Với chỉ số thông minh của Thôi Tiểu Hạo, nói thật cũng không nghĩ được kế sách gì hay.
Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ, sau giờ tan học, chỉ có mình Tạ Nhất làm trực nhật, học sinh khác đã ra về hết. Mấy đứa ưa quậy phá lấp ló ngoài cửa, đứa này đẩy đứa kia. Cuối cùng Thôi Tiểu Hạo bèn đánh vào đầu Vương Thụ Dân một cái, “Mày muốn làm đại ca thì mày đi đi!”
Vương Thụ Dân bỏ tay áo sơ mi xuống, bước vào phòng học, nom có vẻ rất chính nhân quân tử, ấy nhưng bây giờ lại làm cái chuyện lưu manh này, nên chợt thấy hổ thẹn đỏ mặt một tí.
Đúng lúc này, Tạ Nhật ngoảnh đầu lại nhìn, khiến Vương Thụ Dân mặt mày nhăn nhó lại như thể đang táo bón. Đoạn Tạ Nhất lại cúi đầu chăm chú làm vệ sinh, không quan tâm tới tên hàng xóm phiền phức kia.
Khi Tạ Nhất cúi mặt, vừa lúc để Vương Thụ Dân thấy được một nửa gương mặt thanh tú, mày dài cằm nhọn, mi thanh mục tú. Đúng thật là một cậu bé xinh xắn dễ thương, báo hại Vương Thụ Dân chột dạ mà ngoảnh đầu lại ngó đám đồng bọn đang nấp ngoài cửa của mình, nháy mắt ra hiệu: Hay là bỏ đi tụi bây, nhìn nó như con gái ấy, tao không nỡ làm vậy.
Thôi Tiểu Hạo trợn mắt lườm Vương Thụ Dân một cái, trề môi nói: Tao biết ngay mày là thứ vô dụng mà!
Vương Thụ Dân dưới ánh nhìn đầy khinh bỉ của đám bạn thì liền nổi máu anh hùng, cắn môi một cái, tự nhủ với lòng: Ai bảo mày bình thường làm như con gái mà cách xa quần chúng, hôm nay tao sẽ cho mày thấy sức mạnh quần chúng là như nào!
Đoạn, cu cậu hắng giọng một cái, thản nhiên hất cằm mà gọi, “Này, Tạ Nhất.”
Tạ Nhất lần nữa ngước đầu nhìn lên, đôi mắt tròn vo trong suốt lại sáng ngời, như thể nhìn thấu được vạn vật.
Vương Thụ Dân vòng tay ra sau lưng, quặp hai ngón tay lại, nói, “Cô Lý tìm mày, nói mày lên phòng giáo viên gặp cổ.”
Tạ Nhất gật đầu một cái. Thằng bé này vẻ ngoài ngoan ngoãn, nội tâm cũng thật thà. Tuy Vương Thụ Dân bình thường có hơi quậy phá nhưng lại không ưa nói dối, nên Tạ Nhất liền bỏ giẻ lau xuống, đi tới phòng giáo viên.
Tạ Nhất vừa đi, Thôi Tiểu Hạo liền xộc vào phòng, chỉ huy đám nhóc làm loạn. Bọn nhỏ giỏi gì không giỏi chứ còn quậy phá thì không ai dạy cũng làm rất tốt. Trong nháy mắt chúng đã làm loạn cả phòng học lên, đẩy ngã những bàn ghế đã được xếp ngay ngắn, ném bỏ những vật dụng học tập ngổn ngang xuống đất. Vương Thụ Dân dựng ngón cái lên khen chúng, “Mấy anh em nhỏ tiếng thôi, làm nhanh nhanh lên!”
Tạ Nhất đi rửa tay xong thì đến phòng giáo viên, nhưng tới nơi thì lại đứng ngây ra. Cửa phòng đã khóa kín. Tạ Nhất do dự đứng đợi một hồi. Bây giờ đã là ngày cuối cùng của học kỳ, ai cũng ra về hết, gió Tây bắc lùa vào hàng hiên, thổi con mắt đau rát, người cũng lạnh buốt.
Tạ Nhất vươn cánh tay nhỏ nhắn ra sờ lên mặt cửa, đứng đợi thêm năm phút nữa, nhưng vì gió thổi lạnh quá không chịu nổi, quyết quay về phòng học hỏi lại Vương Thụ Dân coi sao.
Thế nhưng khi Tạ Nhất trở lại, phòng đã không có ai. Tạ Nhất ngơ ngác nhìn phòng học vừa được dọn dẹp ngay ngắn nay lại như vừa trải qua thế chiến thứ ba thì thấy ức ơi là ức. Trên bảng đen vẽ một con chó xấu xí, bên cạnh còn có hàng chữ cũng xấu chẳng kém, “Đây là Tạ Nhất!” Rồi còn thêm cả một cái mặt quỷ.
Trường học hoàn toàn yên tĩnh, phòng học gió lùa lạnh ngắt, Tạ Nhất đứng ngây ra một hồi thì cúi người nhặt giẻ lau dưới đất lên lau bảng, cẩn thận lau cho sạch từng li từng tí cái bảng lớn, sau đó sắp xếp lại bàn ghế một lần nữa.
Đợi khi làm xong hết thảy thì trời cũng tối sẩm, Tạ Nhất trở lại bàn học muốn lấy cặp sách về nhà, nhưng lại chẳng thấy đâu. Trên ghế của cậu bị viết đầy phấn, “Cặp vở của mày bị bọn tao ném xuống ao xen đằng sau trường, tự đi mà lấy dề!”
Tạ Nhất nhếch miệng, bỗng nhiên thấy ngực tưng tức. Cậu khóa cửa phòng học, đi ra cái ao sen đằng sau trường. Người ta bảo hoa sen gần bùn mà chẳng tanh hôi mùi bùn, thế nhưng cái ao sen này của trường bùn đen và bẩn không chịu nổi, bề mặt còn đóng một lớp băng mỏng. Tạ Nhất đưa mắt ngó cái cặp sách màu xanh lam đang nằm giữa ao dính đầy bùn của mình, bên trong có sách vở mới dành cho học kỳ sau, lại còn cả hộp bút máy. Cặp sách là cách đây không lâu vào sinh nhật cậu, mẹ đã mua cho cậu cái mới, bây giờ thì trơ trọi nằm giữa bãi sình lầy.
Cũng giống như cậu, cô đơn đứng bên rìa ao nằm giữa sân trường rộng lớn, gió rét cứ thốc từng cơn lên gương mặt nhỏ bé đến phát đau. Tạ Nhất người run run đứng đó, viền mắt nóng lên. Đoạn cậu giơ tay quệt nước mắt rồi cúi đầu.
Cứ như cả thế giới đã vứt bỏ cậu, không ai tới giúp đỡ.
Lát sau, Tạ Nhất dùng ống tay áo lau mặt, xắn quần lên đầu gối rồi thò chân bước vào trong ao. Mặt ao vừa đóng một tầng băng mỏng, trời thì lại tối, Tạ Nhất không cẩn thận trượt chân, rơi tõm xuống cái vũng bùn lạnh buốt. Cậu giơ tay lên, nước sình đen thùi chảy từ đầu ngón tay xuống cẳng tay. Nước ao lạnh lẽo làm hai hàm răng bất giác đánh lập cập vào nhau.
Sát na đó, Tạ Nhất nghĩ, nếu cậu chết đuối rồi đông cứng giữa cái ao bùn này thì ngày mai chưa chắc có người phát hiện thấy.
Không ai thích chơi với cậu, cả Vương Thụ Dân cũng chẳng ưa cậu.
Song Tạ Nhất không chết, ao sen rất cạn, Tạ Nhất bé nhỏ đứng lên, nước ao cũng chỉ qua đầu gối một tí. Cậu gian nan cố đứng vững giữa đám bùn, nhích từng bước vào giữa ao, lấy lại cặp sách, sau đó thì khó khăn lội sình quay trở vào bờ.
Những người đi đường đều nhịn không được hiếu kì mà liếc mắt nhìn thằng bé người dính đầy bùn, môi lạnh tím tái, bước đi run run giữa trời. Thế nhưng bấy giờ đang là lúc chiều muộn, ai cũng lo lắng về nhà, không hơi sức đâu dừng lại hỏi han.
Tạ Nhất thơ thẩn đi về nhà. Cậu hoàn toàn không thể ngờ, hóa ra thế gian cũng sẽ có lúc lạnh lẽo tới mức này.
*
Vương Thụ Dân chỉ huy đám nhóc làm chuyện xấu xong thì liền tiền hô hậu ủng về nhà, đắc ý tới nỗi cứ hất mặt lên trời, bọn nhỏ đi theo sau lưng cứ hô hào khen cậu thiệt anh hùng khí phách. Thôi Tiểu Hào cũng hết sức vui sướng dựng ngón tay cái lên nịnh nọt mãi, “Lão đại, sau này anh chính là đại ca của tụi em, anh cứ thoải mái quân phát bất vị thân nghen!” Ồ, cuối cùng thì cũng nói đúng được một câu thành ngữ.
“Vậy còn cái hình con chó tao vẽ chi? Chắc chắn khiến thằng pê đê đó tức chết!”
“Cặp nó thì là tao quăng đó!”
“Mày quăng gần xịt, hại tao phải lụm lại ném ra giữa ao.”
“Mày làm như mày hay lắm vậy, cái ao đó lún như thế, tao ném vậy là được rồi!”
“Tao nói…”
Vương Thụ Dân vung tay lên phán, “Cãi cái gì?” Rồi học võ lâm minh chủ trong phim chưởng mà ôm quyền nói, “Tất cả các huynh đệ đều có công, sau này…” Sau này cái gì thì cậu ta nghĩ không ra, mãi một lúc mới nói thêm, “Sau này đi theo anh, anh có ăn thì các chú cũng có ăn, anh đảm bảo mấy chú sẽ được ăn no uống say!”
Đám nhóc phấn khích ôm nhau nhảy tưng tưng lên, hoàn toàn không biết với trình độ văn hóa lẫn thường thức của chúng thì không rõ thực hư của từ “Lão Đại”, hay hiểu rằng “Lão Đại” là muốn chỉ những kẻ kết bè kết cánh lập đồng minh kéo lên núi xưng vương sau đó cưỡng ép dân nữ về làm áp trại phu nhân.
Bọn chúng cứ nghĩ mấy việc cỏn con chúng làm là oai hùng hiên ngang lắm. Nên nói sao nhỉ? À, chúng tự cho mình là anh tài vì dân trừ hại, bài trừ phần tử coi khinh quần chúng rồi bị quần chúng dùng lực lượng bài trừ lại.
Vương Thụ Dân cứ như tướng quân một cõi ngông nghênh hống hách. Ấy nhưng bất chợt lại nhớ tới chuyện vừa rồi lúc nói dối, trông thấy đôi mắt to tròn trong sáng của cậu nhóc kia, ngực tự dưng lại thấy khó chịu, chẳng hiểu vì sao. Song cảm giác áy náy đó không duy trì được lâu, nhanh chóng bị bọn đàn em kia làm cho vui sướng tới chẳng nghĩ được gì. Sau này cậu chính là lão đại của tụi nhóc, chỉ mới nghĩ thế thôi thì cậu thấy như chân đang lướt êm êm trên mây vậy.
Bất quá, cái vẻ anh hùng hào kiệt đó lại biến mất hoàn toàn dưới lằn dây nịt của Vương Đại Xuyên. Vương Đại Xuyên vừa trông thấy phiếu báo điểm của con trai thì suýt chút nữa lên tăng xông mà ngất, đoạn lại không nhịn được, rút dây nịt ra mà “đơn đả độc đấu”, khiến Vương Thụ Dân sợ tái mặt, nhảy tưng tửng lên né đòn, còn kêu ông gọi bà, khóc lóc thảm thiết vô cùng.
Đợi mẹ cậu ta là Giả Quế Phương về nhà, màn “đơn đả độc đấu” liền biến thành “song kiếm hợp bích”. Giả Quế Phương la mắng không ngừng, quất roi liên tục vào mông thằng con trời đánh. Vương Thụ Dân quỳ gối trên tấm phảng, mếu máo nghe mẹ mắng té tát vào mặt, rồi ước gì mình chưa từng được sinh ra trên đời.
Vương Thụ Dân chẳng dám tin, người bữa nay cứu mình qua cơn hấp hối lại chính là Tạ Nhất… hay chính xác hơn là tiếng “Chết rồi! Chết rồi! cùng tràng ò í e của xe cứu thương.
*
Hoàng Thái Hương không ở nhà, đúng lúc Tạ Thủ Chuyết vừa thua bài từ ngoài về, lại còn say lúy túy, nhìn đâu cũng chẳng vừa mắt. Tạ Nhất cả người lạnh ngắt lại còn dính đầy bùn đen, run run bước vào cửa, chiếc cặp màu xanh nhìn chẳng ra hình dạng lúc đầu. Tạ Thủ Chuyết nóng nảy, mắt say lờ đờ, không biết đang cầm trong tay cái gì, lấy nguyên cái ghế đẩu mà nện vào người Tạ Nhất.
“Thằng mất dạy, tao kiếp trước ăn ở không tốt nên mới đẻ ra thằng con phá của như mày, mày tưởng tao giàu lắm hả? Cho mày chừa tật dám ném cặp xuống bùn này! Cho mày chừa tật dám ném cặp xuống bùn này! Thằng phá của, y hệt như con mẹ của mày! Phá của hả! Phá của hả!”
Đợi Hoàng Thái Hương về nhà, thì đã thấy Tạ Nhất nằm co ro xụi lo dưới đất. Tạ Thủ Chuyết sau khi hăng máu đánh con xong, cộng thêm nghe thấy tiếng vợ la hét thì cũng tỉnh ra đôi chút, hoảng sợ đánh rớt cái ghế xuống, hai con mắt trợn to hằn đầy tơ máu, tay chân luống cuống chẳng biết làm sao.
Hoàng Thái Hương ôm lấy Tạ Nhất, vội vã gọi 120. Người phụ nữ trước giờ tri thức lễ nghĩa, ăn nói nhỏ nhẹ, dưới tình huống này thì không còn nhẫn nhịn được nữa, chỉ thẳng vào mặt Tạ Thủ Chuyết mà mắng, “Tạ Thủ Chuyết, anh không phải là người! Anh không phải là người! Anh… cầm thú cũng chẳng bằng, con tôi mà có mệnh hệ gì, anh đừng mong được chết tử tế!”
Tiếng còi xe cứu thương hét inh ỏi, bà con lầu trên lầu dưới đổ xô ra xem náo nhiệt. Vương Đại Xuyên và Giả Quế Phương cũng không quan tâm tới thằng con nhà mình nữa, vội vội vàng vàng chạy đi giúp đỡ. Vương Thụ Dân len lén bước ra hành lang nhìn xuống dưới lầu, nhìn Tạ Nhất áo quần vốn sạch sẽ giờ thì dính đầy bùn, mặt mày xanh tái như quỷ được người ta cáng đi, thì lần đầu mới hiểu được hoảng sợ là gì.
Người xưa nói, phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Kẻ nào phát mình ra câu này chắc chắn là miệng quạ đen. Phi, phi, phi. Chuyện tốt chẳng linh xấu lại thiêng.
*
Tạ Nhất bị đưa vào phòng cấp cứu, khó khăn lắm mới cứu sống được, phải nằm viện suốt kỳ nghỉ đông. Hoàng Thái Hương vừa đi làm vừa lu bù chuyện nuôi bệnh, người càng lúc càng gầy sộp đi. Mỗi ngày trời chưa sáng thì đã nấu cơm mang tới bệnh viện cho con trai, tới trưa thì tự thằng bé lấy cơm trong gà mên ăn, đến tối thì đưa cơm chập nữa…
Giả Quế Phương những khi rảnh rỗi lại chạy tới bệnh viện hỗ trợ một tay, khi về thì thở dài với Vương Đại Xuyên, bảo rằng người có làm bằng thép thì cũng chịu không nổi ngần ấy dày vò.
Sau đó, chuyện không may lần nữa ập xuống đầu.
Tối đó nhà máy có việc nên tan ca trễ, Hoàng Thái Hương lo con trai chờ trong bệnh viện lâu quá đói bụng nên gấp gáp chạy đi, giữa đường thì bị xe tải tông…
Số chị cực khổ không được người trên phò hộ nên mệnh chẳng thọ lâu dài.
Vì vậy, Hoàng Thái Hương liền biến thành tấm ảnh trắng đen treo trên tường.
Vương Thụ Dân nhìn tấm hình thì nghĩ bụng chắc đó là giả rồi. Cậu chưa bao giờ thấy dì Hoàng lại cười tươi đến thế, hai gò má cũng đầy đặn căng tròn, tóc tai cũng gọn gàng xin đẹp. Rồi bỗng nhiên cậu thấy muốn khóc, vì bất giác ý thức được… những chuyện này hồ như là có liên quan tới mình. Nếu cậu không lừa Tạ Nhất, thì Tạ Nhất sẽ không tin; nếu cậu đừng ném cặp sách của Tạ Nhất xuống ao sen, thì Tạ Nhất không mang một thân sình về nhà, vậy thì chú Tạ cũng không đánh Tạ Nhất; nếu Tạ Nhất không bị đưa đi bệnh viện, thì dì Hoàng sẽ không chết; nếu… Trên đời vốn dĩ chẳng có nhiều cái “nếu” như thế cậu bé ạ!
Bởi thế, khi Tạ Nhất xuất viện, thế giới liền đổi khác rồi.