Tống Nhĩ Giai thoáng đỏ mặt khi Nguyễn Trinh nắm lấy tay mình, nàng khẽ hỏi:” Chị…chưa ngủ sao?”
” Sắp ngủ rồi…” Nguyễn Trinh nhắm nghiền mắt, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ buồn ngủ, nhưng lại không buông tay nàng ra.
Hai người nắm lấy tay nhau qua lớp chăn mỏng, chẳng ai nói với ai một lời nào.
Phòng ngủ yên lặng không một tiếng động. Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng mừng thầm.
Tuy nhiên, chỉ sau hai giây vui mừng, chú mèo dưới gầm giường đã lặng lẽ đi đến bên giường, bật nhảy và nhào lên bụng Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai đột nhiên ngồi dậy. Nàng dùng một tay che bụng, tay còn lại túm lấy gáy chú mèo:” Cát Tường!”
Cát Tường kêu meo meo một vài tiếng. Sau đó, nó tự do uyển chuyển bước đến cuối giường và nằm xuống, gối hai chân lên đầu rồi thảnh thơi ngủ thiếp đi.
“Sớm muộn gì chị cũng sẽ đem em hầm canh thịt!” Tống Nhĩ Giai nghiến răng nghiến lợi mắng chú mèo. Sau đó xoa xoa bụng rồi ôm bụng nằm xuống.
Nguyễn Trinh nằm nghiêng, nhìn Tống Nhĩ Giai rồi mỉm cười, nói:” Lúc còn nhỏ, nó cũng rất thích nhảy lên người em để chơi.”
Tống Nhĩ Giai than ngắn thở dài, khẽ nói:” Đúng vậy, nhưng hiện tại nó không chịu nhìn xem nó nặng bao nhiêu cân rồi mà còn nhảy như vậy nữa…”
“Có đau không?”
“Hiện tại đã ổn rồi, không còn đau nhiều nữa.” Tống Nhĩ Giai muốn vứt bỏ liêm sỉ để nói: Hay chị giúp em xoa xoa đi.
Sau khi suy nghĩ, nàng lại nhịn xuống.
Có một số lời không nên nói ra…
Có một số lời nói có thể tùy tiện nói ra khi cả hai là bạn bè.
Nàng biết rõ bản thân đang có những suy nghĩ mông lung đầy ái muội về cô nên không dám hành động liều lĩnh.
Tống Nhĩ Giai xoa xoa bụng, nói:” Ngủ thôi, ngủ thôi. Ngày mai chúng ta sẽ đi mua sắm cùng nhau.”
Nguyễn Trinh khẽ ừ một tiếng rồi nói: “Ngủ ngon.”
Trong bóng đêm, Tống Nhĩ Giai cũng mỉm cười và nói với cô: ” Ngủ ngon.”
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon, Tống Nhĩ Giai lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Nàng yên lặng hồi tưởng lại sự ngọt ngào lúc tay trong tay vừa nãy, nhưng vẫn không quên âm thầm mắng mỏ chú mèo kia. Sau đó, nàng bắt đầu đếm cừu con, dần dần chìm vào giấc ngủ.
*
Ngày hôm sau, sáng thứ bảy.
Nguyễn Trinh không có ca trực. Vì vậy, cô đã đưa Tống Nhĩ Giai đến trung tâm mua sắm gần đó và chợ hoa để mua một số đồ nội thất mới và đồ trang trí phòng.
Khi đi bộ đến trung tâm mua sắm, Nguyễn Trinh liền kéo Tống Nhĩ Giai vào cửa hàng quần áo và cửa hàng mỹ phẩm.
Tống Nhĩ Giai sắp đi làm, đơn vị công tác nằm trong hệ thống chính trị, vì vậy nàng cần ăn mặc chỉn chu và trang trọng hơn. Không được quá khoa trương, cũng không được quá già dặn, không phù hợp với tuổi tác.
“Chuyện này làm em nhớ lại lần đầu tiên chị dẫn em đi mua mỹ phẩm.” Tống Nhĩ Giai chọn một chiếc áo sơ mi xanh và ướm thử trước gương.
Nguyễn Trinh đứng bên cạnh và nhìn vào nàng.
Đường nét gương mặt của nàng đã chuyển từ ngây thơ sang sắc sảo và nhẹ nhàng. Mái tóc xoăn xù màu vàng một thời của nàng đã được duỗi thẳng, nhuộm đen và phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ. Chiếc áo thun trễ vai màu vàng trước đây được thay thế bằng áo hoodie màu bạc hà. Chiếc quần jean xanh có vài lỗ rách ở chân cũng đã thay đổi thành quần ống rộng màu trắng.
Từ một cô gái hư hỏng, tính tình bốc đồng đã lột xác trở thành một nữ sinh viên đại học trẻ trung.
Khóe môi Nguyễn Trinh khẽ cong thành nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Tống Nhĩ Giai bèn thưởng thức trong ba giây, sau đó nói đùa:” Tại sao chị lại nhìn em cười vậy? Có phải chị đang chê cười em ở điểm nào không?”
Giọng điệu của Nguyễn Trinh rất nhẹ nhàng:” Chị nghĩ về em của quá khứ.”
“Không được nghĩ, không được nghĩ!” Tống Nhĩ Giai giậm chân, chạy đến che mắt Nguyễn Trinh lại:” Nhìn em của hiện tại là được rồi, đừng nghĩ đến chuyện cũ, xấu xí lắm!”
Nguyễn Trinh cầm lấy tay Tống Nhĩ Giai, nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay mình. Mặt cô vẫn còn hằn ý cười, sau đó liền an ủi nàng:” Trước đây em cũng không xấu, rất đáng yêu.”
Tống Nhĩ Giai hừ một tiếng, không nhịn được cười:” Miệng lưỡi phụ nữ gạt người lừa quỷ.”
Nguyễn Trinh gõ nhẹ lên trán nàng và nói một cách đầy ấm áp: “Em đi thử quần áo đi.”
Tống Nhĩ Giai cầm lấy hai, ba bộ quần áo đã chọn và bước vào phòng thử đồ để thử từng cái một.
Cuối cùng, nàng đã mua được hai chiếc áo sơ mi, hai chiếc váy, hai chiếc quần và một bộ âu phục.
Sau khi mua quần áo xong, cả hai đến cửa hàng giày bên cạnh để chọn giày cao gót và giày da.
Sau đó, Nguyễn Trinh đưa Tống Nhĩ Giai đến cửa hàng nước hoa và yêu cầu nàng chọn một loại mà mình thích.
Tống Nhĩ Giai chọn mẫu thử hương trà Đại Cát Lĩnh, phun lên mu bàn tay rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
“Chị thấy mùi hương này như thế nào?” Nàng duỗi tay về phía Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh khẽ cúi đầu, đang định mở miệng nhận xét, một tiếng “rầm” liền vang lên bên tai.
Cô nhìn về phía sau Tống Nhĩ Giai, vẻ mặt bỗng thay đổi. Sau đó, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tống Nhĩ Giai và kéo nàng về phía sau mình.
Tống Nhĩ Giai quay đầu nhìn lại, liền thấy một người đàn ông ở phía sau cách đó không xa đang đá vào mặt kính của quầy bán nước hoa.
Người đàn ông ấy khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, có vẻ ngoài hiền lành, ăn mặc gọn gàng nhưng lại nói toàn những lời bậy bạ:” Tất cả tụi bây câm miệng!”, “Đừng nói nữa!”, “Nếu nói nữa tao sẽ đánh chết tụi bây!”
Hắn vừa nói vừa không ngừng đá chân về phía tủ kính.
Khách hàng trong cửa hàng sợ đến mức chạy tứ phía. Khi chạy ra khỏi cửa hàng, họ lại không nhịn được tò mò, đứng lại nhìn người đàn ông điên cuồng trong cửa hàng.
Nhân viên bán hàng ở quầy sợ đến mức ôm đầu, hoảng loạn nói:” Anh…anh…có chuyện gì cứ từ từ nói…”
Quản lý cửa hàng vội vàng gọi điện. Cô ấy gọi cho nhân viên an ninh của trung tâm thương mại và bấm số 110 để báo cảnh sát.
Nguyễn Trinh kéo Tống Nhĩ Giai ra xa một chút rồi dặn dò:” Em đứng ở đây, đừng đi qua đó.”
Tống Nhĩ Giai giữ chặt cánh tay cô và hỏi:” Vậy chị lại định xen vào chuyện của người khác nữa có đúng không?”
Với bản năng nghề nghiệp của mình, Nguyễn Trinh có thể nhạy bén nhận ra sự bất thường:” Trạng thái tinh thần của người đàn ông kia không được ổn, chị muốn đến đó kiểm tra một chút, kẻo anh ta lại làm người khác bị thương.”
Tống Nhĩ Giai ngăn cô lại:” Đây là trung tâm mua sắm, không phải bệnh viện…”
“Chị biết chừng mực.” Nguyễn Trinh gạt tay Tống Nhĩ Giai ra và bước đến.
Sau khi bị một bệnh nhân tấn công trong quá trình thực tập, Nguyễn Trinh bắt đầu tập thể hình và học Taekwondo. Sau nhiều năm, cô đã tập Taekwondo đến tam đẳng. Khi đối mặt với những tình huống tấn công cấp tính của người bệnh, cô có thể tự bảo vệ mình và nhanh chóng ổn định bệnh nhân.
“Xin chào, hình như chân anh bị thương rồi. Giấy đây, anh lau một chút đi.” Nguyễn Trinh lấy khăn giấy trong túi ra, vươn tay muốn đưa cho người đàn ông.
“Đừng nói nữa! Tao không nghe! Tụi bây cút hết cho tao!” Người đàn ông kích động, hắn vẫn nói lảm nhảm trong miệng. Mắt cá chân bị mảnh kính cắt ngang khiến chiếc quần dài bê bết máu.
Những người xung quanh đều cách xa người đàn ông này, chỉ có Nguyễn Trinh bước đến.
Nguyễn Trinh không nhìn vào mắt hắn, cô chỉ nhìn vết máu trên chân hắn rồi nhẹ giọng hỏi:” Bây giờ ai đang nói chuyện với anh vậy?”
Người đàn ông ngừng đá vào quầy kính, lẩm bẩm:” Bọn họ! Bọn họ đều không nhìn thấy tôi tốt hơn! Bọn họ vu khống tôi! Tôi không ăn trộm gì cả! Tôi cũng không giết người! Là do cô ta tự chết!”
Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Nguyễn Trinh vẫn nghe theo lời hắn và nhẹ nhàng an ủi:” Tôi biết, cảm giác bị vu khống rất khó chịu. Chắc hẳn trong lòng anh rất khó chịu, họ còn nói gì với anh nữa?”
Khi đối mặt với bệnh nhân lên cơn cấp tính, ngoài việc bắt buộc phải thực hiện các “biện pháp bảo vệ”, là làm theo lời anh ta, trò chuyện cùng anh ta và xoa dịu cảm xúc của anh ta.
“Họ… họ cũng nói rằng tôi đã giết người…không phải! Chính cô ta đã tự tử bằng cách uống thuốc trừ sâu! Không liên quan gì đến tôi! Tôi đã chia tay với cô ta rồi! Cô ta còn nói sẽ không bao giờ rời xa tôi! Tôi cũng không ăn trộm gì cả! Tôi không giết người!”
Tuy lời nói của hắn còn có chút khó hiểu, nhưng Nguyễn Trinh vẫn nghe theo và khích lệ hắn:” Có lẽ anh là người rất trọng tình cảm nên mới bị hành hạ bởi cảm giác tội lỗi vì cái chết của cô ấy——”
Lời còn chưa kịp nói xong, hai ba nhân viên bảo vệ lao vào từ bên ngoài cửa hàng, ghì người đàn ông xuống và nói:” Tên này đập hỏng khá nhiều đồ rồi! Có làm ai bị thương không? Đưa đến đồn cảnh sát nhé?”
Nguyễn Trinh nói: “Anh ấy không làm ai bị thương, nhưng chân anh ấy bị thương rồi. Có lẽ phải đưa đến bệnh viện để xử lý một chút.”
Bảo vệ hỏi: “Cô là người nhà của cậu ta à?”
Nguyễn Trinh nói: “Không, tôi là bác sĩ tâm thần. Anh ấy có thể cần phải được chuyển đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra.”
Người đàn ông bị bảo vệ giữ chặt, giống như cá sắp chết, giãy giụa trên mặt đất: “Tụi bây cút đi! Mau cút đi!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên chạy từ ngoài cửa hàng vào, nhìn người đàn ông nằm dưới đất rồi hô lên:” Tiểu Hoa!”, sau đó, bà ấy liền xin lỗi nhân viên bán nước hoa:” Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tinh thần của con trai tôi không được khỏe mạnh cho lắm. Vừa rồi tôi muốn đi vệ sinh nên kêu nó đợi ở đây một lúc, không ngờ lại gây ra phiền phức lớn cho mọi người.”
Nhân viên bảo vệ nói:” Có điên thì đóng cửa ở nhà đi! Dẫn nó đi lung tung làm gì, lỡ như làm người khác bị thương thì phải làm sao?”
Nhân viên bán hàng sợ hãi, thu mình lại và không dám nói chuyện. Người quản lý cửa hàng cố nén nỗi sợ lại, chạy đến và giả vờ bình tĩnh:” Thưa bà, chúng tôi đã gọi cảnh sát và cần thương lượng bồi thường với bà.”
Trong khi chờ cảnh sát đến, một vài nhân viên bảo vệ đã liên tục ghì chặt người đàn ông.
Người đàn ông nằm bò ra và vùng vẫy trên mặt đất. Người mẹ nhìn hắn ta rồi khóc thút thít:” Các người cho nó ngồi dậy đi, nó không làm tổn thương ai đâu.”
Nhân viên bảo vệ nói: “Cậu ta đã phá hoại cửa hàng như thế này, vậy mà dám nói rằng cậu ta sẽ không làm tổn thương ai? Chúng tôi không có còng tay, không thể giữ cậu ta lại được.”
Nguyễn Trinh nói với quản lý cửa hàng:” Làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng cô. Việc bị chụp ảnh và phát tán trên mạng cũng ảnh hưởng đến uy tín của trung tâm thương mại và cửa hàng. Mọi người xem xét thử xem có thể đến khu vực phía sau cửa hàng để nói chuyện được không? Hoặc cứ để bọn họ đến bệnh viện trước rồi lưu lại phương thức liên hệ, sau đó bàn bạc việc bồi thường sau.”
Mẹ của người đàn ông lau nước mắt, lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra:” Đây là danh thiếp của tôi. Trước tiên cứ đưa con trai của tôi đến bệnh viện đi, sau đó tôi sẽ đến đây để bồi thường.”
Những người có thể đến trung tâm thương mại này và cửa hàng nước hoa này để mua sắm đều là người có nền tảng kinh tế ổn định, vì vậy không có ai không thể bồi thường được.
Người quản lý cửa hàng đã đồng ý để họ rời khỏi trung tâm mua sắm trước.
Nhân viên bảo vệ khiêng người đàn ông ra khỏi cửa hàng, nhân tiện nói với Nguyễn Trinh:” Này, cô có phải là bác sĩ không thế? Lại đây giúp một tay đi, nếu lỡ như hắn chém người thì cũng không được tốt cho lắm.”
Nguyễn Trinh nói: “Anh ấy chỉ đang bị bệnh, không phải tội phạm”.
Hơn nữa, hiện anh ta đang bị giam giữ, cho nên không có công cụ hoặc khả năng phạm tội.
Tuy nói như vậy, nhưng Nguyễn Trinh vẫn đi cùng họ đến phòng an ninh của trung tâm thương mại.
Trên đường đi, mẹ của người đàn ông đã khóc, rồi kể với Nguyễn Trinh rằng hắn là đứa con duy nhất trong gia đình bọn họ. Năm trước khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, hắn chia tay với bạn gái và người bạn gái đã lựa chọn tự tử. Hắn bị kí.ch thích tinh thần và mắc bệnh tâm thần phân liệt. Trước khi lấy bằng tốt nghiệp, hắn đã làm thủ tục bảo lưu, cũng đã đến bệnh viện điều trị hai lần. Lần trước, bác sĩ đã đánh giá tình trạng ổn định nên cho phép gia đình bà đón con trai về nhà, còn hy vọng rằng phía gia đình sẽ chăm sóc hắn thật tốt để hắn sớm hồi phục.
Nhân viên bảo vệ bên cạnh nghe xong liền hừ một tiếng:” Bị bệnh thì đưa ra ngoài làm gì? Không phải muốn gây thêm phiền phức cho chúng tôi à?”
Người phụ nữ trung niên nói:” Bình thường chúng tôi cũng không đưa nó ra ngoài vì sợ nó sẽ bất ngờ tấn công người khác. Nó bị nhốt ở nhà hơn nửa năm rồi, mấy ngày nay nó luôn nói với tôi rằng nó muốn ra ngoài để đi dạo.”
Nguyễn Trinh bình tĩnh đánh giá:” Xuất hiện ảo giác thính giác, có hành vi gây tổn thương và tự làm tổn thương bản thân, có lẽ cần đưa anh ấy đến bệnh viện một lần nữa. Sau này đừng dẫn anh ấy đến những nơi đông người như vậy, nếu muốn đi dạo thì có thể đến những nơi yên tĩnh và ít người như công viên.”
Một môi trường có đám đông và tiếng ồn lớn rất dễ khiến bệnh nhân tâm thần căng thẳng, sợ hãi, dẫn đến cảm xúc dao động, từ đó gây ra việc phát bệnh.
Đồng chí cảnh sát 110 gần trung tâm mua sắm đã đến và ghi chép. Nguyễn Trinh nhấn mạnh tình trạng nghiêm trọng của người đàn ông và yêu cầu cảnh sát và gia đình cưỡng chế hắn ta đến Tam viện Phân Hải để điều trị.
Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh rời khỏi phòng an ninh.
Tống Nhĩ Giai đi theo Nguyễn Trinh. Nàng ngửi mùi hương nước hoa còn lưu lại trên mu bàn tay mình, lạnh lùng nói:” Giải quyết xong việc rồi sao? Nguyễn đại bác sĩ, Nguyễn đại thiện nhân, tại sao chị vẫn thích xen vào chuyện của người khác như vậy?”
Nguyễn Trinh xoay người lại, vươn tay gõ vào trán Tống Nhĩ Giai, nhẹ nhàng nói:” Phải ăn nói cho đàng hoàng lại. Chị đã nói rồi, chị biết chừng mực, sẽ không để anh ta làm tổn thương chị.”
Tống Nhĩ Giai ôm trán, bỗng dưng hiểu ra được điều gì đó. Đã từng có nhiều lần như thế này, rõ ràng là muốn bày tỏ sự quan tâm, lo lắng rằng cô sẽ bị tổn thương, nhưng những lời mà nàng nói ra lại không phải sự quan tâm ấm áp, mà chỉ là giọng điệu kì quái này.
Dường như nàng không thể diễn tả cảm xúc thật của mình…
May mắn thay, Nguyễn Trinh có thể hiểu rằng nàng đang lo lắng, không phải là chán ghét.
Nàng cũng có thể hiểu tính tình thích xen vào chuyện của người khác của Nguyễn Trinh. Năm đó, nếu cô không xen vào việc của người khác để quản thúc nàng thì có lẽ đã không có nàng của hiện tại.
Tống Nhĩ Giai xoa trán, nhìn Nguyễn Trinh. Khi thấy Nguyễn Trinh trầm tư, nàng liền hỏi: “Chị đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Trinh nói:” Chị nghĩ rằng bệnh tâm thần không chỉ tước đi sức khỏe thể chất của bệnh nhân, chẳng hạn như mất năm giác quan, lú lẫn và không kiểm soát được hành vi mà còn tước đi phẩm giá làm người của một người.”
– –
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy rằng bệnh tâm thần tước đi tất cả phẩm giá, quyền, mối quan hệ và tình yêu của một người.
– ——-