy tiếng, cặp Long Hổ Song Mao tỏa ra muôn đạo hào quang tấn công vào yết hầu của đối thủ, cùng trong một lúc lão tung hai bàn chân ra đá vào huyệt Kiên Lạc Tam Tiền của Bùi Diệm.

Đây là một chiêu thức ác liệt nhứt trong Long Hổ Mao Pháp là Cực Tây Thần Hỏa.

Bùi Diệm cảm thấy trước mắt mình hào quang sáng chói, cương khí vèo vèo, vội nạt lên một tiếng trân mình né tránh, ngọn roi trong tay lão căng thẳng ra như một cán bút, xử một thế Đại La Nhất Hiên, chọc thẳng vào giữa ngực của đối phương. Trong lúc đó ngón tay giữa trong lòng bàn tay hữu thình lình trổ ra, điểm một chỉ cực kỳ nhanh nhẹn vào con mắt duy nhứt của Thúc Cửu Sơn!

Thế võ cực kỳ cay độc!

Giang Thanh giựt mình, nhảy phắt vào vòng chiến, trong lúc đó thì Thúc Cửu Sơn cười lên ồ ồ, nói rằng :

– Hèn lâu không gặp Định Khôn chỉ!

Trong chớp mắt, bóng người trùng trùng điệp điệp, tiếng lát chát nổ liên hồi hòa lẫn trong tiếng cười kinh rợn…

Lâu lắm, ba chiếc bóng người mới tách rời nhau, Giang Thanh thấy Thúc Cửu Sơn tay cầm cặp Long Hổ Song Mao mà nét mặt phi thường đắc ý.

Còn Bùi Diệm thì hai tay ôm lấy bụng mình, mặt mày nhăn nhó, vẻ hiên ngang khí khái ban nãy bây giờ không còn nữa. Giang Thanh khoát tay nói rằng :

– Thúc Cửu Sơn, lão hài lòng chưa? Mối thù móc mắt nay đã trả rồi!

Thúc Cửu Sơn trờ tới hai bước, xá Giang Thanh một cái thật sâu, cảm kích nói rằng :

– Giang Thanh, lão phu thật cảm kích lòng tốt của các hạ, lão phu không ngờ các hạ lại ra tay cứu thoát lão phu khỏi vòng chết chóc. Ban nãy ngọn Đan Đình cước nằm trong miếng Cực Tây Thần Hỏa có thể lấy mạng tên họ Bùi như chơi nhưng mà con mắt duy nhất của lão chắc phải mù vì ăn đòn phải trả đó… Các hạ đã cứu lão phu thoát khỏi Định Khôn chỉ đó, để lão phu trả được mối thù, ơn này lão phu chẳng bao giờ dám quên.

Giang Thanh xoa nắn cánh tay của mình trả lời :

– Ban nãy tôi đã dùng Thất Hoàn Trảm để đỡ Định Khôn chỉ ra, bây giờ cánh tay cũng còn đau.

Chàng quay lại nhìn Bùi Diệm, lúc bấy giờ đang ngồi trên mặt đất thở hào hển rằng :

– Thúc huynh, bản ý của tôi vốn muốn can hai người ra, nhưng không ngờ lão Bùi Diệm lại thình lình tập kích. Thú thật, tôi chẳng bênh ai, nhưng mà tánh tình quang minh lỗi lạc của Thúc huynh đã làm cho tôi cảm mến.

Thúc Cửu Sơn nghe khen, trong lòng cả đẹp cười rằng :

– Nếu không nhờ Giang huynh ra tay nhanh thì tôi bây giờ đã không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Giang Thanh hỏi rằng :

– Chẳng hay tánh mạng của lão Bùi Diệm có thể cứu chăng?

Thúc Cửu Sơn nghe hỏi quay lại nhìn Bùi Diệm một cái rồi cười ngạo nghễ nói rằng :

– Thêm một giờ ba khắc nữa thi lão già thất khiếu sẽ đổ máu mà chết. Đan Đình cước này chuyên môn đá vào mạch máu nơi dạ dưới của đối phương, cái chết thật là bi thảm.

Giang Thanh nói rằng :

– Dường như hắn đang mệt lắm thì phải.

Thúc Cửu Sơn nói rằng :

– Trúng Đan Đỉnh Cước của lão phu rồi đừng hòng sồng sót.

Giang Thanh nói rằng :

– Ban nãy tôi trúng một thế của lão Bùi Diệm, bây giờ nhức nhối khó chịu quá.

Thúc Cửu Sơn nghe nói vậy vội vàng thò tay vào túi lấy một lọ thuốc ra, trao cho Giang Thanh mà rằng :

– Giang huynh, hãy lấy thuốc mà thoa vào, tất nhiên sẽ khỏi.

Giang Thanh thò tay nhận lấy lọ thuốc đoạn hỏi rằng :

– Thúc huynh, đại thù đã báo, chưa biết Thúc huynh sẽ về đâu?

Thúc Cửu Sơn thở dài, ngửa mặt nhìn bầu trời đen thẫm, nói một cách u uất :

– Thú thật với Giang huynh rằng lão phu đây đã chán đời sống phiêu bạt giang hồ, phen này xuống núi chỉ cốt trả mối thù xưa, nay đại thù đã báo, lão phu định trở về miền quan ải, tìm mấy người bạn cũ nơi Trường Bạch sơn để cùng nhau chung sống chuỗi ngày tàn…

Giang Thanh gật gù nói :

– Cầu chúc cho Thúc huynh chuyến này đi du sơn du thủy, để gột rửa nỗi lòng u uất bấy lâu.

Thúc Cửu Sơn trầm ngâm một chút đoạn nói rằng :

– Giang huynh, tại sao chúng ta không đi tìm một quán rượu, cùng nhau chén tạc chén thù, để tiêu sầu giải muộn, từ đây về sau e rằng chúng ta khó có ngày tương hội.

Giang Thanh vừa muốn trả lời, bỗng thình lình phi thân về phía Quách Nhiệm, Thúc Cửu Sơn lấy làm lạ, Giang Thanh thở dài nói :

– Thúc huynh, Xích Dương Phán Quan đã chết rồi.

Thúc Cửu Sơn giựt mình bước tới, nói :

– Thật là lạ, lão chỉ thích thương nó mà thôi chớ chưa phải đòn trí mạng, cớ sao nó lại chết đi?

Giang Thanh cúi xuống khám nghiệm tử thi, đoạn ngẩng đầu lên nói :

– Hắn cắn lưỡi tự tử rồi…

Giang Thanh vuốt cặp mắt trợn trừng của Quách Nhiệm, đoạn đứng dậy ném cho Thúc Cửu Sơn một nụ cười chua chát.

Thúc Cửu Sơn nói :

– Chúng ta đi thôi.

Giang Thanh nhìn ba cái xác chết của ba tay cao thủ của Linh Xà giáo, chàng hỏi :

– Còn vết thương trên vai của Thúc huynh thì sao?

Thúc Cửu Sơn trả lời :

– Không sao, dùng vết thương này để đổi sinh mạng của tên Bùi Diệm thì vẫn còn lời!

Giang Thanh lạnh lùng nói :

– Thúc huynh tiết trời lành lạnh lên, lại thêm tuyết sắp rơi nhiều….

Thúc Cửu Sơn không hiểu ý của Giang Thanh, gật đầu tán thành. Nhưng Giang Thanh gằn giọng tiếp :

– Tôi kính chúc Thúc huynh thượng lộ bình an!

Thúc Cửu Sơn lấy làm lạ nói :

– Gianh huynh không muốn uống rượu chia tay với tôi thì thôi, chúng ta chia tay vậy…

Giang Thanh bước tối nắm tay của Thúc Cửu Sơn nói rằng :

– Thúc huynh, trời đầy băng giá, gió lạnh thấu xương, tôi thật không nhẫn tâm để ba cái xác chết này ở giữa trời, thôi chúng ta tạm thời chia tay vậy.

Tay trong tay, hai người đứng im lìm lâu lắm, thình lình Thúc Cửu Sơn siết mạnh bàn tay của mình nói :

– Xin tạm biệt!

Giang Thanh phụ họa :

– Tạm biệt!

Thế rồi thân hình vạm vỡ của Thúc Cửu Sơn bay vù ra xa năm trượng, giở thuật phi hành chạy thẳng vào bức màn tuyết trắng tinh.

Giang Thanh đứng im lìm nìn cái chấm đen của Thúc Cửu Sơn nhỏ dần… nhỏ dần… rồi hoà tan vào trong màn tuyết.

Bốn bề phẳng lặng như tờ….

Và trên môi của Giang Thanh bỗng nở một nụ cười quái gở. Chàng bước nhanh về phía Bùi Diệm.

Lúc bấy giờ tuyết vẫn bay, gió vẫn cuốn…

Xem tiếp hồi 38 Lưỡng toàn kỳ mỹ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.