– My con từ bỏ đi, đừng tạo nghiệt nữa.-bà ấy nói như cầu xin.
– Con không thể.-nó vẫn không thể từ bỏ.
– Trả thù không phải là cách ta không muốn con trở thành như thế này.-bà ấy vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
– Con sẽ lấy lại tất cả ông ấy phải trả giá.-nó nói đầy tức giận.
– Bây giờ mẹ không muốn gì mẹ chỉ muốn con như bao người khác, không phải như bây giờ dù gì ông ấy cũng là ba con, sống tốt nha con gái của mẹ.-bà ấy khuất dần trong màng sương trắng.
– Mẹ…đừng đi…mẹ…-nó hét lớn ngồi bật dậy mồ hôi lả chả trên mặt, đứng hình chỉ là mơ. Nhưng nó nhớ mẹ nó lắm nước mắt bắt đầu rơi.
Nhỏ và cô cả Zimba nghe thấy tiếng hét của nó chạy ngay qua thấy nó như mất hồn, ngồi đứng hình tại chỗ nước mắt vẫn rơi.
– My mầy sau vậy.-nhỏ chạy ngay lại bên nó khóc nức nở.
– Thấy ác mộng ak.-cô thấy nó khóc mà trên trán tầng tầng mồ hô, mà như thế nào khiến nó như vậy.
– Mẹ ơi có con đây mẹ đừng sợ.-Zim ba ôm chầm lấy nó.
– Tao không sau ra ngoài hết đi.-nó nói nhẹ.
– Ừk VSCN đi.-nhỏ nói.
Tất cả hiểu ý nhẹ nhàng bước ra, Zimba vừa muốn đi vừa muốn ở lại nhưng cũng bị cô kéo xuống. Mười lăm phút sau nó bước xuống với quần thun gắn áo lưới rộng nhìn rất dễ thương nhưng mặt nó xám xịt trắng bệt như bị bệnh, nhìn nó rất mệt mỏi. Tay thì cầm lop-top, ngồi xuống mở ra bấm liên tục.
– My uống sữa đi xong uống vài viên thuốc vào tao thấy mầy hơi mệt.-nhỏ lo lắng cho nó.
– Để con đấm bóp cho mẹ ha.-Zimba bóp vai đấm lưng cho My.
– Không, tao không uống thuốc mầy biết tao ghét chúng mà.-nó rời màng hình nhìn nhỏ, từ lúc mẹ nó chết nó ghét thuốc ghét cả bệnh viện thà chết cũng không uống.
– Tuỳ mầy, nhưng nếu không chịu nổi phải uống.-cô nhấn mạnh.
– Tao đã nói không sau, hôm nay không đi học ak.-nó hỏi mắt không rời màn hình nhưng trễ mất rồi.
– Hôm nay thầy cô trong trường đi thực tập nên nghĩ toàn trường, đầu óc mầy để đâu vậy hả.-nhỏ trách nó
– Mầy làm gì với cái máy tính vậy.-nhỏ hỏi thấy nó có vẻ khoẻ hơn lúc sáng, cũng không biết nó mơ thấy cái gì.
– Mấy hôm nay hợp đồng hơi nhiều tranh thủ làm không kịp, làm xong Zimba lấy về Mĩ luôn.-nó nói rất bình tĩnh.
– Cái gì con mới bay sang chơi với mẹ mà mẹ nỡ đuổi con về, mẹ ích kĩ.-Zimba ngưng ngay mặt mếu như khóc.
– Là giúp mẹ đi chứ ở đây mẹ có việc mất rồi, con trai của mẹ.-nó nói nhẹ nhàng ai nghe cũng phải mềm lòng.
– Dạ con giúp mẹ-Zimba không muốn xa nó nhưng đành vậy rồi mặt buồn hiu.
Tụi hắn hôm nay cũng rãnh rủ nhau sang nhà nó. Quản gia Sang đi ngay ra mở cửa tụi hắn, vừa tới đã hí hững bay vào, hắn điềm tĩnh từ từ bước vào đã gặp không khí không được tốt lắm.
– Đi đâu đây.-nhỏ liếc nhìn tụi hắn.
– Tính rủ các cô đi ăn.-cậu trả lời nhỏ.
– Êk cũng được ak, tao đồng ý.-cô nói.
– Vậy còn nghe được.-anh cười nhìn cô làm cô thoáng đỏ mặt.
– Vui như thế này thì sau thiếu tụi tui được.-Bin nói bước vào cười tươi nhìn nó.
– My lần này thì gặp được em rồi, muốn gặp em thật khó.-Minh mới tới đã lẽo đẽo bên tai nó làm nó rất khó chịu.
– Các anh cũng tới ak, nhưng mà.-cô liếc nhìn nó ý nói nó nãy giờ vẫn im lặng.
– Em bị bệnh sau.-hắn im lặng từ lúc vào nhà đã lên tiếng thấy sắt mặt nó không được tốt cho lắm.
– Không sau, đi thôi.-nó lên tiếng ngó lơ Minh dẫn theo Zimba bước lên phòng thay đồ làm Minh không khỏi bực mình, hắn thì cười khinh nhìn Minh làm Minh càng bực hơn.
– Cuối cùng cũng được ra ngoài.-nhỏ hí ha hí hửng chạy lên lầu cả cậu cũng phải cười phì vì tính trẻ con của nhỏ.
– Các anh ở đây chờ nha, nhanh lắm.-cô cũng đi nhanh lên phòng ở nhà hoài chán lắm làm anh cũng rất muốn đi ngay.
Nó bước xống với quần thun đen, áo len đen đã là phong cách thì khó bỏ, hắn cười mãn nguyện nhìn nó, Minh thì không thích nó mặt đồ này rất tối cảm thấy khó chịu. Nhỏ bước xuống váy màu hồng áo thun trắng, trong rất hợp thời trang. Cô cũng vậy vì đồ cặp mà, nó cũng có mà không thích mặt váy. Cậu và anh thích nhất là cô với nhỏ mặt váy vì nhỏ và cô rất đẹp đủ tiêu chuẩn. Riêng Zimba mặt áo sơ my trắng quần đen, cực soái ca chạy nhanh xuống theo nó.
– Nhóc con cũng đi nữa ak.-hắn giỡn với Zimba.
– Mẹ ở đâu con sẽ con sẽ ở đó, mẹ ha.-Zimba nhìn My cưởi tươi.
– Đi thôi.-nó nói đi ngay ra xe.
– Đi đâu.-cô hỏi.
– Đến biển Nha Trang đi.-nó nói nhẹ.
– Ok, nóng như thế này đến biển còn gì bằng.
Nhưng cuộc đời trớ trêu nhỏ đi chung với cậu, cô đi với anh chỉ còn lại Bin Minh nó hắn và Zimba phải làm sau đây.
– Mẹ ơi mình đi xe ai.-Zimba hỏi.
– Đi với anh.-Minh nhìn nó.
– Bin lúc nãy anh đi với ai.-nó hỏi lạnh.
– Anh đi với Minh.-Bin nhanh miệng trả lời ngay vì đúng là vậy mà.
– Vậy thì em sẽ đi với Phong với Zimba, xe nhiều người khó chịu lắm, anh Minh đi với Bin nha.-nó nói dẫn Zimba vào xe hắn.
– Mầy lại thua rồi.-hắn nói nhỏ bên tay Minh chạy ngay vào xe.
Minh quay sang nhìn Bin với ánh mắt toé lửa, Bin ngơ ngác không biết mình đã làm sai chuyện gì, Minh hậm hực bước lên xe.
– Mầy không đi tao đi ak.-Minh hét nhìn Bin.
– Ờk đi liền.-Bin giật thoáng mình chạy ngay lên láy xe.
Bốn chiếc siêu xe phóng thẳng đến nhà hàng gần biển. Mười giờ tụi nó đã tới nơi nhưng trước khi chơi phải ăn cái đã. Tụi nó và tụi hắn cả Minh với Bin và Zimba bước xuống khiến ai cũng tắm tắt khen ngợi, nhìn muốn lé mắt. Nó không quan tâm bước ngay vào lên thẳng tầng cao nhất. Tầng này dành cho những người quý tộc chỉ có tụi nó mới xứng đáng, kế bên cũng là các phòng trang trí giống nhau dành cho những người đủ tư cách giống nó, được ngăn cách bằng những tấm kiến tinh khiết có thể nhìn rõ đối phương cũng như cảnh biển lúc sáng.
– Ba tiểu thư và các vị dùng gì.-phục vụ lễ phép bước ra, vì tụi nó cũng thường đến đây ăn nên còn lạ gì nữa.
– Mang hết món ngon lên đây.-nhỏ nói rõ.
– Hai sữa tươi, hai cam với năm cà phê, nhanh.-cô nói nhẹ mà tên phục vụ chạy như bay, càng nhanh càng tốt.
– Các cô có vẻ thường đến đây.-cậu hỏi.
– Đúng, vì ham ăn nên đâu tôi cũng đi mà còn rất thân nữa là khác.-nhỏ đắt ý trình độ ăn uống của mình.
Đồ ăn và nước dọn lên, Zimba thích giống mẹ nên uống sữa, cô và nhỏ uống nước cam còn lại thì cà phe. Mọi người nhập tiện ăn uống no say, xong tất cả chuẩn bị đi thì phòng kế bên mở cửa. Bước vào là một người đàn ông kế bên là một người phụ nữ dắt theo một đứa con gái tướng người chảnh choẹ bước vào.
– My đó không phải là….-nhỏ nhìn sang vừa thấy vội nói nó.
Mọi người nhìn qua nó đứng hình khi thấy cảnh tượng trước mặt “thật hạnh phúc” nó cười khinh bỉ nổi tức giận trong nó lại bùng phát. Ở đây chỏ có tụi nó Bin Minh và Zimba hiểu chuyện vì cũng biết lúc còn ở Mì, tụi hắn thì ngây thơ không biết mấy người đó là ai mà khiến tất cả như nổi nóng lắm vậy.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Cả nhà đọc vui vẻ…hẹ gặp lại…tất cả ngủ ngon….(^^)…!!!!