Lời tỏ tình đêm Giáng sinh đó bị từ chối thẳng thừng. Nàng nói: “Tôi và em tuổi tác cách biệt quá nhiều, chúng ta chỉ nên dừng lại ở tình cảm cô trò thôi. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ ở bên một cô gái. Mong em hiểu điều này, tôi không muốn chúng ta gặp nhau mà trở nên khó xử.”
Tỏ tình lần đầu thất bại, thương tâm chừng đó vẫn là chưa đủ.
“Bảo nó đừng có về. Tôi không có đứa con nào đồng tính luyến ái như nó.” Giọng bố vang lên trong điện thoại, từ xa Hoa cũng có thể mường tượng ra gương mặt lạnh lùng của ông. Mẹ hạ giọng thì thầm: “Thôi con à, dù sao nghỉ có mấy hôm, cứ ở lại cho tiện học hành. Mẹ tắt máy nhé, lát mẹ gọi lại cho.” Dứt lời, bà cũng vội vã ngắt máy.
Nghe những hồi tút dài, Hoa lặng lẽ cất điện thoại trở vào trong túi áo.
Kỳ nghỉ Tết dương cộng cả lịch nghỉ ôn tập thi cuối kỳ được một tuần, vốn dĩ Hoa định về quê thăm nhà, thế nhưng lại bất thành. Kể từ lúc thú nhận với bố mẹ rằng bản thân là đồng tính, bố không thèm nhìn mặt cô, cũng thẳng thắn nói với cả nhà rằng ông không có đứa con như vậy. Bố là con trưởng trong họ, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng chấp nhận cô như vậy được.
Ấy thế mà cũng lạnh nhạt đối xử ba năm đại học rồi.
Trước đây cô yêu thầm bạn học nữ, thư tình viết cả tập dày cũng không dám gửi đi. Chuyện vỡ lở khi một người bạn cầm nhầm cuốn nhật ký của cô thay vì tập vở, sau đó lan truyền đến tai cô giáo. Cũng vì điều này mà giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh lên gặp riêng, không biết đã nói những lời nào mà tối hôm đó khi trở về nhà, bố đánh cô một trận thập tử nhất sinh, sau đó từ mặt chẳng nhận con nữa.
Chuyện xảy ra cuối năm lớp mười hai rồi, nhắc lại chỉ thêm đau lòng.
“Ủa con kia, sao mày được có ba điểm vậy? Lộn không?” Hiền ngó vào bài kiểm tra của Hoa, kinh ngạc đối chiếu kết quả đang chữa trên bảng, “Mày tính trật hết luôn.”
Hoa không đáp, gấp bài lại. Mấy ngày nay cô lơ đãng việc học, nên kiểm tra mười phút chỉ được chừng đó điểm cũng không lấy làm lạ gì.
Kết thúc buổi học, không ngờ lại có người kiên nhẫn đứng đợi ngoài cửa lớp.
“Em có chuyện gì hả?” Nga hỏi, trong ánh mắt phảng phất lo âu. “Vốn dĩ lực học của em không tệ. Chẳng lẽ bởi vì chuyện hôm đó?”
Hoa mông lung nhìn nàng, mãi mới đáp: “Em là loại người rất để tâm đến chuyện tình cảm, dù sao cũng là lần đầu em tỏ tình nhưng mà cô lại từ chối luôn.”
“Chúng ta nói chuyện riêng một lát được chứ?”
“Em không muốn.”
Nói rồi, Hoa vội chạy đi.
Thật ra cô không vì lời từ chối của nàng mà suy nghĩ nhiều, bởi cô biết mình không dễ dàng từ bỏ đến vậy. Chỉ là nghĩ tới gia đình, trong lòng có chút tủi thân, vậy nên được đà đổ hết lỗi cho nàng ấy.
Bệnh đến từ tâm, ngày hôm sau Hoa sốt hơn ba mươi tám độ.
Cô ở trong chăn ngủ mê mệt, đến lúc tỉnh dậy đã gần trưa, lỡ mất luôn buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết dương. Ngoài cuộc gọi nhỡ của con Hiền hâm, thì hơn năm cuộc còn lại thuộc về nàng ấy.
Tim cô run lên, khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Mở tin nhắn, vẫn là giọng điệu có phần cứng nhắc ấy: “Em vẫn ổn chứ? Hôm nay em không lên lớp nên tôi rất lo cho em. Nếu đọc được thì gọi lại cho tôi nhé.”
Còn chưa kịp nghĩ phương án trả lời, thì điện thoại trên tay đã lại rung lên.
Người gọi đến là nàng ấy.
“Là tôi.” Ai chả biết là nàng chứ. “Tôi đã gọi cho em nhiều lần nhưng em không nghe. Em vẫn ổn chứ?”
Không, mệt lắm.
“Em có đó không?” Hình như người kia khe khẽ thở dài, “Không phải là em giận tôi đấy chứ?”
Có thể sao, vốn dĩ chỉ là cô trò mà.
“Nói tôi nghe đi, em như vậy tôi không yên tâm làm việc được.” Giọng nói có vẻ khẩn trương hơn rồi.
Khoảng lặng bao trùm, Hoa nghe rõ tim mình đập thình thịch, bên má đôi chút ẩm ướt. Là khóc vì được quan tâm sao, thật yếu đuối.
“Hoa à, em đang ở đâu, tôi sẽ đến. Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Kinh ngạc lần này khiến cô mờ mịt đáp: “Thật ạ?”
“Sao giọng em nghe lạ vậy? Em ốm đấy hả?”
“Chỉ sốt nhẹ.”
“Nhắn cho tôi địa chỉ của em ngay, ở yên đó đợi tôi.”
Người này thực sự làm việc gì cũng nhanh nhẹn, chỉ chừng nửa giờ sau đã tới trước cửa phòng trọ của cô.
“Sắc mặt em kém quá.” Hàng lông mày của Nga nhíu lại, vội khép cửa ra vào tránh cho gió lạnh lùa tới. “Lên giường nằm nghỉ đi, đợi một chút tôi mang cháo tới.”
Hoa nằm trên giường, nhìn dáng người mảnh khảnh đang lúi húi ở bếp mà trong lòng ấm áp lạ thường. Cô giấu mặt vào chăn, nước mắt lại lăn dài.
Đệm bên cạnh lún xuống, bàn tay nóng nảy luồn vào trong chăn tóm lấy gương mặt ướt đẫm của Hoa. Cô bướng bỉnh né tránh, không muốn người kia phát giác ra mình đang khóc, như vậy mới yếu đuối làm sao.
“Sốt cao mà chùm kín chăn như vậy càng thêm mệt đấy.” Bàn tay nàng thôi không cố chấp, chỉ nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô. “Cho tôi nhìn em một chút được không?”
“Cô để cháo ở đó, lát em tự ăn.” Vẫn bướng lắm.
“Em muốn đuổi khách đó hả?”
Lời này đúng là khiến cho Hoa hốt hoảng, nàng vội mở chăn lắc lắc đầu. “Không, cô đừng đi mà.”
Ánh mắt của Nga lạnh lẽo mấy phần, nàng đặt tay lên trán của cô, giọng nói không còn bình thản. “Sốt cao lắm rồi, lại còn khóc nữa. Đừng nhõng nhẽo, dậy ăn đi rồi uống thuốc.”
Nàng kê gối, đỡ Hoa ngồi dựa lưng vào đầu giường. Thậm chí còn cầm bát cháo lên, khẽ thổi nhẹ, đưa tới trước mặt cô.
“Em tự mình ăn được.” Hoa lúng túng cúi đầu.
“Đợi bát nguội bớt rồi tôi để em cầm.”
Từng muỗng một nuốt xuống, tâm bất giác ngọt ngào. Cô chưa từng biết nàng sẽ dịu dàng đến vậy với cô. Nếu biết trước, có lẽ sẽ không uổng phí hai năm đại học như vậy.
Tốt nhất nên yêu từ cái nhìn đầu tiên mới phải.
Nhìn nàng cúi người thu dọn quần áo bẩn Hoa vứt lung tung trên sàn, tự dưng cô rất muốn được dựa vào bả vai gầy ấy.
Nói là làm, Hoa lảo đảo bước xuống giường, tiến tới vòng tay ôm lấy eo của Nga.
Nàng thoáng khựng lại, nhưng cũng không có ý đẩy cô ra.
Được đằng chân lân đằng đầu, cô tựa hẳn vào tấm lưng ấm áp của nàng, nhẹ thủ thỉ: “Em yêu cô, rất nhiều.”
Người ở trước khe khẽ thở dài. Nàng tách bàn tay của Hoa, nhẹ xoay cô tới trước mặt. Đối diện với đôi mắt sưng đỏ của cô, nàng chỉ nói khẽ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi. Chuyện này chúng ta nói sau.”
“Vậy cô ôm em ngủ đêm nay được không?”
Trong thoáng chốc, gương mặt nàng đắn đo. Hoa có chút thất vọng, luyến tiếc định buông tay, nhưng không ngờ lại bị đối phương trọn vẹn ôm vào lòng. Nàng nói: “Tôi sẽ ở lại với em. Để em ốm mệt một mình, tôi thực sự cũng rất bất an.”
Hơi ấm xen lẫn dịu dàng bao phủ, ép nước mắt trên khoé mi lại rơi xuống.
“Em mệt lắm, em thật sự không chịu được nữa rồi. Cô đừng đi, đừng bỏ mặc em mà.”
Nàng không đáp, lặng lẽ vuốt nhẹ sống lưng của cô.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Hoa cũng lả dần trong vòng tay của nàng. Chỉ cảm thấy cơ thể được bế lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Bàn tay ấm áp của nàng khẽ gạt đám tóc rối dính trên gương mặt Hoa, lau đi những giọt nước vẫn còn đọng trên khoé mắt.
“Ngủ ngoan, khi em tỉnh dậy, tôi vẫn ở đây.”